Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 1500 chữ

Chương 7.

- Đến bây giờ ta vẫn không hiểu nổi.

- Tiểu Cơ, tại sao lúc đó nàng lại làm thế. Không giống nàng một chút nào.

3000 năm trước.

Chỉ vì sai sót của Thần Giới làm Trụ Tiên Đài sụp đổ, không những làm Sông Thiên Môn đổ xuống Nhân Giới mà còn liên luỵ đến cả Minh Giới.

Phàm là vật sống thì đều không thoát khỏi kiếp nạn.

Để cứu vãn tình thế bọn họ đã nghĩ ra một cách.

Từ thủa khai thiên, cũng từng xảy ra một việc kinh thiên động địa như lúc này. Nhưng lúc đó Mẫu Thần còn tồn tại.

Mẫu Thần phải hoá thần thức vá lại vết rách, mới giúp tam giới bình yên.

Những mảnh thần thức của ngài giúp hồi sinh vạn vật đã bị tàn phá nặng nề, nhưng cũng sau lần đó ngài đã mãi chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Chính là.

Trước có Mẫu Thần, hiện tại bọn họ lại mặt dày muốn hậu nhân của nàng phải tiếp tục hy sinh vì bọn họ.

- Ích kỷ, ai cũng có.

- Bọn người kia, lại đặc biệt nhiều. Liêm sỉ cũng không cần nữa.

Nói là vì chúng sinh tam giới, nhưng thật ra bọn họ cũng sợ chết.

Nói đạo lý chính nghĩa làm gì trong khi ai cũng có tư tâm.

Như nàng từng nói.

- Một lũ ngu xuẩn, bẩn thỉu, nhưng lúc đếch nào cũng tỏ ra mình thanh cao thoát tục.

Hắn nhớ rất rõ, ánh mắt nàng khi nói câu kia. Tràn ngập chán ghét.

... ... ...

Cộc... cộc.

- Vào đi.

- Vô Diệm đại nhân.

- Có chuyện gì?

- Bên Vọng Lăng có giao động, có người tiến vào.

- Hử.

Lúc này người ngồi trước bàn sách mới nhăn mày ngẩng đầu lên nhìn người tới.

- Ai?

- Tiểu nhân không rõ, Hà đại nhân đã qua đó xem xét.

- Ngươi lui đi.

- Vâng.

Tiểu quân tới báo tin vừa đi ra ngoài thì người ngồi kia cũng biến mất.

Ở một nơi gọi là.

Vọng Lăng.

Nại Hà vừa mới tới ngoài Vọng Lăng thì dừng lại. Phía trước hắn là một nam nhân mặc đồ đen quay lưng về phía hắn.

Nhưng nhìn từ phía sau, Nại Hà đã nhận ra là ai.

Nại Hà đứng đó một lúc mới giật mình cúi người.

- Tần đại nhân.

Người phía trước vẫn không tiếp lời, Nại Hà chỉ biết cúi người mãi không giám ngẩng lên.

- Tiểu Hà, nơi này vẫn chẳng thay đổi gì cả. Ngươi cũng vậy.

Người phía trước phải mất một lúc thất thần, nhìn cánh cổng to lớn của Vọng Lăng mới cảm thán một câu.

Hắn dần quay người lại, khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén của chủ tiệm nhìn tới Nại Hà.

- Đại nhân, ngài về rồi.

- Ừ.

Chủ tiệm tiện tay đặt lên kết giới liền biến mất. Rất tự nhiên đi vào bên trong.

- Ta biết việc đầu tiên khi trở lại ngài sẽ tới đây.

Nại Hà lẩm bẩm một câu, chân cũng bước theo vào bên trong.

Toà cung điện tráng lệ hiện ra trước mắt, to lớn lộng lẫy không gì sánh bằng. Nếu để so sánh với vương cung trên cửu trọng thiên thì nơi nay xa hoa tinh tế hơn nó gấp trăm lần.

Trước đây nơi này không gọi là Vọng Lăng mà là Minh phủ, Quoảng Vương điện.

Chỉ từ sau ngày đó, 3000 năm trước, nơi này đã bị phong ấn lại, không ai được phép tới gần. Hôm nay là lần đầu tiên nó được mở trở lại.

Chủ tiệm đi rất chậm, cứ một lúc hắn lại dừng một chút, thất thần nhìn tới cái gì đó.

Từng ngọn cỏ, từng gốc cây hay chỉ đơn giản một hoạ tiết nhỏ trên cánh cửa cũng làm hắn thất thần.

Nại Hà đi phía sau cũng không dám phát ra tiếng động nào làm phiền tới hắn.

Két... két.

Cánh cửa đã 3000 năm chưa được mở, lại lần nữa phát ra tiếng lạch cạch lạnh băng.

Bên trong không có trang trí cầu kì, chỉ có duy nhất một chiếc bàn và bộ ấm trà đã bị phủ kín bụi từ lâu.

Chủ tiệm nhìn xung quanh thở dài. Chân không bước vào trong, xoay người đi ra phía sân.

Bẩn quá. Thật sự thở không nổi.

- Dọn đi.

- Vâng.

Nhìn biểu cảm của chủ tiệm, Nại Hà có chút bất đắc dĩ.

