Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không còn ai tin tưởng

Tiểu thuyết gốc · 3215 chữ

“Mấy người! có để! Ai ngủ! không vậy hả!!!” Dĩnh Cửu Hàn tức giận nhìn ba người đang đứng trước cửa.

Y như lúc ở nhà cũ của cậu, gọi hắn thức dậy thì sẽ phải chịu sát khí từ cặp mắt sắc xảo đó đang bực bội trừng mình.

“X-xin lỗi! tôi không cố ý đâu” Cẩm Thiên An nói “Là do hai người này kéo tôi đi chứ không phải tôi muốn làm ồn đâu”.

Dĩnh Cửu Hàn nghe lời giải thích của Cẩm Thiên An liền quay qua lườm Cao Lãng Hiên và Vương Nhất Chiến. Khuôn mặt hiện rõ sự bực bội khó chịu “Tôi nhớ đã dặn dò các thành viên khác là không được làm ồn khi tôi đang ngủ sao!”.

Từ đầu cả hai Cao Lãng Hiên và Vương Nhất Chiến đều hiểu rõ không nên làm ồn khi đứng trước phòng 320 này nhưng dù vậy cả hai vẫn muốn làm rõ chuyện này.

“Em nghe nói anh có bạn gái rồi” Cao Lãng Hiên phải kiềm lại sự run rẩy vì phải nhận lấy ánh mắt đáng sợ đang trừng đó nhưng cậu vẫn cố nói “Có đúng thật như vậy không?”.

Dĩnh Cửu Hàn tăng giọng lên, hiện rõ sự khó chịu vô cùng “Tôi không nhớ đã từng nói với lại nếu có cũng không liên quan đến hai cậu!”.

“Sao không liên quan được” Vương Nhất Chiến bước lên gần Cao Lãng Hiên đẩy Cẩm Thiên An ra sau lưng “Anh biết người anh đang cặp kè là ai không?”.

Dĩnh Cửu Hàn trợn mắt lên “Là ai?”.

Vương Nhất Chiến chỉ thẳng tay vào mặt Cẩm Thiên An “Thằng nhóc này rõ ràng là con trai nhưng lại giả gái dụ dỗ anh với mục đích thực sự là đang thăm dò chúng ta và báo cáo cho bên tổ chức…”.

“Cậu thôi ngay cho tôi!!” Dĩnh Cửu Hàn hét lớn tiếng không cho Vương Nhất Chiến nói tiếp.

Cẩm Thiên An “……”

Cao Lãng Hiên: “Anh Hàn…” lâu lắm rồi cậu mới thấy người anh này lớn tiếng lên như vậy.

“Đủ rồi hai cậu về phòng đi” Dĩnh Cửu Hàn cố kiềm chế bản thân lại “Tối nay hãy tập trung đầy đủ tại phòng hợp, tôi sẽ giải thích cận kề hơn với mấy cậu”.

“Nhưng anh Hàn…” Vương Nhất Chiến định nói thêm nhưng lại bị Cao Lãng Hiên nắm chặt tay lại, khuôn mặt hiện rõ hãy làm theo như anh ấy nói đi.

Từ khi bị lôi lên đây thì Cẩm Thiên An đã cảm nhận được bầu không khí nặng trĩu đến nổi muốn nghẹt thở vì cậu rốt cuộc chả hiểu được điều gì đang xảy ra trong ngôi biệt thự này.

“Ặc! sao anh ta lại nhìn mình như vậy” Cậu cảm nhận được ánh mắt của Dĩnh Cửu Hàn nhìn mình rất kì lạ. Trong lòng cứ mách bảo nên chuồn lẹ đi là thượng sách.

“Ahaha xin lỗi tôi có chút việc bận nên phải đi đây!” Cẩm Thiên An lập tức chuồn đi nhưng không hiểu vì lí do gì mà bước chân cứ dậm chân tại chỗ không tiến lên được bước nào.

“Cậu nghĩ tôi sẽ tha cho cậu chắc!” giọng Dĩnh Cửu Hàn đều đặn vang lên vô hình trung tạo ra một loại uy hiếp khiến cho Cẩm Thiên An phải run sợ.

“T-tôi nói rồi chuyện này đâu phải lỗi tại tôi đâu” Cẩm Thiên An cố chạy nhưng không được, cậu nghĩ thầm bộ mấy người này là trâu bò chắc, sao có thể kéo người khác một cách dễ dàng như vậy được “Anh trọng lượng hãy tha cho tôi đi”.

