Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụ Thân

Tiểu thuyết gốc · 2321 chữ

Mây đen áp đỉnh,biển cả sôi trào,Bạch Vân và Tôn Vũ dù được bảo vệ bởi 1 quả cầu băng xanh ngắt tuy nhiên vẫn bị xung kích đánh cho choáng váng đầu óc.Qua làn băng và nước biển bị đánh cho bọt khí vung tung toé,hai bọn hắn có thể lờ mờ chứng kiến ánh lửa,các đạo pháp thuật kinh thiên động địa thỉnh thoảng hiện lên

Một đám mây đen bỗng trống rỗng tan rã,từ bên trong 1 người khổng lồ làm từ nham thạch đang không ngừng lớn dần.Người không lồ ngũ quan mơ hồ,trên vai đậu 1 quái vật xấu xí,trong tay nắm 1 thanh đại chuỳ kim quang lấp lánh

Người khổng lồ vừa xuất hiện,nhiệt độ lại một lần nữa tăng lên,y vung thanh đại chuỳ to hơn 1 hòn đảo thành bóng mờ đánh xuống.Nơi đại chuỳ đánh đến,Hy chật vật hiện ra,khắp cơ thể hắn là vô vàn vết thương sâu không thấy đáy ,trên vai hắn đang bị 1 con rắn nhỏ như ngón tay màu xanh nhạt cắn chặt,thân hình con rắn khắp nơi là những khối màu rực rỡ,vừa nhìn là biết độc tính không nhẹ.Nhìn đại chuỳ đánh tới,Hy cắn chặt hàm răng,từ bên trong mơ hồ truyền ra 1 giọng nói tựa hồ vọng lên từ địa ngục:

CẤM THUẬT –Thuỷ Tổ Hàng Lâm

Phía sau lưng hắn,một bóng người mơ hồ hiện ra,bóng người giống nhân loại như đúc,không có cơ thể khổng lồ,không có mang hay cánh nhưng khí thể của hắn lại như thể huỷ thiên diệt địa,ép những người xuất hiện ở đây thở không nổi

Bóng người vừa xuất hiện dần biến thành 1 luồng ánh sáng trắng,ánh sáng càng ngày càng sáng,cuối cùng hoà làm 1 với cơ thể tàn tạ của HY.Hy hét thảm như thể đang chịu vô vàn thống khổ,cơ thể hắn dần dần hiện ra những khe nứt,bên trong chảy ra cũng không phải là thứ máu màu vàng kim mà là nước biển,thứ nước biển nguyên thuỷ nhất

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong 1 cái chớp mắt,kim chuỳ bây giờ cũng đã đuổi đến.Một chuỳ tựa ngàn cân đánh mạnh vào mặt biển,kim quang chói mắt chiếu rọi khắp nơi làm tất cả phải nhắm mắt lại 1 chút

Người khổng lồ một đòn đi ra thì bỗng dừng hẳn lại,cơ thể đầy dung nham và khói của hắn đang không ngừng đỏ lên từng chút ,từng chút.Một làn nước không biết xuất hiện từ lúc nào đang dần lan rộng ra khắp cơ thể người khổng lồ,ngay khi làn nước sắp lan đến vai,người khổng lồ bỗng một tay dựng thành chưởng chém xuống.Cánh tay cầm chuỳ của hắn tận gốc mà đứt,máu tươi như kim loại nóng chảy mang theo nhiệt độ khủng khiếp chảy xuống làm sôi trào 1 vùng nước biển

Ánh mắt người khổng lồ dần mất đi ánh sáng rồi tắt hẳn,cơ thể cao hàng trăm m cũng nát vụn,bên trong bay ra tên phó điện chủ cưỡi quái thú kia,hắn bây giờ nào còn phong thái như xưa,1 tay đã đứt cộng với khuôn mặt vô vàn hoảng sợ làm hắn trông như 1 dã thú bị thương.Hắn điên cuồng hét lớn:

“HY,ngươi điên rồi”

Trên cánh tay đã bị chặt xuống của người khổng lồ,những giọt nước điên cuồng tụ tập lại với nhau cuối cùng biến thành HY,hắn 2 mắt hiện lên thứ ánh sáng xanh ngắt kì lạ,biểu cảm thờ ơ không quan tâm bất cứ thứ gì.Lời nói của tên nam tử kia còn vang vọng khắp thiên địa,Hy đã biến mất giữa những giọt nước còn vung vãi

Một thánh tử Thổ Linh Điện gần đó bỗng biến sắc,hắn cắn răng rạch 1 vết thương nơi cổ tay của mình,thứ máu màu vàng chảy ra rồi lập tức cứng lại thành một bức tường bằng đá.Ngay khi hắn đang phần nào thả lỏng 1 phen,1 bàn tay bỗng phá huỷ bức tường mà móc sâu vào tim hắn,thông qua lỗ hổng trên bức tường hắn có thể lờ mờ trông thấy khuôn mặt đang thất khiếu chảy máu của HY

