Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến với lão gõ kiến đầu hói

Tiểu thuyết gốc · 2503 chữ

Li là một cô gái có mái tóc búi tròn xinh xắn màu tim tím. Li yêu thích các loài sinh vật, có biệt tài học và hiểu được nhanh chóng ngôn ngữ của nhiều loài, nên được giữ ở bệnh viện Thú hỗ trợ mọi người. Tiếc là kiến thức về y khoa của cô còn ít nên nhiều khi dịch nhằm những từ chuyên dụng. Có lần đáng lẽ bệnh nhân gấu trúc bụng bự phải cho đi khám dạ dày thì Li lại làm mọi người tưởng gấu ta có bầu cần đi mổ gấp. Từ đó Li rút kinh nghiệm, thà không biết thì nói rõ không biết, còn không đoán bừa thì có ngày bị người nhà bệnh nhân đánh cho hội đồng thì tiêu. Tất nhiên nhờ nỗ lực, tình trạng hiểu lầm đã đỡ hơn nhiều.

Li còn nhớ cái ngày mưa tầm tã của đêm hè năm ấy. Một người mẹ gõ cửa phòng bệnh, hai cánh tay dưới cùng ôm một bọc trứng, hai cánh tay trên cùng run rẩy cầm tờ giấy giới thiệu từ bệnh viện côn trùng, trong hai cánh tay ở giữa thì một bên đã bị gãy gần hết. Bà có đôi cánh viền đen, tuy đã phai màu những vẫn còn rõ nét, một bên bị rách nhẹ. Những hạt mưa còn vương trên đó óng ánh như giọt sương ban mai. Li mang khăn ấm đến, xin phép lau cho bà. Theo lời thông dịch của Ly, bác sĩ phụ trách tên Tomo nhanh chóng nắm được tình hình. Người phụ nữ có vẻ mệt mỏi, nhưng tay vẫn giữ khư khư bọc trứng. Các hộ lý nhờ Ly nói bà đưa trứng để họ đặt lồng kính để tiện chăm sóc. Khi mở bọc ra, nhiều quả đã bị nứt vỡ, chỉ còn hai cái còn nguyên. Trong khi y tá Nana khâu lại cánh cho bà, bác sĩ Tomo dùng đèn kiểm tra trứng, tiếc là phôi đều đã chết cả. Linh cảm ngay được điều xấu, đôi mắt to đen lay láy của bà chớp chớp liên tục, hai cánh co quắp lại, một nỗi đau tận cùng. Hôm đó mưa rơi to đến nỗi, cuốn trôi cả một hàng cây trước cổng bệnh viện thú.

Lần tiếp theo bà ghé khoa nay, là đầu mua thu năm trước. Lần này mang ít trứng hơn, cánh tay phía dưới cùng đã không còn, sắc mặt bà cũng tiều tụy hơn, một bên mắt có vết sẹo như bị cái gì đó cứa qua. May thay trong ba quả trứng thì có hai quả có phôi. Bác sĩ Tomo khuyên bà không nên tiếp tục đẻ nữa, vì cơ thể bà vốn đã nhiễm phải loại thuốc diệt côn trùng gây dị dạng thai nhi. Chịu đau đớn như vậy mà bà vẫn cố sống được đến giờ đã là một kỳ tích, nhưng có nên để nổi khổ này cho thế hệ tiếp theo không? Đôi mắt đen ấy chỉ nhấp nháy, những hạt bụi từ cánh khẽ rung rung. Trứng được giữ lại chăm sóc đặc biệt. Dù phải đi kiếm tiền chi trả viện phí khá vất vả, thân cây bà trú cũng ở khá xa, nhưng hàng đêm bà vẫn cố ghé đến, để được nhìn phôi thai lớn lên từng ngày. Li có thể hiểu được tiếng của côn trùng, nhưng nỗi lòng của một người mẹ quá sâu rộng, Li không dám nghĩ mình thấu hết được. Một tháng sau, một trong hai trứng không tự nở ra được, bác sĩ Tomo phải dùng dao chuyên dụng để tách từng võ ra. Nhưng chỉ cứu được một bé. Bà nhận xác con, không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng, những hạt phấn theo gió vươn nhẹ xuống bậc thềm. y tá Nana vội lau ngay đi. Hôm đó mưa cũng rơi tầm tã.

