Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 1565 chữ

Ting, ting

11h đêm, khi mà những tiếng mưa không còn rơi tí tách trên mái nhà, tiếng điện thoại của Đức Trung vang lên, một dòng tin nhắn được gửi đến.

“Hai bố con cậu ngày hôm nay ổn chứ, mình đang vùi đầu trong công việc nên không thể đến quán giúp bố con cậu được. Cậu thông cảm nhé!!!”

Đọc dòng tin nhắn ấy của Tú Trinh mà lòng Đức Trung càng thấy nặng nề hơn.

“Bố con mình không sao, cậu đừng chú tâm nhiều quá đến công việc mà còn phải lo cho sức khỏe của bản thân nữa.”

“Không sao đâu, mình biết rồi. Sau khi buổi casting kết thúc, mình sẽ mời cậu và Lan Anh một buổi ra trò.”

“Được thôi. Cậu cũng nghỉ ngơi đi, trễ rồi đó, đừng mải mê với công việc nữa.”

“Mình vẫn còn ở công ty đây, không biết giờ này còn bắt taxi để về nữa không?”

5 phút, 10 phút trôi qua rồi 30 phút, Tú Trinh vẫn chăm chú nhìn vào dòng tìn nhắn với Đức Trung và thở dài.

“Chắc cậu ấy ngủ quên rồi. Vừa đi làm vừa chăm sóc Lan Anh như vậy chắc cậu ấy vất cả lắm.” - Tú Trinh nghĩ thầm trong đầu, mỉm cười.

Tòa nhà TT Foods chỉ còn duy nhất phòng làm việc của Tú Trinh là vẫn còn sáng đèn, cô gái ấy vẫn cặm cụi và vùi mình vào đống tài liệu về kế hoạch phát triển sản phẩm mới cũng như là buổi casting diễn ra sau đây 2 ngày.

Đột nhiên, điện thoại cô vang lên.

“Cậu chưa ăn tối đúng không, xuống đây đi, mình đưa cậu đi ăn rồi đưa cậu về nhà. Trời đã tối rồi, có gì thì mai làm tiếp cũng được.”

Thì ra không phải như suy nghĩ của Tú Trinh, sự im lặng ấy của Đức Trung là vì anh đến đưa cô đi ăn. Nghe thấy những lời nói ấy của Đức Trung, người con gái quên hết mọi mệt mỏi, nhảy cẩng lên vì sung sướng.

“Cậu ở đấy. Mình sẽ xuống ngay.”

Người con gái ấy phóng như bay ra khỏi phòng làm việc, thang máy chưa tới nơi thì cô đã đứng ngồi không yên rồi. Còn gì tuyệt vời hơn khi sau một ngày mệt mỏi, căng thẳng với công việc thì lại được người mình thương đưa về nhà. Và đây cũng là lần đầu tiên sau ngần ấy năm quen biết nhau, Đức Trung đến đưa Tú Trinh về vì Trúc An đến Lan Anh và cả quán bò kho đã lấy đi gần như thời gian của Đức Trung.

“Tại sao hôm nay lại đến đón mình vậy. GIờ này quán cậu đang đông mà.”

Cô gái ấy trông thấy Đức Trung bằng ánh mắt long lanh, tràn đầy hạnh phúc, nhanh như chớp cô đã đến trước mặt Đức Trung.

“Hôm nay trời mưa, quán vắng nên mình đóng cửa, nghỉ ngơi một hôm. Thấy cậu vẫn chưa về nên mình đến đưa cậu về. Thôi, chúng ta đi thôi, chắc cậu cũng đã đói rồi.”

Thế là cả hai cùng đèo nhau trên chiếc xe mà Đức Trung thường đưa Lan Anh đi học. Tú Trinh ngồi phía sau, liên tục cười mỉm, tay cô khẽ nắm lấy áo của Đức Trung, dường như muốn ôm chầm lấy anh nhưng không thể.

Và trời cũng góp phần tô điểm cho khung cảnh ấy bằng cơn mưa rào nhẹ, gió thì thôi hiu hiu, đường phố thì không còn nhiều xe cộ qua lại. Dường như tất cả đều giúp cả hai có được một kỉ niệm lãng mạn cùng nhau. Đối với Tú Trinh, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được Đức Trung gần với cô đến vậy. Còn riêng Đức Trung, những hình ảnh này của Tú Trinh có thể sẽ là những khoảnh khắc cuối cùng của anh cùng với cô.

“Tú Trinh này, cảm ơn cậu nhé. Suốt thời gian qua, cậu đã chăm sóc cho mình và cả Lan Anh mà mình chẳng làm được gì cho cậu cả.”

Đường từ nhà Tú Trinh bỗng trở nên dài hơn bình thường, Đức Trung cũng vì vậy mà lòng càng nặng hơn vì sắp tới sẽ không còn nhiều cơ hội hoặc có thể là không còn cơ hội để gặp lại cô. Đối với anh, Lan Anh và chính bản thân anh là gánh nặng đối với Tú Trinh, hòn đá ngăn cản cô tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân.

