Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Súc Sinh

Tiểu thuyết gốc · 2171 chữ

Sáng Tác: Bàn Tơ Động

Thanh Bình bắt đầu tổ chức cuộc họp chuẩn bị tác chiến, ngồi hai bên là những người đồng đội của hắn, khuôn mặt chăm chú và đầy ý chí. Vận mệnh của vô số đồng bào đang chờ vào lần chiến đấu này của bọn họ.

“Đầu tiên là vị trí định vị được tại một điểm nằm ở khu vực số 7, nơi mà nước Mỹ đã công bố đã phát hiện ra tàu vũ trụ trước đây. Vấn đề thứ hai mà chúng ta cần chính là thơi gian...

Lời của Thanh bình vang vọng khắp khu nhà đổ nát, những ánh mắt chăm chú đầy nhiệt huyến đang dần được thiêu đốt lên, nhiệt huyết của tổ đội số 1.

“Chúng ta thời gian hẳn là không còn nhiều nữa, thảm họa sẽ ập tới bất cứ khi nào. Địa điểm đã được xác định, khu vực số 7 là nơi trọng yếu có cơ sở bí mật là chuyện tất nhiên, tôi hoàn toàn chắc chắn về việc này.”

“Nhiệm vụ trước tiên là chúng ta phải tìm ra được vị trí chính xác của tàu vũ trụ, sau đó phải nhanh chóng tổ chức học cách điều khiển nó bay đi, ra đến ngoài không gian rồi từ từ nghiên cứu toàn bộ công nghệ của tàu vũ trụ sau cũng không muộn. Ngoài ra còn phải thu thập rất nhiều vật tư, lương thực, nước uống. Thậm chí chúng ta còn phải tìm ra các hệ thống thông lọc khí và nguồn nước, dù trong tàu vũ trụ đã có sẵn thì chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn, chết vì thiếu dưỡng khí thực sự rất khó chịu đó!”

Thanh Bình mỉm cười một chút để hòa hoãn không khí rồi tiếp tục nói:

“ Ngoài đó chúng ta cần thu thập một số linh kiện máy móc chế tạo, khi chúng ta ở bên ngoài vũ trụ có máy móc để có thể tái sản xuất thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục phát triển nghiên cứu và phát triển sinh tồn ngoài vũ trụ”.

“Căn cứ vào diện tích của phi thuyền mà chúng ta lựa chọn cứu bao nhiêu đồng bào, chúng ta cũng không thể cứu hết tất cả, tôi không rõ ràng đám người kia mang theo bao nhiêu người tài ba, nhưng tôi chắc chắn một điều bọn hắn sẽ chẳng mang được bao nhiêu thiên tài khoa học, tiền bạc và quyền lực sẽ kiến bọn hắn vất bỏ vô số thiên tài. Mà chúng ta muốn sống sót ở tinh không vũ trụ, thứ cần thiết nhấy không phải là vàng bạc đá quý, không phải là kim cương ngọc thạch, quyền lực tối cao, chưởng không vô số người, mà chúng ta cần nhất chính là thiên tài. Không có kỹ sư thì người nào sẽ thiết kế máy móc, không có thợ hàn thợ điện giỏi thì ai sẽ sửa chữa trùng tu máy móc, không có khoa học gia nghiên cứu thì làm sao có thể phát triển tiến hóa mà sống sót ngoài vũ trụ chứ. Tôi tin chắc chắn đám tham lam kia sẽ chẳng mang được bao nhiêu người đi, thậm chí bọn hắn sẽ đem người tài giỏi nhất vất lại, bởi vì những người đó bọn họ rất khó có thể khống chế...”.

Dừng lại một chút Thanh Bình âm trầm nói:

“Như là chúng ta vậy!”.

Trong lòng của Thanh Bình thầm nghĩ. Dù chuẩn bị những thứ như vậy không biết có kịp hay không, cảm giác thì thời gian còn rất dài, nhưng ai mà biết được, ngôi sao này có mật độ như thế nào, nếu là mật độ lớn thì thời gian sẽ chẳng còn lại là bao nhiêu nữa.

Thanh Bình đứng dậy, lấy tác phong quân nhân mà hô hớn:

“Vì nhân đân, vì...!”

Giọng nói chợt ngẹn lại mấy giây, đúng vậy tận thế rồi ngoài nhân dân đang còn cầu sinh trong tuyệt vọng ngoài kia thì còn gì nữa sao. Hít lấy thật sau một hơi cho đầy màng phổi hắn lại hét lên một tiếng đầy sự kiên quyết:

“Vì nhân dân, sống chết không cần!...”