“Không!” lời nói của Dĩnh Cửu Hàn rất dứt phát khiến cho đối phương phải khó chịu.

“Này! Sao con người của anh lại ích kỉ…” chưa kịp nói dứt câu thì bị Dĩnh Cửu Hàn lôi vô phòng của mình.

Cẩm Thiên An hét lên “Anh điên rồi à!”.

“Anh Hàn…chuyện này?” Cao Lãng Hiên và Vương Nhất Chiến có chung một câu hỏi.

Cánh cửa khép lại, ánh mắt Dĩnh Cửu Hàn rất biến sắc như đang cố kiềm chế lại “Tối! hợp!”.

Rầm!! tiếng cánh cửa đóng lại một cái rất mạnh như muốn nát cánh cửa.

“Này anh bị động kinh rồi à! sao lại lôi tôi vào đây!” Cẩm Thiên An bị lôi vào giường của Dĩnh Cửu Hàn.

Dĩnh Cửu Hàn trừng mắt lên “Cậu ồn rồi đấy”.

Cẩm Thiên An chưa kịp hiểu tình hình gì thì lại bị Dĩnh Cửu Hàn nhào tới ôm thật chặt vào lòng như một cái gối ôm khó mà có thể thoát ra được.

“Cậu đừng cựa quậy nữa” Dĩnh Cửu Hàn nhắm mắt lại, giọng nói từ từ nhẹ nhàng hơn nhưng đối với Cẩm Thiên An thì vô cùng bực bội khi bị một thằng con trai khác ôm vào lòng như một đứa con gái.

“Anh mau buông lão tử ra nếu không…” định hâm dọa tiếp nhưng cậu cảm nhận được sự thở nhẹ nhàng đang trên đầu cậu.

Cậu cố ngước lên một tí thì thấy rõ khuôn mặt đẹp trai này đang ngủ thiếp đi như một người đã bị mất ngủ mấy ngày nay đã được giải phóng mà có thể ngủ được.

Cậu nhìn rõ như vậy thì thật sự mới thấy khuôn mặt này bình thường tỏ vẻ lạnh lùng khó chịu lâu lâu có đôi chút chọc ghẹo cậu nhưng hôm nay khi anh ta ngủ đi thì mới thấy rõ anh ta thật sự rất đẹp trai so với những người mẫu ở chỗ làm của cậu.

Cựa quậy! cựa quậy!

“Sao anh ta ôm chặt mình thế! Sợ mình chạy mất thay sao” cậu cố ngó nhìn xung quanh thì thấy căn phòng cũng bình thường trông cũng sạch sẽ nhưng ở gần đầu tủ cạnh giường đầu bên kia thì lại đầy những chai thuốc ngủ đang đổ vỡ.

“Nói mới nhớ, anh Cao Lãng Hiên có nói anh ta cần phải dùng thuốc ngủ mới ngủ được nhưng liều lượng như thế này thì quá mức nguy hiểm rồi” Cẩm Thiên An nhìn kĩ hơn tí thì thấy mắt của Dĩnh Cửu Hàn có quầng thâm rất lớn.

Bận suy nghĩ tứ lung tung một hồi cậu cảm thấy thoải mái quá nên cặp mắt dần khép lại để cơ thể ôm vào lòng Dĩnh Cửu Hàn.

Tám giờ tối.

“Này! Cậu định ngủ tới bao giờ hả” Dĩnh Cửu Hàn kéo má hồng Cẩm Thiên An giãn ra.

Cẩm Thiên An mở mắt ra thì thấy một bên má của mình đang đỏ ửng còn má hồng còn lại thì đang bị kéo giãn đi.

“Anh bị thần kinh hả!!” Cẩm Thiên An hét lên.

Phòng hợp.

“Ahahaha! anh An à…anh bị làm sao vậy” Nguyễn Thiên Trúc ngồi kế bên Cẩm Thiên An cười lớn không nhân nhượng người ngồi kế bên “Sao hai má hồng lại đỏ chót như thế… Ahaha mắc cười quá”.

Lông mày của Cẩm Thiên An cong lên hiện rõ sự khó chịu “Nhóc nói thêm nữa coi chừng anh đây tụng kinh cho nhóc nghe đấy”.

Nghe câu nói đấy thì Nguyễn Thiên Trúc lập tức im lặng nhưng mép miệng vẫn hiện rõ là đang cười thầm trong bụng.

Cẩm Thiên An thở dài một cái, không ngờ kế bên phòng ăn là một cái phòng hợp rộng lớn như thế này.

