Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRẬN CHIẾN CỦA KẺ YẾU

Phiên bản Dịch · 23022 chữ

Nhóm dịch : Valvrareteam

CHƯƠNG BA: TRẬN CHIẾN CỦA KẺ YẾU

Yukinari lưỡng lự. “Tốt. Tiếp đi.”

Cậu đang nói với hai người nằm sấp bụng. Cả ba người họ có thể cảm nhận luồng gió dịu nhẹ xoa vào má.

Họ đã trở lại bục quan sát, nơi mới đến hôm trước. Yukinari, Berta, Dasa, và Veronika đều ở đó. Và cũng như lần trước, Ulrike đã thiết lập các mục tiêu.

Đã xác nhận rằng Derrringer hoạt động và về cơ bản là chính xác, Yukinari đã quyết định tập trung vào việc cải thiện xạ thủ hơn là những khẩu súng. Mà về chuyện đó, Derrringer quá đơn giản đến mức dù muốn cũng chẳng có gì nhiều để cải thiện.

“Mn.”

“Tới đây…”

Những phát súng liên tiếp. Hiện tại, Dasa và Berta đang cầm súng. Mỗi người họ đều đã qua hơn một trăm lượt đạn, điều chỉnh ống ngắm và cố gắng có một cảm nhận về việc ngắm bắn tầm xa. Veronika vốn tham gia cùng họ từ đầu, nhưng đơn giản là nó chẳng hợp với cô ấy chút nào, nên cô sớm bỏ cuộc.

Các mục tiêu ở xa đến nỗi nhìn bằng mắt thường trông chúng chỉ như mấy cái chấm. Ta sẽ ngắm, ổn định hô hấp, và rồi nhẹ nhàng—cẩn thận, không để dịch súng—kéo cò. Ấy là một công việc căng thẳng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.

“Hừm…” Yukinari nheo mắt, cầm cái ống nhòm cậu làm ra để dùng trong lúc tập bắn.

Dasa trượt. Berta trúng. Thực ra, những phát của cô trúng thường xuyên hơn của Dasa.

Dasa thì lại quen với việc xử lí súng hơn. Cô nàng tự tin hơn nhiều, chẳng hạn, trong khâu nạp, bắn, và nhả làm nên một phát đạn. Thỉnh thoảng, khi lấy đạn ra, tay Berta bị trượt và làm rớt nó. Khi sử dụng súng, lí tưởng nhất là giữ mắt hướng về phía trước, sắp viên đạn tiếp theo chỉ bằng cảm nhận, một việc khó để làm nếu không quen.

Nhưng còn Dasa, người đã quen với Ớt Đỏ, Derrringer lại có vẻ khó hiểu theo nhiều cách. Điều đó khiến cô khó chịu, và sự khó chịu không khỏi có tác động đến tỉ lệ trúng của cô nàng.

Berta, mặt khác, chưa từng xử lí súng, và nếu điều đó có nghĩa là cô ấy không quen dùng nó, thì cũng đồng nghĩa với việc cô ấy không có thói quen để loại bỏ, và kết quả là có thể chấp nhận Derrringer như nó vốn là.

Thực ra…, Yukinari nghĩ.

Đích thân Berta đã tới hỏi xin được gia nhập vào buổi tập bắn hôm nay. Cậu không rõ cụ thể, nhưng có vẻ Veronika đã nói gì đó với cô ấy. Bất kể lí do là gì, ấy là một yêu cầu chủ động bất thường từ cô ấy. Trên thực tế, kể từ khi bày tỏ khao khát được làm xạ thủ, cô ấy dường như đã tập trung một cách khác thường.

Cứ như thể đây là tất cả những gì em ấy có vậy, cậu nghĩ.

Dasa có Ớt Đỏ và kiến thức giả kim thuật của mình. Veronika, dĩ nhiên, có khả năng thể thuật tuyệt vời đến độ có thể cầm cự trước Arlen và các hiệp sĩ của hắn. Hai người họ đều có những phương thức và cách thức chiến đấu riêng. Còn Berta thì hoàn toàn thiếu những kĩ năng như vậy. Cũng dễ hiểu thôi; đó là cách mà cô được nuôi dạy. Không có gì đáng phải xấu hổ nếu bạn không phải là chiến binh hoặc lính đánh thuê.

Nhưng bản thân Berta dường như lại cảm thấy khác.

Có vẻ cô có tài năng bắn ngắm bẩm sinh, nhưng sự tập trung tuyệt đối cũng cho phép cô thích nghi với Derrringer rất nhanh chóng.

Ngay khoảnh khắc khai hỏa, cô sẽ nín thở. Cô sẽ chỉ dùng ngón tay để bóp cò, khiến cho nó dựng thẳng. Cô gần như cẩn thận đến mức quá đáng khi thực hiện những điều cơ bản, mà Yukinari đã dạy cô này, mỗi lần bắn.

Tốc độ mà cô cải thiện thì, thực sự, khiến người ta phải giật mình. Nhưng cô mắc phải nhược điểm chí mạng của một xạ thủ.

“Oo!” Qua ống nhòm, Yukinari thứ gì đó di chuyển ở rìa tầm nhìn của cậu. “Berta, có thấy không? Ngay bên phải mục tiêu ấy. Có con thỏ kìa.”

Cô hơi chếch súng sang bên phải—thật là một chuyển động mờ nhạt đến mức người nhìn có thể không nhận ra. “Hả? À, vâng. Đúng là có.” Có lẽ cô đang tự mình xác nhận sự hiện diện của sinh vật trong vòng tầm quan sát của ống ngắm.

“Tối nay ăn thịt thỏ được không ta? Berta, bắn đi.” “Hơ?!” cô thốt lên.

Dù sao thì cô cũng không từ chối thêm lời nào; sau khi chớp mắt nhìn Yukinari hai ba lần, cô đặt ngón tay lên cò Derrringer. Yukinari có thể thấy cả người cô ấy căng cứng, và nòng của khẩu Derrringer thì run lên nhè nhẹ.

Berta nín thở. Nhưng cô đã không bắn.

Hoặc có lẽ chính xác hơn, không thể bắn. Cô không thể khiến bản thân kéo cò trước khi con thỏ biến mất sau lùm cây gần đó.

“Um, E—Em xin lỗi…” Cô buông khẩu súng và cúi đầu sâu đến mức trông như thể sắp xin lỗi kiểu quỳ lạy. “Ngài đã ra lệnh cho em, Chúa Tể Yukinari, nhưng em không thể… em rất xin lỗi…”

“Tôi phải bảo với em bao nhiêu lần nữa, đừng có lo lắng mà. Không phải lỗi của em, và tôi không giận!”

“Yuki…” Dasa đang nhìn cậu trừng trừng qua cặp kính. “N-Nhưng Chúa Tể Yukinari…”

“Được rồi mà. Đừng có lạy nữa! Đó là mệnh lệnh.” “Ế, dạ, thưa ngài…” Cô gật đầu và ngồi dậy.

Đây là vấn đề lớn nhất của cô. Một khiếm khuyết rõ rệt trong việc bắn tỉa, hay bất kì ai có ý định chiến đấu. Berta chỉ đơn giản là quá nhân từ.

Nếu như bắn tỉa đã chẳng là gì hơn ngoài một cuộc thi xem ai bắn được mục tiêu bằng gỗ, thì có lẽ cô đã gần như bất khả chiến bại. Nhưng Yukinari cần những xạ thủ có thể tham gia chiến trận. Những xạ thủ có thể kéo cò khi mục tiêu của họ là người sống.

Berta có thể làm được vậy không? Liệu cậu có thể khiến Berta làm vậy? Ấy là một thất bại trong việc làm chiến binh, nhưng không phải trong việc làm người. Mà thực ra, có thể xem nó là đức hạnh, chứng thực cho tính người của cô ấy. Nhưng để trở thành một xạ thủ đủ lông đủ cánh, cô sẽ phải bỏ nó đi.

Đó là lí do tại sao Yukinari do dự. Chẳng cần biết cô tài năng đến mức nào, cậu không rõ liệu có đúng không khi ép Berta sử dụng Derrringer.

Trong phòng tiếp khách của dinh thự Schillings. Yukinari, Dasa, Berta, và Veronika đã trở lại từ buổi tập bắn. Hai người, Fiona, và Arlen đang thảo luận xem nên làm gì tiếp theo sau chuyến viếng thăm đột ngột của Angela Jindel.

“Một người phụ nữ tự xưng là phó chỉ huy với một Đoàn Viễn Chinh Khai Hóa từ Giáo Hội Chân Chính Harris đã ở đây,” Fiona bảo họ. “Veronika, tôi nghĩ cô ta đang tìm cô đấy.”

Veronika khẽ nhướn mày.

“Hiện tại bọn tôi đã có thể đuổi cô ta đi,” Fiona nói, “nhưng tôi không chắc cô ta có hoàn toàn tin chúng tôi hay không.”

Theo lời Arlen, Angela Jindel là Phó Chỉ Huy của Lữ Đoàn Truyền Giáo Thứ Chín, đặt trụ sở tại Aldreil. Thêm vào đó, có hai lữ đoàn truyền giáo khác đóng quân tại thành phố.

“Tôi nghĩ đã đến lúc các người nói cho tôi biết chính xác mối liên hệ giữa mấy tên này và các người rồi,” Veronika nói, lườm Arlen. Nghĩ kĩ lại, Yukinari nhận ra rằng chưa một ai nói lời nào với Veronika về những chuyện xoay quanh các nhà truyền giáo ở Friedland. Cậu bèn giơ tay lên.

“Để tôi. Nó là một câu chuyện khá dài dòng, nhưng về cơ bản là… Tôi đã phá hủy vũ khí tối thượng của đơn vị truyền giáo này. Họ không muốn thừa nhận điều đã xảy ra với tổng cục Giáo Hội, còn chúng tôi thì không muốn chuyện đánh bại đơn vị truyền giáo loan ra ngoài. Như vậy chỉ khiến chúng tôi bị trả thù bởi Giáo Hội. Vậy nên, về mặt công khai, thị trấn này đã được cải đạo thành công bởi các nhà truyền giáo.”

“Vũ khí tối thượng…? Ý anh là những bức tượng đó sao?” Sự kinh ngạc toát lên từ biểu hiện của Veronika.

“À, ừ…”

“Và anh đã đánh bại một cái? Một mình? Mấy thứ đó có thể đè bẹp cả thổ thần đấy!” “Yuki cũng đã đánh bại… thổ thần… của nơi này rồi.” Dasa lặng lẽ nói.

“Tôi, ờm, có vài mánh trong túi áo,” Yukinari nhún vai nói. “Tôi đã làm bất ngờ chúng.”

Cậu chưa bao giờ thực sự sử dụng sức mạnh tái cấu trúc vật lí của mình trước mặt Veronika. Cũng như cô chưa từng thấy cậu biến hình thành thân thể mặc giáp đen cho phép cậu tận dụng tối đa năng lực thiên thần của mình. Lúc này thì chẳng có lí do gì để mà giấu, nhưng nếu cậu cứ giải thích mãi, thì đến năm sau cũng không xong mất. Hiện tại, họ cần phải quyết định cách xử lí với hiểm họa từ Aldreil.

Veronika dướn về phía trước và nói, “Lúc này tôi sẵn sàng bỏ qua những khác biệt, nhưng Yukinari này, anh đang nói là có thể một mình đương đầu với Lệnh Truyền Giáo phải không?”

Cậu e là mình hiểu khá rõ những gì cô ấy đang nghĩ. “Thực tế mà nói, đại khái vậy. Nhưng ngay cả hồi đánh bại Arlen và đơn vị của hắn, thì cũng không dễ đâu. Tôi còn có Dasa yểm trợ. Nếu đấu với một đơn vị thì có khi còn được. Nhưng từ hai trở lên ư? Chắc chịu.” Cậu lắc đầu. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ mình có thể làm điều mà cô đang hy vọng.”

Dĩ nhiên là cô muốn cậu giúp những người đồng đội đang bị giam giữ ở Aldreil. Nếu cô một mình quay lại đương đầu với các đơn vị truyền giáo, thì còn sống mà thoát được là may lắm rồi, chứ đừng nói đánh bại chúng. Do đó cô đang mưu cầu sự giúp đỡ từ Yukinari.

“Nhưng nếu sử dụng thứ ‘Derrringer’ này của mấy người để làm mỏng chúng đi trước…”

“Cô biết nó ồn thế nào rồi đấy.” Cậu lại nhún vai. “Nếu như chúng có một nhóm không nhiều hơn mười người chẳng hạn, thì có khi còn có thể rỉa rói quân số bằng cách bắn tỉa trong lúc chúng giật mình, nhưng đấy là trường hợp tốt nhất. Nếu chúng tự nhốt mình trong một tòa nhà, thì sẽ rất khó bắn. Có lẽ tôi tạo ra được thiết bị để giảm thanh đến mức nào đó, nhưng vậy tức là súng sẽ khó nhắm hơn, hoặc có lẽ yếu hơn, thiếu chính xác hơn…”

Nhưng trên hết, cô nghi ngờ việc Berta, xạ thủ giỏi nhất của họ, sẽ sẵn lòng và có thể bắn người. Có một khả năng ngoại lệ là cô sẽ theo nếu chỉ nhắm vào tay hoặc chân. Nhưng dĩ nhiên, chân tay người tạo thành lượng lớn các mục tiêu nhỏ và thường chuyển động, nên sẽ khó bắn hơn nhiều.

“Cô đang cố ra khỏi đây và trở lại Aldreil, phải không?” Fiona hỏi. Có vẻ cô có ý tưởng gì đó.

“Ừ…”

“Vậy hãy để tôi đưa ra một đề xuất: để Friedland thuê cô.” “…Hả?” Veronika hỏi ngờ vực.

Fiona vừa nhìn thẳng vào mắt cô vừa giải thích. “Cứ ở yên trong thị trấn. Tôi không bảo cô phải từ bỏ việc cứu bạn và quên đi việc trả thù. Có khi đây lại là cơ hội hoàn hảo cho cô đấy.”

Veronika lắc đầu. “Tôi không hiểu ý cô nói.”

“Thành thực là, tôi thật sự nghi ngờ chuyện cái cô Angela Jindel này tin mọi điều chúng ta nói với cô ta về chuyện đang xảy ra trong thị trấn. Tôi nghi là ngay khi cô ta trở lại, đám người truyền giáo ở Aldreil sẽ phát hiện ra rằng Friedland chưa thực sự được cải giáo.”

Và thế tức là, khả năng cao các hiệp sĩ ở Aldreil sẽ xuất hiện để cải giáo thị trấn bằng vũ lực. Đây là vấn đề giữ thể diện đối với chúng. Khả năng là sẽ có tới tận hai ba đơn vị truyền giáo. Nói cách khác, lực lượng được mang tới để ăn thua với Friedland sẽ mạnh gấp hai ba lần so với lúc Yukinari đánh bại đơn vị của Arlen. Và tất nhiên là sẽ chẳng mấy lâu nữa.

“Cứ cho là chúng không muốn đàm phán đi, mà dễ là không lắm, thì ta sẽ phải đánh với chúng.”

“Tôi hiểu chúng ta định làm gì rồi.” Fiona không cần phải nói hết cả ý để Veronika hiểu được vấn đề. Dù là trả thù hay giải cứu, Veronika đều sẽ có cơ hội đối đầu với đám truyền giáo tốt hơn sau khi chúng đổ bộ vào Friedland—sau khi quân số của chúng đã thuyên giảm.

“Cơ hội hoàn hảo cho tôi sao?” Veronika nói, cười vẻ mỉa mai. Dường như cô đã đoán trước được động cơ thực sự sau đề xuất của Fiona. Ngoại trừ Yukinari, mạnh mẽ là thế, Friedland lại có rất ít người có thể chiến đấu. Yukinari đã giao ra vài khẩu Durandall và dạy mọi người cách dùng chúng, nhưng những người vốn hôm qua hãy còn cầm những thứ chẳng phức tạp gì hơn là cuốc hay thuổng sẽ chẳng thể trở thành những chiến binh lão luyện chỉ vì được ai đó cho vài khẩu súng.

Vấn đề nằm ở sự chuẩn bị tâm lí thì đúng hơn là khả năng. Có lẽ ngoại trừ những tội ác nhất thời và những lúc kích động mạnh, thì để giết một người khác đòi hỏi không ít ý chí bản thân. Những người gắn bó với võ thuật gọi việc giết ai đó là “bước đầu tiên,” và có một sự khác biệt rõ rệt giữa thời điểm một người đi bước đầu tiên này và sau đó. Nhưng điều đó lại càng cho thấy mạng đầu tiên này khó khăn đến mức nào.

Tuy nhiên, mặt còn lại của vấn đề, đó là mạng đầu tiên là rảo cản khó vượt qua nhất. Nếu một ai đó có thể dẫn một nhóm lính mới, đẩy họ vào cuồng loạn, và đưa họ qua cái điểm chốt đó—thì lượng binh lính của Friedland có lẽ sẽ tăng tương đối nhanh.

Và Veronika có vẻ là lí tưởng cho vai trò đó. Có cô ở bên đối với họ có ý nghĩa nhiều hơn là chỉ thêm một chiến binh mạnh mẽ trong hàng ngũ. Điều đó có nghĩa là có thể tạo ra thêm nhiều chiến binh.

“Thôi được rồi,” Veronika nói, biểu hiện giãn ra trong chốc lát. “Mặc dù có lẽ tôi thấy rằng nếu lẻn vào Aldreil trong lúc đám truyền giáo đang bận rộn với mấy người, thì vậy cũng là đủ dễ để giúp các bạn tôi.”

Cô nói đúng. Đó có lẽ là cơ hội hoàn hảo thực sự cho cô. Điều đó tức là thực ra Fiona đang nhờ cô hoãn việc cứu bạn lại để giúp Friedland trước.

“Con đàn bà nham hiểm! Ngươi đúng là con đàn bà nham hiểm!” Arlen tức giận bật ra khỏi ghế, nhưng Veronika không suy suyển.

“Bình tĩnh. Tôi chấp nhận đề nghị của cô ấy. Tôi là một người lính đánh thuê—tôi bán cuộc đời mình để lấy vàng. Các người đã cứu mạng tôi, vậy tức là cần có sự chi trả. Tôi không phản đối việc được thuê bởi thị trấn các người. Quả thực nếu chúng ta có thể đưa Friedland vào thế sẵn sàng chiến đấu, thì sẽ có ít nhữcng tên truyền giáo sau này tôi phải xử lí hơn.”

“Cảm ơn,” Yukinari cười nói.

Theo như diễn tiễn của việc thuê mướn, thì, thương gia đi cùng Veronika và các đồng đội của cô đã thuê họ trước, và vẫn còn đang ở Aldreil. Nếu Veronika có từ chối đề nghị của Fiona để ưu tiên cứu họ trước thì cũng dễ hiểu. Sự thật là cô chưa từng ngụ ý mình có cảm giác gì với Friedland.

