Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 544 chữ

Chương 8:

- Huynh, ngài ấy vẫn không quên được chuyện đó sao?

- Ừ.

Ta cũng không thể nào quên nổi.

Thanh Hà mặt như đưa đám nhìn Thanh Tuyền.

- Lúc đó chính Cơ tỷ muốn huynh tới giúp ngài. Cũng từng đấy năm rồi, giày vò còn chưa đủ sao?

Thanh Tuyền không đáp chỉ là bỗng dưng nhớ lại hchuyện cũ làm hắn lại tự trách mình.

Bàn tay siết chặt hiện rõ tưng đường gân, cảm giác từ bàn tay dần làm hắn tỉnh táo lại.

- Như vậy coi như đã nhân từ lắm rồi.

- Huynh.

- Đừng nói nữa, ngươi không hiểu.

Thanh Tuyền cắt lời Thanh Hà không để hắn nói hết. Chân chậm chậm bước qua, nhìn bóng lưng từ phía sau lòng Thanh Hà cũng không mấy dễ chịu.

Có thật sự Thanh Hà không hiểu, hay đã quá hiểu rõ nên nhất thời mới không biết khuyên đại ca mình ra sao.

- Cơ tỷ, rốt cuộc tới bao giờ người mới tỉnh. Bọn họ sắp phát điên hết rồi.

... ...

- Nguyệt Cơ, huynh không được trách Thanh Tuyền. Là ta không muốn ngươi bị thiệt thòi.

Người con gái xinh đẹp mắt mơ hồ đưa tay lên khuôn mặt người thanh niên lau nhẹ đi giọt nước mắt hắn vừa rơi xuống.

Hơi thở trở nên nặng nhọc, đến việc nhấc tay thôi cũng làm cô kiệt sức.

- Tiểu Cơ, Tiểu Cơ. Không được ngủ, nàng không được ngủ.

Người thanh niên hơi cuống lên nhìn đôi mắt cô gái dần khép lại. Tay nhẹ lay đôi vai gầy đang dần mất đi sức sống.

Giọng hắn khàn đi trong đau đớn. Thất thanh gọi tên nàng trong bất lực.

- Hàn Nguyệt Cơ - Ngọc Cầm - Tần điện hạ.

Từng cái tên phát ra khó nhọc, đôi môi nhợt nhạt thì thầm từng chữ như không muốn quên. Cô mỉm cười thở dài.

- Chàng nói xem, nhìn chàng thế này. Ta thật sự không nỡ .

Không nỡ rời đi, không nỡ để chàng lại một mình.

Làm sao đây, cô tự dưng thấy hối hận rồi, hối hận sao không để hắn cùng đi với cô cho vui vẻ.

Thôi vậy, thôi vậy. Giày vò hắn chút cũng tốt, sẽ sớm gặp lại thôi. Chỉ là không biết lần này là bao nhiêu năm.

- Nguyệt Cơ, chờ ta.

Đôi tay mảnh khảnh buông xuống. Cơ thể cũng dần lạnh đi, hắn ôm nàng rất chặt như muốn khảm cô vào bên trong.

Hắn thì thêm bên tai chỉ hai người nghe thấy.

- Vong Cơ, Vong Cơ. Đừng đi.

Những hồi ức tưởng chừng bị vùi lấp theo năm tháng hiện tại như hiện rõ trước mắt Ngọc Cầm. Tay hắn nắm chắt chén trà trên tay.

Nơi này trước kia có nàng nên hắn mới không thấy buồn tẻ. Hiên tại, nhìn đâu hắn cũng thấy ngứa mắt.

Rầm... cạch.

Cả chiếc bàn bị đập vỡ vụn. Từng mảnh chén trà vương vãi cả căn phòng. Nhưng Ngọc Cầm cũng không mảy may quan tâm.

Hắn đứng lên đi về phía thạch động. Dù ngày hay đêm hắn đều tới đó rất đúng giờ, tạo thành một thói quen. Không nhìn thấy nàng hắn lại thấy bất an, khó chịu.

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.