Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi Khái Niệm Không Thể Không Tồn Tại

Tiểu thuyết gốc · 1815 chữ

Ầm

Bọt nước văng tung tóe tạo nên một mảnh trắng xoá, dưới màn mưa, 2 bóng người bỗng biến mất không còn bóng dáng, cũng không biết là đã trốn thoát hay bị đánh nát rồi nữa...

Trên không trung hàng ngàn m, nam tử vạm vỡ đứng trên một tảng băng lấp lánh mà liều mạng lao về phía trước kéo theo từng đám mây trắng xoá không ngừng bị xé toạc, bên cạnh hắn là Bạch Vân cùng người thanh niên đang nằm yên không nhúc nhích.

Trung niên nam tử gọi là Hy bây giờ trông vô cùng chật vật, khắp thân thể hắn là vô vàn vết thương lớn nhỏ đang không ngừng rỉ máu, khuôn mặt vốn đã dữ tợn của hắn cũng vì vậy mà trông đáng sợ hơn hẳn.

“Các ngươi có thấy hai tên kia đâu không?” Một tên khổng lồ mặt nghi ngờ hỏi. Nhưng cũng không ai trả lời hắn, tất cả bọn cũng đều chỉ thấy hoa mắt, hai tên kia liền biến mất không còn bóng dáng.

“Tìm kiếm vùng biển quanh đây cho ta, không được bỏ sót dù là một con cá nhỏ nhất”. Tên khinh bỉ đám người kia mở miệng ra lệnh, dù đã đoán được phần nào nhưng hắn vẫn không tin rằng đại ca mình lại có thể bại trận nhanh như vậy được.

“Không cần, rút lui đi thôi!” Một nam tử trẻ tuổi bỗng trống rỗng xuất hiện giữa bầu trời, trên cơ thể tràn đầy cơ bắp của hắn là vô vàn vết thương lớn nhỏ, thậm chí một bên tay còn đứt lìa tận gốc.

………

Một con hải âu vung đôi cánh đầy hoa văn đôi mắt của mình bay vút mà qua, phía dưới,đại dương xanh thăm thăm như 1 tấm gương phản chiếu bầu trời xanh ngắt.

Cuối chân trời, một hòn đảo sừng sững dưới ánh tà dương chói lọi, bên rìa đảo nhỏ, một bóng người lẻ loi mà đứng nhìn biển cả chuyển động.

Hy chậm rãi thở ra một hơi thật dài, đôi mắt luôn bị đầy phẫn nộ và tang thương bao phủ của hắn bỗng tràn đầy mỏi mệt, hắn có lẽ cũng không còn kiên cường được trước hoàn cảnh toàn tộc bị diệt như trước mắt được nữa.

“Ngươi không cần loạn động, chỉ là các ngươi không chịu nổi tốc độ của ta nên ngất đi mà thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao.” Hy không quay đầu lại nói.

Phía sau hắn, Bạch Vân đang cố vươn mình ngồi dậy, bên cạnh là tên thanh niên mặt trắng bệch nằm yên không nhúc nhích, nghe vậy hắn cũng không cố nữa mà nằm bệt xuống rồi vội vàng mở miệng:

“Các ngươi là ai, tại sao ta lại ở chỗ này?”

“Ta đã sớm thấy ngươi không bình thường nhưng không ngờ ngay cả phụ thân ta ngươi cũng không nhớ, chẳng lẽ đầu ngươi bị đánh đến mất trí nhớ rồi, không nên nha, ta không muốn có đứa con ngu ngốc.” Nam tử vạm vỡ chép chép miệng trả lời.

“Phi, ngươi mà là phụ thân ta thì con tiểu trư kia là mẹ ta! Nhìn ngươi một bộ người không ra người, quỷ không ra quỷ thế kia mà còn dám nhận bậy nhận bạ, không thấy lương tâm bị cắn rứt hay sao?”. Bạch vân tay chỉ con lợn nhỏ mới đi qua, miệng không ngừng mắng.