“Tôi cũng bày tỏ lòng biết ơn,” Fiona nói. “Còn Arlen?”

“Hả?” Hắn khoanh tay, hỏi gắt gỏng. “Ngươi muốn bọn ta nhập bọn sao? Bỏ qua mọi lí lẽ và chiến đấu cùng lũ các ngươi, chống lại các đồng đội truyền giáo của minh? Các ngươi đang mong điều đó à?”

Arlen và những người còn lại có kiến thức và kinh nghiệm trận mạc. Có lẽ không nhiều như Veronika, song so với người dân thị trấn, họ là những đấu sĩ thực thụ. Dĩ nhiên Fiona sẽ mong họ gia nhập vào hàng phòng thủ của thị trấn mình.

“Xin lỗi,” Arlen nói. “Nhưng các ngươi sẽ phải tước vũ khí của bọn ta và cho bọn ta lại vào ngục thôi.”

Fiona chỉ có thể thở dài.

Hắn tức giận. Hắn cực kì tức giận.

Được giải thoát khỏi gươm và giáp, Arlen chẳng nói một lời khi hắn được dẫn vào cái kho xây cạnh dinh thự Schillings. Bên trong là một cái “ngục” tồi tàn—giống cái cũi hơn—bằng gỗ và dây thừng nặng. Vài hiệp sĩ khác vốn đã bị giam ở đó. Họ, giống như Arlen, đã hợp tác, tuần tra thị trấn và giúp bảo kê những chuyến giao thương. Những người đã từ chối ngay từ đầu, cũng như các hiệp sĩ đang hồi phục vết thương, thì ở những địa điểm khác.

Những lời phàn nàn rì rầm trong đám tù nhân. “Tại sao mà…?”

“Rút cục là vậy…”

Cũng dễ hiểu thôi. Họ đã đến đây với tư cách tông đồ của Giáo Hội Chân Chính Harris, tin rằng sẽ có được danh dự bằng việc cải đạo những người dốt nát vùng biên giới, nhưng thay vào đó lại bị tước đoạt trang bị, bỏ tù, và bị đối xử một cách vô nhân đạo.

Họ đã chịu đựng tất cả. Và chỉ mới đây, sự đối xử đã có chút cải thiện, và một vài người trong số họ thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng có thể chấp nhận mọi thứ. Cho đến khi người Friedland quyết định rằng dễ hơn là ném họ vào tù trở lại.

Chỉ có kẻ bạo dâm mới bị điều này làm phiền muộn. Và để xát thêm muối vào vết thương, người tiễn họ vào tù lại là Veronika. Một tên lính đánh thuê vô danh tiểu tốt tự nhiên dạt vào thị trấn, mang theo nào là rắc rối. Nếu Yukinari đã là người giải họ đi, thì họ có thể tự trấn an rằng mình chẳng thể làm gì cả, rằng cậu quá mạnh. Nhưng thấy Veronika ở đó chỉ càng khiến họ giận hơn.

Cơ mà…

“…Ngài Phó Thị Trưởng đó có vẻ là một người tốt,” Veronika nói. Cô đang bước sau Arlen cách nửa bước, cầm một cái dây trói quanh hông hắn. Dĩ nhiên, hắn phải quay lại mới thấy được vẻ mặt của cô. Hắn tò mò điều gì đã khiến Veronika nói về Fiona như thế, nhưng thế nào đó hắn lại cảm thấy rằng quay lại là thua cuộc, và đành cương quyết dậm bước.

Bất kể vẻ mặt có trông như thế nào, cô nói tiếp: “Có lẽ cô ta nghi ngờ các ngươi, nhưng nếu cô ta nghĩ các ngươi có khả năng phản bội, thì đã chẳng phiền đến mức bỏ tù làm gì. Cô ta nên giết quách các ngươi đi. Hay nếu thực sự cô ta không chịu được việc giết người, chí ít bẻ gãy tay chân các ngươi đi để không chiến đấu được nữa. Dù sao thì, đó là điều ta sẽ làm.”

Arlen không có câu trả lời cho những lời lẽ điềm đạm, lạnh lẽo. Tận sâu bên trong, hắn biết cô nói đúng.

“Cô ta còn chẳng thèm dùng các ngươi làm con tin.”

Đó là một cách khác để xử lí Arlen và những người còn lại. Mà cũng không chắc Angela cùng đám bề trên sẽ bị lay chuyển bởi con tin; khả năng tương đương là họ sẽ cứ thế tấn công, trên cơ sở rằng hiệp sĩ chân chính của Lệnh Truyền Giáo sẽ không bao giờ hổ thẹn khi bị bắt sống.

“Nói ngắn gọn, cô ta không thể để các ngươi thọc gậy bánh xe, nhưng cũng không muốn ép các ngươi phải chiến đấu với các đồng đội cũ.”

Arlen vẫn im lặng.

“Đơn giản nhất là giữ các ngươi trong tầm kiểm soát. Chỉ lấy vài hiệp sĩ còn lại làm con tin. Chẳng phải ta đã nghe rằng quá nửa đơn vị của ngươi đang hồi phục sao? Vậy thì cơ bản họ đã là con tin rồi. Cô ta chỉ cần nhắc nhở rằng nếu các ngươi phản bội, thì họ sẽ chết. Thế mà cô ta lại dây vào cả mớ rắc rối cho việc thiết lập cái ‘nhà tù’ này.”

Cô không nói chính xác điều mình nghĩ, khiến cho ý tưởng bị mơ hồ. Phải chăng cô đang nói rằng đây là một hành động nhân đạo về phía của Fiona? Arlen ít nhiều hiểu điều cô đang muốn nói.

“Vào đi.” Veronika đẩy Arlen vào ngục. Hắn vào và ngồi bên các hiệp sĩ khác. Rồi Veronika đóng song sắt và khóa nó lại, cái khóa và chìa là những phần kim loại duy nhất của cả cái sự việc này.

Nhà lao có thể là một công trình bằng gỗ và dây thừng tùy hứng kết hợp với nhà kho, nhưng vẫn bất khả thi cho những người tay không bên trong thoát ra ngoài. Bên trong tương đối rộng rãi, không xây theo kiểu gò bó, nhưng kiến trúc kiểu cũi khiến họ có cảm giác đang bị đối xử như động vật, càng làm sôi thêm cơn giận của họ.

Veronika rời đi. Arlen thử xem cổng đã khóa chưa. Rồi hắn tháo giày và lấy ra cái gì đó.

Một con dao gấp, phẳng. Và không chỉ là dao. Ngoài phần lưỡi, nó còn bao gồm một cặp kìm và một cái búa nhỏ. Chúng tương đối mỏng manh, nhưng vốn được thiết kế để được giấu như thế này; dĩ nhiên là chúng sẽ không cứng như dụng cụ bình thường. Theo lẽ đó, chúng không dùng làm vũ khí, nhưng còn hơn cả đủ để cắt vài sợi dây hay xẻo vài cái cột.

Đây là thứ vốn nằm trong cái túi Angel cho hắn. Đúng như Fiona nghi ngờ, Angela đã nhìn thấu tất cả. Cô ta biết cuộc cải giáo đã thất bại, cô ta biết hắn đã nói dối về bức tượng toàn năng, cô ta còn biết rằng hắn và những người khác không còn vũ khí và đang bị đẩy vào mấy việc lặt vặt. Vậy là, khi rời khỏi làng, Angela đã ra cho Arlen một mệnh lệnh.

“Nếu có muốn rửa sạch vết nhơ cho sự bất tài của ngươi, hãy làm như ta nói.”

Sớm thôi, rất sớm thôi, Angela và lực lượng của cô ta sẽ tấn công thị trấn này. Cô ta biết Arlen và những người khác gần như chắc chắn sẽ bị nhốt đâu đó trước khi điều đó xảy ra. Như Veronika đã nói, có khả năng các hiệp sĩ sẽ bị giết hoặc làm cho tàn phế—và trong trường hợp đó, thì chẳng làm được gì nữa. Nhưng nếu không, họ phải vượt ngục, thu hồi vũ khí nếu được, và giúp Angela thực hiện một cuộc tấn công gọng kìm. Cho dù không lấy lại được vũ khí, ít ra họ có thể khiến cho phe Frieland hoang mang. Lưỡi dao này có lẽ chỉ vừa vặn lớn hơn lòng bàn tay hắn, nhưng đủ lớn để dí vào họng Fiona, để gây hấn với Yukinari.

Nếu hắn có thể làm vậy, Angela gần như cầm chắc chiến thắng. Điều đó có nghĩa Fiona nghi ngờ là đúng.

Arlen không nói một lời, mà chỉ thở hắt ra trong lúc nhìn chằm chằm con dao trong tay.

Khi Veronika trở lại từ việc đưa Arlen và những người khác vào tù, cô, Yukinari, và các đồng đội của cậu gặp mặt tại dinh thự Schilinsg để thảo luận việc phải làm.

“Như đã nói, theo những gì tôi biết, có ba lữ đoàn truyền giáo đóng quân tại Aldreil. Xét đến việc một căn cứ như vậy quan trọng với chúng đến thế nào, không có vẻ là cả ba sẽ rời đi cùng một lúc. Nên tôi nghĩ chúng ta có thể mong đợi hai lữ đoàn sẽ tới chống lại chúng ta.” Veronika vừa nhìn bản đồ Friedland và vùng ven, trải trên bàn, vừa nói. “Khả năng cao nhất, chúng sẽ chia ra và bao vây Friedland, hoặc có khi tiến hành một bước di chuyển gọng kìm bằng cách cắt qua các con đường chính. Tôi hiểu rằng anh cực kì mạnh mẽ, Yukinari, nhưng ngay cả anh cũng không thể bảo vệ thị trận khỏi cuộc tấn công từ hai phía cùng một lúc.”

“Chắc là không.” Đến cả Yukinari cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài thừa nhận. Cho dù sức mạnh cá nhân của cậu có lớn tới mức nào, một mình cậu cũng sẽ bị đánh bại bởi số lượng áp đảo. Cụ thể là, cậu sẽ phòng thủ, và chỉ đặt thị trấn sau lưng cậu thôi thì sẽ không đủ. Chúng sẽ đến từ mọi phía, và cậu sẽ không thể đáp trả. “Chậc… Có cái gì mà chúng thích làm điều này thế nhỉ?” Yukinari bực bội lẩm bẩm, thở dài một tiếng. “Nếu muốn tin vào Chúa thì cứ tự nhiên đi. Cứ tự nhiên mà cầu nguyện—một mình. Nhưng không, chúng phải ép cả người khác tin nữa.”

Veronika nhăn nhó nhìn Yukinari, như thể ngạc nhiên trước điều bất chợt này.

“Tôi ghét Giáo Hội Harris, đúng vậy. Nhưng tôi không có muốn hủy diệt những thị trấn khác hay mở rộng lãnh thổ gì cả. Tại sao chúng không để chúng ta yên được nhỉ?”

“Vì chúng tự cho mình là đúng, chắc vậy,” Veronika nói, gần như là lí nhí. “Và chúng muốn mọi người thừa nhận rằng chúng đúng. Bởi vì chỉ có một sự thật duy nhất.”

“Sự thật là tùy vào mỗi người,” Yukinari nói.

“Tôi đồng ý, nhưng đó không phải điều học thuyết chủ nghĩa của chúng dạy. Chúa của chúng là sự thật hiển linh, là công lí hiện hình. Vị Chúa là độc nhất trong toàn cõi, và mọi kẻ khác đều là ác quỷ lan truyền những giáo lí tội lỗi. Vậy nên sự thật và công lí là một, và chúng không thừa nhận bất kì ai khác.”

Yukinari nhìn Veronika, nheo mắt, không nói gì cả.

“Ai mà chả muốn có sự chắc chắn. Chúng muốn tin rằng mình đúng. Nên chúng từ chối việc thừa nhận sự tồn tại của những thứ đi ngược lại ý tưởng hay đức tin của chúng. Nếu được chúng còn muốn loại bỏ những điều đó.”

“…Mà chắc vậy.”

“Khi hai người đối đầu lẫn nhau, nếu họ không muốn giải quyết mọi thứ trong hòa bình và chừng nào một phe thứ ba mạnh hơn không can thiệp, thì họ sẽ giải quyết bằng vũ lực. Và thông thường, bên thua sẽ mất tất cả. Vậy nên ta luôn phải bồi đắp sức mạnh bản thân, mạnh mẽ hơn, phòng khi một kẻ địch ta chưa từng gặp xuất hiện. Có lẽ đó là lô-gic của chúng. Cho dù chúng ta có nghĩ thế hay không.”

“Nói thẳng ra có khi là vậy… Mà dù tôi hiểu ý cô nói.”

“Điều đó chẳng liên quan gì đến đạo đức tốt hay xấu. Nếu muốn bảo vệ các nguyên tắc và sức thuyết phục của bản thân, ta phải trở nên mạnh mẽ hơn. Không phải là có muốn hay không. Nhưng rồi những kẻ khác sẽ coi ta như một mối đe dọa và lấy đó làm lí do để sắm sửa cho mình…”

Theo góc nhìn đó, Giáo Hội Chân Chính Harris có thể cũng coi Yukinari như một mối đe dọa tới giáo lý của mình. Có thể lúc này cậu đang sống lặng lẽ ở nông thôn, nhưng chẳng thể chắc một ngày cậu sẽ không tới Giáo Hội với nanh vuốt giương sẵn.

“Nói cách khác, cứ có sức mạnh là ta sẽ trở thành một phần của động lực ấy, cho dì có thích hay không…”

Ngay lúc này, chẳng còn quan trọng Yukinari có vốn bị theo đuổi bởi Giáo Hội hay không nữa. Giáo Hội sẽ chẳng bao giờ coi sức mạnh và mong muốn tự trị của cậu là điều gì khác ngoài mối đe dọa.

“Yukinari, bất kể ý tưởng cá nhân của anh là gì, nếu khuông muốn bị vùi lấp bởi lựa chọn và đức tin của kẻ khác, anh cần sức mạnh. Ít nhất là ngang với kẻ thù anh đang đối mặt, bằng không anh sẽ bị nuốt chửng.”

Vậy nên cậu cần phải huy động toàn bộ sức chiến đấu có thể tìm được ở Friedland, bất kể có là gì. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc đưa Berta, Fiona, và những cư dân khác của Friedland ra chiến tuyến.

“Đó thực sự không phải là điều tôi muốn làm…” Cậu thở dài thườn thượt và gục đầu. Có lẽ hy vọng rằng có thể phớt lờ tương lai khi đã thảm sát các thành viên của Giáo Hội Chân Chính để trả thù cho Jirina của cậu là đòi hỏi quá nhiều. Nhưng hiện cậu chẳng có động cơ để ra ngoài và giết ai cả. Tất cả những gì cậu muốn là bảo vệ những người xung quanh mình.

Song Veronika nói cộc lốc, “Anh muốn gì cũng thực sự chẳng quan trọng đâu. Nếu không làm, thì một ngày nào đó, có người sẽ vượt mặt anh.” Đột nhiên nét cạnh khóe xen vào giọng cô, thanh âm của một thiếu nữ bị vết thương lòng. “Lẽ ra tôi phải biết. Đó là cách tôi đã mất cha, và mái nhà của mình.”

Yukinari không thể cự lại. Ở cuộc sống trước, cậu vốn đã cảm nhận rõ nét sự bất lực của mình quá đỗi nhiều lần. Cậu không biết chuyện đã xảy ra với Veronika. Nhưng bất kể có là gì, nó đã không thể cản cô sống sót cho đến ngày hôm nay.

Veronika nói vẻ bình thản, “Nếu anh muốn thử nói chuyện với chúng, thì trước hết hãy khiến chúng quỳ mọp dưới chân anh. Bằng không, anh sẽ chẳng thể trông đợi chúng lắng nghe điều anh nói đâu.”

Căng thẳng dồn nén ở thị trấn Aldreil.

Hai trong ba đơn vị Lệnh Truyền Giáo đóng quân tại đó đang chuẩn bị xuất phát. Họ rõ ràng là không sắp đi viễn chinh khai hóa. Họ đang tiến ra mặt trận. Họ rõ ràng đã tìm ra được kẻ địch và đang sẵn sàng giáp lá cà với chúng. Và nếu hai đơn vị đi cùng nhau, nhiều thương vong là điều nằm trong mong đợi.

Hai trong ba tượng thánh bảo hộ lù lù ở quảng trường thị trấn đang trong quá trình bảo trì để ra trận. Người dân Aldreil chứng kiến điều này nửa thất kinh nửa quy phục, vội vã bước qua với ánh mắt dán chặt xuống đất.

“Lữ Đoàn Truyền Giáo Thứ Tám sẽ tấn công Friedland ở phía chính diện.” Cùng những bức tượng sững sừng sau lưng, Angela Jindel đang diễn thuyết cho nhóm lữ đoàn Truyền Giáo Thứ Chín. “Còn về Lữ Đoàn Thứ Chín, chúng ta sẽ đi đường vòng qua những ngọn núi để bắt chúng vào thế gọng kìm. Thứ nữa, do Chỉ Huy Bateson vẫn chưa hồi phục, đích thân ta sẽ chỉ huy chiến trận. Phản đối gì không?”

Các hiệp sĩ của Lữ Đoàn Truyền Giáo Thứ Chín đều ngậm miệng. Vài người gật đầu tỏ sự ưng thuận với Angela khi cô nhìn quanh đơn vị, nhưng không một ai lắc đầu. Dù sao cô cũng là phó chỉ huy, và cô là người đã mang lại những lời về chuyện đang xảy ra ở Friedland. Với sự hiểu biết về thế sự của mình, chẳng còn ai khác thích hợp hơn để chỉ huy—và chẳng có ai lại muốn chường mặt ra chiến trận vốn mục đích là để dọn dẹp mớ lộn xộn của Lữ Đoàn Thứ Sáu.

“Sự là vậy, ta sẽ cho các ngươi mệnh lệnh cụ thể. Bắt đầu từ Đội Một…”

Gật đầu vẻ hài lòng, Angela chỉ vào bản đồ mở trên bàn trước mặt và bắt đầu bảo mỗi đội trong lữ đoàn của mình họ sẽ làm gì.

Friedland có vẻ vẫn còn bình yên, ít ra là vẻ bề ngoài. Mà dù sao thì, trong mắt Berta, trông nó vẫn như mọi khi. Fiona đã quyết định rằng thay đổi quá nhiều sẽ gây ra sự lo sợ trong cư dân thị trấn, nên cô lệnh cho hầu hết dân cư gắn bó với lề thói bình thường của mình, ngay cả khi đã đưa ra những lời về khả năng bị đám truyền giáo tấn công bất chợt.