Hy cảm nhận 1 chút cơ thể của mình rồi thầm tính thời gian,hắn đang định lao lên kéo thêm 1 cái đệm lưng bỗng phát hiện không đúng.Bên dưới đại dương,Bạch Vân choáng váng ,vô lực chứng kiến nước biển lúc sôi trào lúc đông cứng.Không gian phía trước hắn bỗng lăn tăn biến dạng,nữ tử mặc áo bào đỏ không biết từ đâu xuất hiện,trên khuôn mặt y kia hiện lên vẻ ác độc hét lớn:

CẤM THUẬT-Hoả Thần Trừng Phạt

Sau lưng hắn bỗng hiện lên 1 con phượng hoàng lửa,phượng hoàng vừa xuất hiện hơi lung lay đầu liền kêu lên một tiếng rồi điều khiển chiếc mỏ như dao găm của nó đâm thẳng đến băng cầu

Băng cầu chỉ giằng co được chốc lát rồi tan chảy ra 1 lỗ hổng,bên trong băng cầu,Bạch Vân nhìn mũi nhọn không ngừng lớn lên, vô vọng cười khổ.Một lát sau thống khổ như tưởng tượng vẫn không xuất hiện,trong tầm mắt hắn không biết lúc nào đã xuất hiện bóng lưng vạm vỡ của 1 nam tử.Từ phần bụng của hắn chính đâm ra chiếc mỏ của hoả phượng,chứng kiến bóng người quay lưng với mình trước mắt,Bạch Vân bỗng cảm thấy chết lặng,vô vàn cảm xúc trào dâng lên trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của hắn

Hy nhổ ra 1 ngụm máu đen,tay trái hắn nắm chặt chiếc mỏ của hoả phượng mặc cho nó lung lay thế nào cũng không nhúc nhích.Hắn không ngờ rằng ngoài tên phó điện chủ kia ở đây vẫn còn tồn tại người có thể trong thời gian ngắn đâm thủng huyền băng cầu của hắn,cũng may cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì lớn

Nữ tử kia so với hoả phượng càng nỗ lực giãy giụa,chỉ là giữa hoả phượng và hắn giường như có 1 lực liên kết kì lạ làm hắn không cách nào nhúc nhích cơ thể.Nhìn nữ tử đang giãy dụa,Hy cười lạnh,lòng bàn tay hắn bỗng bốc lên thứ lửa màu trắng xanh,một trảo đánh ra bắn tung toé lên những tàn lửa

Chỉ là bàn tay hắn khi sắp đến mục tiêu là nữ tử kia thì bị 1 hoả chưởng chặn lại.Hoả chưởng đỏ bừng hiện đầy hững khe nứt đang phát ra thứ ánh sáng đỏ cam.Dù bị chặn lại nhưng băng trảo của Hy vẫn kịp bắn ra những tàn lửa trắng đến đích,tàn lửa rơi trên khuôn mặt hoàn mĩ của nữ tử tạo nên những vết bỏng loang lổ khắp khuôn mặt làm nó trông xấu xí không chịu nổi

Hy lui ra sau vài bước,hắn tuy dùng cấm thuật tạm thời tăng cường sức mạnh ,nhưng sức lực hắn đang không ngừng yếu dần đi cực nhanh,hắn bây giờ thậm chí còn không mạnh bằng 1 nửa hắn lúc vừa thi triển cấm thuật.Bây giờ thời cơ đã mất,ở lại liều mạng có khi cả ba bọn hắn đều nằm lại tại đây.Nghĩ đến đây Hy không còn do dự nữa,hắn cách không nâng lên băng cầu rồi lao vút mà đi

Kẻ gọi là phó điện chủ kia đứng nhìn bóng người biến mất cuối chân trời,khuôn mặt hắn tràn đầy không cam lòng,không ngờ hắn lại bị 1 kẻ vừa thành thánh nhân đánh đến thê thảm như vậy,cánh tay phải hắn bây giờ không còn 1 tý cảm giác,đoán chừng phải về dưỡng thương 2 3 năm mới có thể trở lại bình thường.Dù vậy hắn cũng không đuổi theo,chưa kể hắn có đuổi cũng không kịp mà chỉ việc tên Hy kia dùng cấm thuật cấp bậc kia cũng đủ làm hắn không có lý do nào để đuổi theo

Bạch Vân không biết mình đã chạy đi trong bao lâu,hắn chỉ biết mình đang càng ngày càng di chuyển chậm,khuôn mặt Hy càng ngày càng trắng,vết thương đang càng ngày càng nứt rộng ra

Hắn chưa từng nghĩ sẽ hy sinh tính mạng vì người khác,cũng không mong người khác vì hắn mà chết đi.Hắn không biết người khác trong tình huống này sẽ cảm thấy gì nhưng hắn cảm thấy đó chính là vô tận hổ thẹn,vô tận cảm giác tội lỗi

