Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VỊ THẦN ĐANG THAY ĐỔI

Phiên bản Dịch · 2650 chữ

Nhóm dịch : Valvrareteam

CHƯƠNG KẾT: VỊ THẦN ĐANG THAY ĐỔI

Cùng lúc dọn dẹp xong chiến trường, thì mặt trời đã lặn sâu vào hoàng hôn.

Có một số lượng thương vong nhỏ đến mức thần kì về phía Friedland, nhưng khi họ khuân vào tất cả đám truyền giáo dính thương tích bị bỏ mặc trên chiến trường, và phá nhỏ các tượng thánh bảo hộ rồi bỏ chúng ven đường xong, thì hơn nửa ngày đã trôi qua.

Sau đó, Yukinari cắt cử số lượng lính canh tối thiểu để canh chừng quanh thị trấn, và rồi cậu và những người còn lại tụ họp tại dinh thự Schillings. Trong phòng khách, họ thảo luận về trận chiến và cân nhắc xem nên làm gì kế tiếp.

“Trước hết, mọi người, cảm ơn vì sự giúp đỡ.” Fiona nhìn quanh phòng. “Là đại diện của thị trấn này, tôi muốn bảy tỏ lòng biết ơn sâu sắc nhất về cách mọi người chiến đấu.”

Bên cạnh Fiona, Yukinari, Dasa, Berta, Ulrike, Veronika, và cả Arlen cũng ở phòng khách. Mỗi người đều đang chìm lún xuống mấy cái sô-pha trong phòng, rũ rượi trước sự mệt mỏi của việc sống sót qua một trận chiến. Fiona đã đích thân mang đồ uống và gửi tới họ những lời cảm kích.

Vết hằn của một cú tát vẫn còn in rõ trên má trái của Arlen; cái này là do Fiona. Mặc dù rút cục hắn đã trở thành đồng minh của Friedland, vượt ngục vi phạm quyết định của thị trấn không phải là điều đáng được khen thưởng. Cú tát là cái giá hắn phải trả cho sự không vâng lời, nhưng theo cách riêng nó cũng là một dấu hiệu cho ý tốt của Fiona.

“Cảm tưởng như chúng ta đã vượt qua được chỉ trong gang tấc,” Yukinari nói. Tất cả thương binh, bao gồm cư dân thị trấn và Angela bị bắt giữ, đang được săn sóc bởi y bác sĩ. Lại nói, như một phép màu, không có thiệt mạng về phía Friedland, nhưng chẳng ai tin lần tới sẽ dễ dàng như thế.

Lần này, ý đồ của đám truyền giáo vốn là cố gắng cải giáo lại tại một thị trấn mà đã thất bại ở lần đầu. Nói cách khác, mặc cho bất kể điều gì chúng định làm với thổ thần, Yukinari, hay người lính đánh thuê mà chúng đang truy đuổi, Veronika, chúng không tới đây với ý định giết dân làng. Đó là sự tính toán sai của chúng. Tuy nhiên, nay với những nhà truyền giáo bị thương và thậm chí bỏ mạng dưới tay người Friedland, bất kì cuộc chiến nào sau này đều có thể được mong đợi là sẽ toàn diện.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể mong đợi một cuộc tấn công khác từ Giáo Hội Chân Chính Harris,” Veronika nói chán nản. “Có lẽ không sai khi cho rằng đám hiệp sĩ bỏ chạy sẽ báo cáo lại rằng thị trấn này đã chống lại việc cải giáo.”

Hiển nhiên, không phải mọi thị trấn và làng mạc trên thế giới này đều đã bị cải giáo bởi Giáo Hội Chân Chính Harris. Càng đi xa ra biên giới, uy quyền của Giáo Hội càng mờ nhạt. Điều ấy hoàn toàn tất yếu.

Vậy mà Veronika chưa bao giờ, cô nói, nghe kể về một thị trấn mà Giáo Hội đã cố và cải giáo thất bại. Là một lính đánh thuê, cô đã chu du khắp bản đồ, và có lẽ cô đúng. Đồng nghĩa với việc rất có khả năng Giáo Hội Chân Chính Harris sẽ lại đối đầu với Friedland bằng tất cả những lực lượng khủng bố chúng có thể tập hợp.

“Chúa Tể Yukinari…” Giọng lo âu đến từ Berta. Trong trận chiến hôm này, Yukinari đã phó thác mặt sau thị trấn cho cô và Ulrike—và Berta có chút lo lắng về việc kinh nghiệm thực chiến không có vẻ thay đổi nhân cách của cô tí nào. Hay thực ra, thay vì thay đổi, cô đang lo bị trở nên bất thường. Một số người không bao giờ có thể hồi phục từ cú sốc của việc giết người đầu tiên—Veronika đã bảo cô thế.