Do đó việc canh tác và phát triển đồng ruộng tiếp tục như trước. Nếu họ bỏ mặc những cánh đồng, thì có ngăn được những kẻ xâm lược cũng chẳng đề làm gì; có khả năng sẽ xảy ra nạn đói. Tuy nhiên, đồng thời, họ tạm thời gác lại bất kì công việc tương đối phức tạp nào cần Yukinari phải đưa ra chỉ dẫn.

Để chuận bị, họ giới thiệu một nhóm người—những trai tráng từng là lực lượng phòng vệ tự nguyện của thị trấn—với Veronika, người phân họ thành từng tốp và bắt đầu hướng dẫn họ nhiều thứ có ích trong chiến trận, như là cách dùng súng, di chuyển theo đơn vị, và cách liên lạc giữa các đơn vị với nhau. Mà, như đã nói, cô làm điều này trong yên lặng, để cho mọi người tiếp tục cuộc sống của mình và không quấy rối họ.

Yukinari đảm nhiệm việc dùng sức mạnh thiên thần của mình để sản xuất đạn cho Derrringer và Durandall. Cậu cũng đặt một vài cái bẫy có thể sử dụng nếu đám truyền giáo xuất hiện cùng mấy bức tượng, khả năng cao là có.

Còn Berta? Cô vẫn đang làm những việc như nhiều ngày gần đây; cô ở trên đài quan sát, tập bắn tỉa.

Nhưng cả Yukinari lẫn Dasa đều không ở cùng cô ấy. Dĩ nhiên, họ đang bận chuẩn bị trong thị trấn, còn Veronika thì đang huấn luyện trai tráng. Nên Ulrike đã đi cùng để giữ an toàn cho cô, để đề phòng thôi.

Ngón tay để ở cò—bóp.

Trúng. Bóp cò phát nữa. Trúng.

Mở súng ra, nhả đạn đã xài, nạp vào đạn mới cầm ở tay trái, đóng súng lại. Và rồi bóp cò, rồi lặp lại.

Cô lặp lại điều này nhiều lần. Đến chính cô cũng nghĩ mình đang dần giỏi hơn. Có lẽ nói đến Derrringer thì cô là xạ thủ giỏi nhất ở Friedland.

Một vài phần có lẽ là do tài năng, và cô có một sự ham thích với việc bắn tỉa. Tình cờ thay, khẩu súng Berta đang dùng là nguyên mẫu Yukinari sản xuất, khẩu mà cô quen dùng nhất—ngay cả Yukinari cũng khẳng định rằng những khẩu về sau không khác so với khẩu này.

Bắn. Bắn. Nghiêng súng và nhả. Nạp. Dựng thẳng súng. Bắn. Bắn. Nghiêng súng và nhả. Nạp. Dựng thẳng súng. Bắn. Bắn. Nghiêng súng và nhả. Nạp. Dựng thẳng súng.

Kích cỡ mục tiêu vốn đã nhỏ đi nhiều, nhưng Berta vẫn có thể bắn trúng. Berta cảm thấy như hòa làm một với Derrringer. Cô cảm giác khẩu súng để cô kéo cò thì đúng hơn là cô tự kéo, và có lẽ đó là lí do tại sao cô làm tốt như vậy.

Berta chẳng biết gì về những vấn đề khó khăn trong quân đội. Nhưng Veronika nói rằng nếu kẻ địch kéo một đội quân lớn đến Friedland, khả năng cao chúng sẽ đổ bộ từ hai hướng. Bởi lẽ đám truyền giáo chắc sẽ mang theo những tượng thánh bảo hộ của chúng, chúng sẽ phải đi con đường có thể chứa được cỗ xe lớn chở tượng.

Dĩ nhiên, chúng cũng có thể chia ra để bao vây thị trấn, nhưng điều đó có lẽ sẽ không xảy ra cho đến khi chúng đến gần hơn. Chẳng có lí gì để chia lực lượng ra khi vẫn còn ở xa, phân tản đội quân dọc theo vùng nông thôn không thấy đường.

Khả năng cao, Veronika nói, là quân địch sẽ bao gồm hai lữ đoàn truyền giáo. Nói cách khác, về cơ bản Friedland sẽ phải cảnh giác hai hướng cùng một lúc.

Rõ ràng như việc tự thân Yukinari đã đi qua thánh địa khi cậu mới tới, một trong những hướng đó sẽ là hướng có thánh địa của cậu. Điều đó đồng nghĩa với việc bục quan sát này sẽ là một ổ bắn tỉa tuyệt vời. Berta vốn đã tập luyện nhiều ngày dòng, nên cô biết ở đây nhiệt độ thay đổi thế nào, có cảm nhận về hướng gió thổi. Từ vị trí này, khả năng cao cô sẽ trúng nhiều phát.

Cơ mà… “Ồ…”

Nhìn qua ống ngắm, Berta thốt lên một tiếng. Sự tập trung của cô dao động, và tay cầm Derrringer thì run rẩy. Trong tầm ngắm lắc lư, có một chú thỏ đơn độc.

Cô không biết có phải cùng một con hồi trước không. Nhưng cô lấy lại sự tập trung và ngắm thẳng hướng con vật, tỏ ý định bóp cò.

Song cô không thể bắn. Khi cố, cô đặt quá nhiều lực vào tay, và khẩu súng rung rinh. Đại thể đã tan nát.

“Mình không làm được,” cô rên rỉ, rời mắt khỏi ống ngắm. Thảm hại.

Mãi cô mới có được cơ hội để trở nên có ích với Yukinari. Cậu đã thấy gì đó ở cô, tài năng, khả năng, một điều cô có thể làm tốt hơn bất kì ai khác. Đây là cơ hội để cô cho Yukinari thấy mình xứng đáng, để đền đáp việc cậu cứu mạng mình.

Vậy mà cô còn chẳng thể bắn một con thỏ hoang.

Nếu đây là cách cô hành động với động vật, nó không cho thấy cô sẽ có thể giết người.

Nó thật thảm hại. Cô luôn mắc sai lầm, bất kể làm gì đi nữa. Dường như cô chẳng thể làm điều gì cả.

“Mình… Mình đúng là…”

“Tập luyện đến đâu rồi? Vẫn theo kế hoạch chứ?”

Berta gần như nhảy dựng lên khi nghe giọng nói, và quay người lại. “Cô… Cô Ulrike…?”

Nói vậy cô cảm thấy hơi lạ. Cô bé trước mặt cô là Ulrike, không thắc mắc gì cả. Nhưng lúc này trông nhỏ thật khác so với mọi khi đến mức gần như là một người khác. Hào quang của nhỏ nghiêm nghị.

Ulrike có vẻ như đã nhận thấy sự ngập ngừng của Berta.

“Ngươi sợ à?”

“Ế, dạ… xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi.”

Lời xin lỗi khẩn khoản này mang lại một nụ cười trên mặt Ulrike; nhỏ lắc đầu. “Đừng bận tâm. Ta chỉ vừa đặt nhẹ nhân cách của Ulrike một chút thôi.”

Mặc dù cơ thể của Ulrike mới là thứ đang đứng trước cô và nói, cách nó nói cho thấy người nói lại là thổ thần gốc thực vật Yggdra. Thông thường, nhân cách con người của Ulrike được đặt ở trước bởi làm vậy dễ hòa nhập với Yukinari và những người khác hơn, và lời lẽ và hành động của nhỏ sẽ phản ánh điều đó. Nhưng hiện tại, ý thức của Yggdra đang chiếm quyền đứng trước.

“Ngươi không thể giết sao?”

“Ế… Ờm.” Có vẻ Ulrike biết điều gì đang xảy ra. “Ồ, ờ… Tôi xin lỗi…”

Nhưng thực sự Ulrike lại nhìn Berta với sự cảm thông. “Hoàn toàn dễ hiểu thôi. Ngươi là một cô gái có trái tim nhân hậu. Yukinari chắc chắn biết điều đó. Cậu ta không tin ngươi sẽ chiến đấu như cách mà cậu ấy làm.”

“Ý ngài là…”

Vậy ra rút cục cậu không thực sự hy vọng gì ở cô cả. Hoặc có lẽ…

“Một phần cậu ta xung đột về chuyện liệu ép ngươi làm chuyện này có đúng hay không. Nhưng lúc này thì chẳng có chỗ cho sự mềm yếu. Nhà ngươi, như họ nói đấy, bị dồn vào góc tường rồi.” Đột nhiên, mặt Ulrike trở nên vô cảm. “Nếu mình ta có thể chiến đấu cho cả hai chúng ta, thì chẳng có vấn đề gì nữa rồi.”

“Cô Ulrike… Ý tôi là, Cô Yggdra? Nhưng đây là cuộc chiến của Friedland…”

“Khả năng cao, nếu Friedland thất thủ, kế tiếp sẽ là Rostruch,” Ulrike nói lặng lẽ. “Thậm chí có khả năng thành phố của ta vốn đã là mục tiêu của chúng, xét đến việc trên danh nghĩa Friedland vốn đã là nhà của Lệnh Truyền Giáo.”

Lí do có đến ba đơn vị truyền giáo ở Aldreil không phải vì cần nhiều người để kiểm soát khu vực. Mà là vì để có thể phái hai đơn vị tới những điểm hẻo lánh hơn. Aldreil chỉ là một căn cứ. và hai đơn vị chỉ lấy đó làm điểm dừng chân. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu đích đến sau cùng của chúng là Rostruch.

“Điều Veronika nói không phải lí tưởng, nhưng là sự thật.” “Hở…?”

“Vậy nên ta sẽ chống cự hết sức mình. Vậy thôi.”

Khi nói xong, Ulrike nhìn mặt đất dưới tấm bục. Berta ngước theo ánh nhìn của nhỏ và thấy hàng tá bóng hình đã tụ tập ở đó. Ban đầu cô tưởng họ là người Friedland, nhưng nhìn kĩ hơn, cô chẳng thấy ai mình quen biết.

Không chỉ thế, mà trên đầu họ còn có sừng—hay đúng hơn là, cành cây—như của Ulrike.

“Họ là thân cận của ta, như Ulrike.” Đây chắc chắn là Yggdra, thế lực đằng áu Ulrike, đang nói.

“Họ tới để giúp bảo vệ thị trấn này ư…?” Berta hỏi.

Nếu là vậy, thì thật đúng là chẳng có đồng minh nào mang tính khích lệ hơn. Yukinari đã bảo Berta rằng Yggdra mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với thổ thần từng trị vì Friedland. Yukinari đã có thể dễ dàng đánh bại vị thần đó, nhưng trong cuộc chiến với Yggdra, cậu đã bị dồn ép. Thậm chí cậu còn nói rằng nếu tình thế ít thiên về phía cậu hơn, thì có lẽ cậu đã thua.

Nói cách khác, vị thần này mạnh mẽ như Yukinari, hoặc có khi còn hơn.

Và cô ta đã phái đến vài thân cận, bộ hạ của mình. Cơ mà…

“Họ có lẽ không được như mong đợi của các ngươi đâu,” Ulrike nhăn nhó nói. “Ở gốc, ta là một cái cây không thể cử động. Tuy có thể dùng thân cận để đưa sức mạnh đi những nơi xa xôi, nhưng càng xa khỏi cơ thể ta, khỏi Rostruch, thì sức mạnh càng yếu. Ta đã đặt những ‘đứa con’ của ta, những chồi non từ chính cơ thể, làm những trung gian, nhưng chúng hãy còn đang lớn, và ta sợ chúng sẽ không kịp sẵn sàng để ngăn đợt tấn công của đám truyền giáo.”

“Nhưng… Vậy tức là…”

Ulrike—hay đúng hơn là, Yggdra—đang ngỏ ý chiến đấu ở thế bất lợi. Friedland mới là nơi bị tấn công; nếu muốn, vị thần có thể chọn bỏ mặc thị trấn, giữ sức, và củng cố quân lực ở Rostruch.

“Không nhưng nhị gì hết. Nếu không đánh ở đây, ta sẽ để mất cậu ấy.” Yggdra vừa nhìn lại Friedland vừa nói. “Bạn ta, Yukinari.”

Berta giật mình.

“Yukinari là thổ thần của mảnh đất này và là kẻ phản bội đối với Giáo Hội. Khi đám truyền giáo biết điều đó, ta không thể tưởng chúng sẽ để cậu ấy sống. Những người các ngươi có thể được tha nếu thuận theo cải giáo, nhưng còn Yukinari chắc chắn sẽ bị giết.”

“Không—!”

Yukinari sẽ chết.

Khả năng mà đã không xảy đến với cô. Dù xét đến sức mạnh thiên thần, cậu vẫn chẳng khác lắm so với một người trần mắt thịt. Da cậu chạm vào mềm và ấm, cậu ăn uống như Berta và những người khác. Cậu, thực sự, là một sinh vật sống với máu chảy trong huyết quản—hay nói theo cách khác, nếu tim bị xuyên thủng, đầu bị cắt bỏ, cậu sẽ chết.

“T… Tôi thậm chí… thậm chí còn chưa nghĩ về điều đó…”

“Nếu yêu mến Yukinari, thì hãy bảo vệ cậu ta bằng sức mạnh của ngươi. Nếu ngươi làm điều mình có thể, thì dĩ nhiên hãy bảo vệ cậu ấy.”

Nói đoạn, Ulrike vỗ vỗ nòng của Derrringer.

Chẳng thể biết đám truyền giáo từ Aldreil sẽ tới lúc nào, nên Yukinari đặc biệt chú tâm đến những tuyến xâm nhập có khả năng cao của chúng. Cụ thể, cậu đặt trạm ở cổng thị trấn ở hướng đối diện so với thánh địa và bục quan sát, để có thể phản ứng với hiểm họa bất kì lúc nào.

Cánh cổng này mở hướng ra con đường chính rộng rãi và là lối vào lớn nhất của Friedland. Có thể coi nó là cổng chính của thị trấn.

“Tuy nhiên…” Yukinari nói, nhìn cộng sự của mình. “Hả?” Dasa hỏi, nghiêng đầu.

Cô nàng ở cạnh Yukinari như thế đó là điều hiển nhiên nhất trên đời này. Cậu đã gợi ý cô ở lại dinh thự Schillings để tránh khỏi hiểm nguy tức thời nếu nổ ra một trận chiến, song cô nàng không hề có dấu hiệu lắng nghe. Quả thực, một tay cầm Ớt Đỏ, có vẻ cô đã xác định rằng không ở đâu khác ngoài cùng với Yukinari.

“Chờ đợi là điều tệ nhất,” Yukinari nói.

“Ấy là bởi anh cần sự kiên nhẫn—sức mạnh nội tâm—để kiểm soát sự bồn chồn.”

Câu trả lời đến từ Veronika, mặc đồ chiến đấu. Các vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, nhưng vẫn khăng khăng rằng mình đánh được, nên cô cũng ở đó. Phía sau cô là vài thanh niên thị trấn do cô huấn luyện, đứng đó với Durandall trong tay. Từ lâu họ vốn đã giúp an ninh công cộng, xử lí những cuộc ẩu đả và tội phạm vặt vãnh, song chưa từng ở vào thứ gì hơn một cộng đồng bảo an. Họ không hề có kinh nghiệm chiến đấu theo đơn vị hay cầm những vũ khí chết người, và hiện tại thậm chí còn chẳng rõ họ có thực sự hiểu điều đòi hỏi ở họ là gì hay không. Veronika vốn chỉ có vài ngày để huấn luyện họ, nhưng thà cứ đâm đầu vào giả thuyết còn hơn là không làm gì cả.

Yukinari chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài dùng họ; đơn giản là cậu không có đủ người.

“Khi trận chiến nổ ra, chúng ta sẽ đưa những người làm việc trên đồng vào thị trấn. Đồng thời, những người đưa tin sẽ đi báo động năm mươi thành viên còn lại của cộng đồng bảo an, những người sẽ tới nơi của Yukinari hoặc là Ulrike đang đợi.”

Cô đã huấn luyện gần tám chục người, nhưng vì họ không có dư thời gian hay tài nguyên để tạo ra đủ Durandall hay Derrringer, chưa nói đến đủ đạn, chỉ phân nửa số lượng đó là có thể chiến đấu với súng trong tay. Phần còn lại sẽ lo liệu hỗ trợ, liên lạc, và phân phối nguồn lực.

Yukinari và Dasa đã đặt bẫy dọc theo hai tuyến đường có khả năng dùng để xâm nhập cao nhất, và nếu chúng có tác dụng, quân địch ít nhiều sẽ bị làm chậm. Lí tưởng nhất là chúng đủ để dọa cho các hiệp sĩ chạy mất dép về nhà, nhưng Yukinari không mong đợi điều đó.

“Yukinari.”

Cậu quay lại thấy Fiona đứng đó. Vì hiện giờ một cuộc tấn công có thể đến bất cứ lúc nào, cô đang đi loanh quanh và cảnh báo mọi người. Những người làm việc ngoài động đã được nhắc, cũng như các thợ săn và người chế tác than ngoài vùng lân cận. Nếu bất kì ai trong số họ phát hiện chỉ một chân lông kẽ tóc của đám truyền giáo thôi, tin tức sẽ lan truyền nhanh chóng.

“Tôi gần như là đã xong việc cho mọi người biết rồi.”

“Tốt. Cảm ơn vì sự giúp đỡ,” Yukinari nói. Rồi cậu thở dài. “Nếu tự làm được thì tôi không muốn phiền ai cả, nhưng không còn lựa chọn nào khác.”

“Yukinari…?” Fiona cau mày, trông vẻ thắc mắc. “Có điều khiến tôi bận tâm.”

“Gì vậy? Nếu cô đang băn khoăn về bất cứ điều gì, thì giờ là lúc để…”

“Anh… Anh không thực sự nghĩ mình có thể hoặc thậm chí nên đối mặt với Lệnh Truyền Giáo một mình, đấy chứ?”

Trong một khắc Yukinari không thể trả lời; cậu không nói. Thực ra, đó chính là điều cậu nghĩ, hoặc ít ra là muốn. Cậu đang đảm nhiệm vai trò thần bảo hộ cảu thị trấn này, cho dù không đòi hỏi điều đó.

“Giả như được thì, tôi nghĩ nếu mình phá hủy tượng thánh bảo hộ, chúng sẽ mất ý chí chiến đấu, giống như Arlen và lũ bạn của hắn. Nếu mọi người có thể giúp cầm cự cho đến lúc đó thì—”

Cô tức giận ngắt lời cậu. “Đó không phải ý tôi! Tôi đang bảo tôi nghĩ có lẽ anh đang đánh giá thấp chúng đấy! Mỗi đơn vị của Lệnh đều có một tượng, vậy chẳng phải hai đơn vị là hai tượng sao? Cho dù anh có phá hủy một cái, vậy cái còn lại thì sao?”