Mười mấy người lính cùng đồng loạt đứng lên bộ dáng trang nghiêm mà cùng đồng thanh:

“Vì dân!...”

“Vì dân!...”

.........

Thanh Bình trước tiên tổ chức cho mọi người nghỉ ngơi trước để phục hồi sức khỏe, trận chiến này hắn không hề có một chút nắm chắc nào, đồng đội của anh chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý để hi sinh, chỉ là họ không nói ra mà thôi. Hai bên thực lực tuy tương đương, nhưng công nghệ kỹ thuật thì cách xa nhau đến cả ngàn dặm. Một bên sử dụng súng AK từ thời nảo thời nào, dù đã được cải tiến trở nên mạnh mẽ hơi khi xưa rất nhiều, nhưng mà so sánh với mấy thứ công nghệ cao cấp của quốc gia mạnh nhất thế giới, thì khó có thể nói là có bao nhiêu khó khăn.

Hắn vắt đầu lên trán trằn trọc suy nghĩ cho đến khi trời sáng, đồng đội của anh đang dần dần tỉnh lại, sau khi ăn sáng và vệ sinh xong xuôi, hắn lại tiếp tục tổ chức cuộc hop chiến đấu.

“ Nghệ An chỉ có một sân bay ở Nghi Phú, cách đây vài năm chính sách mở cửa nên có rất nhiều gia đình giàu có đã mua khá nhiều máy bay dân sự, nơi này có khá nhiều dân cư sầm uất. ở đây không cần lo lắng vì có rất nhiều tổ chức nhỏ xuất phát ở đây, dĩ nhiên bọn hắn đã càn quét sạch sẽ nơi này nên bọn hắn sẽ rời đi để tìm kiếm những nơi béo bở hơn. Còn máy bay thì chúng ta có thể an tâm, bọ họ chỉ là đám xã hội cơ bắp, chắc chắn sẽ chẳng có lấy một tên nào ra hồn biết lái máy bay. Chúng ta sẽ chia quân ra làm hai, trái và phải để tiếp cận đối ứng lẫn nhau để đề phòng bất chắc, tập hợp vào vị trí chỉ định vào chín giờ tối. Bằng anh dẫn đội thứ hai nhé!”.

Băng bước lên một bước, hai chân khép lại, lưng thẳng như tùng nói:

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ thưa chỉ huy!”

Thanh Bình gật đầu nói:

“Tốt!... giải tán!”.

Đối với quân nhân, là quân sỹ tinh nhuệ thì lại càng không cần nhiều lời vô ích, không có cảnh ly biệt đau thương. Những đôi mắt nhìn nhau, không có lời nhưng lại như vô số lời nói, không có tiễn biệt nhưng lại như có vô số lời tâm tình...

Những bước chân đều răm rắp như đã được luyện tập vô số lần như vậy, nhận lấy vũ khí của mình, cẩn thận quan sát đi theo chỉ huy của mình như là u linh lúc ẩn lúc hiện trong màn đêm u tĩnh.

Đây là lần đầu mà Thanh Bình bước ra khỏi cửa hàng sau năm ngày đen tối, di như chậm như nhanh phía trước, duy trì cảnh giác cao độ mà đảm nhiệm vị trí tiên phong. Trái tim của hắn như thắt lại khi nhìn đến cảnh tượng hoang tàn khắp nơi, nơi này trước đâu là một thành phố tươi đẹp, có các cụ già tập thể dục, có những người hối hả với công việc thường ngày, có những đứa trẻ còn ngây ngô cắp sách tới trường, vậy mà giờ đây...

Trên những con đường xinh đẹp trước đây, bây giờ khắp nơi đều nhuộm đi màu đỏ của máu, mùa hè khiến cho khắp mọi nơi bốc lên mùi xác chết bị phân hủy hôi thối. Nơi nơi đều là thi thể con người, hắn còn thấy mấy cái xác của trẻ con... răng hắn nghiến lên kèn kẹt, tròng mắt như nhòe đi. Đây đâu còn là thành phố tươi đẹp ngày nào, nơi đây chính là địa ngục trần gian mà!

Căn cứ vào quan sát của hắn, các thi thể đa số đều là nữ nhân, và trẻ nhỏ, một số còn lại mới là đàn ông. Từ các thi thể nằm rải rác trên quảng trường, cùng với những ngôi nhà sụp đổ, hắn có thể đoán ra được dân chúng đã chết mất bảy tám phần truocs khi chạy thoát. Hít sâu một hơi hắn lấy lại sự bình tĩnh nhiều năm được huấn luyện nghiêm khắc, bây giờ hắn không có làm vì bản thân, hắn sẽ chấp nhận hi sinh tất cả để hoàn thành nhiệm vị này, vì đồng đội phía sau, vì đồng bào còn sống sót. Nghĩ về thân nhân, hắn nhớ con hắn, hắn nhớ vợ hắn... không!... hắn lắc đầu xua đi suy nghĩ tiêu cực sắp sửa làm tâm trí hắn vỡ tan, hắn không thể.