“Cậu nói gì vậy Đức Trung. Hôm nay trông cậu lạ lắm. Đã xảy ra chuyện gì hay sao. Tại sao lại nói những lời như vậy. Từ trước đến giờ, chăm sóc cậu và Lan Anh luôn là niềm vui của mình mà.”

Nghe những lời nói đó của Tú Trinh, lòng anh càng nặng hơn, nặng như đeo chì trên người vậy. Anh hiểu hết tình cảm của Tú Trinh dành cho mình nhưng anh không thể đáp lại cô vì rõ ràng trong lòng anh vẫn còn những hình ảnh của người con gái anh thương - Trúc An và anh và Tú Trinh là người của hai thế giới, anh sẽ chẳng bao giờ có thể bảo vệ cô những lúc cô gặp khó khăn được.

“Có đâu. Đột nhiên mình nghĩ vậy nên mới nói lời cảm ơn cậu thôi.”

“Sau này mình không cho phép cậu nói như vậy nữa. Nếu muốn trả ơn thì cõng mình về đi, từ đây về nhà mình không còn bao xa nữa đâu.”

“Tuân lệnh.”

Điều mà Tú Trinh luôn mong muốn cuối cùng cũng thành sự thật. Đức Trung cõng cô trên lưng, dạo bước dưới mưa.

“Thật tuyệt, mình mong muốn điều này từ lâu lắm rồi. 8 năm nay, đây là lần đầu tiên cậu cõng mình như thế này đấy.”

“Mình xin lỗi cậu.” - Đức Trung nói thầm trong miệng.

“Cậu nói gì? Mình không nghe rõ.”

“Không có gì. Mình nói cậu nặng, cõng khá mệt mỏi.”

“Cái cậu này. To gan vậy hả? Dám bảo mình nặng à.”

Đường về nhà Tú Trinh ngày hôm nay tràn đầy tiếng cưới như vậy đấy nhưng chẳng mấy chốc, đã đến nhà của Tú Trinh. Cái ôm tạm biệt, cái vẫy tay tiễn nhau được cả hai dành cho nhau.

Mưa càng rơi mỗi lúc càng nặng hạt, mưa hòa cùng những giọt nước lăn dài trên má người đàn ông bất hạnh kia. Anh bước từng bước, chậm rãi trên con đường trở về ngôi nhà nhỏ của mình.

“Sao? Cậu nói sao? Công việc mới của cậu cũng đã mất rồi cơ á? Tại sao lại như vậy?” - Sư ngạc nhiên thể hiện qua nét mặt của cô Lan khi nghe Đức Trung kể lại chuyện của mình.

“Đúng vậy thưa cô. Hôm nay, con vừa tan ca thì quản lý công trường thông báo như vậy với con.”

“Thật quá đáng. Tại sao mọi thứ xui xẻo lại xảy đến với cậu như vậy. Từ công việc mà cậu đã làm bấy lâu nay, quán ăn thậm chí cả ngôi nhà, mọi thứ đều như muốn chống lại cậu.” - Cô Lan nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai gầy guộc của Đức Trung, cố gắng an ủi anh.

“Không sao đâu cô. Không có công việc này con sẽ kiếm công việc khác thôi cô.”

“Cậu tính kiếm công việc gì tiếp theo đây. Lan Anh cũng sắp tới lúc tái khám rồi vào tuần sau rồi còn gì.”

“Thưa cô. Trong thời gian sắp tới, cô hãy thay con chăm sóc cho Lan Anh. Con có một công việc sẽ đi vắng khoảng một thời gian. Hàng tháng con sẽ gửi cô tiền sinh hoạt của Lan Anh. Còn đây là chi phí tái khám của con bé, lúc đó cô hãy nhờ Tú Trinh dẫn con bé tái khám giúp con.”

“Vậy còn cậu, cậu sẽ đi đâu?”

“Con kiếm được công việc lặt vặt trên tàu du lịch. Con sẽ rời đi một thời gian. Con sẽ cố gắng về trước lễ tổng kết của Lan Anh. Con mong cô giúp đỡ. Con sẽ lên đường vào chiều mai.”

Nghe thấy lời thỉnh cầu đó người đàn ông bất hạnh kia, cô Lan cũng xiêu lòng mà đồng ý chăm sóc Lan Anh. Cô cũng không quên động viên, dặn dò Đức Trung vì công việc mà anh sắp đối mặt không hề dễ dàng một chút nào. Lan Anh là một cô bé hiểu chuyện nên mặc dù nhớ bố nhưng vẫn cổ vũ tinh thần của bố.

Đêm cuối cùng ở trong căn nhà nhỏ của hai bố con, Lan Anh nằm gọn trong lòng của Đức Trung, cùng kể lại cho nhau nghe những kỉ niệm cùng căn nhà và thiếp đi lúc nào không hay.

Mặc dù khó khăn trước mắt còn rất nhiều nhưng đối với Đức Trung, anh hiểu được mình phải cố gắng nhiều hơn nữa, vì Lan Anh và vì chính bản thân anh? Và bao cố gắng ấy của liệu sẽ được đền đáp khi anh bước chân lên con tàu sang trọng kia hay biến cố nào sẽ đến với anh?

Bạn đang đọc Bố Ơi sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.