“À, thì đó là lí do tại sao tôi để Ulrike ngoài đó.”

Cứ cho là, họ ở quá xa Rostruch đến nỗi Ulrike không thể dùng toàn lực của mình. Nhưng ngay cả vậy, vẫn có một vạt rừng đáng kể gần bục quan sát. Là thân cận của thổ thần gốc thực vật Yggdra, theo nghĩa đen chắc hẳn Ulrike có thể dùng địa hình làm lợi thế của mình. Và các thân cận đều có khả năng vật lí vượt xa so với người bình thường. Họ cũng có thể trừ khử những tên truyền giáo.

“Nhưng đám truyền giáo ở đây sẽ không biết điều gì đang xảy ra ở phía bên kia thị trấn, phải không?”

“Ế… Ư-Ừm, nhưng mà…”

“Thế cho dù anh có phá hủy tượng của chúng, chúng sẽ nghĩ mình vẫn còn một đường sinh mệnh. Sao anh có thể chắc chúng sẽ ngừng đánh được?”

Yukinari cạn lời.

“Yuki…” Dasa chạm tay Yukinari, băn khoăn. Cậu đã luôn chiến đấu một mình—hay đúng hơn là, cùng cô nàng. Họ đã đánh bại kẻ địch như chớp mắt trước sấm chớp: chừng nào họ còn bảo vệ lẫn nhau, thì thế là đủ. Miễn là hạ được kẻ địch trước mặt, thì họ chẳng còn phải lo điều gì khác. Đã chẳng hề có sự cần thiết phải nhìn qua kẻ địch để thấy điều kế tiếp. Cho tới lúc này.

“Chúng tôi cần anh phải phá hủy tượng thánh bảo hộ,” Fiona nói. “Đó là điều chúng tôi không thể làm, cho dù có cố tới mức nào. Nhưng chúng ta không thể biết liệu thế đã là kết thúc hay chưa. Nếu đám truyền giáo không mất đi ý chí chiến đấu, cư dân thị trấn sẽ phải tham gia vào trận chiến. Bao gồm cả tôi và Berta!”

Cậu không nói gì cả. Cậu không thể. Fiona đang bảo cậu, về bản chất, là đừng có cố tự mình làm mọi thứ. Yukinari thực sự vốn coi chiến đấu là việc của mình. Còn cư dân thị trấn, mọi người khác, chỉ đang giúp đỡ.

Đó là lí do tại sao cậu luôn cảm thấy, thế nào đó, có phần tội lỗi. Nếu cậu mạnh mẽ một cách áp đảo hơn, thì sẽ không phải đặt họ vào nguy hiểm, yêu cầu họ phải làm những điều tồi tệ như vậy.

Berta không thể bắn một con thỏ. Và chắc chắn có những người, giống cô ấy, do dự chiến đấu. Dù ấy không phải là một điều đáng khinh như sự hèn nhát. Thực chất, Yukinari nghĩ rằng đó là cách cảm nhận đúng đắn của một con người. Đó chính xác là lí do tại sao cậu ghét tình thế này khi mà người ta bị ép phải chiến đấu. Cậu cảm tưởng mình như tội đồ.

“Đừng nản lòng, hỡi thần vĩ đại,” Fiona nói, nhìn mặt cậu. “Ngài đã làm tất cả những gì có thể cho chúng tôi, và vẫn đang làm điều đó. Thần thì ban phước cho tín đồ của họ mà, phải không? Nhưng các tín đồ thì mắc nợ vị thần cho những phước lành ấy. Chúng tôi không chỉ là những chú chim nhỏ bé há miệng chờ được cho ăn. Chẳng có gì trên đời này mà không có giá của nó. Chúng tôi muốn làm những điều có thể để giúp ngài và bảo vệ thị trấn của chúng tôi. Chúng tôi không thể chịu được việc ngài dấu chúng tôi đâu.”

Yukinari chết lặng.

“Tôi nghĩ cô ấy đã nói trúng tim đen ngài rồi đấy, Hỡi Yukinari, vị thần của Friedland,” Veronika cười gượng gạo nói. Cậu nhìn cô và thấy những người trẻ phía sau cô đều đang gật đầu. Tất cả họ trông đều e sợ—nhưng đồng thời, cương quyết. “Tôi hiểu rồi,” cậu nói. “Cảm ơn. Tôi sẽ ghi nhận điều đó.”

Và rồi— “Chúng tới rồiiiii!”

Một tiếng hét vang lên, như thế đang trực chờ nhịp ngắt trong cuộc trò chuyện của họ. Cậu nhìn và thấy vào người dân thị trấn trong bộ đồ nông đang phóng về phía cổng. Họ còn chẳng mang theo dụng cụ; trông họ hoảng loạn.

“Được rồi.”

Yukinari và những người khác gật đầu với nhau. “Yukinari, bảo trọng,” Fiona nói.

“Chắc rồi,” cậu nói, và rồi Fiona và những người truyền tin khởi hành vào thị trấn để cảnh báo mọi người rằng trận chiến đang bắt đầu.

Berta phát hiện điềm gở từ chỗ cao của mình trên đài quan sát. Dọc theo con đường lười biếng trải quanh khu rừng, cô thấy trước hết một và rồi một bóng hình cưỡi ngựa, mặc giáp khác xuất hiện. Chúng tạo thành một cột dài, mỏng, không thôi tiến bước về phía Friedland.

“…Éc…”

Chúng đáng sợ quá, Berta nghĩ. Cô đã không còn cảm thấy gì cụ thể khi nhìn Arlen và những hiệp sĩ sống trong thị trấn khác, nhưng những nhà truyền giáo này đến từ phía xa của bìa rừng—chúng ăn mặc như nhau, nhưng lại khiến cô có cảm giác áp lực cực độ. Chúng vẫn còn ở khá xa, mà cô đã thấy cả người mình cứng đờ. Nỗi sợ hãi như bị một lưỡi dao kề vào cổ.

Phải mất một lúc cô mới nhận ra điều mình đang cảm nhận là sự thù địch tập thể, ý định giết người, toát ra từ những kẻ địch đang đến gần. Berta đã có mặt ở vài trận chiến của Yukinari, nhưng hầu hết là đối đầu với á thần và ngoại thú, và Yukinari mới là người mà chúng tập trung vào.

Còn giờ chính bản thân cô mới là người gánh lấy sự căm ghét của chúng, cho dù có lẽ chúng chưa nhận ra cô ở đó. Đối phương chẳng có gì khác biệt. Nhưng nay Berta đối mặt với chúng với ý định chiến đấu, và kết quả là cô đột nhiên có cảm giác chưa từng có trước đây, nhạy cảm trước hào quang thù địch cô chưa từng gặp.

“Mình— Mình…”

Mình làm được không? Nỗi lo sợ lại dấy lên trong lồng ngực. Liệu cô có thể bắn chúng được không? Cô không biết. Nhưng nếu chúng không dừng lại, chúng chắc chắn sẽ phá hủy thị trấn. Thậm chí tệ hơn, Yukinari sẽ bị giết.

Berta cảm nhận một giọt mồ hôi mỏng mảnh lăn xuống trán mình. Cô nắm Derrringer chặt đến mức tay bắt đầu đau. Dường như nó nặng hơn nhiều so với lúc cô tập luyện. Vũ khí này được thiết kế để đơn phương tước đi mạng sống của người khác. Cô được phái đi để giết người.

Cô lặng thinh. Cô vẫn chưa bắn. Chẳng có lí gì phải bắn cho đến khi chúng đủ gần để trúng, cô tự nhủ. Gần như là một lời biện hộ. Như thể mọi sự sẽ thay đổi nếu cô trì hoãn hành động dù chỉ một giây lát.

Tầm bảy mươi hiệp sĩ truyền giáo đã xuất hiện từ phía cánh rừng. Đằng sau chúng, một cỗ xe ngựa kéo đồ sộ rục rịch theo sau. Hai chục người bước cạnh để canh chừng nó. Một tấm vải được phủ lên cỗ xe để không bị thấy—nhưng khả năng cao, ấy là tượng thánh bảo hộ.

Và rồi…

“Các ngươi đừng hòng tiến xa hơn—dừng lại!”

Một giọng nói rống lên. Trước mặt những hiệp sĩ bối rối là một cô bé và vài người theo cùng, chắn đường chúng.

Ấy là Ulrike và các thân cận khác của Yggdra. Họ già trẻ, nam nữ đều có, nhưng tóc màu xanh lá cây, và mỗi người đều có sừng mọc trên đầu. Song dáng hình kì lạ của những chiếc sừng đồng nghĩa với việc nhìn thoáng qua, người ta có thể lầm tưởng họ đơn giản là nhuộm tóc và mấy cái sừng kia là đồ trang trí tự làm.

Berta ở đủ xa để không thấy được chính xác điều đang diễn ra, nhưng cô có thể nhận thấy khuôn mặt mơ hồ của đám truyền giáo.

“Ngươi là ai hay cái gì?” hiệp sĩ cưỡi ngựa đứng đầu tốp hỏi lớn tiếng. “Đây không phải chỗ chơi cho trẻ con đâu. Tránh đường đi!”

Dĩ nhiên, Ulrike thì chẳng ở xa các hiệp sĩ như Berta. Đôi bên có thể dễ dàng nghe thấy nhau mà chẳng cần hò hét. Vậy mà thay vào đó hiệp sĩ vẫn nói đủ lớn tiếng để Berta nghe thấy từng chữ, đoán chừng là để nỗ lực hăm dọa Ulrike. Vị trí dẫn đầu nhóm thân cận của nhỏ cho thấy rõ ràng nhỏ đang dẫn dắt họ. Hiển nhiên vị hiệp sĩ tưởng rằng vì nhỏ chỉ là một đứa trẻ, gã có thể dọa cho nhỏ chạy mất bằng chút lớn tiếng và nhỏ sẽ để gã qua.

Gã chẳng hay biết mình vừa phạm phải sai lầm gì.

“Nhà ngươi, ồn ào quá đấy. Ngươi nghĩ sao? Nếu hét đủ lớn thì ta sẽ đi à?” Bản thân Ulrike cũng nói lớn điều này. Có lẽ điều này không nằm trong sự cân nhắc của nhỏ, nên Berta có thể nghe được chuyện gì đang diễn ra. Bằng giọng khiêu khích, nhỏ nói tiếp, “Ai mới là người trẻ con hơn nào?” “Nhóc con hỗn xược!”

Thái độ của hiệp sĩ nhanh chóng trở nên gắt gỏng. Có vẻ là, họ không thể chịu đựng việc bị châm chọc bởi một đứa trẻ.

“A, ra mà nghe mấy con sói con này sủa về sự hỗn xược kìa,” Ulrike cười, và rồi tất cả thân cận cười cùng nhỏ.

Đám truyền giáo có nhận ra không? Nhận ra rằng họ đều đang cười chính xác theo một nhịp? Thứ mà chúng đối đầu không như vẻ bề ngoài của nó. Ngay cả Ulrike thực ra đã ra đời từ hàng thế kỉ trước. Nhỏ rất có thể coi các hiệp sĩ không gì hơn là trẻ con.

“Ta là Ulrike, thân cận cổ xưa nhất của thổ thần Yggdra.” “Hả? Ngươi nói gì cơ…?!”

Sự bối rối bắt đầu lan tỏa khắp đám truyền giáo, và hoàn toàn có thể hiểu được. Một thổ thần như Yggdra rất là bất thường. Trông cô ta không hề giống các thổ thần như các nhà truyền giáo thường hình dung, cơ bản vốn là những ngoại thú lớn quá khổ với nanh vuốt giương ra, thèm khát thịt người. Một số có thể có khuôn mặt giống người đến mức ngạc nhiên, song chúng chưa bao giờ thấy một thổ thần có vẻ bề ngoài như một con người thực thụ.

“Cho phép ta được làm sáng tỏ cho các ngươi, thứ bầy đàn ngu muội. Bọn ta vừa là thổ thần Yggdra vừa là thân cận của ngài ấy. Bọn ta là cá thể trong sự thống nhất, thống nhất trong từng cá thể, và bọn ta sống theo luật khác các ngươi!”

“Thổ thần?!”

Sự kinh ngạc của đám truyền giáo rõ mồn một thậm chí từ chỗ Berta quan sát. Tuy nhiên, chúng là một nhóm người có nhiệm vụ chính ở những vùng đất mới là tiêu diệt thổ thần địa phương. Chúng không phá hàng lối, nhưng những người ở tuyến đầu lui lại một chút, chỉnh đốn hàng ngũ.

“Con nhóc đó? Thổ thần á?”

“Vậy ra có lẽ Lữ Đoàn Thứ Sáu thực sự đã bị mai phục…?”

Có vẻ, chúng cho Yggdra là thổ thần của Friedland và cho rằng chính nhỏ là người đã tấn công và tiêu diệt Arlen và những người khác. Ulrike đã cẩn thận không nói về Rostruch.

“Ta không công nhận quyền đặt chân lên mảnh đất này của các ngươi,” Ulrike nói, một lần nữa bằng giọng thị uy nhất của mình. “Nếu các ngươi mau chóng rời khỏi, ta sẽ bỏ quá cho sự xúc phạm này.” Có lẽ nhóc đang hy vọng sẽ dọa được kẻ địch, nếu được thì đuổi chúng đi, còn nếu không, thì nói chuyện để câu giờ.

“Kẻ địch…”

“Kẻ địch…!”

“Địch kìa!!”

Song lời lẽ của nhỏ dường như lại có tác dụng trái ngược. Berta có thể cảm nhận sự thù địch lan tỏa khắp đơn vị truyền giáo. Ngay cả khi hò hét, chúng nhanh chóng di chuyển, thiết lập đội hình—chuẩn bị lâm trận.

Trông có vẻ là không còn thời gian để trò chuyện nữa. Có lẽ Ulrike cũng nhận ra điều này, bởi nhỏ lùi lại một bước. Đám truyền giáo hẳn coi điều này như một cử chỉ sợ hãi, bởi chúng có vẻ khí thế; một kẻ dường như là chỉ huy của chúng hô, “Rút kiếm!”

Các hiệp sĩ khác đều làm theo. Lưỡi kiếm bạc lóe sảng dưới ánh mặt trời. Cạnh bên những chiếc cây căng tràn sắc xanh và nhựa sống, những thanh kiếm trông lạnh lẽo và chết chóc, không hợp chút nào.

Tiếng hét xung trận vang lên giữa đám hiệp sĩ: “Trừng phạt con quái vật gớm ghiếc này!”

“Hãy để ánh sáng tri thức soi sáng khắp cõi!” “Vì Chúa!”

Mọi sự do dự và sợ hãi tan biến khỏi chúng. Đối phương có thể là một đứa trẻ tay không tấc sắt, nhưng một khi đã coi nhỏ là kẻ địch, chúng sẽ đè bẹp nhỏ mà không hề thắc mắc. Tất cả đều được minh chứng bởi cái tên của học thuyết chủ nghĩa—sức mạnh của các hiệp sĩ của Giáo Hội Chân Chính Harris nằm ở khả năng để cho những tình huống chỉ ra cái gì phải hay không phải tội lỗi của họ.

Phe Ulrike, mặt khác, chẳng có nổi vũ khí để mà chuẩn bị. Bởi lẽ các thân cận còn chẳng biết vũ khí là gì, nên là hợp lí thôi.

“Cứ để cho sự ngu dốt thối nát trong đầu các ngươi đi!”

Ulrike, vốn đang đứng điềm tĩnh, nay đưa ra một loại dụng cụ gì đó— Yukinari đã bảo Berta nó được gọi là “cành thánh” — và ngoáy một vòng, như đang nhảy múa.

Trong khoảnh khắc, vài hiệp sĩ lộn nhào về phía trước, cùng với ngựa chúng đang cưỡi.

“Ha—?!”

Tất cả những gì chúng làm là xông lên, vậy mà lại đụng phải tai nạn thảm khốc. Mười người tuyến trước đã ngã khỏi lưng ngựa, một cú ngã nghiêm trọng trong bộ giáp. May lắm thì bị bầm dập; xui hơn thì gãy vài cái xương. Và còn có trường hợp ngựa rơi luôn cả lên người.

Chẳng có hiệp sĩ nào ngã mà đứng dậy nổi, cứ nằm đó mà rên. “Cái quái gì vậy?!”

“Nó có phép thuật kì lạ đấy—!”

Nhóm hiệp sĩ tiếp theo chỉ vừa tránh được bị quăng đi, nhưng giờ lại lo sợ. Nhìn kĩ mặt đất để tìm bẫy, chúng có lẽ đã nhận ra—phân nửa bị che khuất bởi đất mủn, thứ gì đó đang bện lại với nhau. Dây leo. Chẳng có dây leo nào quá mạnh, nhưng nhiều cái với nhau có thể làm sảy chân ngựa. Ulrike và những người khác đã trồng hạt từ trước, và giờ chúng đang được thúc cho mọc nhanh thông qua sức mạnh của Yggdra.

Chưa kể, có thứ gì đó phác một đường tròn quanh Ulrike trước khi chồi khỏi mặt đất. Chúng là những cây chùy gỗ. Chúng to, dài, và phủ đầy gai. Chúng có tay cầm, nhưng không phải hai mảnh tách biệt; toàn bộ từng cái đều có vẻ như được nạo ra từ từng thân cây một.

“Cái?!”

Có vẻ các hiệp sĩ xét rằng việc xông lên bằng ngựa quá nguy hiểm, bởi chúng xuống cương và chuẩn bị tiến lên bằng đường bộ. Các thân cận nắm lấy những cây chủy và xộc vào chúng.

“Hự?!”

Một hiệp sĩ dính một chưởng từ một bà già và thấy kiếm tuột văng ra khỏi tay mình. Thoạt nhìn, trông nó thật không tưởng, như một trò đùa, như thể cả hai đang diễn tuồng.

“Tại sao mà—!”

Một hiệp sĩ khác đâm một bé gái thân cận nhỏ vừa giáp vào gã. Gã bổ kiếm xuống đầu bé, nhưng bé dễ dàng phản đòn với cây chùy của mình. Vũ khí còn chẳng găm vào cây chùy, mà chỉ dừng lại ở mức vừa hơn một cái rãnh nhỏ.

Có một niềm tin rộng rãi rằng gỗ thì nổi trên mặt nước, nhưng thực tế, một số loại gỗ lại chìm. Nhiều loại gỗ như vậy không những nặng mà còn cực kì cứng. Những chiếc chùy mà các thân cận dùng hẳn được làm từ những chất liệu như vậy. Chúng có nhiều hơn cả đủ sức mạnh để làm ra những vũ khí đáng giá.