Không khí còn tệ hơn khi có đủ tất cả thành viên ở đây, à trừ Nguyễn Thiên Trúc vẫn đang làm trò thì nhìn khuôn mặt những thành viên cũ trong rất lạnh lùng khó chịu không hề khé miệng nói ra lời nào.

“Sao anh ta chưa tới vậy?” Cẩm Thiên An nghĩ bản thân nên là người nói ra trước sẽ tốt hơn.

“Dù có đến hay không thì tôi nghĩ cậu sẽ phải trả giá những gì cậu đã làm với anh Hàn” Nguyễn Thiên Ân nói.

“Này tại sao anh lại nói thế với anh An” Nguyễn Thiên Trúc tỏ vẻ khó chịu khi thấy thái độ của mọi người có vấn đề khi cứ nhìn chăm chăm vào Cẩm Thiên An.

“Cậu ta làm gì hả!” Nguyễn Thiên Ân bực bội nói “Tốt nhất em nên hỏi cậu ta đi”.

Trần Kim Diệp thường dịu dàng nhẹ nhàng nói chuyện ôn hòa với Cẩm Thiên An nhưng bây giờ khi đối mặt với Cẩm Thiên An lại tỏ vẻ có chút khó chịu “Xin lỗi em, anh tưởng em là người tốt nên mới làm thân với em nhưng không ngờ...”.

Dương Vũ Gia cũng khó chịu lên tiếng “Tôi đã nói rồi mà mấy cậu không thèm nghe nhất là cậu đấy Kim Diệp, tôi đã bảo đừng có mà thân thiết với thành viên mới nếu không sẽ hối hận”.

Dương Vũ Gia tặc lưỡi một cái “Thấy không! Tôi nói đâu có sai, cháy nhà mới lồi mặt chuột”.

Trần Kim Diệp cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời mọi người. Lúc đầu ấn tượng của cậu đối với Cẩm Thiên An rất tốt vì cậu ấy là người rất tốt bụng, thường nếu cậu đi làm nhiệm vụ thì ở nhà đồ ăn dọn dẹp nhà cửa đều do cậu ấy làm hết nhưng sự ấn tượng đó giờ đã tan biến.

Cẩm Thiên An không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mà lại khiến mọi người lại ghét mình như thế, không lẻ việc vô tình giả gái bước vào cửa là sai lầm chăng hoặc cậu đã sai khi chấp nhận đến nơi này.

Rầm! Bàn tay nhỏ nhắn của Nguyễn Thiên Trúc đập thật mạnh vào bàn “Này! Em không hiểu mấy anh đang nói cái giống gì nhưng tốt nhất các anh đừng nên xỉa xói anh An nữa”.

Nguyễn Thiên Ân tức giận khi thái độ của thằng em trai của mình đang cố chống đối lại mọi người “Sao tôi lại có đứa em vô dụng như thế này”.

“Em đừng bị cậu ta lừa nữa” Cao Lãng Hiên nói “Mặc dù bề ngoài trông rất tốt bụng hiền lành nhưng những thứ đó không thể nào che giấu đi sự giả tạo của cậu ta”.

Cầm Thiên An nghe xong câu đó liền không chịu nổi mà đứng dậy “Em biết là em sai khi đã làm ra chuyện đó nhưng đó cũng đâu phải là ý muốn của em, đó là do hoàn cảnh đưa đẩy”.

“Cho dù hoàn cảnh có đưa đẩy cậu đi nữa thì cậu không nên làm chuyện đó, vì cuối cùng người đau khổ vẫn là anh Hàn mà thôi!” Vương Nhất Chiến hét lớn lên.

Nguyễn Thiên Ân bắt đầu xoi mói chuyện đời tư của Cẩm Thiên An “Hoàn cảnh đưa đẩy...Ha” cậu cười khinh “Chắc gia đình cậu ta nuông chiều quá nên mới làm ra chuyện này”.

Nguyễn Thiên Ân tăng giọng của mình lớn hơn không xem trọng người đó có bị tổn thương hay không “Nhìn là biết công tử bột do ăn chơi quá nên đã bỏ nhà đi bụi sau đó cố lừa gạc người này người kia để lấy tiền mà đi Bar, gái đẹp khác”.

“Hình như cậu có hơi quá lời rồi đấy” Trần Kim Diệp nhìn thấy sắc mặt của Cẩm Thiên An không tỏ vẻ khó chịu khi nghe những lời đó mà cặp mắt ấy cứ như vực sâu thẫm thiếu sót điều gì đó không thể nói ra được thành lời.

