Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Mật Của Mặc Ngọc Đại Sư (1)

Tiểu thuyết gốc · 1910 chữ

Bước vào căn phòng, Quốc Việt từ từ quan sát xung quanh, càng ngày lục quanh trong ánh mắt hắn càng đậm.

Xung quanh đặt rất nhiều kệ gỗ và những ngăn kéo khác nhau, trên mỗi ngăn kéo được ghi một cái tên tương ứng với tên của từng loại dược liệu.

Tuy là dược liệu cấp thấp nhưng đối với Quốc Việt bây giờ là vừa đủ.

Hắn đi đến bên những ngăn kéo nhanh chống mở ra, quả nhiên bên trong mỗi ngăn đều có một loại dược liệu.

Hắn không do dự bắt đầu càn quét tất cả các loại linh thảo bên trong căn phòng này, một hồi lâu sau trong không gian giới chỉ của hắn đã đầy ắp các loại linh thảo cấp thấp, chữa thương có, dưỡng nhan có và không thiếu những loại dược liệu Quốc Việt cần.

Nhìn xung quanh, thấy không còn dược liệu, lại kiểm tra những loại dược liệu trong không gian giới chỉ thì Quốc Việt có chút hồ nghi.

Tuy linh dược nhiều nhưng chủ yếu là những loại chữa thương cấp thấp, nếu nói một nơi chuyên cung cấp dược vật như luyện đan công hội chỉ có bấy nhiêu như thế này thì có chút không hợp lý.

Vuốt cằm đăm chiêu, nếu dược vật không có ở nơi này thì khả năng lớn nhất là được cất giữ ở căn phòng Mặc Ngọc đại sư.

Có điều với thực lực của hắn bây giờ nếu đi tìm lão già kia thì không khác gì đi tìm chết.

Ánh mắt xoay chuyển đột nhiên trong đầu Quốc Việt nảy ra một chủ ý lớn mật.

Nhìn xung quanh căn phòng, Quốc Việt càng kiên định chủ ý, hắn cười hắc hắc.

...

Đêm khuya, Hắc nguyệt thành được soi rọi bởi ánh sáng nhè nhè từ những ánh sao, trong những căn nhà chỉ le lói vài đôi ánh đèn, dưới mặt đất những chú côn trùng thi nhau ca hát làm đêm khuya yên tĩnh trở nên rộn ràng và không kém phần bình yên.

Đột nhiên, cảnh tượng yên bình đó bị phá vỡ bởi một ánh quang mang đỏ rực bất chợt nổi lên từ hương đông Hắc Nguyệt thành, nơi đó cũng là nơi tọa lạc của luyện đan công hội.

Lúc bấy giờ, luyện đan công hội cũng nháo thành một đoàn, binh sĩ và những người hầu thi nhau hò hét:

“Cháy rồi, cháy rồi”

“Nhanh, nhanh đi lấy nước”

“Xong, tất cả xong”

“Trời ơi, linh dược đang còn ở trong kia”

Tiếng hô hoán, gào thét vang khắp nơi đây, có người còn chưa kịp tỉnh ngủ ngơ ngác kéo lại người đang chạy bên cạnh lại hỏi:

“Này sư huynh, nơi này có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”

Tên thanh niên bị kéo lại lúc bấy giờ đã tá hỏa, nghe vậy thì nộ khí xong lên đầu, một cước đá tên sư đệ của mình rồi gào thét:

“Tổ tông 18 đời nhà ngươi, ngươi sao ngu vậy hả, còn không nhanh nhanh đi tìm nước chữa cháy”

Tên sư đệ nghe sư huynh gào thét với mình nhưng vẫn chưa hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn lại hỏi:

“Cháy ở đâu vậy?”

Thấy ngữ khí nhẹ nhàng của tên sư đệ, tên sư huynh nhất thời hụt hơi, cũng không biết nên bảo tên này là ngây thơ hay ngu ngốc.