“Qu-Quái vật!” các hiệp sĩ thét lên, trước sức chiến đấu không tưởng của Ulrike và các thân cận khác. Nhưng chúng đã được rèn luyện cẩn thận; không có bị đánh cho tan tác.

Đám truyền giáo liên tục chém các thân cận. Vì những nhát từ trên xuống không được, chúng chuyển sang chém sang bên. Khi các thân cận đỡ được chuyển động này, chúng lại nhắm vào chân. Cả chiêu này, cũng bị phủ nhận, nhưng các thân cận đang dần bị chèn ép.

Các thân cận đều mạnh. Xét trên sức mạnh thể chất vượt trội, họ vượt xa các hiệp sĩ, và cũng nhanh nữa. Đối đầu với những con thú hoang hay mấy tay mơ, chắc hẳn họ sẽ áp đảo.

Nhưng các hiệp sĩ có một kĩ năng đặc biệt: rèn luyện quân sự. Chúng không mạnh bằng, nhưng kĩ thuật thì lại tốt hơn các thân cận. Sự thiếu hiệu quả trong chuyển động có thể thấy ở các thân cận gần như không tồn tại ở đám truyền giáo. Nó nảy sinh ra một dạng thế bí kì quặc.

Như Ulrike đã bảo Berta, bởi lẽ các thân cận ở quá xa Rostruch, họ không thể sử dụng loại sức mạnh như hồi đánh với Yukinari. Cũng như không thể điều khiển sự tăng trưởng của thực vật địa phương, sử dụng nó làm vũ khí. Nhiều nhất họ có thể làm là đặt bẫy, nhưng phải mất thời gian. Mấy lời móc mỉa của Ulrike vốn là để câu lượng thời gian đó.

“Mẹ kiếp, cứ thế này thì chẳng đến đâu cả!” lão chỉ huy hét. “Cần đến thánh bảo hộ. Vị thánh!”

Tiếng hò reo dấy lên từ các hiệp sĩ. “Thánh bảo hộ đang tới! Thánh bảo hộ đang tớiiii!”

Cánh đàn ông rời khỏi các thân cận, thoái lui ngay cả khi đang niệm những trích đoạn từ kinh thánh. Đồng thời, cỗ xe ngựa kéo quay phắt, ngừng hẳn lại với khoang hành lý đằng sau hiện hướng mặt về phía trước. Gần ghế lái là một loại nhạc cụ phím gì đó. Một hiệp sĩ tiến tới, mở nắp ra, và bắt đầu chơi nhanh chóng.

Những nốt trầm của đàn ống lan tỏa trong không khí. Và rồi, chậm rãi, cao dần lên.

Berta nặng nhọc nuốt nước miếng. Nó to quá. Lẽ ra không nên to hơn cái cô thấy lần trước, vậy mà có vẻ lại đủ khổng lồ để đè bẹp cô. Miếng vải tuột khỏi cục khổng lồ kim loại, cao gấp mấy lần người tường, như thể bức tượng đang cởi bỏ lớp áo của nó.

Tượng thánh bảo hộ. Vũ khí tối thượng của Lệnh Truyền Giáo. “Lên!” một hiệp sĩ kêu gọi. “Hãy cho những con quỷ xấu xa này nếm mùi cơn thịnh nộ của Chúa!”

Vị thánh di chuyển về phía trước, như thể đang làm theo chỉ dẫn. Các hiệp sĩ, trái lại, có phần rút lui, có lẽ để tránh bị kéo vào những gì diễn ra kế tiếp. Các thân cận tạo thành một vòng bán nguyệt quanh bức tượng.

“Đây là con rối của Giáo Hội mà Yukinari nói phải không ta?” Ulrike hỏi. Đồng thời nhất loạt, các thân cận giương chùy và tấn công chân thứ đó. Những phụ kiện vang lên koong như tiếng chuông reo. Nhưng chỉ có thế. Thứ khổng lồ không có vẻ gì là bị vấp. Giáp nó dày, thân nó nặng, và thậm chí tất cả thân cận cùng lúc không thể tiêu diệt hay đẩy lùi nó.

Ngoan cường, họ tiếp tục tấn công. Họ luôn nhắm vào chân và cẳng. Sự khác biệt về chiều cao đồng nghĩa với việc đó là những mục tiêu khả dĩ nhất. Khi đánh vào chân không có tác dụng, họ thử vào cẳng và mắt cá chân và ngón chân, những chỗ thường là điểm yếu của con người, nhưng không có tác dụng. Và rồi…

“Không! Tránh ra!” Dường như Ulrike cảm nhận được điều gì đó sắp xảy đến; ngay khi nhỏ vừa hét, các thân cận liền tản ra. Ngay say đó, lửa bắn ra tứ hướng từ hông của tượng thánh. Khi lửa bén vào quần áo của thân cận, chúng bắt đầu cháy. Nhưng họ không hoảng loạn hay la ó; họ chỉ đơn giản xé đi những chỗ cháy. Là con người, họ vốn đã chết rồi cơ mà; tại sao lại phải sợ thứ này cơ chứ?

“Vậy là chúng dùng lửa…” Ulrike gầm gừ.

Thép và lửa. Hai thứ mà không động vật nào sử dụng—đây là những dấu hiệu cho sức mạnh của con người. Lửa, có thể được gọi là một trong những điểm yếu của Yggdra gốc thực vật. Các thân cận không có vẻ suy suyển, nhưng thân thể chính của Yggdra hẳn có cảm giác gì đó như sợ hãi.

“Nhìn mà xem! Cơn thịnh nộ của Chúa đã đẩy lùi những con thú!”

Một tràng reo hò khác nổi lên. Ấy dĩ nhiên, không phải cơn thịnh nộ của Chúa, chỉ tí lửa thôi mà— song chẳng ai thèm quan tâm đến sự khác biệt. Tượng thánh bảo hộ bắt đầu tiến về phía Friedland từng bước một. Có vẻ là chúng đang tập trung vào mục tiêu chính xâm lược thị trấn, thay vì lo chuyện tiêu diệt từng thân cận một.

“Hự…” Ulrike nhăn nhó, và nhất loạt các thân cận kéo những sợi dây leo ẩn dưới mặt đất. Chúng vẫn là những sợi dây đã làm trượt chân ngựa lúc nãy; nay chúng lẫn cùng đất mủn để cầm chân bức tượng. Chúng sẽ bắt vào chân nó, không cho nó di chuyển. Cơ mà…

“Hâu, hâu, hâu, hâu, hâu, hâu!”

Bái thánh ca của các hiệp sĩ và giai điệu ảm đạm của đàn ống vang lên. Liền đó, tượng thánh bảo hộ rút ra một thanh kiếm khổng lồ, cắt bỏ những sợi dây leo bó buộc nó.

Sẽ khó để các thân cận một mình ngăn bức tượng đây. “Mình… Mình…”

Berta cầm báng Derrringer. Cứ ngồi đó xem thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Hàng trăm lượt đạn bắn tập để mà làm gì cơ chứ? Cô phải bắn, ngay và luôn. Bằng không, cô không thể giúp Yukinari. Cô không thể bảo vệ cậu.

Cô thấy tượng thánh bảo hộ qua vùng quan sát của ống ngắm, bước đi đầy tự hào. Cô nín thở, tập trung tư tưởng vào mắt và ngón tay, và chờ đợi thời cơ chín muồi.

Thanh kiếm cường đại giáng xuống đủ cứng để xẻ không khí làm đôi. Yukinari quăng mình né tránh. Lưỡi kiếm va xuống đất, khoét một cái rãnh. Kích cỡ của thanh kiếm và sức mạnh bức tượng có thể sản sinh, có lẽ, là phép màu theo cách của riêng chúng. Ít nhất, cú đánh mạnh mẽ hơn nhiều so với bất cứ điều gì một người có thể tung ra.

Đến cả Yukinari cũng không sống nổi nếu bị dính vào đầu phát đó. Đám truyền giáo, vốn biết Yukinari đã đánh bại đơn vị của Arlen, có vẻ đã đi đến quyết định trước. Ngay khi họ vừa giáp mặt nhau là các hiệp sĩ liền mang tượng ra luôn.

Nếu có gì, thì Yukinari mới là người bị tước mất cơ hội để tung ra toàn lực của mình—biến hình thành Thiên Thần Xanh. Và chưa hết…

“Ê, ê, ê…!” Yukinari nhăn nhó. Mặc dù bức tượng đang hoạt động, các hiệp sĩ truyền giáo vẫn không rút lui. Chúng chẳng sợ bị vạ lây vào bất cứ điều gì bức tượng làm. Chắc hẳn chúng đã thảo luận chiến lược từ trước, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là không sợ chết.

Yukinari vừa tránh được một đợt công kích từ tượng thánh bảo hộ, thì đã gặp ngay một nhóm hiệp sĩ.

Chúng không có nhiều người cho lắm. Chúng không có đội hình cụ thể gì cả, mà cứ thể lũ lượt lao vào cậu—nhưng căn sao cho mỗi đòn nhằm vào cậu rơi vào những thời điểm khác nhau. Bằng thị lực và năng lực thể chất xuất sắc của mình, Yukinari có thể né chúng, nhưng không thể câu đủ thời gian để biến hình thành Thiên Thần Xanh.

Các hiệp sĩ đột nhiên tách ra, và giữa chúng lưỡi đao khổng lồ đâm sầm xuống. Yukinari uốn mình, bỏ qua chuyện cú này khiến cậu mất hẳn thăng bằng, và vừa vặn né được đòn. Cậu cảm nhận luồng gió từ vũ khí sượt qua cọ vào má mình. Chỉ gần thêm vài xăng-ti nữa và sọ cậu sẽ nát bấy. Tương tự, thêm vài mi-li và tay cậu sẽ đứt lìa. Dùng sức thì có thể cử động tay chân được, nhưng thế sẽ khiến cậu dễ bị thương tổn một lát. Nếu các hiệp sĩ đã lao vào ngay lúc đó, cậu đã chẳng có gì để phòng thủ.

“Biết ngay là mấy cái này nguy hiểm mà.”

Trong khi tượng thánh bảo hộ có thể rất nhanh, thì chuyển động lại rời rạc, như là một cú chém hoặc đá, thì nhanh từng cái. Giả như, chẳng hạn, một đòn của nó bị né, cái cách mà nó lấy lại thế và chuẩn bị cho đòn kế tiếp có vẻ lề mề. Điều này là bởi các chuyển động của bức tượng thực ra là một tập hợp các chuyển động nhỏ lẻ. Ví dụ, giáng kiếm xuống, bước lên một bước. Bởi lẽ những cử động này được nào vào trước, như một cái máy, nó có thể thực hiện chúng nhanh như cấu trúc của nó cho phép. Nhưng còn kết hợp những thứ này với các chuyển động khác là việc của đám truyền giáo đang có mặt, dẫn đến những giới hạn tự nhiên.

Kết quả là dáng vẻ ngắt quãng kì quặc trong chuyển động của nó. Nhưng như một con rắn, điều ấy cũng khiến cho bức tượng khó lường trước.

Đơn giản nhất là tóm người đang điều khiển nó, cơ mà…

Có một số lượng lớn âm thoa khắp mình bức tượng, chủ yếu trên lưng nó, hoạt động như thụ thể. Những thứ này cho phép các nốt tới tức đàn ống trên xe chuyên chở điều khiển bức tượng. Nói cách khác, nếu có thể ngăn hiệp sĩ chơi đàn, cậu có thể lhieens bức tượng trở nên bất lực cho dù không phá hủy nó.

Nhưng trước bức tượng và từng đợt đám truyền giáo, Yukinari chẳng thể đưa Durandall vào tầm hiệu quả. Cậu có thể bắn từ bên hông, ăn may thì trúng, cơ mà cậu ghét để cho đối phương thắt chặt hàng ngũ bởi chúng đã được cảnh báo về sức mạnh của súng. Chính âm nhạc là thứ đang ra lệnh cho bức tượng, nên nếu chúng giấu được cái đàn đi khỏi cậu, vận may của cậu cũng chẳng còn.

Cơ mà…

Ả chỉ huy lần này muốn tới bến thiệt rồi.

Tượng thánh bảo hộ, như đã giải thích, thực hiện các chuyển động được đám truyền giáo cài vào từ trước. Do đó, nó không thể ngắm chuẩn xác hay nhanh chóng chuyển hướng đòn tấn công, như một người bình thường có thể.

Điều này đẩy các đám truyền giáo ở tuyến trước vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Cho dù chúng đã thảo luận mọi thứ từ trước, sai một li thôi là chúng sẽ vạ vào kiếm của tượng như thể là kẻ địch.

Yukinari chỉ là không thể vào đủ sát. Cho việc đánh cận chiến cự li gần, bức tượng được trang bị khả năng khạc lửa từ hông. Nhưng vì mọi hiệp sĩ xung quanh, nó không sử dụng khả năng đó. Nếu như có thể vượt qua đám truyền giáo, thì sẽ dễ dàng hơn cho cậu để phá hủy bức tượng.

Yukinari giật mình trước tiếng kiếm leng keng sau lưng mình. Cậu ngước lại thấy Veronika đang cầm chân vài tên truyền giáo bằng lưỡi kích của mình. Đây là một nhóm khác, khác so với nhóm vừa tấn công lũ lượt vào Yukinari; nhóm này đã cố vòng qua một mặt khác để vào thị trấn. Veronika đã một tay ngăn chặn chúng.

“Yuki…!”

Tiếng nói kèm theo một tiếng súng. Một hiệp sĩ truyền giáo đã lẻn ra sau Yukinari đâm tới và lăn ra đất. Hai tên đối mặt với Veronika cũng lần lượt nhanh chóng ngã xuống. Dasa đang hỗ trợ các đồng đội của mình từ vùng lân cận cổng thị trấn bằng Ớt Đỏ. Cũng có vài cư dân thị trấn đang cầm Durdandall, nhưng họ chỉ ở đó để giữ an toàn cho Dasa. Còn xa lắm họ mới có thể bắt lẻ được kẻ địch trong cảnh chiến trận hỗn loạn.

“Hây a!” Veronika tận dụng sự bối rối thoáng chốc trước đòn tấn công của Dasa để đâm một tên truyền giáo khác. Cô mặc giáp hơi nhẹ hơn so với các hiệp sĩ, do đó chuyển động nhanh hơn. Lưỡi kích của cô, dài hơn kiếm, tìm kiếm những kẽ hở trong giáp kẻ địch, đâm, rồi chuyển sang mục tiêu kế tiếp, cho dù kẻ địch có ngã xuống hay không.

Cô đang giữ cho đám truyền giáo phải bận rộn, và chúng còn bị lung lay bởi tiếng súng.

“Cái gì thế?!” “Sấm à?! Cơ mà—!”

Chúng không biết súng là gì. Chúng không thể thấy đạn, và không hẳn là biết được ngay đối phương của chúng đang bắn từ chỗ nào. Chúng vốn tập trung vào Yukinari và Veronika gần đó và chẳng thể tin đòn tấn công lại đến từ Dasa, đang đứng cách xa chỗ này. Hoặc có lẽ chúng sẽ lầm tưởng đòn tấn công như đang đến từ Yukinari hoặc Veronika.

“Lui lại! Đưa tượng thánh bảo hộ về phía trước! Về phía trước!”

Tại ghế lái của cỗ xe ngựa kéo đồ sộ, bên cạnh chiếc đàn ống ngân lên giai điệu điều khiển bức tượng, một nữ hiệp sĩ đang hò hét. Có vẻ là, việc quan sát từ một vị trí tách biệt đã cho phép cô ta nhận ra vị trí khẩu súng—hoặc ít nhất thấy được đòn tấn công đến từ hướng của Dasa.

Các hiệp sĩ truyền giáo bắt đầu thoái lui, và bức tượng di chuyển về phía trước. Yukinari cũng bước lên trước, định chớp lấy thời cơ, nhưng ngay khi vừa vào tầm bức tượng, cậu bị chặn bởi một bức tường lửa.

“Mang nỏ ra! Chuẩn bị!” Ngay cả khi rút lui, các hiệp sĩ rút vũ khí khỏi lưng ra và bắn chúng bên bước tiến của tượng.

“Peh…!”

Yukinari đánh bật những mũi tên ra bằng Durandall. Nhưng quá nhiều để cậu đẩy lùi cùng một lúc, và những mũi tên đầu bọc sắt nằm lại trên vai và đùi cậu. Có thể cậu là thiên thần, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn trong các khớp, liền gục cả hai tay hai chân xuống đất.

“Yuki…!”

Cậu nghe Dasa hét, nhưng nói vọng lại mà không ngoái, “Ở yên đấy!”

Rồi, chồng chất lên giọng nói của họ, là một loạt đạn liên thanh nghe như cả ngàn hồi sấm.

“Hự?!”

Tên hiệp sĩ đã bắn Yukinari và lại đang xông tới nay ngã quỵ, ôm lấy vai mình. Cùng lúc ấy, từng tí đất mù mịt lên như thể chính mặt đất đang sắp sửa sôi trào.

“Chúng ta—Chúng ta phải giúp Chúa Tể Yukinari!” Những người Friedland bên cạnh Dasa hô lớn. Họ đã nhất loạt bắn Durandall cùng một lúc. “Chúng ta phải bảo vệ thị trấn!”

“Không thể lũ Giáo Hội chó chết ấy muốn làm gì thì làm được!”

Càng hét họ càng điên cuồng. Arlen và đơn vị của hắn đã từng nắm quyền kiểm soát thị trấn này một lần. Có lẽ điều đó đã cho cư dân thị trấn một ý niệm mơ hồ về cách mà họ sẽ bị đối xử nếu Giáo Hội Chân Chính Harris chiếm Firedland làm căn cứ. Cộng với sự huấn luyện của Veronika, cảm hứng để họ chiến đấu còn hơn cả đủ.

Mà dĩ nhiên, phát trúng vừa rồi là cực kì may mắn; hầu hết đạn đều chôn mình dưới đất cả. Khi những tay mơ chưa được huấn luyện bắn, họ có xu hướng bắn quá thấp. Quá cố để chống đỡ trước cú giật nảy, họ dùng quá nhiều sức khi bóp cò—đôi khi còn gọi là “vắt” nó. Chỉ việc bắn trúng mục tiêu thôi cũng sẽ là một việc lớn lao đối với những nông dân này.

Tuy nhiên…

“C-Cái quái gì vậy?!”

“Y như lần trước…! Phải chăng đây là lời nguyền của thổ thần?!”

“L-Lùi lại! Ra sau bức tượng đi! Mau!” Chẳng thèm chờ chỉ dẫn của nữ hiệp sĩ, đám truyền giáo đánh số lùi. Chúng đã chuẩn bị để chẳng may bị tượng đập chết, vậy mà vẫn khiếp đảm trước những đợt công kích không thể hiểu nổi của giáo phái xa lạ. Chúng tưởng tiếng súng là một loại ma thuật đen tối nào đó.