Nhưng có vẻ ít nhất là, đối với Berta, những mối lo ấy chẳng để làm gì cả. Cô vẫn thuộc tuýp người kín đáo. Từ một góc nhìn khác, cô đã làm tốt việc chiến đấu mặc cho nhân cách của mình. Có lẽ việc cô không đi xa đến mức tước đi đi mạng sống của người chơi đàn có liên quan đến nó. Gã đã bị thương nặng, tất nhiên, nhưng không đến nỗi mất mạng.

“Chắc là chúng ta có thể đi trước một bước tấn công căn cứ của chúng ở Aldreil,” Yukinari nói. Ngay cả khi cậu nói, khả năng nghe cũng không thực tế cho lắm. Cậu chẳng thể mường tượng ra cảnh họ tiến đánh Aldreil. Cậu không chiến đấu vì muốn. Cậu chưa từng cân nhắc việc đánh trước bao giờ cả.

“Yuki…” Cạnh bên, Dasa nắm tay cậu. Không phải cô lo lắng về viễn cảnh của trận chiến; cô phiền muộn khi lần đầu tiên nghe Yukinari tự nói về việc tấn công theo ý mình. Cô biết rõ Yukinari. Cô đang cố không để cậu làm tổn thương chính mình.

“Ổn thôi mà,” cậu nói. Cậu siết tay cô và mỉm cười.

Ấy là điều cậu đã biết từ lâu, mặc dù cậu đã chọn phớt lờ nó cho đến thời điểm này. Nếu có sức mạnh, thì cậu có muốn hay không muốn gì cũng chẳng liên quan. Có thể cậu chẳng hề có tham vọng chinh phạt, nhưng điều đó không có nghĩa là những kẻ xung quanh sẽ để cậu yên. Giữ an toàn cho Friedland sẽ đòi hỏi nhiều hơn là chỉ xử lí những gì ngay trước mắt. Chỉ đơn thuần đẩy lùi kẻ địch mỗi khi chúng tấn công sẽ dẫn đến sự hủy diệt không tránh khỏi.

Nếu tất cả những điều này chỉ mình cậu phải lưu tâm, thì có lẽ đó là một chuyện, nhưng nay điều diễn ra và cách cậu phản ứng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và số phận của cả thị trấn. Cậu sẽ phải chắc rằng mình nhìn xa trông rộng, giữ thế chủ động.

Aldreil là một phần trong đó. Cậu không biết cách Lệnh Truyền Giáo cai quản thị trấn, nhưng cậu biết các đồng đội của Veronika còn bị bắt ở đó. Có lẽ cậu cần phải cử ai đó đi để thu thập thông tin. Có lẽ cậu cũng cần phải tra khảo Angela và các hiệp sĩ bị bắt khác.

Dù thế nào đi nữa…

“Tôi có thể thấy là mình ngây thơ,” cậu nói, nhìn quanh mọi người. “Nhưng giờ chúng ta không thể quay đầu lại. Dù là gì sắp xảy đến, khả năng cao nó sẽ liên quan đến người Friedland. Một vài có thể mất mạng. Tôi chưa từng đỏi hỏi vật tế sống, nhưng điều này khiến mọi việc chẳng khá hơn thổ thần trước. Có khi còn tệ hơn.”

Fiona giơ tay, nói, “Yukinari, điều đó—”

Nhưng Yukinari ngắt lời. “Tôi biết. Điều tôi đang bảo là, chúng ta không thể nông cạn được. Nếu chỉ nghĩ về vết thương trước mắt, thương vong, thì có thể chúng ta sẽ thất bại trong việc ngăn chặn những thảm kịch tồi tệ hơn sắp tới. Nên chúng ta phải sẵn sàng—sẵn sàng đổ máu hôm nay để không phải đổ máu ngày mai.” Cậu quay sang Arlen. “Còn Arlen. Ngươi đã thực sự cứu mạng chúng ta lần này đấy. Không có ngươi, bức tượng còn lại có khi đã tới được thị trấn. Ta chắc là rất khó để đánh với các hiệp sĩ truyền giáo khác, nhưng ngươi vẫn làm. Cảm ơn ngươi. Thực lòng.”

Yukinari cúi đầu. Arlen, trong khoảnh khắc, đứng hình trợn mắt.