Bé sâu được đặt lên Lily, rất đáng yêu và cũng lớn rất nhanh. Li phải vất vả hái rau, gọt trái cây cho bé. Đôi mắt người đàn bà cánh bướm mở to thật to mỗi khi thấy con. Theo lời Li thuật lại, bà đã đến cầu xin vị chúa tể của loài bươm bướm ban phước, dù ông ta ở cách đây cả vạn dặm. Anh chàng Co họa sĩ, bạn thân của Li, có vẻ một bức tranh kỷ niệm hai mẹ con bà thời kỳ hạnh phúc nhất, nhưng vẽ xấu đến nỗi nhìn cứ như miếng thịt nướng bèo nhèo dưới nắng. Bà không trách gì, đôi mắt chỉ rung rung tỏ vẻ thích thú, còn xin về dán ở chỗ hóc cây nơi trú ngụ. Nhiều khi cảm nhận của mỗi loài lại khác. Cỏ dại trong mắt người này lại là kho báu của người kia. Con sâu đáng ghét trong mắt bạn lại là thiên thần nhỏ trong mắt tôi. Nhưng đến khi bé được một tháng tuổi, thì phát hiện nội tạng có vấn đề, vậy là gánh nặng lại tăng thêm. Dù vậy bà vấn chẳng than vãn gì. Chỉ là mỗi lần ghé đến, Li lại thấy bà mất đi một phần cánh.

Tại khu chợ đen của làng Đom đóm đỏ, Ad, cô nàng tóc cam đang lén theo dõi Lo, cậu tóc đen tự xưng là phi thuyền trưởng của nhóm Hiệp khách không gian gì gì đó. Chả là vài hôm trước, khi Ad đi tìm thuốc về cho bé trai đom đóm ở nhà mình, thì phát hiện đến tiệm nào cùng hết sạch. Cô nghi ngờ đám tiểu thương gom thuốc để chơi trò thổi giá, Ad tức giận muốn đi dằn mặt chúng, nên túm lấy cổ một ông chủ tiệm để tra hỏi, thì loài ra vụ tên Lo tóc đen đáng ghét kia đứng đằng sau. “Nhưng mục đích của hắn ta là gì? Là để dụ mình ra mặt? Chẳng lẽ hắn biết Bamie bị bệnh gì? Thật là đáng ghét quá mà! Phải cho hắn biết tay!”, Ad lùng bùng nhảy qua những mái nhà.

Lo mang mặt nạ che kín nửa mặt, dù đã nhận ra có người bám theo, vẫn bình thản bước về phía cánh rừng. Khi đã không có bóng người qua lại, thì đột nhiên mất tích. Ad đừng trên cây ngó nghiên xung quanh không thấy gì. Đành nhảy xuống tìm dấu chân. Thì nghe thấy tiếng Lo ngay sau lưng mình: “Quả nhiên vẫn thích rình rập nhỉ?”.

Ad nhảy bật ra xa: “Nói mau! Rốt cuộc các người là ai? Muốn gì?”

Lo: “Hà, chúng ta là bạn. Cậu cần thuốc còn chúng tôi thì cần cậu.”

Ad lớn giọng quát: “Tên xảo quyệt! Ai cần nhà ngươi. Đang âm mưu cái gì? nói!”

Lo vươn vai vận động, quẩy quẩy hai cánh tay: “AA! Lúc nào cũng ồn ào như vậy. Muốn biết thì im lặng mà đi theo .”

Ad bức mình, lao thẳng đến toan giáng cho Lo một phát, thì Lo lại vụt biến mất. Ad dùng tai mình để lắng nghe động tĩnh, phát hiện Lo đang nắp sau bụi cây, liền giả vờ cúi người nghe ngóng, tranh thủ nhặt một nấm cát, rồi bất ngờ búng ngược người, ném mạnh về phía đó. Lo bị dính cát, nhất thời loạng choạng. Ad thừa cơ lao đến đạp một cái vào bụng Lo. Nhưng cậu tóc đen đã nhanh chóng lách người né qua nên chỉ trúng cạnh sườn.

Lo chếnh choáng: “Thiệt tình, nhẹ không muốn, cứ phải đợi đánh cho mới chịu.”