“Đưa tượng lên trước đi!” nữ hiệp sĩ hét. “Về phía trước!” bức tượng bắt đầu di chuyển. Lửa thắt vòng quanh hông nó, và nó quay thanh kiếm trong tay, khiến cho nó không thể bị tiếp cận.

“Bức tượng! Đập bức tượng đi!” Đám người Friedland bắn tượng thánh bảo hộ bằng Durandall, nhưng vô ích. Họ phải ngắm cao lên về phía vật kỳ quái kia, để ít nhất lần này đạn không trúng xuống đất. nhưng giáp của tượng quá dày cho đạn xuyên thủng. Chúng cứ thế lập lòe tứ tán vào không khí.

“Yukinari, thời cơ của anh đấy.”

Veronika để Yukinari dựa vào vai mình, vừa cúi xuống để đỡ cậu vừa lui dần về phía thị trấn. Nhưng họ đã chẳng đi được bao xa khi Yukinari cầm tay Veronika và lắc đầu.

“Tôi xin lỗi. Nhưng cô có thể rút những mũi tên này ra trước không?” “Thế anh chỉ càng mất máu thôi.”

“Ổn cả thôi. Làm đi, mau lên. Tôi không thể tập trung với những vật thể lạ găm trên người.”

Sau một hồi Veronika gật đầu, rồi đặt Yukinari xuống. Kế đó, cô xoay mạnh tay cầm cây kích của mình—cụ thể là, cán kim loại—lại, đóng nó vào mũi tên găm trên vai Yukinari.

“Hự!”

Luồng điện đau đớn xẹt qua người cậu, nhưng mũi tên bật ra khỏi cơ thể. Ấy là một cách lấy tên ra mà chắc chỉ Veronika mới làm được, bằng tài nghệ võ thuật lớn lao của mình. Rồi cô loại bỏ mũi tên ở đùi cậu theo cách tương tự. Máu bắt đầu chảy ra từ những vết thương—mặc dù trên thực tế, cơ thể Yukinari không đầy máu, mà là thứ trông giống nó.

“Yukinari!” Veronika hét lên và đẩy cậu qua một bên, khiến cho cả hai nháo nhào. Liền đó, thanh gươm của tượng thánh bảo hộ giáng xuống nơi họ vừa ở.

“Veronika!”

“Tôi ổn—chạy đi!” cô vừa hét vừa lăn lộn trong đất cát. Trong lúc đó…

“Trước hết, tiêu diệt chàng trai tóc trắng kia!”

Nữ hiệp sĩ đang quát tháo ra lệnh. Có lẽ cô ta cho rằng Yukinari, vốn bị bắn vào chân, sẽ không thể di chuyển dễ dàng được.

“Yuki!”

“Chúa Tể Yukinari!”

Dasa và những người Friedland xả ra một loạt đạn khác, nhưng dĩ nhiên chẳng thể ngăn nổi bức tường giáp mang tên tượng thánh bảo hộ.

Yukinari tập trung và cố tự tái tạo cơ thể, nhưng mà— “Tiêu diệt hắn!”

Với hai bước, bức tượng đã rút ngắn khoảng cách với Yukinari và lại đang giương kiếm lên. Cậu vẫn chưa tìm được khoảng trống để biến hình hay thậm chí tự hồi phục.

“Cảm ơn vì đã đẩy lùi đám hiệp sĩ lại một chút,” Yukinari lẩm bẩm, và rồi cậu bắn Durandall. Không phải vào bức tượng, mà vào mặt đất ngay bên cạnh mình.

Tiếng rống rung chuyển không khí xung quanh cậu.

“Hả?!” Người phụ nữ sốc ra mặt. Như lẽ ra phải thế—chuyển động của mặt đất đã khiến cho bức tượng, trước đó còn đang lại gần Yukinari, cắm chặt về phía trước một cách rõ rệt. Chân phải nó ngập sâu vào mặt đất.

Là một cái bẫy Yukinari đã đặt từ trước, một cái hố để bức tượng rơi vào. Sâu hai mét, cái hố—giống cái vực sâu hơn—đã được bao phủ bằng bụi thép mỏng với thuốc nổ, rồi giấu đi bằng lớp đất.

Nếu có người vốn đang trực tiếp điều khiển thánh, có khi nó đã có thể nhảy khỏi hố mặc cho trọng lượng khủng bố của nó. Nhưng không hẳn là có người đang lái bên trong bức tượng, trực tiếp cài vào những câu lệnh tương tự. Ấy là một nền tảng kĩ thuật số cao, chủ yếu chạy bằng lập trình, và như vậy, Yukinari đã luận ra, nó sẽ không phản ứng nhạy trước những thay đổi đột ngột trên chiến trường.

Chẳng hạn, như khi bị kẹt một chân vào hố.

Hiển nhiên cậu không nghĩ có thể phá hủy bức tượng theo cách này. Đến cả con người cũng sẽ không chết khi bị rơi từ độ cao hai mét, cho là dưới đáy không có gai ghiếc gì cả. Nhưng việc điều khiển một con rối cơ học, đặc biệt lại có hai chân, đòi hỏi một sự thăng bằng nhất định. Nếu bị ngã, sẽ khó để nó đứng dậy trở lại.

“Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái gì thế hả? Đứng dậy, mau lên!”

Nữ hiệp sĩ đang la hét đầy hoảng hốt, nhưng bức tượng chỉ giật giật, không thể thẳng mình lại. Có lẽ nó đã được lập trình trước những chỉ dẫn để đứng dậy khỏi mặt đất nếu bị ngã, nhưng với chỉ một chân bị kẹt trong hố, mọi chỉ dẫn của nó bị rối loạn, và độ khó tăng lên đáng kể.

Kế hoạch ban đầu của Yukinari là tiếp cận bức tượng trong lúc nó vật lộn, bẫy nó, và rồi tái cấu trúc vật lí chân hay thân trên gì đó của nó thành bụi. Nhưng hiện tại, cậu lại tập trung tư tưởng vào chính cơ thể của mình.

Bốp. Cậu chắp tay lại với nhau như đang cầu nguyện ở đền thờ. Ánh sáng trắng xanh xuất hiện giũa chúng, và một khắc sau một luồng sáng bủa vây vao trùm khu vực. Ấy là ánh sáng của sự biến hình, sinh ra khi cậu tái cấu trúc vật lí chất liệu.

Cậu tái cấu trúc chính cơ thể mình, thành một dạng cho phép cậu tận dụng toàn bộ sức mạnh, nhiều hơn mức cao nhất ở dạng con người.

“S-Sinh vật đó…” nữ hiệp sĩ rít lên vì sống. “Nó là Blue Steel Blasphemer…!”

Những ai trông thấy dạng biến hình của Yukinari ban đầu có thể tưởng rằng cậu là một hiệp sĩ kì quặc trong bộ giáp xanh sẫm. Trang phục của cậu không có trang trí rườm rà, và vừa khít với cơ thể cậu, gần như thể cậu có làn da bọc thép.

Ngoại lệ duy nhất, chút chút thôi, là những chiếc cánh sau lưng cậu. Làm bằng thủy tinh đen, chúng không dùng để bay, mà để phân tỏa lượng nhiệt lớn sản sinh ra từ tái cấu trúc vật lí. Bộ giáp cố định cơ thể cậu, và những chiếc cánh xử lí nhiệt. Bằng cách ở dạng này, Yukinari có thể sử dụng sức mạnh thiên thần của mình ở mức cực điểm.

Tiếng hò reo của người Friedland dồn lên: “Chúa Tể Yukinari đã—”

“Chúa tể của chúng ta đã lên đồ ra trận!” “Chúa Tể Yukinari! Chúa Tể Yukinari!”

Yukinari có thể nghe tiếng họ cổ vũ cậu, nhưng dưới lớp mặt nạ cậu lại cười gượng gạo. Cậu hối hận việc thực sự cậu đã đánh giá thấp họ. Họ không phải là những sinh vật bất lực không thể làm được gì nếu không có cậu bảo vệ.

Có lẽ là đã từng, hồi họ còn lệ thuộc vào sự phù hộ của thổ thần để hỗ trợ mình. Nhưng vì Yukinari đã trở thành “thần” của họ, bởi suy nghĩ và hành vi của cậu đã phơi bày ra cho họ thấy, bản thân họ đã học cách tiếp cận mọi thứ một cách chủ động.

Thế giới có thể thay đổi. Định mệnh có thể thay đổi. Nếu không thích mọi thứ như nó vốn có, thì cứ việc thay đổi chúng. Đó là điều họ đã học được, và đang học hỏi.

Đó là lí do tại sao họ chĩa vũ khí về những kẻ có ý định kiểm soát họ. Hệt như Fiona đã nói. Yukinari đã nghĩ hàng phòng thủ của Friedland là điều cậu phải tự thân đảm trách, giống như hồi cậu từng tin mình không phải lo về sự bành trướng của Giáo Hội Harris chừng nào cậu và Dasa còn không bị liên lụy.

Nhưng cậu không thể mãi nghĩ như thế. Nếu phải nói, Yukinari cảm giác chính những dân làng đã dạy cho cậu điều đó.

Những tiếng sốc và sợ hãi dần lan tỏa khắp đám truyền giáo. “Blue Steel Blasphemer—thiên thần sa ngã!”

Thiên Thần Xanh, còn được biết đến với cái tên Bluesteel Blasphemer. Đây là những cái tên chúng đã đặt cho Yukinari, con quái vật đã tàn phá Giáo Hội Harris ở thủ đô. Sự cố đã không được để lộ ra công chúng, để không làm giảm đi nỗi khiếp sợ của mọi người trước Giáo Hội, nhưng nhiều hiệp sĩ truyền giáo biết. Suy cho cùng, nhiều trụ cột của Lệnh Truyền Giáo đã bị giết hại, và theo đó sự cải tổ lại đã khiến cho những kế hoạch của các đoàn viễn chinh khai hóa bị chậm trễ.

Đối với chúng, Bluesteel Blasphemer như một cơn ác mộng. Sự tồn tại của hắn có thể làm lung lay mọi đức tin của chúng. Nhưng rồi.

“C-Các ngươi không được rút lui! Các ngươi không được khiếp sợ! Các ngươi không được chùn bước!” nữ hiệp sĩ hét lên, giương kiếm, vẫn còn trong vỏ. “Chúng ta là Lệnh Truyền Giáo! Chúng ta trừng phạt cả những á thần! Chúng ta chẳng việc gì phải sợ đánh với thiên thần hết! Xung phong! Xung phong!”

Được động viên bởi tiếng hét của cô ta, các hiệp sĩ định thần lại để chiến đấu. Giai điệu của đàn ống tuôn một tràng liên thanh, và cuối cùng tượng thánh bảo hộ cũng đứng dậy được cùng tiếng rên rỉ từ cơ thể sắt thép của nó.

“Trận chiến giờ mới bắt đầu!”

“Chuẩn,” Yukinari nói. “Và nó sẽ kết thúc sớm thôi.” Rồi cậu bắt đầu hoạt động.

Không khí thay đổi. Dù bị nhốt trong nhà kho, họ vẫn cảm nhận được trên da mình. Một cảm nhận khác biệt; Không khí mài bén giác quan của họ, bám dính lấy. Căn ngục tạm thời được xây dựa vào tường, và nếu lại gần bức tường họ sẽ ở ngay dưới cái cửa sổ cho không khí lùa vào. Nếu lắng nghe thật kĩ, họ có thể nghe tiếng súng như tiếng chớp xa, và vài âm thanh chấn động dữ dội. Khả năng cao là tượng thánh bảo hộ.

Bản thân thị trấn yên tĩnh đến nỗi những âm thanh bên ngoài tòa nhà có thể nghe được một cách bất thường. Cư dân thị trấn hẳn đã náu trong nhà của họ, ai nấy đều nín thở.

Arlen hạ mắt nhìn xuống vật thể trong tay hắn. Nếu dùng nó, hắn gần như chắc chắn thoát được ra ngoài. Họ có thể lấy lại vũ khí và giáp bị tịch thu, lao ra mặt trận, và thực hiện một cuộc tấn công gọng kìm với Yukinari và Veronika. Dù Yukinari có mạnh tới mức nào, đến cả cậu cũng không thể phòng thủ đợt tấn công từ đằng sau. Nếu họ bắt Fiona làm con tin, thì lại càng tốt.

Thừa nhận rằng, hắn không chắc việc bắt con tin là phù hợp với hình tượng danh giá của hiệp sĩ của Lệnh Truyền Giáo. Nhưng Giáo Hội Chân Chính Harris, thực chất ra, có dạy rằng hầu như mọi điều đều có thể chấp nhận được nếu được làm trên danh nghĩa lan truyền những giáo lí thực sự.

Arlen nhanh chóng vào việc. Các hiệp sĩ khác ngạc nhiên quan sát hắn, nhưng không ai nói gì cả; họ chỉ để mắt trông chừng.

Trong lúc cắt dây, Arlen mường tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Angela và lực lượng của cô ta thành công đánh bại Yukinari. Thị trấn sẽ thay đổi, không nghi ngờ gì cả. “Cuộc cải giảo” mà Arlen và những người khác gắng sức sẽ được hoàn tất. Mọi người sẽ được đeo cho Thánh Dấu, như ách buộc trâu bò, và bất cứ kẻ nào dám chống trả sẽ phải chịu trận. Đúng là, giống gia súc. Để mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, tất cả mọi người trước hết phải bị kiểm soát.

Arlen nhớ lại những ánh nhìn khiếp đảm trên khuôn mặt cư dân thị trấn khi hắn mới tới Friedland. Hồi đó, hắn tin đây là điều hiển nhiên, thực sự đầy danh giá. Nó được cho là có giá trị, bởi nó sẽ mang lại lợi ích cho mọi người. Cho dù có một khoảnh khắc đau đớn hay sợ hãi sinh ra từ sự không quy phục của họ, thì ấy là cần thiết, để thức tỉnh họ tới học thuyết chủ nghĩa cao cả hơn được đưa ra bởi Giáo Hội Harris.

Những giáo lí của Giáo Hội Chân Chính Harris thì tuyệt vời. Arlen vững tin điều này. Cơ mà…

“Đúng là ta có biết ơn ngươi lắm. Xong việc hôm nay ta sẽ làm cho ngươi một điều ngọt ngào—cứ chờ đi!”

“Ừ hứm! Cảm ơn nhé, Ông Chúa Tể Lansdowne!”

“Fiona đã nói ta biết ngươi bảo vệ cô ấy, và lũ trẻ, và gần như toàn bộ thị trấn như thế nào. Ý là, trong lúc ta đi vắng.”

Arlen thấy mình nhăn nhó. Hắn quả thực đã chiến đấu để bảo vệ Friedland khi á thần bay đó tấn công. Ấy không phải vì sự thấu cảm cụ thể nào cho cư dân thị trấn, hay nỗ lực giành được sự ngưỡng mộ của họ gì cả. Hắn đã thực sự chẳng nghĩ gì về nó. Cơ thể hắn gần như đã tự ý hành động. Khi Fiona hỏi tại sao hắn lại làm thế, hắn đã bịa ra mấy điều về việc bảo vệ những người có thể trở thành tín đồ. Nhưng hắn chưa có nghĩ sâu về nó đến vậy.

Nếu phải giải thích, có lẽ tất cả những gì hắn có thể nói là hắn không chịu được việc chứng kiến con quái vật gớm ghiếc đó tiêu diệt con người. Thứ mà hắn nhận được không phải tiền, hay đồ đạc, hay thậm chí là danh dự. Mà chỉ là một tràng âm vang không lâu hơn quãng thời gian hắn đứng ở đó, một thứ hắn chẳng thể cho ai xem cả.

Những lời cảm ơn.

Nói cảm ơn thì dễ, dù không thực sự có ý như vậy. Lời lẽ thực ra chỉ là âm thanh, nên chúng không mang ý nghĩa. Chẳng cần thiết phải để tâm đến chúng. Arlen đã cắt qua vài thớ dây. Hắn đã tạo ra một không gian đủ để đẩy một người vào những thanh gỗ và lọt qua. Kế tiếp thì đơn giản. Cánh cửa nhà kho có thể dễ dàng mở từ bên trong, hoặc họ có thể trèo qua cửa sổ, nếu với tới được.

“E hèm, Ngài Lansdowne…?” Một đồng đội của hắn ngập ngừng lên tiếng. “Chắc ngài không có ý… rời đi…?”

Hắn nhìn lại tên hiệp sĩ. “Có nên không nhỉ?”

“Nhưng… Điều đó…”

Sự do dự viết rõ trên mặt mấy người truyền giáo. Có vẻ là, họ đã hoàn toàn tiếp thu sự đối xử của người Friedland trong thời gian ngắn ngủi này, nhiều đến mức thậm chí còn ngập ngừng việc thoát ra khỏi căn ngục này mà không có sự cân nhắc của những người bắt giữ. Không giống những người đã từ chối ngay từ đầu việc hợp tác, trong số những người vốn làm việc đi tuần và bảo kê các chuyến giao thương phần nhiều không hề có sự khó chịu khi làm việc ở địa phương.

Arlen lần lượt soi xét từng hiệp sĩ.

“Ta sẽ đi theo kẻ mạnh nhất,” hắn bảo họ. “Đó là con đường ta tin tưởng. Các ngươi biết đấy, Giáo Hội Chân Chính Harris thì mạnh. Hiện tại, đến cả vua và quý tộc cũng chẳng thể làm gì mà không hỏi quan điểm của Giáo Hội trước. Giáo Hội Harris là lực lượng mạnh nhất trên toàn thế giới này, không thắc mắc gì hết.”

“Điều đó…” Các hiệp sĩ còn lại nhìn nhau, nhưng Arlen không phải nhắc lại. Họ đều biết.

“Đó là lí do tại sao ta gia nhập Lệnh Truyền Giáo.”

Những kẻ yếu đuối có thể gào la hay vật lộn một mình, nhưng chẳng thể thay đổi gì cả. Cũng có những giới hạn, về sức mạnh mà một cá nhân có thể đạt được. Để giữ được tự do, thì cần thiết phải tìm kiếm sự bảo vệ của kẻ nào đó mạnh hơn.

“Vậy mà Giáo Hội Harris, dù là mạnh nhất, cũng không bất khả chiến bại.” “Ha…?”

Điều này nằm ngoại dự đoán, và đám truyền giáo nhìn vẻ bối rối.

“Dominus Doctrinae đã bị giết, cũng như nhiều thành viên quan trọng của Lệnh Truyền Giáo. Thủ phạm vẫn chưa bị bắt. Hắn sống nhàn nhã, đến cả sự trừng phạt của thiên đàng cũng chẳng màng tới.”

“Ngài đang nói về—”

“Tùy theo cách nhìn nhận, có thể thấy Giáo Hội đã thua.”