Hy hơi giật giật lông mày, không ngờ một kẻ như hắn lại có ngày nghe được những lời này từ chính nhi tử của mình, cũng may quanh đây không có kẻ nào nếu không thanh danh một đời này coi như bỏ.

Bốp!

Hy tức giận mà vỗ mạnh đầu Bạch Vân làm hắn lăn mấy vòng, sau khi xác nhân xung quang thật sự không có kẻ nào hắn mới tức hùng hùng hổ hổ mở miệng:

“Tên nghịch tử nhà ngươi, xem lại bộ dáng mình đi, xem ra ngươi bị đánh vẫn là chưa đủ nhiều đây mà.”

Bạch Vân xoa xoa đầu, cú đáng không phải quá mạnh nhưng vẫn đủ làm hắn hơi choáng váng, quả là không nên chọc một tên nam tử cơ bắp vẫn là hơn.

Hắt xì !

Nhiệt độ xung quanh bỗng giảm xuống nhanh chóng, Bạch Vân xoa xoa mắt mà nhìn về trước mắt, thê giới này đúng là loạn thật rồi, bây giờ không khí còn có thể đông thành băng.

Hy vung nhẹ ống tay áo, trước mắt hắn không khí bỗng nhanh chóng chuyển động, không bao lâu sau, một tấm băng trắng xoá đã trống rỗng xuất hiện, mặt băng bóng loáng như một tấm gương phản xạ rõ nét hình ảnh 2 người trước mắt.

Hai người một lớn một nhỏ giống nhau như đúc, chỉ là thanh niên mặt có một vệt sẹo hình chữ thập mới ngưng chảy máu nên trông xấu xí hơn hẳn.

Bạch Vân đau khổ mà xoa xoa chiếc mũi hếch hếch lên của mình, tất cả cũng không phải là mơ à, sao chỉ qua một đêm mà soái ca người gặp người thương hắn lại biến thành bộ dáng quái vật này , không nên a ?

Đến lúc này Bạch Vân cũng đoán được phần nào chuyện gì xảy ra với bản thân, từ lúc thấy bầu trời bỗng nứt ra thì hắn đã có linh cảm không lành rồi, chỉ là không ngờ bản thân lại xuyên không đến hẳn 1 thế giới khác, còn mang bộ dáng quái quỷ này, mấu chốt là bộ dáng này rất xấu.

Xem ra kiếp này khỏi lấy nương tử rồi, ta quả là bất hiếu, Bạch Vân nức nở mà quỳ rạp xuống, hai tay hắn không ngừng đập mạnh xuống mặt đất tạo nên những tiếng trầm đục vang vọng.

“Không cần nghĩ bản thân xấu xí, chỉ là ngươi không nhớ mà thôi, phụ tử hai chúng ta chính là bảng hiệu của làng, chính là loại người mà nữ nhân vừaa gặp đã yêu, tóm lại là ta rất soái.” Hy hèn mọn cười lớn.

Bạch Vân hơi hơi giật giật khoé miệng, tên đầu to nhà ngươi thật sự nghĩ ta ngu ngốc thật rồi hay sao.

“Ngồi xuống đi, dù hơi ngốc một chút nhưng dù sao ngươi vẫn là nhi tử của ta, để bổn toạ nói cho ngươi một chút thường thức, không người khác lại cười nhạo ta sinh ra thứ ngu ngốc.”

Bạch Vân không thèm tranh cãi với hắn nữa, so với thú vui nơi miệng lưỡi thì hắn quan tâm việc bản thân đang ở đâu hơn.

“Ngươi tên là Bạch Vân, đây vẫn là cái tên ta đặt, nghe bao nhiêu lần vẫn thấy nho nhã. Phụ thân ngươi chính là tộc trưởng mạnh nhất từng tồn tại của bộ lạc Kình Ngư…”

“Dừng, đừng tâng bốc mình thêm nữa, nói những thứ quan trọng đi.” Bạch Vân không kiên nhẫn ngắt lời.

“Hừ, còn gì quan trọng hơn phụ thân ngươi chứ, được rồi, để bổn toạ nói những thứ khác cho ngươi nghe, nhắc đến thế giới này thì phải nhắc đến ngày hôm đó, ngày mà nhân loại tuyệt vọng nhất. NGÀY KHỞI HUYỀN…..”