“H-Hừm. Vậy là cuối cùng ngươi cũng nhận ra ta mạnh thế nào.” Lời lẽ của hắn có vẻ không đúng dịp cho lắm. Hắn ngoảnh đi. Yukinari có thể nói là Arlen đang xấu hổ, và tuy tất cả những gì hắn muốn là trả lại uy tín về nơi của nó, hắn lại không nhấn mạnh được ý.

“Berta, cảm ơn em nữa. Tôi thực sự đã bắt ép em quá…”

“K-Không, thưa Chúa Tể!” Cô vội vã lắc đầu. Cảm thấy mọi ánh nhìn trong phòng đổ dồn vào, cô liền thu mình lại—nhưng chậm rãi, gần như ngập ngừng, một nụ cười bẽn lẽn nở trên khuôn mặt cô. “Không… Không hề đâu. Em… Em cuối cùng cũng có ích với ngài, Chúa Tể Yukinari. Nó đáng sợ, nhưng… em mừng là mình đã làm nó. Hạnh phúc.” Càng nói đầu cô càng thấp xuống và giọng thì lí nhí đi.

“Berta,” Veronika nói. Chỉ thế thôi, nhưng có vẻ cô gái lóe lên một sự nhận thức nào đó, đột nhiên chớp mắt vài cái, rồi nắm lấy gấu váy bằng hai tay trông như là cử chỉ của sự kiên quyết.

“Vì ngài, Chúa Tể Yukinari, em sẽ thúc bách bản thân. Vì ngài, em có thể làm mọi thứ.”

“Ừ—p-phải, cảm ơn,” Yukinari gật đầu, choáng ngợp trước biểu hiện cậu chưa từng thấy ở Berta. Nó khiến cậu hơi hoảng hốt, như thể cô ấy vừa thổ lộ rằng cô yêu cậu. Dasa đang quan sát toàn bộ cuộc trao đổi từ phía sau cặp kính với ánh nhìn tăm tối. Cơ mà kệ đi.

“Tôi đã quyết định chiến đấu,” Yukinari nói nghiêm túc. “Tôi ghét phải bắt những người như Berta làm việc liên quan đến đánh nhau, và tôi không muốn ép Arlen đối đầu với đồng đội cũ của mình. Tôi không muốn Dasa phải gò bò bản thân, và tôi không muốn Fiona lo lắng. Thực lòng, tôi muốn tránh điều này nếu có bất kì cách khả thi nào khác.” Yukinari hít một hơi sâu và nhìn quanh. “Nhưng đã đến lúc phải gạt đi những thứ trẻ con. Đó là lí do mà tôi nhờ—không, cầu xin—sự giúp đỡ của mọi người.”

“Ai cầu xin cơ?” Fiona nói, nhìn Yukinari đang van nài với nụ cười điệu. “Ngài là thần của chúng tôi cơ mà. Ngài nên tự tin hơn chút vào việc bảo chúng tôi làm gì chứ.”

“…Phải rồi.”

Mọi người trong phòng đều nhìn cậu. Yukinari gãi má và cười vẻ xấu hổ.

Họ đã nhận báo cáo từ Lệnh Truyền Giáo ở biên giới, được gửi một cách khẩn cấp nhất. Nó không được đưa bởi chim đưa thư, mà bởi một hiệp sĩ mặc giáp nhẹ phi ngựa nhanh hết sức có thể—một thứ đủ quan trọng mạo hiểm bị tấn công bởi á thần và ngoại thú suốt dọc đường để đưa cho được. Đầu não của Lệnh Truyền Giáo, Walt Dickson, ngay lập tức xin yết kiến với Dominis Doctrinae.

Walt lệnh cho hiệp sĩ kiệt sức thay sang đồ chỉnh tề hơn, và rồi hai người hướng về phía Đại Thánh Đường để gặp Justin Chambers. Tại đó…

“…Đức Thánh Cha?” Walt cau mày, dừng ngay tại chỗ.

Trông Justin hệt như mọi khi, và bên trong Đại Thánh Đường cũng vẫn thế. Nhưng có một thứ khác ở đó, một thứ Walt chưa từng thấy.

“Cha?”

Người nói là một thiếu nữ. Mươi lăm mười sáu tuổi, tầm tầm. Lùn, chỗ này chỗ nọ còn có mỡ em bé. Và cô ta đang đứng ngay cạnh ghế Justin.

Cô có mái tóc bạc ngang vai và đôi mắt đỏ, cùng cặp kính—một phương thức giúp thị lực đang thịnh hành ở thủ đô. Tất cả cho cô một diện mạo nổi bật.