Im lặng từ phía những người còn lại.

“Ta thích những kẻ mạnh, và sẽ đi theo họ. Đối với ta ấy là một điều khoản hoặc đức tin. Vậy nên—” Arlen lại nhìn quanh. “Ta sẽ gia nhập phe của Bluesteel Blasphemer.”

Sau một khắc mộng mị, tiếng rì rầm lan khắp đám truyền giáo. Không ai trong số họ có thể tưởng nổi chuyện Arlen vượt ngục để chiến đấu cho phe của Friedland.

“Nếu bất kì ai có ý cự cãi, hãy tiến lên trước ngay. Ta sẽ hạ hắn ở đây, trước khi chúng ta trở thành kẻ địch trên chiến trường.” Không ai cử động.

“Ta không đòi hỏi bất cứ ai trong các ngươi theo ta. Nếu các ngươi cảm thấy điều này là bội giáo, không thể chấp nhận, thì hãy ở yên đây nhắm mất bịt tai lại!” Hắn hét hết sức có thể, bằng sức bình sinh từ đáy lồng ngực mình.

Chẳng khác nào hắn đang thông báo rằng sắp sửa phản bội Giáo Hội Chân Chính Harris. Hắn phải dồn toàn lực vào nó, bằng không chẳng bao giờ nói lên lời được. Hiển nhiên thôi khi mà những tên truyền giáo khác cứ tiếp tục nhìn hắn đầy bối rối. Bao công say sưa đọc kinh thánh, ngày đêm tụng kinh cầu nguyện coi như đổ sông đổ bể. Những giáo lú của Giáo Hội Harris là nền tảng cho mọi thứ của họ.

Không chờ phản ứng của đám người, Arlen bỏ ra khỏi ngục và xuất phát chạy về phía hắn mong đợi vũ khí đang được cất. Nếu chưa được di chuyển, chúng sẽ ở không xa nhà kho chỗ của Arlen và những người kahsc.

Một ngày nào đó, đâu đó trong tương lai hắn sẽ hối hận hành động của mình. Hắn có thể bị chúng làm bẽ mặt, coi chúng như là những lúc mất trí. Nhưng còn hiện tại…

“Được cảm ơn thật tuyệt!”

Hiện tại, vì lí do mà hắn không thể hiểu nổi, một biểu hiện rõ ràng và rạng rỡ ở trên khuôn mặt Arlen.

Cô xoay khẩu súng sang bên, mở thân dài của vũ khí ở phần chính giữa; cô ấn vào những viên đạn mới và đóng báng lại. Cô chỉnh thẳng súng và rồi nhìn xuống, đưa chữ thập của ống ngắm vào tượng thánh bảo hộ.

Cô nín thở, ngăn cho chuyển động thở ra hít vào khỏi truyền vào khẩu súng. Và rồi, như đã tập luyện nhiều lần, Berta bóp cò.

Đoàng.

Viên đạn phóng ra cùng tiếng súng xé tai. Theo lời Yukinari, viên đạn mạnh hơn nhiều so với Ớt Đỏ của Dasa và chính Durandall của cậu. Khẩu súng dội mạnh lại vào người cô khi viên đạn bay đi.

Nó còn hơn cả đủ mạnh để xé xác con rối cô dùng làm mục tiêu luyện tập. Cơ mà…

“Ồ…” Berta hít thở.

Cô đã trúng bức tượng. Nhưng nó chỉ tạo ra một tia lửa trên bề mặt; con khổng lồ không hẳn bị vấp ngã. Cô có thể thấy qua ống ngắm có một vết xước nhỏ trên giáp của nó, nhưng chỉ có thế.

“Không… có tác dụng sao…?”

Cô đang không nhắm vào một người, một sinh vật sống. Do đó Berta có thể bóp cò với tương đối ít sự do dự. Nhưng nếu các phát bắn của cô không có tác dụng, thì cũng chẳng để làm gì.

“Không…”

Cô nín thở, bóp cò lần nữa. Một viên đạn khác phóng về phía bức tượng, để lại một cú giật nảy mạnh bạo và tiếng súng rền vang trong sự thức tỉnh của nó. Và nó lại sinh ra một tia lửa khác.

Berta lại nghiêng súng, mở báng ra, nạp đạn mới thay thế những cái rỗng đã bị nhả tự động. Nhờ vào tất cả sự tập luyện, cô chẳng cần phải nghĩ về quá trình nữa. Nhưng trông có vẻ là dù có trúng bao nhiêu phát, cô cũng sẽ chẳng thể hạ nổi tượng thánh bảo hộ.

Derrringher, như một vũ khí, hoạt động theo cùng một nguyên tắc với Durandall của Yukinari. Có lẽ cậu, hoặc là Dasa, có thể sử dụng nó hiệu quả hơn. Có lẽ cô thực sự kém cỏi, chẳng giúp được gì cả.

Suy nghĩ ấy khiến cho một sự buồn bã lớn lao dấy lên trong lồng ngực, nhưng cô không có thời gian để xuôi theo nó. Tình thế xoay quanh đài quan sát chỉ là chuyện tiến hay lùi một bước. Ulrike và những thân cận khác cũng đang chiến đấu. Họ vẫn không thể sử dụng toàn lực của Yggdra, và vũ khí cùng những đợt tấn công của họ không đủ mạnh để phá hủy bức tượng. Nhưng đội thân cận đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của họ, không nhắm vào bức tượng, mà những hiệp sĩ đằng sau nó.

Với các hiệp sĩ, các thân cận có thể đánh ngang ngửa, hoặc có lẽ còn có lợi thế. Và chính xác thì bởi đám truyền giáo đang bị tấn công, bức tượng không thể phớt lờ các thân cận và di chuyển về phía trước. Bức tượng không thể tự mình di chuyển, và để cho người chơi đàn ống ra lệnh cho nó tiến lên được, cỗ xe lớn chở nhạc cụ sẽ phải đang mang lên trước, cùng với mọi hộ vệ của nó.

Tuy nheien, trận chiến giữa các hiệp sĩ truyền giáo và các thân cận gần như là ở thế bí. Cứ thế này, trông có vẻ chẳng bên nào sẽ chiếm được thế thượng phong. Ngay lúc này, ngươi duy nhất có thể tự do hành động là Berta.

Điều đó đồng nghĩa với việc cô phải làm gì đó. Nếu bức tượng đến được thị trấn, thực hiện một đòn tấn công gọng kìm vào Yukinari cùng bức tượng còn lại, thì chúa tể của cô mạnh đến đâu cũng chẳng quan trọng. Cậu sẽ chẳng bao giờ thắng được.

“Nếu mình không… Nếu mình không làm gì đó!” cô lẩm bẩm, và trở lại ngắm bắn. Cho dù nó không hiệu quả lắm, đây là tất cả cô có thể làm. Ấy là việc cô đã được giao. Bám lấy sự thật đó, cô tiếp tục làm việc.

“Bình tĩnh… Bình tĩnh…” Cô lặp lặp đi lặp lại mấy lời với bản thân mình. Hoảng loạn chỉ tổ khiến ta trượt những thứ lẽ ra phải trúng. Đó là điều Yukinari đã dạy cô. Nên Berta tận tâm làm điều cậu đã nói. Bình tĩnh. Đừng hoảng. Đừng lo. Đừng nghĩ. Chỉ nạp, ngắm, bắn, nhả, như thể mình là một phần của khẩu súng.

Nhưng rồi… “Ê, gái!”

“Hả?!”

Cô thốt lên khi giọng nói đột nhiên đến từ sau lưng mình. Phải chăng đám truyền giáo đã lẻn ra sau mà cô không hề hay biết? Nỗi khiếp đảm khiến người cô cứng đờ; cô buông bỏ Derrringer và quay người lại. Quay khẩu súng nặng, dài theo cùng là không thực tế; Berta còn chẳng nghĩ về chuyện đó.

“N-Ngài A-Arlen…?”

Trước sự ngạc nhiên của cô, Arlen đang đứng đó. Mô hôi vã trên trán hắn, và vai hắn nhấp nhô theo nhịp thở; rõ ràng hắn đã chạy hết sức để tới đây.

“Tình hình thế nào?!” “V-Vâng, thưa ngài!”

“Không, không phải ‘Vâng, thưa ngài!’ Ta đang hỏi chuyện gì đang diễn ra!”

Tiếng hét nóng nảy của hắn càng khiến Berta đứng hình trở lại. Dĩ nhiên, cô biết Arlen, nhưng cô hiếm khi một mình nói chuyện với hắn. Nên thấy hắn tức giận la lối với mình thôi là đủ đáng sợ rồi.

“Aaa, rồi, tránh ra đi!” Arlen không có thời gian để bình tĩnh chờ đợi; hắn gạt Berta sang bên và quỳ xuống cạnh cái bục, quan sát trận chiến.

“Vậy là chúng có mang ra tượng thánh bảo hộ—biết ngay mà!”

Lời lẩm bẩm của hắn khiến Berta nghĩ: Arlen cũng có một tượng thánh bảo hộ khi hắn tới Friedland. Hắn biết rõ thứ vũ khí. Có lẽ hắn có thể cho cô biết chỗ phải nhắm vào—chỗ có thể là điểm yếu của nó.

“Ê-Ế. C-Chúa Tể… Lansdowne…?”

Arlen quay phắt. “Gái! Đây là ‘súng bắn tỉa’ gì đó mà Yukinari gọi phải không? Khẩu súng mà từ đây có thể đánh được kẻ thù ấy?”

“Ồ! V-Vâng, đúng thế! N-Nhưng khổng lồ đó quá khỏe… Khi tôi bắn trúng, chẳng có gì xảy ra hết…”

“Dĩ nhiên là không rồi! Ngươi có biết giáp trên mấy bức tượng đó dày thế nào không hả?!” “T—Tôi xin lỗi…”

“Ngươi không thể cứ bắn lung tung rồi mong có gì xảy ra được!” Arlen đưa một tay lên chắn trước mắt, nheo mắt nhìn xa xa. Trông như hắn có ý nghĩ gì đó. Berta nhìn hắn đầy mong đợi, cơ mà…

“Nếu ngươi cần một mục tiêu, thì nhắm vào người chơi đàn điều khiển bức tượng ấy!” “Hả?”

“Tượng thánh bảo hộ được điểu khiển bởi âm nhạc của đàn ống. Nếu không có ai cung cấp giai điệu, nó sẽ không di chuyển được—nên là bắn hắn đi! Cái gã ngồi trên cái xe ngựa ấy!”

Berta không nói được gì. Người chơi đàn là một con người. “Bắn… Bắn người ư…?”

“Ngươi làm sao thế hả?! Nếu bắn tượng không xong, thì phải bắn người điều khiển tượng chứ! Rõ ràng quá còn gì!”

“Nhưng—Nhưng ấy là… một con người…!”

Một vật thể sống, với máu chảy trong huyết quản. Một con người giống như cô. Và cô sắp sửa bắn họ. Giết họ.

“Thật… Thật kinh khủng…!”

“Thế ngươi mang cái đó ra đây làm gì hả?!” Arlen Arlen tức giận hỏi. “Những kẻ không sẵn sàng để giết thì không nên có vũ khí! Không nên ra trận làm cái gì cả!”

“Tôi—Tôi xin lỗi…Nhưng mà…” “Hự—”

Arlen đang không có nghe mấy lời xin lỗi của Berta; hắn đã trở lại trận chiến giữa đám truyền giáo và các thân cận.

“Lũ thân cận của Yggdra đần độn! Chúng gọi thế là chiến đấu à? Chúng là gì thế, động vật chăng?!” hắn khạc nhổ, rồi quay lại và bắt đầu trèo xuống khỏi bục quan sát. “Nếu ta có thể lại gần, hạ tên chơi đàn thì—”

“U-Ừm, Chúa Tể Lansdowne…”

“Cứ làm những gì ngươi có thể đi, gái! Những gì chỉ ngươi mới làm được!” Nói đoạn, Arlen rời khỏi bục, với thanh kiếm trong tay chạy về phía Ulrike và những người còn lại chiến đấu. Có lẽ hắn cảm thấy rằng nếu Berta không thể giết người chơi đàn, thì hắn sẽ tự làm. Arlen, dĩ nhiên, là một hiệp sĩ của Lệnh Truyền Giáo. Có khả năng phe bên kia sẽ nghĩ hắn là bạn và không tấn công hắn.

Nhưng đám truyền giáo sẽ nghĩ thế nào về Arlen, đục một đường xuyên qua Ulrike và các thân cận thẳng về hướng người ngồi đàn? Liệu Ulrike và đồng đội của nhỏ thậm chí có nhận ra Arlen là đồng minh không? Có lẽ ra rất khó để chàng trai trẻ tới được mục tiêu của mình.

“Nhưng mà…”

Cảm thấy mình không còn lựa chọn, Berta nhặt Derrringer và nhìn qua ống ngắm. Cô có thể thấy đám truyền giáo, đằng sau tượng thánh bảo hộ. Cô cũng có thể thấy người đang ông đang chơi đàn ống. Nhưng bức tượng khổng lồ chắn trước đôi khi chắn đường đạn của cô.

“Mình…”

Liệu cô sẽ làm chứ? Liệu cô làm được không? Cô cảm thấy bụng mình càng thắt lại khi tự hỏi những câu này.

Trước mặt cô, Ulrike và những thân cận khác đang chiến đấu cho tất cả những gì họ xứng đáng.

Ulrike đã nói họ phải đánh, để thị trấn Rostruch của chính họ khỏi gặp nguy hiểm. Để Yukinari khỏi bị giết. Veronika đã nói ngồi một chỗ chờ đợi đôi lúc chỉ khiến tình hình tệ hơn. Cô ấy đã nói về mối quan hệ giữa Yukinari và Dasa, nhưng nó chỉ thật như những gì đang phô ra trước mắt Berta.

Cô có thể sợ hãi, nhưng trong lặng lẽ chờ đợi vấn đề tự nó khắc phục, cô có thể thấy mình ở vào tình huống hối hận hơn cả. Sẽ tới một lúc cô phải làm gì đó bằng chính bàn tay của mình, cho dù có muốn hay không.

Về mặt lô-gic, Berta hiểu điều đó. Nhưng cô sợ hãi. Nhưng mà…

“Cứ làm những gì ngươi có thể đi, gái! Những gì chỉ ngươi mới làm được!”

Đó là những lời của Arlen. Hắn đã từng là kẻ thù của cô, nhưng hắn đã nói những lời đó và rồi đi làm những gì hắn cảm thấy chỉ hắn mới có thể làm. Berta không biết điều gì đã gây ra sự thay lòng đổi dạ này. Nhưng mà…

“Điều… chỉ mình… mới làm được…”

Đây là công việc đầu tiên Yukinari từng giao cho cô. Vật đầu tiên, Derrringer, cậu từng đưa cô. Và những kỳ vọng đầu tiên ai đó từng đặt vào cô.

Kể từ khi bị dâng lên như một vật tế sống, kể từ khi cô được giao trọng trách phụng sự như vu nữ, cô chưa từng một lần được sử dụng thực sự. Cô không có cảm giác làm việc nội trợ thực sự như là đang được sử dụng bởi một thực thể cao quý như một vị thần. Và nếu không còn cách nào khác để phục vụ chúa tể của mình, cô đã chuẩn bị để trao thân cho ngài như một người phụ nữ—nhưng rồi cậu chưa đụng vào cô dù chỉ một ngón tay.

Mối lo ngại lớn lao Yukinari thể hiện cho thị trấn này trong khi Berta lăn tăn về cách để trở nên có ích thực sự đáng để được gọi là vinh dự của một vị thần. Nó có rất nhiều ý nghĩa. Các “em gái nhỏ” của cô ở cô nhi viện gần như chắc chắn không bị chết đói—cho dù chúng không còn là vật tế sống. Chúng sẽ có thể sống cuộc đời của mình—dù là ngày mai hay trong tương lai xa—mà không phải sợ hãi.

Berta hết sức tôn trọng Yukinari. Cô muốn đền đáp cậu, dù không nhiều nhặn. Đó là lí do tại sao cô hiến dâng mình: thân thể, linh hồn, cuộc sống, mọi thứ.

Chính điều này đã khiến Berta nhận ra rằng cô vốn dĩ chỉ nghĩ cho bản thân mình. Bởi cô sợ, bởi cô không muốn làm đau người khác, bởi cô không tự tin vào bản thân, cô nghĩ mình không thể làm được.

Mặc dù cô đã thề dâng hiến mình cho Yukinari. Cô chỉ cần phải dâng cả những cảm xúc sợ hãi này cho cậu nữa. Nếu có cảm thấy mất mát điều gì khi làm việc đó, thì chính bản thân nó là bằng chứng cho sự hy sinh của cô cho cậu.

Không một lời, Berta nhìn xuống ống ngắm một lần nữa. Cô vẫn còn sợ; cô đấu tranh để giữ mình khỏi sụp đổ. Cô hít thở sâu, cố trấn an lại nhịp thở.

Nhưng rồi cô nặng nhọc nuốt nước miếng. Qua ống ngắm, cô có thể thấy bức tượng đang tiến gần thị trấn hơn; giờ thì nó chắn tầm nhìn của cô thường xuyên hơn. Điều này khiến mọi thứ tệ hơn—trong khi Berta đang tranh cãi với chính mình, độ khó của phát bắn đã tăng lên đáng kể.

Mình biết mà, Berta nghĩ, xấu hổ. Mình biết mình là một cô gái nhỏ bé vô dụng.

Nhưng ngay khi cô đang nghĩ vậy—

“Ngươi đừng hòng qua!” Ulrike rít lên. Rồi kéo theo một tiếng rầm.

Trước sự sốc của Berta, bức tượng biến mất khỏi ống ngắm. Không thực sự suy nghĩ gì nhiều, cô nhắm mắt phải lại, vốn đang nhìn qua ống ngắm, và mở bên trái. Cô thấy bức tượng đang nghiêng ngả dữ dội. Cô nghĩ ấy hẳn là tác dụng của một cái “bẫy-chống-tượng-thánh-bảo-hộ” mà Yukinari và Dasa đã đặt, như vị thần đã giải thích cho cô từ trước. Nói đơn giản, nó là một cái hố nông mà bức tượng có thể rơi vào. Để ngăn không cho Ulrike và các thân cận khác rơi vào nó, có một cái “nắp” bên trên. Tiếng rầm hẳn là họ đang mở nắp.

Nhanh chóng, Berta nhìn lại qua ống ngắm. Cô có thể thấy gã—cô có thể thấy người đàn ông đang chơi đàn ống.

Giờ cô có thể bắn trúng. Cô dám chắc. Ngay chỗ cô muốn. Cô ngừng thở. Cô ngừng cảm nhận.

Và rồi cô kéo cò.