Đội của hắn trên đường đã găp được mấy tốp đầu gấu lộn xộn, mấy tên đầu trộm đuôi cướp này trước đây, khi còn hòa bình thì đã bị luật pháp áp chế nên không dám làm càn quá mức, nhưng bay giờ không có luật pháp, không có người áp chế, bọn chúng như lũ điên khắp nơi làm trò đồi bại. Một đám say sưa chè chén đến điên cuồng, nhóm nhào cũng bắt dữ hàng chục hàng trăm người, dĩ nhiên đa phần đều là nữ giới. Thanh Bình còn tận mắt nhìn thấy bọn chúng mở tiệc thác loạn trên thân thể phụ nữ, thấy mấy nhóm đang cùng nhau liều mạng, trong đó cũng có một nhóm có vẻ có tổ chức. Đến trời mới biết đám chết tiệt này moi đâu ra vũ khí nóng mà bắn loạn.

Mỗi bước đi của Thanh Bình tựa như ngàn cân, hai tay nắm chặt đến rướm máu, răng cắn thật chặt mới có thể áp chế lửa giận trong lòng. Dù hắn không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được đồng đội đang run rẩy ở phía sau mình, hắn thi thoản còn nghe thấy tiến đồng đội hắn đang thì thào nho nhỏ trong miệng:

“Tôi nhịn đươc! Tôi nhịn được!”

Thanh Bình đôi lúc phải quay lại nhìn đồng đôin của mình, cả đám thực sự là nhịn rất thảm. Đôi mát đã đỏ lên, đối với lính trên chiến trường thì ngón tay luôn luôn đặt trong cò súng thì nay đã đặt ra bên ngoài, bọn họ sợ không nhịn được mà bắn chết lũ súc sinh này. Hắn an ủ bọn họ, tiếp tục tiến lên phía trước. Càng ngày bọn họ càng tới gần sân bay, không ngoài dự đoán nơi này đến một cái bóng người cũng không thấy, ngay cả thi thể cũng ít đi rất nhiều, nhưng trong lòng Hắn lại thấy có gì đó không ổn...

Một lát sau đội ngũ chia thành hai tốp vì đã đến phụ cận sân bay.

Thanh Bình có cảm giác lo lắng, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, dẫn đồng đội tiến gần cổng sân bay. Hai tay ra dấu cho đồng đội xong thì bắt đầu tiếp cận và đi vào sân bay. Bên trong sân bay không có một bóng người sống... nhưng lại có vô số xác chết, xác chết bị chất thành đống lớn.

Đây là tu la tràng, có kẻ điên cuồng đã khống chế hàng nghìn người vào một chỗ rồi đồ sát.

Thanh Bình nghe được từ phía sau mấy tiếng răng rắng của khớp tay, kiến nghiến răng kèn kẹt.

“Đ-t mẹ nó! Lũ chó chết!”

Ánh mắt của Thanh Bình dần lạnh lẽo, nhưng đôi chân anh vẫn bước về phía trước mà không hề dừng lại, biểu hiện của hắn bây giờ cần phải bình tĩnh làm gương cho đồng đội ở phía sau. Nếu như anh tâm thần bị loạn thì đồng đội anh cũng sẽ loạn theo.

Thanh Bình bắt đầu mở khóa tìm kiếm máy bay hàng không, nhưng tìm kho này đến kho khác đều là một cảnh tượng, tất cả máy bay đều biến mất, mà dù có cũng đã bị phá hỏng hết cả rồi.

“Chúng ta làm gì đây đội trưởng, chẳng lẽ ở đây chờ tin tức từ anh Bằng?”

Ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, Thanh Bình quay lưng trực tiếp rời đi trong sự ngỡ ngàng của đồng đội. Trong đầu âm thầm nghĩ:

“Có người đã phá hủy hết tất cả phương tiện bay ở đây, cách thức phá hủy đều rất chuyên nghiệp, đây rõ ràng là tác phong của quân đội, nhưng điều này là tại sao? Chẳng lẽ còn có nhóm người khác biết đến tọa độ của con tàu vũ trụ?”

Bạn đang đọc Hắc Ám Đại Kỷ Nguyên ( Sáng Tác: Bàn Tơ Động) sáng tác bởi thanhbinh2012198
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.