Ad nạt lại: “Già mồm, lần này ta không khách khí nữa đâu”.

Ad lao đến tung liên hoàn cước, nhưng đều bị Lo né được hết. Cô nàng hơi chột dạ, “Chẳng lẽ hắn đọc được chiêu thức của mình?”

Lo mỉm cười nửa môi: “Có chừng đó thôi à?”

Ad gầm lên đấm xuống mặt đất, làm khói bụi bay lên mù mịt. Nhưng Lo đã cảnh giác sẵn, lặn mất tăm. “Hắn đoán được mình sẽ đánh như thế nào sao?”, Ad bắt đầu hoang mang. Cứ như vậy, Lo quần cho Ad đến mệt nhừ.

Lo: “Chơi chán chưa?”

Ad: “Ai chơi với ngươi! Cút!”.

Lo thảy thảy trong tay bịch thuốc: “Chê phần thưởng hả?”

Ad: “Thôi đi! Ngươi độc chiếm hết thuốc, vậy có nghĩ đến những người khác họ sẽ ra sao không? Vậy mà dám tự xưng là hiệp khách?”

Lo: “Vậy ngươi tưởng chỉ uống thuốc là trị được tận gốc vấn đề sao?”

Ad: “Ngươi…”

Chưa kịp nói xong thì Lo đã ở ngay sau lưng Ad, bẻ quặp cánh tay cô nàng ra sau. Ad giãy giụa đau đớn nhưng không thoát ra được.

Lo: “Cậu vốn rất mạnh, nhưng hiện giờ chưa thắng được mình đâu. Gì cũng phải bình tĩnh. Cứ đi theo mình cái đã. Mình hứa sẽ cho cậu thuốc này.”

Ad thất thế, biết không đánh lại được, đành phải đi theo Lo.

Hai ngươi đi đến nơi có một cái cây đại thụ khổng lồ. Lo dùng khẩu súng bắn móc để đu lên. Càng lên cao càng có nhiều hốc đục dọc thân, bên trong là những gia đình côn trùng các loại, nhiều đôi mắt hiếu kỳ dòm ngó hai người. Có kẻ còn khó chịu lấy các loại hạt ra chọi Ad, khiến cô bực mình gầm gừ lại. Lo không bận tâm mấy, dửng dưng phóng đi.

Lo đưa bọc thuốc cho một góa phụ có đôi cánh bướm, nhìn biểu hiện trên cơ thể, Ad liên đoán ra bà bị cùng một loại bệnh với bé đom đóm nhà mình. Người đàn bà đáng thương run run, đưa tay định xé một đoạn cánh của mình. Nhưng Lo đã giữ lấy tay bà, cậu lắc đầu, vuốt lại đôi cánh. Lo nhét bịch thuốc vào tay bà.

Ad: “Hóa ra ngươi cũng có tấm lòng.”

Lo ném một bịch thuốc cho Ad: “Khi nào cần thì tìm tới bọn mình! Chúng mình luôn chào đón cậu.”

Lúc này Ad mới nhìn kỹ lại anh chàng tóc đen, tướng hơi gầy, được cái gương mặt thông minh, hơi lạnh lùng nhưng có khí chất. Cô bắt đầu thấy mềm lòng.

Bỗng một con chim gõ kiến mắt lé to lớn đục cái mõ xuyên qua thân cây, đâm lên tường, ngay trên đầu Ad. Nó rút mỏ ra và bắt đầu gầm gừ đe dọa:

Chim: “chúng bay dám làm gì ở cây của ông?”

Ad: “Đồ con chim thúi này, phá nhà người ta còn nói xàm gì!”

Chim: “Ai bảo cái lỗ này là của ai! Ta nghe mà ta tức á. Lỗ này là ta vất vả dùng mỏ nè, đục đi đục lại, đục mấy trăm lần, mi không thấy đầu ta hói sao? Do đục nhiều quá tóc không mọc nổi một cọng á! “

Ad: “Mi đục phá cây chứ hay ho gì. Ăn ở ác nghiệt, hói đầu là còn may á.”

Lo: “Thôi, làm lớn chuyện thì được gì. Chúng tôi chỉ ghé qua thăm người quen thôi, sẽ đi ngay.”