Qua giọng nói cứng nhắc của Hy, thế giới này dần hiện ra trước mắt của Bạch Vân.

Ngàn năm trước, bầu trời bỗng nhiên sụp đổ mà hạ thấp xuống, mặt đất bỗng nhiên tan chảy mà thiêu đốt hết thảy, thiên không như thể tấm vải cũ kĩ bị xé rách toạc mà để lộ một lỗ đen rộng như cả châu lục, từ bên trong nước biển không ngừng đổ xuống.

Nhân loại không có bất cứ sức kháng cự, cái gì văn minh, cái gì quân đội tất cả đều bị cuốn nát trong giây lát.

Chỉ trong vòng hơn 1 phút, thế giới đã bị quét sạch 1 lần, tất cả dần trở nên yên tĩnh, lỗ hỗng biến mất, mặt trời lại mọc lên, tất cả mọi thứ trở lại bình thường trừ thế giới này.

Những nhân loại ít ỏi may mắn sống sót ngơ ngác mà đứng nhìn mặt biển vô tận trước mắt.

Rất nhanh, bọn họ phát hiện thế giới này không chỉ thay đổi bề ngoài đơn giản như vậy, rất nhiều quy luật tưởng chừng là tất nhiên đã không còn đúng nữa.

Ngàn năm sau, nhân loại tiến hoá ra 4 nhánh tộc quần:Thổ Linh Tộc, Không Linh Tộc, Bộ lạc người cá, cuối cùng lạc Lưỡng cư tộc của hắn.

Thổ Linh Tộc với cơ thể khổng lồ của mình chiếm sức mạnh tuyệt đối, chúng sinh sống trên những hòn đảo lớn nhất, nắm trong tay những vùng biển màu mỡ nhất.

Kế tiếp là không linh tộc, bá chủ bầu trời, những đôi cánh khổng lồ mọc lên sau lưng làm bọn hắn có khả năng bay lượn , chừng đó là đủ để bọn hắn thoải mái sinh tồn tại cái thế giới khốc liệt này.

Tộc người cá được cho là mạnh thứ 3 tuy nhiên rất ít người chính thức biết sức mạnh của chúng là thế nào, môi trường sống là hoàn toàn dưới nước làm bọn hắn gần như tách biệt với thế giới.

Cuối cùng là Lưỡng cư tộc, tộc loài yếu nhất, như tên gọi, bọn họ có thể tồn tại ở dưới nước lẫn trên đất liền.

Nghe có vẻ lợi hại nhưng thức chất bọn hắn chỉ có thể ở dưới nước một tiếng sau khi nghỉ ngơi trên đất liền vài tiếng đồng hồ mà thôi, điều này buộc bọn hắn phải tranh giành các hòn đảo với Thổ Linh Tộc để tồn tại, đây cũng là lý do mà hai tộc là kẻ thù truyền kiếp của nhau.

Sức mạnh của nhân loại chính đến từ thứ huyết mạnh chạy trong cơ thể bọn hắn.

Bằng cách không ngừng mài dũa thân thể, cộng với việc hấp thu linh lực trong tinh thạch của yêu thú vào huyết mạch của bản thân, nhân loại có thể mang trong mình những sức mạnh không cách nào tưởng tượng được.

Lợi dụng việc trộn lẫn linh lực trong những nguyên tố tương ứng, nhân tộc có thể điều khiển chúng, biến những nguyên tố cơ bản thành thứ vũ khí đáng sợ nhất.

Bạch Vân dần đần tiêu hoá lượng kiến thức mới tiếp xúc, dù không nhiều nhưng chúng quá ngoài sức tưởng tượng.

Hắn phát hiện bản thân vẫn đánh giá thấp thế giới mới này, đây chính là thế giới của những thần thoại, nơi khái niệm không thể không hề tồn tại.

Bạn đang đọc Bộ Tộc Người Lưỡng Cư sáng tác bởi an3679.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi an3679.
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.