“Tới giờ này em còn binh cậu ta được” Dương Vũ Gia nói.

Mọi người vẫn cứ bàn luận chỉ trích Cẩm Thiên An tiếp mà không hề hiểu được cảm giác của cậu bây giờ là như thế nào.

“Này mấy anh có thôi đi không?” Nguyễn Thiên Trúc hét thật lớn lên khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên mà im lặng nhìn thằng nhóc hét xong lại thở dốc run rẩy.

Cốc! Cốc! Dĩnh Cửu Hàn gõ vào cửa vài cái khiến cho tất cả sự tập trung đều nghiêng về anh ta.

“Các cậu đang cãi lộn vụ gì vậy?” Dĩnh Cửu Hàn cầm một sắp tài liệu bước vào “Tôi kêu mấy người tập trung ở đây là nghe tôi nói chứ không phải tôi phải nghe mấy người cãi lộn”.

Nguyễn Thiên Trúc rơi nước mắt nhào đến ôm Dĩnh Cửu Hàn “Anh Hàn ơi...huhu mọi người đều bị điên hết rồi...hic hic bọn họ cứ xắng tới nói xấu về anh An rồi tới chuyện gia đình công tử bột của anh ấy nữa”.

Cậu dụi dụi vào người Dĩnh Cửu Hàn “Anh An đâu có gây ra lỗi gì mà lại phải nghe những lời chửi bới đó chứ huhu”.

Nguyễn Thiên Ân bực mình liền đứng dậy “Tại sao em lại đi bênh vực một người xa lạ như cậu ta chứ”.

Trần Kim Diệp cũng chen lời vô “Xin lỗi em nhưng em phải biết một điều rằng em ấy là người bên tổ chức bên kia là kẻ phản bội đã lừa dối anh Hàn”.

Dương Vũ Gia cũng nói vô “Đúng vậy, rõ ràng em biết hai bên tổ chức của chúng ta có mối thù đặc biệt đối với người anh song sinh của anh Hàn”.

Nguyễn Thiên Trúc ngừng khóc lại đơ người đi khi nghe Cẩm Thiên An là người bên tổ chức bên kia “Anh An là...phản bội...sao?”.

“Em à, tụi anh biết chuyện này cũng hơi khó xử nhưng chúng ta cần phải lột bộ mặt thật của cậu ta nếu không sẽ rước quạ vào thân” Vương Nhất Chiến nói.

Nguyễn Thiên Ân thông cảm cho thằng em trai ngu ngốc của mình, cậu nhẹ giọng lại “Nào em trai anh biết chuyện này cũng hơi khó chấp nhận vì cậu ta đã lừa dối em nên em hãy đến đây mà ngồi xuống xem nên xử lý cậu ta như...”

“Không!” Nguyễn Thiên Trúc hét lên “Mấy anh sai rồi! Anh ấy không phải người ở bên tổ chức đó”.

Cậu kể thường ngày chứng kiến Cẩm Thiên An quét dọn nhà cửa, tưới cây trồng hoa còn giúp cậu bầu bạn khi xem phim. Khi rảnh tay thì giúp Trần Kim Diệp dọn bát nấu ăn.

“Anh An nấu ăn rất ngon nên chắc chắn không phải là người xấu!” Nguyễn Thiên Trúc nói dứt khoát ra mọi thứ mà trong lòng cậu suy nghĩ.

Nguyễn Thiên Ân không kìm lòng với thằng em ngu ngốc này nữa “Em có điên hay...”.

“Đủ rồi...” giọng nói của Cẩm Thiên An dịu buồn đi, khuôn mặt không tỏ ra khó chịu với tất cả thái độ của mọi người mà trong đó là cậu chặn lòng lại kìm nén lại cảm xúc không để lộ ra ngoài.

“Tôi đi là được đúng không” Cẩm Thiên An bước ra khỏi ghế của mình “Anh Hàn rất cảm ơn anh thời gian qua đã luôn đối xử tốt với tôi, tôi rất ơn vì điều đó nên tạm biệt”.

Dương Vũ Gia đứng dậy “Này cậu nghĩ đi như vậy là được à”.

Cẩm Thiên An khựng lại “Vậy mấy anh muốn sao?”.

Dĩnh Cửu Hàn đặt tay lên vai Cẩm Thiên An “Cậu ta nói đúng đấy, cậu nên quay trở lại về ghế của mình để nghe phán quyết”.