Chim: “Tên này biết điều nè. Còn con mụ bướm kia, tiền nhà đâu?”

Người phụ nữ run rẩy, bà xé nột mẫu cánh, máu tứa ra đau đớn. Con chim không quan tâm, nó thò mõm nuốt cái ực bịch thuốc, lầm bầm: “Cánh ốm nhách không thèm. Thuốc này nghe nói quý lắm hả? Ta cho ngươi ở lại thêm mấy bữa, lần trước là cái tay, lần sau là cả hai chân ngươi đó”

Ad thấy xót, hét lớn: “Cái thứ này sống chỉ làm phiền người khác.”

Cô tức giận lao vào oánh nhau với con chim đáng ghét. Nó dùng chiêu phóng ra những cái lông sắc nhọn dấu dưới hai cánh, tựa như những lưỡi dao bén ngọt. Cứa một phát vào tay Ad.

Chim đắc ý: “Sợ không con, cho mày chết!”

Thấy chim vào lại tư thế tung đòn phóng lông, Lo không để cho Ad lúng túng thêm nữa. Lo hét lớn: “Nhắm vào ngực!”. Ad hiểu vấn đề, thừa lúc hàng lông thứ nhất phóng đến, cô lộn ngược người bước lên trên chúng, dùng chính lực của đám lông nâng mình nghiêng người hướng về phía con chim, quả nhiên khi nó giang cánh tung chiêu hết cỡ, là lúc nó để lộ bộ ngực. Ad tiếp tục đảo người bước trên hàng lông phóng ra tiếp theo, tiếp cận để đá tung một phát như trời giáng vào bụng nó.

Con chim bị hắt văng ra ngoài không trung. Nó chao đảo một chấp rồi lại đập cánh bay vút lên cao lấy đà, rồi nhắm đầu AD phóng thẳng suốt như tia chớp, gõ mõ nhanh đến nỗi hình thành năm sáu ảo ảnh chả biết mõ nào thật nào giả. Cái mõ nhọn hoắt của nó đâm đến đâu thủng sâu đến đó. Thấy Ad vẫn né được. Nó dùng mõ gõ dữ đội vào thân cây, dư chấn làm mọi người ù tai đứng không vững. Thừa cơ nó quặp lấy chân Ad, ném ra ngoài. Nếu không có Lo nhanh tay bắn ra sợi dây lôi Ad vào trong, thì có khi đã rơi mất xác. Ad còn hăng máu, dùng hai tay túm lấy sợi dây của Lo, rồi dùng chính lực kéo xoay tích mù hai chân như một cái chong chóng lớn đá liên hoàn vào mỏ chim. Con gõ kiến lăn đùng ra ngất xỉu.

Ad: “Ta học được chiêu này nhờ chiêu xoáy mõ của ngươi đó. Này thì gậy ông đập lưng đó.”

Lo vỗ tay: “Mình đã không nhìn lằm tài năng của cậu. Nhưng đánh người ta như vậy, rồi lấy đâu chỗ cho cô này ở?”

Ad lao lên túm lấy cổ con chim mắt lé, lắc lắc cái đầu nó, lớn tiếng nói: “Thì chiếm luôn cái cây này chứ sao.”

Ad quay mấy vòng, ném nó bay xa thật xa, cao thật cao, cho nó thành một điểm sáng lóe lên trên bầu trời mất hút. Khi mọi thứ đã chuyển sang yên tĩnh, từ các hốc cây, muôn loài côn trùng rụt rè tiến về phía đám Ad, theo dõi tình hình. Lo thấy ở lâu không hay, cậu lấy ra một bịch thuốc khác, đưa cho góa phụ bướm, rồi cảnh báo đám côn trùng.

Lo: “Mọi người nghe tôi. E sẽ sớm bị trả thù! Nên tìm nơi khác mà sống.”

Ad nhún vai: “Hứ! Tiếng của loài người, ngươi có nói bọn họ cũng không hiểu đâu. Sống thì sống, sợ cái gì chứ!”

Lo không muốn đôi co nữa, cậu nhảy ra ngoài hốc cây, cho đồng hồ đeo tay bắn ra dù cứu sinh, theo đà gió bay đi mất.

Bạn đang đọc Before Life sáng tác bởi Belicomic
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Belicomic
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.