Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Tiểu thuyết gốc · 637 chữ

Chương 9:

Giang Hải.

Bên kia Sông Giang Hải giáp với Vọng Xuyên Minh Giới, đứng từ trên cao chỉ nhìn thấy một khoảng trắng xoá hiện bị đóng băng.

Xung quanh, không có lấy một sinh vật sống tồn tại. Bởi nơi đây từng là nơi chôn vùi vạn vạn sinh linh, oán khí mù mịt. Nên không còn gì có thể tồn tại được.

3000 năm trước. Chính bên dòng sông Giang Hải này, Minh Phi Vong Cơ vẫn lạc.

3000 năm sau hắn trở lại đây, đứng tại chỗ này. Cảm giác bất lực đó lại bắt đầu trỗi dậy.

- Đại nhân.

- Ngươi muốn nói gì? Cứ nói.

Giọng Ngọc Cầm trầm lắng, ánh mắt hắn mờ mịt nhìn vào hư không. Đâu đó vẫn hiện hữu bóng hình ai kia tươi cười như ánh mặt trời.

Lòng bàn tay nắm chặt, hắn ghét thế giới này.

Nại Hà lưỡng lự sắp xếp câu chữ trong chốc lát lên tiếng.

- Đã 3000 năm rồi, đại nhân.

Ngày đó cũng qua lâu rồi. Ngài ép Vô Diệm đại nhân tiếp quản Minh Phủ, hằng ngày sống trong dằn vặt, nơi mà hình bóng người kia từng hiện hữu. Dù đúng dù sai thì 3000 năm cũng quá đủ cho một người rồi chứ.

Hắn không nói đồng ý với hành động bất tuân lúc trước của Thanh Tuyền lúc đó, nhưng hắn cũng chỉ vì muốn tốt cho đại nhân. Đâu ai biết việc kia lại xảy ra.

Nói cho cũng Thanh Tuyền không chỉ áy náy với Vong Cơ tỷ mà còn hối hận, 3000 năm nay Thanh Tuyền luôn tự hành hạ bản thân vì chuyện trước đây, Nại Hà hắn là người chứng kiến tất cả.

- Lúc ấy, hắn không nên bỏ mặc nàng một mình ở đó.

- Hắn phải biết. Tiểu Cơ rất đơn thuần. Chỉ cần là liên quan tới nó, tiểu Cơ sẽ bất chấp.

- Vậy mà... ha...ha. Bọn họ đáng chết.

Câu cuối bị Ngọc Cầm rít từ kẽ răng, hắn cười, nụ cười thê lương.

Hắn vì nàng mà nhân từ với tam giới, hắn cũng vì nàng bảo vệ cho bọn họ. Vậy mà.

Thứ hắn nhận được lại là cái xác lạnh băng của thê tử hắn.

- Nàng đi rồi, vậy mà bọn họ vẫn còn sống.

Vậy nên bọn họ phải trả giá cho món quà đó.

- Vậy, Ngọc Ngân, cậu ấy vô tội mà đại nhân.

Một cái tên xa lạ bị Nại Hà giấu kín bỗng bật ra. Vừa nói xong hắn mới ý thức được, hắn không nên nói ra cái tên đó.

- Nó.

Ngọc Cầm nhắm mắt lại như muốn nhớ lại gì đó. Đôi lông mày hắn nhăn lại khó chịu.

Tử khí xung quoanh bất giác giày lên. Lúc này hắn đang tức giận.

- Cả Tam Giới này đều nợ nàng, nó, là người đáng chết nhất.

Nại Hà hoảng sợ nắm chặt tay không dám tiếp lời.

Kính sợ, đau đớn, bất lực, mọi cảm xúc đều có trong tâm trí Nại Hà lúc này.

Đại nhân phải hận tới mức nào mới nói ra câu đó.

Nhưng Ngọc Ngân là.

Là con của ngài cơ mà. Vậy có quá bất công với một đứa trẻ hay không?

- Đại nhân.

- Ta để nó sống đã là nhân từ với nó lắm rồi.

- Nếu không phải trong lồng ngực nó còn chảy một nửa dòng máu của nàng, thì nó không chỉ là đến Nhân giới sống tự tại từng ấy thời gian đâu.

Ngọc Cầm phất tay rời đi, hắn cố chấp dừng câu chuyện.

Nếu nói trong việc này ai là người có lỗi, vậy thì để mọi người nghĩ hắn bất công đi, hắn giận cá chém thớt cũng được.

Vậy thì đã làm sao?

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.