Cái này không phải vì ngài sao? Còn tỏ ra chán ghét như thế là có ý gì.

Để mặc Nại Hà dọn dẹp, chủ tiệm lại đi về một hướng khác.

Phải đi mất một lúc, chủ tiệm mới dừng lại.

Đứng trước thạch động phong kín, chủ tiệm đứng nhìn nơi đó rất lâu, tay mới chậm chạp đặt lên vách động.

Một cảm giác lạnh lẽo bỗng chốc lan tràn khắp cơ thể, cái lạnh làm cho từng hơi thở chủ tiệm thả ra cũng kết thành chút sương mỏng mơ hồ.

Chủ tiệm cất bước dứt khoát đi vào trong động, không gian bên trong rất sáng sủa sạch sẽ, bởi ánh sáng phản quoang của dạ minh châu.

Ngay giữa chính điện đặt một chiếc quan tài lớn nạm vàng, xung quoanh quan tài được điêu khắc tỉ mỉ, sa hoa lộng lẫy, nhưng nắp quan tài lúc này lại được người ta cố tình không đóng lại.

Chủ tiệm tiến lại phía chiếc quan tài, tay nhẹ nhàng chạm nhẹ lên thành quoách, như sợ chỉ cần hắn phát ra tiếng động nhẹ thôi thì người bên trong cũng sẽ tỉnh lại.

Nhưng.

Bên trong chiếc quan tài trống không.

Xoẹt...

Tay chủ tiệm nhẹ lướt qua.

Một cơ thể xinh đẹp chợt xuất hiện bên quan tài trước còn đang trống.

Nàng khoác lên mình bộ cung sa đỏ thắm làm nổi bật lên nước da trắng hồng của nàng. Đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ say.

Tay chủ tiệm bất giác đặt lên gò má trắng hồng mịn màng không tì vết của nàng. Nâng niu từng li từng tí.

Ánh mắt hắn lúc này chỉ còn lại cưng chiều xen lẫn nhớ thương.

Môi hắn thì thầm bên tai người kia, từng chữ nhẹ nhàng như vỗ về.

- Tiểu Cơ, chúng ta về nhà rồi.

Trường Sinh Phù không phải vạn năng, cơ thể được dìn giữ suốt 3000 năm không tan biến đã là cực hạn. Hắn phải quay về đây cũng bởi vì lý do này.

Thạch động này là nơi linh khí hội tụ nhiều nhất Minh Giới, vậy nên hắn đặt thân thể nàng ở đây. Dù cho thời gian có qua bao lâu thì nhờ có linh khí cơ thể nàng, vẫn sẽ giữ được nguyên vẹn.

- Ngươi quay lại rồi?

Phía sau chủ tiệm phát ra giọng nói lạnh băng.

- Phải, quay lại rồi.

Chủ tiệm không ngẩng đầu chỉ tuỳ tiện đáp lại như có như không, tay hắn vẫn đặt trong quan quoách vuột nhẹ chút đuôi áo cho người bên trong.

- Bạch Thanh Tuyền, ngươi cũng nợ nàng.

Chủ tiệm ngước nhìn người trước mặt, ánh mắt từ nhẹ nhàng chuyển dần sang lạnh băng.

Không khí xung quanh dần dần kết thành từng lớp băng mỏng, vách động lúc này cũng dần dần bị đóng băng. Từng tia sát ý hiện rõ trên khuôn mặt người thanh niên lúc này.

- Ta biết.

- Nhưng nàng muốn ngươi sống, tại sao?

Rầm...rầm.

Phụt...

Bạch Thanh Tuyền để mặc cho chủ tiệm đánh bay, đập vào vách động hắn cũng không đổi sắc mặt, hay oán thán lấy một lời.

- Đáng lẽ ngươi không nên tới đây. Để nàng nhìn thấy ngươi, nàng sẽ rất tức giận.

- Xin lỗi.

Xoẹt... Rầm.

Tay Ngọc Cầm siết chặt lấy cổ Bạch Thanh Tuyền, ánh mắt đỏ ngầu giận giữ.

- Lời này ngươi đáng lẽ phải nói từ 3000 năm trước. Nếu không vì ngươi nàng đã không phải nằm kia.

Vậy mà ngươi còn dám xuất hiện ở đây.

- Xin lỗi, xin lỗi.

Khuôn mặt không cảm xúc vạn năm của Bạch Thanh Tuyền dần dần vỡ vụn, thay vào đó là bất lực, hối hận, hoang mang.

Miệng chỉ mãi lặp đi lặp lại một từ “ xin lỗi “.

Hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang giận giữ của người thanh niên trước mắt.

Hắn hối hận rồi, không phải hiện tại, mà từ 3000 năm trước hắn đã hối hận rồi.

Hừ.

- Nàng có thể không trách ngươi, nhưng ta không giống nàng.

- Dù ta có quay lại đây thì ngươi vẫn phải tiếp tục ngồi vào cái vị trí đó.

Ngồi vào cái nơi mà ngươi gét bỏ nhất, vĩnh viễn bị ràng buộc bởi nơi đó.

Không phải ngươi muôn tự do sao?

Đừng hòng.

Tay Bạch Thanh Tuyền siết chặt, cúi đầu không dám phản bác.

- Cút.

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.