Đoàng.

Viên đạn chạm đến mục tiêu trong nháy mắt; trong tầm nhìn hẹp của ống ngắm, Berta có thể thấy hoa đỏ trên vai người chơi đàn, và gã ngã nhào khỏi ghế. Viên đạn sau đó đi qua người chơi đàn và va vào nhạc cụ. Berta thấy một lỗ đạn xuất hiện trong khung, những vết nứt lan ra từ nó.

Vrừm một cái, tượng thánh bảo hộ ngừng chuyển động.

Các hiệp sĩ khác gần ghế lái nhanh chóng cố với tới chiếc đàn, nhưng mà…

Đoàng.

Viên đạn thứ hai trúng thẳng vào đàn ống. Phím trắng bay lên khôn trung. Hoảng loạn dần lan khắp đám truyền giáo. “Bức tượng! Tượng thánh bảo hộ—!”

Đám truyền giáo bị đẩy vào thế bị động, những các thân cận thì lại được đà.

Liền đó, họ tấn công.

Một khi chuyển sang dạng thiên thần, Yukinari có thể sử dụng mọi sức mạnh trong mình. Nhưng tình thế không dễ dàng đến mức cậu có thể cứ thế mà thắng. Cậu đã cố lòe nữ hiệp sĩ, nhưng khả năng là cô ta đã nhìn thấu.

“Giờ thì, làm gì đây, làm gì đây…?” Yukinari lẩm bẩm sau chiếc mặt nạ.

Các thiên thần được tạo ra bởi Giáo Hội Chân Chính Harris để thực hiện phép màu nhằm thúc đẩy cải giáo; chúng vốn không dùng để đánh trận. Lí do Yukinari có thể chiến đấu hiệu quả đến vậy là bởi cậu sử dụng có ý thức sức mạnh tái cấu trúc vật lí của mình. Dù sức mạnh tấn công thực sự của nó không đến từ bản thân tái cấu trúc vật lí, mà từ các vũ khí cậu tạo ra bằng nó.

Và hầu hết những vũ khí ấy—dù là những viên .44 Magnum của Durandall hay đạn súng trường của Derrringer—đơn giản là không thể xuyên thủng lớp giáp dày của tượng thánh bảo hộ.

Nếu Yukinari có thể chạm vào tượng, cậu có thể phá nó bằng tái cấu trúc vật lí bất kể giáp nó dày đến đâu, nhưng vì khả năng phun lửa của nó, cậu không thể lại quá gần. Các hiệp sĩ của Lệnh Truyền Giáo, về phần chúng, đang dần hồi phục từ cú sốc của thứ vũ khí không thể hiểu nổi mang tên súng.

Người Friedland đang tiếp tục những đợt tấn công bằng Durandall của họ, nhưng vốn có ít sự luyện tập với vũ khí và còn ít hy vọng hơn về việc trúng các mục tiêu di động; đám truyền giáo đã bắt đầu nhận ra rằng mặc cho tiếng ồn, thương vong lại tương đối ít.

Dasa, dĩ nhiên, có thể có một chút kiểm soát bằng việc sử dụng Ớt Đỏ, với nó cô có thể bắn chính xác vào chân hoặc vai của đám truyền giáo, nhưng cô chỉ là một người.

Trên hết, kẻ địch là những chiến binh chuyên nghiệp, được huấn luyện bài bản. Chúng đã được dạy cách vượt qua nỗi sợ của mình. Chúng lấy những tấm khiên từ những người ngã xuống để gấp đôi sức phòng thủ của mình và bắt đầu áp sát vào cổng chính của Friedland.

Đây ít nhiều là cách mà mọi thứ diễn ra trong cuộc chiến với đơn vị của Arlen. Súng của Dasa không thể đâm qua hai lá chắn cùng một lúc. Và một khi chúng biết mình được bảo vệ, số lượng áp đảo sẽ lo phần còn lại.

“Chẳng phải ngươi nói điều này sẽ kết thúc sớm sao?” nữ hiệp sĩ có vẻ là người dẫn dắt chúng nói vẻ đắc thắng. “Có thể ngươi là thiên thần đấy, nhưng chỉ có mình ngươi thôi; lũ còn lại là một bầy chim sẻ. Có điên mới nghĩ ngươi thắng được ta nhé.”

Yukinari không đáp, dù né đi lưỡi kiếm khổng lồ đang giáng xuống mình. Cho dù ả chỉ huy có cảm thấy thế nào về việc này, cô ta cười như mèo vờn chuột và nói, “Càn quét chúng! Làm một hơi diệt sạch chúng đi!”

Đám truyền giáo vốn đang ở thế thủ, xem xét sức mạnh của Yukinari—nhưng theo lệnh của người phụ nữ, chúng thay chóng chuyển sang tấn công.

Chiến lược tấn công chính của một hiệp sĩ là xung phong. Hiển nhiên, trên lưng ngựa là tốt nhất, nhưng chúng có thể đâm hoặc chà đạp đối phương tới mức độ lớn. Đối mặt với một lữ đoàn hiệp sĩ đang thực hiện chiến lược thân thương nhất của chúng, người Friedland bắt đầu hoảng loạn.

Những chiến sĩ đầu xanh chẳng có tí hy vọng chiến thắng. Bắn Durandall từ xa là một chuyện, nhưng nếu nói đến chuyện đấu kiếm, họ còn chẳng có cơ hội nếu không mất nhiều năm tập luyện. Nếu mọi sự thành ra quá hỗn loạn, thì cũng khó để giữ an toàn cho Dasa. Nếu bị vướng vào một trận đấu cận chiến, thì cô nàng cũng chẳng hơn gì mấy anh nông dân.

Có lẽ điều tốt nhất Yukinari có thể làm là chế tạo ra một khẩu đại bác khổng lồ và dùng nó để bắn tượng thánh bảo hộ, như đã làm trong trận chiến với lực lượng của Arlen. Nhưng không như lần đó, hiện kẻ địch lại đang túm tụm vào cậu, và Yukinari quá bận cho những việc như vậy. Cậu có thể tạo ra một khẩu đại bác trong vòng năm giây, nhưng ấy là khoảng thời gian mà cậu không thể tìm thấy.

Nhưng rồi… “Ya!”

“Q-Quân địch—hự?!”

Những tiếng la không đến từ tuyến trước của đám hiệp sĩ đang lao tới, mà từ đằng sau, nơi nữ hiệp sĩ ở cùng cỗ xe lớn.

Yukinari nheo mắt và nhìn về hướng ồn ào. Đó cậu thấy Veronika, tung hoành với cây kích của mình. Cô ấy tới đó từ bao giờ vậy? Có lẽ cô đã di chuyển vào nhờ lấy bụi che phủ khi bức tượng rơi xuống hố.

“Yaaaaaaaaaa!”

Để tấn công một hiệp sĩ toàn thân mặc giáp bằng một vũ khí có lưỡi đòi hỏi phải tìm những sơ hở trong phòng thủ của chúng. Nhưng Veronika không bận tâm việc giết kẻ địch; cô xoay vòng, dùng lực li tâm của cán kích để đập vào mũ và nện vào đầu gối. Rõ là cô có ý làm rối loạn quân địch và câu giờ cho đồng đội. Rồi Yukinari, hoặc có lẽ những người Friedland, có thể nảy ra một cách nào đó để xoay chuyển tình thế.

Quét đám truyền giáo qua một bên, Veronika tiếp cận nữ hiệp sĩ.

Mà, trước sự ngạc nhiên của cô, khi cô đâm vào cơ hoành của người phụ nữ, hiệp sĩ liền rút kiếm ra và phản lại cú đánh.

“Hự!”

Động tác mạnh hơn cô tưởng, và Veronika có chút bị mất thăng bằng. Trái lại, nữ hiệp sĩ chiếm lấy thế đánh tốt hơn khi nhảy xuống từ ghế lái. Với một nụ cười điên dại, cô ta hét, “Ngươi xem thường ta rồi! Có thể ta là thiếu nữ, nhưng ta thừa sức để chỉ huy cái đội quân này đấy!”

Veronika nhăn nhó và thoái lui. Cô không nhất định phải đánh bại người phụ nữ. Đúng, cô đã tự ý thâm nhập đội hình của kẻ địch, nhưng tình thế này cực kì nguy hiểm. Nếu đám truyền giáo ổn định lại được, Veronika chắc chắn sẽ bị bao vây, và thế sẽ là cái kết cho cô.

“Ha!” Vẫn giữ nụ cười, nữ hiệp sĩ vung kiếm liên hồi.

Thông thường, trong một trận kích vs kiếm, người có tầm đánh xa hơn sẽ chiếm ưu thế. Nhưng chuyển động của hiệp sĩ vừa mau vừa lẹ, và cô ta cố tình áp sát Veronika, đẩy lùi cô lại. Hầu hết các đòn của cô là chọc; cô sẽ chỉ di chuyển vừa đủ để tránh cú phản đòn của ả truyền giáo và rồi tiếp tục tấn công đầy khí thế.

Veronika rõ ràng là đang bị chèn ép. Vết thương của cô chỉ vừa mới lành, và sức cô vẫn chưa hồi phục hẳn. Việc cô có thể ngang sức với đám truyền giáo suốt khoảng thời gian này thật đáng kinh ngạc, bằng chứng cho thấy cô là một binh sĩ thiên tài. Nhưng ngay cả vậy—

“Ngươi định đánh với ta khi mà chỉ làm được có thế thôi sao?” nữ hiệp sĩ gáy.

Mỗi một đòn Veronika tung ra, hai đòn trở lại. Người phụ nữ rõ ràng là nói thật khi cô ta bảo tự thân giành lấy được vị trí của mình. Cô ta hiểu chính xác sự khác biệt giữa vũ khí của mình và đối phương, và đã chọn chiến lược tốt nhất để thi hành. Cô ta phản lại cây kích, khiến Veronika làm rơi nó. Chớp lấy thời cơ, cô ta xộc vào, đâm Veronika—Nhưng trước sự ngạc nhiên của người phụ nữ, Veronika hứng đòn. Trong tay cô, với vài giây trước còn cầm thương, có một thanh kiếm.

Nói chung cô đã không bị ép phải làm rơi cây kích. Cô chỉ muốn trông nó như vậy để có thể đổi vũ khí. Đối phương của cô đã quá tự tin là Veronika không có vũ khí; giờ thì, đòn của cô ta khựng lại. Trong khắc đó, Veronika rút ngắn khoảng cách và mở màn một trận đấu kiếm.

Tuy nhiên, nữ hiệp sĩ vẫn tiếp tục bới móc kẻ địch. “Thứ ngu ngốc!” cô ta la lối trong lúc đối mặt với thử thách của Veronika. Giờ thì kiếm chạm kiếm thành từng cơn mưa tia lửa. “Cầm kích còn không thắng nổi—mà lại định đấu kiếm với ta à?”

Quả đúng là, Veronika đang gặp rắc rối. Cơ thể suy yếu của cô có thể đủ sức để đâm, nhưng thiếu đi sức chịu đựng. Cô đang ngày càng bị đẩy về thế phòng ngự.

“Đến—đây là hết!” Nữ hiệp sĩ giáng kiếm xuống từ bên trên. Veronika đỡ đòn bằng kiếm của mình; hai vũ khí khóa lẫn nhau. Ở vị trí này, tuy nhiên, Veronika, với ít thể lực hơn, đang ở thế bất lợi. Nữ hiệp sĩ hẳn cũng biết điều đó, bởi cô ta nhấn đòn với biểu hiện đắc thắng trên khuôn mặt.

Và rồi—

Đoàng.

Cơ thể người phụ nữ rung mình trước sự dữ dội, đột ngột của âm thanh. Kiếm của Veronika không chỉ là kiếm. Nó là Durandall. Rõ ràng, cô đã không thể nhắm, nên viên đạn chỉ hay đi theo hướng ngẫu nhiên. Nhưng hiệp sĩ rõ ràng là bị chấn động bởi tiếng đạn .44 Magnum bắn ra ngay kế bên tai. Hoặc có lẽ tiếng ồn đã có tác động đến ống bán khuyên màng của cô ta, rất cần thiết đối với con người để duy trì cảm quan thăng bằng của mình.

Veronika chớp lấy thời cơ. “Yaaaaaaaaaaaa!”

Cô xoay, dồn đà vào cú chém. Cô đang nhắm đến cổ người phụ nữ, nhưng một thanh kiếm lưỡng lự giơ lên để chặn đòn. Song từ vị trí mất thăng bằng, cô ta không thể cự lại hoàn toàn lực đòn của Veronika. Hiệp sĩ chúi về trước từ nơi đang đứng.

“Hự?!”

Đế giày Veronika sút vào vùng bụng dưới xương sườn người phụ nữ. Trước hiệp sĩ còn đứng bị mất ý thức, Veronika lườm đám người Lệnh Truyền Giáo xung quanh. Chúng vốn định cố bao vây cô, nhưng giờ thì ngừng lại. Cả những kẻ đang tấn công Yukinari nữa, và người chơi đàn ống trên cỗ xe ngựa.

“…Cảm ơn,” Yukinari lẩm bẩm, và rồi cậu bước lùi lại, đặt nắm đấm tay phải vào lòng bàn tay trái.

Cậu đã từng làm thứ này trước kia. Bản thiết kế còn trong đầu cậu, và cấu trúc cơ bản thì nhắm mắt cũng làm được. Cậu sẽ không mắc lỗi gì cả.

Một ống trụ cứng, chắc với thuốc súng và đạn dược bên trong, và kíp ở một đầu. Tất cả những gì cậu phải làm là cho một cái chỗ nắm tốt, và đạn sẽ bay ra ngoài—một khẩu đại bác dùng một lần.

Mà lần này, cậu có thay đổi chút chút—hoặc đúng hơn là, cậu có thêm vào.

Cụ thể là… “…Hrrrraaaaa!”

…cậu biến nó thành một cái quải khổng lồ, dài hai mét và đường kính năm mươi xăng-ti. Về cơ bản nó là một cái que lớn với một bên là tay cầm.

Nắm lấy tay cầm mọc ở bên cạnh, Yukinari bắn tượng thánh bảo hộ một cú thôi sơn, khiến nó oằn ra sau và để lộ một kẽ nứt ở giáp ngực. Yukinari đưa khẩu đại bác vào đà; tầm bắn thẳng đảm bảo không cần phải lo việc phát bắn chệch rộng.

Ngay khi cậu đưa khẩu đại bác vào xa hết mức có thể, phần gắn ở lưng vũ khí bị đà đẩy tới, kích ngòi. Một cú mạnh hơn bất kì phát súng nào phóng ra, và đạn đại bác bay thẳng vào tim bức tượng.

Thứ chất lỏng đỏ thẫm phun ra, cứng đờ như thể là sinh vật sống. Liền đó, vũ khí tối thượng của Lệnh Truyền Giáo đổ ụp xuống đất cùng một tiếng rầm trầm đục.

Các hiệp sĩ truyền giáo đang ở thế sốc ra mặt. Chúng đã mất chỉ huy và giờ là bức tượng, bèn bắt đầu lùi lại. Chúng có thể chiến đấu đến chết, nhưng có lẽ là vô ích. Có những người có thể, khi cần thiết, vượt qua nỗi sợ chết theo bản năng của mình—nhưng đó chính xác là lí do tại sao chúng muốn trách tình huống có thể dẫn đến sự bỏ mạng vô nghĩa của mình.

Rồi, một tiếng thét từ hướng thị trấn. “Cút đi ngay!”

Đám truyền giáo nhìn xem cái gì đang huyên náo. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, ấy là Arlen đã hộc tốc chạy ra cổng. Hắn để tay chụm quanh miệng và đang thét lên bằng tất cả sức bình sinh. “Bức tượng còn lại đã bị phá hủy rồi, và đơn vị của nó đã rút lui! Nếu các ngươi không muốn bị tiêu diệt một cách vô nghĩa tại đây, thì đi đi! Chạy đi!”

Các hiệp sĩ nhìn nhau để xác nhận họ đều có chung một ý nghĩ. Rồi ai đó hét lên, “R-Rút quân!” Và đám truyền giáo lũ lượt rút lui như thủy triều rút.

Lệnh Truyền Giáo của Giáo Hội Chân Chính Harris rút lui. Thương binh được chở bằng ngựa hoặc tải trên xe ngựa lớn, thứ mà hàng hóa gốc của nó nay đã mất. Những người không bị thương đảm nhiệm hậu đội, quan sát xem người Friedland có đuổi theo không.

Không phải là các dân làng có ý định gì như vậy. Lựa chọn sáng suốt nhất có lẽ là tiêu diệt cả đơn vị, để không để lại tàn dư nào, nhưng đơn giản là họ không có lòng khát máu—hoặc Yukinari thấy vậy. Cũng có những thương vong về phía Friedland, dù tương đối ít. Và—

“T-Tại sao ngươi không… giết ta…?” giọng nói rên rỉ dưới chân Veronika. Chính là nữ hiệp sĩ vốn chỉ huy lực lượng địch. Cứ cho đây là Angela Jindel mà Arlen đã nói tới. Veronika vẫn đặt chắc chân ở bụng Angela.

Cả Yukinari, cũng hướng ánh nhìn thắc mắc về phía Veronika. Sự thật là, cậu cũng ngạc nhiên khi Veronika chưa kết liễu Angela. Veronika là một người lính đánh thuê, chuyên nghiệp. Chiến tranh là việc của cô. Không như Berta, không thể mong đợi việc cô ngần ngại giết kẻ địch. Thực ra, cô đã giết vài tên truyền giáo trong trận chiến này rồi. Vậy mà…

“Câu hỏi xuất xắc đấy. Lẽ ra ta nên,” Veronika lẩm bẩm như thể vừa mới nảy ra ý nghĩ ấy. Cô nhìn đơn vị truyền giáo biến mất khỏi con đường. “Nhưng giết ngươi ở đây thì ta chẳng được gì cả. Hay đó cũng chỉ là một lời biện hộ? Có lẽ một chút sự ám ảnh với chủ nghĩa hòa bình của vị thần địa phương đã lay động ta rồi.”

“Ám ảnh… chủ nghĩa hòa bình…?” Angela nhăn nhó, ngạc nhiên trước lời lẽ.

Veronika thở dài, rồi cuối cùng nhìn Angela. “Nếu điều đó không có lí với ngươi,” cô nói, “thì cứ cho là để giúp các bạn của bị ngươi bắt giữu đi. Ngươi có thể là con tin của ta. Nhưng vì mấy người quanh đây, theo ngươi nói, là lũ dã man mọi rợ, nếu là ngươi ta sẽ không trông mong sự đối đãi tốt nhất từ phía họ đâu.” Nghe cô nói gần như là buồn bã.

Bạn đang đọc Bluesteel Blasphemer của Sakaki Ichirou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ST04012003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.