Hắn ra sức giữ bình tĩnh, kìm lại xúc động cho tên đối diện một quyền, vỗ vỗ vai tên sư đệ mình và nói:

“Thôi thôi, đời này ta có tên sư đệ như ngươi thật là bất hạnh cho sư huynh ta mà”

“Cháy ở kho dược liệu, nghe cho kĩ là kho dược liệu đó có điều sư đệ ngươi nên vào ngủ thêm thì hơn”

Nghe tên sư huynh nói vậy tên sư đệ lúc này mới hiểu mấu chốt vấn đề, có điều hắn cũng không cảm ơn vị sư huynh đáng thương này mà nhảy dựng lên mắng xối xả vào vị trước mắt:

“Sư huynh ngươi có bị ngu không hả, cháy ở nơi quan trọng như vậy mà huynh còn đứng ở đây bình tĩnh nói chuyện với ta ư, còn không mau mau đi lấy nước dập lửa, khẩn trương cái tên ngưu đầu trư này”

Nói xong hắn cũng không đợi sư huynh mình phản ứng mà chạy đi lấy nước dập lửa, để lại tên sư huynh đáng thương sửng sốt đứng bất động tại nơi này.

Tên sư huynh nọ có chút hoài nghi nhân sinh, sao lão thiên có thể để mình làm sư huynh của một người như vậy chứ.

Cùng lúc, do tòa nhà bằng gỗ nên đám cháy càng lúc càng lan rộng, tiếng gào thét của mọi người ngày càng lớn.

Lúc bấy giờ trong tòa nhà lớn gần với nơi bị cháy vang lên một tiếng gầm lên đầy giận dữ, một luồng uy áp từ nơi đó tản ra khiến mọi người nơi đây run rẩy, những người bình thương chân còng đứng không vững quỳ rạp xuống đất.

Một lúc sau, nơi đây lao ra một người áo bào xanh sẫm, khuôn mặt xanh mét, ánh mắt âm trầm nhìn vào ngọn lửa phía đối diện.

Người này âm trầm nói:

“Người nào, người nào bước ra đây giải thích cho ta chuyện gì xảy ra”

Mà nghe thấy giọng điệu của lão già, mọi người đều run rẩy, tiếng gào thét xung quanh cũng im bặt xuống.

“Người nào canh giữ nơi đây đâu, ra đây gặp ta”

Thấy vậy ánh mắt lão già càng bốc lên sát khí, âm u nói.

Một hồi lâu sau, trong đám người đi ra hai tên thủ vệ, tay chân run rẩy đi đến bên cạnh lão già, ánh mắt hai người biến ảo không chừng nói:

“Đại nhân, là hai người tiểu nhân trong coi nơi này”

Lão già âm u nhìn hai người, cố nén lấy phẩn nộ hỏi:

“Nói, chuyện gì xảy ra?”

Nghe thấy câu hỏi của lão già, tên đầu trọc cố lấy dũng khí cung kinh báo lại:

“Đại nhân, là...là trong lúc hai bọn tiểu nhân đang canh giữ...”

Hắn kể từ đầu đến cuối sự việc và cả bộ dáng của hắc y nhân đánh ngất bọn họ.

Nghe vậy lão già âm trầm ra lệnh cho thủ vệ:

“Bao vây tất cả phủ đệ lại, thấy người nào hoài nghi giết không tha, dám vào nơi đây trắng trợn ăn cắp linh dược của bản đại sư thì chuẩn bị mà trả giá đi”

Người này không ai khác là Mặc Ngọc đại sư, hắn lúc này nộ khí thao thiên, chưa bao giờ có một tên nào dám làm như vậy đối với hắn, hắn thề nếu bắt được kẻ trộm kia thì chắc chắn sẽ khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong.

Ra lệnh xong Mặc Ngọc đại sư lại quay người nhìn về phía hai tên canh cửa, ánh mắt lóe lên, phất phất tay nói:

“Hai người các ngươi đi đi...”

Trong lúc hai tên thủ vệ thở phào tưởng mình thoát khỏi kiếp nạn thì đột nhiên hai bàn tay đầy hỏa diễm của Mặc ngọc đại sư lấy thế sét đánh chưởng vào hai người khiến cho bọn hắn ánh mắt trợn lên không tin vào mắt mình và từ từ ngã xuống đất.