“Ai đây?”

Cô chỉ Walt, người đang cạn lời. Chính xác thì, cô gái này là ai? Justin Chambers không được cho là đã kết hôn. Có những tin đồn rằng lão dính líu đến vài nữ giả kim thuật sư—nhưng cho dù điều ấy có là thật, và thậm chí sự hợp nhất của họ có sản sinh ra một đứa trẻ đi chăng nữa, lão cũng chẳng bao giờ cả gan được đến mức để con bé gặp mình ở thánh đường trung tâm của Giáo Hội.

“Chỉ huy,” hiệp sĩ hỏi vẻ chướng mắt. “Cái quái gì…?”

“Sự tò mò không chỉ giết mỗi con mèo thôi đâu,” Walt bảo gã, gạt những câu hỏi của chính mình sang một bên. Có những điều hắn không cần phải nghĩ tới. Cứ làm đúng phận sự của mình là được.

“Chỉ huy Dickson,” Justin nói. “Ta nghe nói chúng ta có một tin nhắn khẩn cấp.” Lão hoàn toàn lờ đi câu hỏi của đứa trẻ, như bảo rằng con bé đang gọi lão là “cha” không tồn tại.

“Vâng, thưa Đức Thánh Cha,” Walt nói, quỳ một bên gối. “Tôi tới cùng báo cáo này.” Hiệp sĩ đi cùng hắn làm cử chỉ tương tự. “Sự thật là, hai đơn vị của đoàn viễn chinh khai hóa đóng quân tại Aldreil, Lữ Đoàn Thứ Chín và Lữ Đoàn Thứ Bảy, đã gửi một tin nhắn khó mà tin được. Sốc thay, họ báo cáo rằng chúng ta đã mất hai tượng thánh bảo hộ.”

“Những bức tượng…?” Justin hơi nheo mắt. Có lẽ lão ta ngạc nhiên, mà cũng đúng thôi. Mất hai tượng một lượt lẽ ra là điều không thể. Chúng là những vũ khí tối thượng của Giáo Hội, có thể quật ngã thổ thần. Để tấn công thành công dù chỉ một cái thôi cũng phải mất đến cả trăm quân, và phân nửa sẽ chết vì quá sức.

“Nguyên nhân là gì?” Justin hỏi.

“Ấy là—Nào, nói cho Đức Cha đi.” Walt ra hiệu cho tên truyền giáo bên cạnh. Người đàn ông cúi đầu một lần nữa, rồi bắt đầu giải thích về địa điểm nơi vấn đề xảy ra —một ngôi làng biên giới có tên Friedland.

Gã kể về việc thị trấn đã được báo cáo là cái giáo thành công bởi Lữ Đoàn Truyền Giáo Thứ Sáu, nhưng giờ có vẻ là tượng thánh bảo hộ của Lữ Đoàn Thứ Sáu cũng đã bị phá hủy. Gã kể Friedland dường như đang trở thành một nơi hội tụ ý đồ phản Giáo Hội, và gã kể ở đó có một người được tôn kính như thần. Quan trọng nhất, gã nói…

“Những người chứng kiến tận mắt trận chiến khẳng định rằng ‘Blue Steel Blasphemer’ ở đó…!”

Lời nói khiến cho cơn sốc khắc khoải chạy dọc Walt. Giáo Hội coi cái tên đó là cấm kị, và mặc dù một số người đếm trên đầu ngón tay trên một địa vị nhất định có biết về nó, chỉ đề cập đến Blasphemer thôi cũng đủ để rơi vào rắc rối nghiêm trọng.

Walt nghĩ điều này có thể gây ra sự phật lòng, hoặc tức giận, từ Justin. Dominus đương nhiệm không thể vui vẻ khi đột nhiên nghe thấy cái tên Bluesteel Blasphemer được. Cơ mà…

“Thế hả? Thật thế sao?”

Justin không hét hay gầm gừ, mà nở một nụ cười nhạt. “Đức Thánh Cha—”

“Thì ra đó là nơi hắn đang trốn…” Justin hăng hái gật đầu, rồi nhìn cô gái bên cạnh.

“Cha…?” Đứa trẻ không rõ danh tính nghiêng đầu. Như thể cô không hiểu ý nghĩa của cuộc trò chuyện mình vừa nghe.

“Vui lên đi,” Justin dịu dàng nói. “Có lẽ cái ngày để con thực hiện lí do tồn tại của mình đã đến rồi đấy.”

Bạn đang đọc Bluesteel Blasphemer của Sakaki Ichirou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ST04012003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.