Nói cũng đã nói, chửi cũng đã chửi giờ kêu quay lại để nghe phán quyết không lẻ định giết người diệt khẩu. Cậu quay trở lại ghế của mình.

“Giờ mọi người ngồi xuống đi” Dĩnh Cửu Hàn nhìn thằng nhóc vẫn còn đang ôm mình “Em cũng mau về chỗ của mình đi”.

Nguyễn Thiên Trúc nghe vậy cũng gật đầu quay về chỗ ngồi của mình.

Dĩnh Cửu Hàn cầm sắp tài liệu đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống cầm chiếc điều khiển máy trình chiếu “Giờ chúng ta sẽ đi tìm hiểu về cậu Cẩm Thiên An”.

“Còn tìm hiểu gì nữa mà không mau xử lí cậu ta luôn đi” Dương Vũ Gia nói.

Dĩnh Cửu Hàn không thèm quan tâm, bật chiếc màn hình chiếu cho mọi người xem “Mọi người thấy gì ở bức ảnh này”.

Tất cả đều ngạc nhiên khi nhìn bức hình trên màn hình chiếu.

“Đây chẳng phải là trung tâm nghiên cứu cơ thể trẻ em từ mười bốn năm về trước sau?” Trần Kim Diệp nhớ rõ đây là trung tâm nghiên cứu tàn độc nhất khi nghiên cứu lên đối tượng là trẻ em dưới mười lăm tuổi.

Cao Lãng Hiên nói “Đây chẳng phải nhà nghiên cứu đã cháy rụi hết toàn bộ tất cả vào mười bốn năm về trước sao”.

Vương Nhất Chiến cũng không hiểu tại anh Hàn lại chiếu tấm ảnh này “Anh nói là tìm hiểu về cậu ta nhưng sao anh lại chiếu tấm ảnh này?”.

Dĩnh Cửu Hàn đặt tay lên bàn chéo tay vào nhau khuôn mặt rất là nghiêm túc “Vậy các cậu có biết ai còn sống sao vụ cháy đó không?”.

“Sao có thể còn sống khi vụ cháy rất lớn...” Dương Vũ Gia đang nói thì Trần Kim Diệp cắt ngang “Không vẫn còn một cậu nhóc sống sót sao vụ cháy đó”.

“Sao lại như thế được” Dương Vũ Gia chưa nghe tin này bao giờ “Tivi, báo trí điều không nhắc đến vụ đó”.

Cao Lãng Hiên nói “Thật ra tin này chỉ có một số người biết về cậu nhóc còn sống ấy nhưng có điều hiện giờ đã là mười bốn năm không rõ tung tích của cậu nhóc ấy bây giờ như thế nào rồi”.

“Mười bốn năm về trước...” Trần Kim Diệp ngồi ngẫm nghĩ hình như cậu dần hiểu ra ý của Dĩnh Cửu Hàn khi cho bọn họ xem bức ảnh có chứa thông tin tiệt mật của sở cảnh sát.

Dĩnh Cửu Hàn cười nhạt “Kim Diệp, tôi biết cậu đã dần đoán ra được rồi đúng không”.

“Này bộ cậu đã biết chuyện gì à?” Nguyễn Thiên Ân ngồi kế bên nhìn sắc mặt đơ người của Trần Kim Diệp không hiểu cậu ta đang nghĩ điều gì mà lại trưng ra khuôn mặt như thế.

Trần Kim Diệp lập tức đứng dậy khiến cho Nguyễn Thiên Ân giật mình “Thiên An! Năm nay em bao nhiêu tuổi?”.

“Này cậu sao vậy?” Nguyễn Thiên Ân không biết Trần Kim Diệp đang bị gì mà lại đi hỏi tuổi của Cẩm Thiên An.

“Sao vậy, Kim Diệp?” Cao Lãng Hiên hỏi...

Cẩm Thiên An nghe hỏi tuổi của mình thì cậu khựng lại vài giây rồi trả lời nhưng lại không dám nhìn mặt mọi người trả lời mà nhìn xuống “Em...hai mươi bốn tuổi”.

Trần Kim Diệp nghe câu trả lời thì liền đơ người mà ngã ngồi xuống ghế, khuôn mặt biến sắc đi trách bản thân đã phạm một sai lầm nghiêm trọng không thể nào tha thứ được.

Bạn đang đọc Bí ẩn chết chóc sáng tác bởi sussy890
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.