Làm xong hết thảy lão lại phủi phủi tay lạnh lùng nói;

“Ý của ta là hai người các ngươi nên đi xuống đại ngục đi”

Mọi người xung quanh nhìn thấy màn này đều rùng mình, sợ hãi ánh mắt nhìn vào hai thi thể cháy xén vô thức lùi lại vài bước, bọn họ thề chưa bao giờ thấy bộ dáng khủng bố này của đại nhân nhà mình, điều này cũng khiến cho những người xung quanh càng thêm e dè hơn.

Cùng lúc đó, một hắc ý nhân cả người như chìm vào trong bóng tối lén lút xuất hiện trước căn phòng của Mặc Ngọc đại sư.

Người này chính là Quốc Việt, nhân lúc Mặc Ngọc đại sư đi ra thì hắn nhân cơ hội lẻn vào.

Sau khi kiểm tra không có người khác xung quanh, Quốc Việt đi vào bên trong căn phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi xoay lưng lại, đập vào mắt hắn vẫn là cảnh vật quen thuộc như lúc Quốc Việt đi cùng Tống Khải.

Không biết có phải ảo giác hay không Quốc Việt còn nghe thấy mùi khét xen lẫn máu tanh, có điều do quá khẩn trương nên hắn cũng chẳng để ý.

Hắn phải sử dụng thời gian nhanh nhất để hành động nếu không muốn bị phát hiện.

Hít sâu một hơi, Quốc Việt nhanh chóng kiểm tra một vòng xung quanh căn phòng, một hồi lâu sau hắn có chút hồ nghi lẩm bẩm:

“Kì quái, sao nơi đây lại không có lấy một cây linh dược, chẳng lẽ ta đoán sai”

Xung quanh nơi đây tuy đã được tìm kiếm rất kĩ càng nhưng Quốc Việt chỉ tìm thấy những cuốn sách và đồ vật linh tinh khác.

Đột nhiên như nhớ tới điều gì, Quốc việt nhìn vào phía góc phải của căn phòng.

Nơi đó có một cánh cửa, đó cũng là nơi mà hắn thấy một thiếu niên bị lão gì kia dằn vặt.

Hắn cẩn thận kiểm tra cánh cửa, nhận thấy không có nguy hiểm gì, cũng không do dự nữa đẩy cửa tiến vào.

Vừa bước vào căn phòng, nơi đây khá xa hoa, xung quanh được đặt các kệ gỗ, trên đó chứa rất nhiều loại đan lô khác nhau, nếu không sai thì đây là những đan lô được Mặc Ngọc đại sư sưu tầm.

Điều càng đặc biệt hơn là Quốc Việt có thể nghe mùi khét xen lẫn mùi máu tanh ngày càng rõ ràng hơn, có điều hắn bỏ điều đó qua một bên, dùng hết tốc độ tìm kiếm từng ngóc ngách trong căn phòng.

Có điều làm cho Quốc Việt thất vọng là cho dù lục tung hết cả căn phòng của Mặc Ngọc đại sư hắn vẫn không tìm thấy một cây linh dược.

Quốc Việt bắt đầu có chút hồ nghi phán đoán của mình liệu có còn chính xác.

“Không lý nào lại như vậy”

Ánh mắt Quốc Việt biến ảo, bắt đầu hồi tưởng lại hết tất cả từ đầu xem mình có bỏ xót chi tiết nào hay không.

Đột nhiên hắn hơi động chiếc mũi, như nghĩ đến điều gì ánh mắt Quốc Việt lại quét về phía xung quanh căn phòng rồi lẩm bẩm:

“Nơi đây sạch sẽ thế này, vậy mùi khét từ đâu mà ra?”

Càng nghĩ hắn thấy càng không hợp lý.

Cũng không do dự, Quốc Việt bắt đầu căng hết các giác quan của mình thử dò theo nơi phát ra mùi này.

----------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

Bạn đang đọc Bỉ Ngạn Thương Thiên sáng tác bởi Chicken03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chicken03
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.