Hổ thẹn, vì 1 người khác đã vì hắn mà đỡ một đao,tội lỗi vì hắn đã không đủ dũng cảm để nói ra hắn không vốn không phải Bạch Vân,khi hắn chiếm lấy cơ thể này,hắn đã bắt đầu có cảm giác như vậy.Hắn không ngừng suy nghĩ Bạch Vân nguyên bản phải chăng còn sống khi hắn xuyên qua cơ thể này,phải chăng Bạch Vân nguyên bản vì hắn với biến mất mãi mãi trong thiên địa này mà không 1 ai hay biết

Hy cuối cùng cũng dừng lại,hắn giảm dần tốc độ rồi dừng hẳn trên 1 hòn đảo,hành động tưởng chừng đơn giản nhưng hắn lại phải cố hết sức lực mới làm xong,vết thương lại rộng thêm 1 tí

Hy thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ra,băng cầu đang trôi nổi bên cạnh liền tan rã thành nước.Thấy băng cầu biến mất,hai người liền vội vàng đến đỡ cơ thể đang lung lay sắp đổ kia,Hy bây giờ càng không ổn,nhìn chẳng khác gì một tử thi.Dù rất muốn giúp đỡ dù chỉ 1 chút nhưng bọn hắn thật sự quá vô dụng,vô dụng đến mức bọn hắn không nghĩ ra bản thân có thể làm gì.Nhìn hai tên hậu bối đang định mở miệng,Hy cũng không muốn đùa giỡn bọn ngu ngốc này nữa,hắn dùng giọng điệu thở không ra hơi nói:

“Các ngươi không cần lộn xộn,ta đã dùng đến thứ cấm thuật đó,dù sống cũng chỉ vô dụng tồn tại được vài năm,không bằng chết đi thống khoái.Chỉ là ta vẫn không yên tâm để hai tên ngu ngốc các ngươi một mình giữa biển cả mênh mông này nhưng ta cũng bất lực”

Cười tự diễu 1 cái,Hy tiếp tục mở miệng:”Hãy đi về phía đông,ở đó sẽ có đồng tộc bảo vệ các ngươi.Dù ta đã đánh lạc hướng bọn chuột đất kia về hướng bắc,nhưng các ngươi ngàn vạn lần vẫn phải đề phòng bọn chúng.Sau khi ta chết đi hãy rải tro của ta về biển cả,hãy để tên bất hiếu này trở về với liệt tổ liệt tông”

Hy không còn nói nữa,hai người khác cũng không.Trong trí nhớ của mình,Bach Vân chưa bao giờ khóc,hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ khóc.Một kẻ không có bất gì trong tay như hắn,không có bất cứ người nào thân thích như hắn quả thật là không có bất cứ lý do gì để khóc

Chỉ là bây giờ nhìn hình ảnh nam tử xấu xí trước mặt,người mà 2 ngày trước bản thân hắn còn chưa bao giờ thấy kia,hắn bỗng cảm thấy quặn lòng lại.Đôi mắt tưởng chừng sẽ mãi chỉ có sự vô cảm,cợt nhả của hắn bây giờ bỗng trở lên ướt át.Nhắm lại đôi mắt đầy chua xót của mình,Bạch Vân cố nén lại xúc động tiến tới trước mắt Hy.Hắn cố dùng thứ giọng điệu mà hắn tự cho là bình tĩnh mở miệng:

“Phụ thân,chẳng phải ngươi luôn lẩm bẩm xuống xuối vàng không có mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông hay sao.Ngươi đã nhầm,gặp bọn họ ngươi hãy ngẩng cao đầu lên mà nói với bọn họ rằng nhi tử ngươi Bạch Vân ,chính là người sẽ trở thành kẻ mạnh nhất trong thiên địa,sẽ là kẻ sẽ đẫm đạp lên Thổ Linh Tộc ,chính là kẻ đưa Lưỡng Cư tộc của bọn hắn đi đến đỉnh phong”Giọng nói càng lúc càng cao,càng lúc càng lớn.Cuối cùng cơ hồ Bạch Vân đã dùng hết sức lực của mình mà hét lên

Nhìn nhi tử trước mắt,Hy cảm thấy thứ khúc mắt cuối cùng trong lòng hắn cũng biến mất.Hắn tin,hoàn toàn tin rằng nhi tử của hắn sẽ làm được điều đó.Không chỉ vì đó là nhi tử hắn mà còn vì một thử linh cảm tựa hồ đến từ hư vô.Chỉ là câu nói tiếp theo của Bạch Vân liền kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ này

“Tất nhiên nếu tiện thể ta sẽ giết sạch mĩ nhân của Thổ Linh Tộc ,sau đó cởi hết quần áo rồi ném xuống biển với nhà ngươi.Như vậy ngươi nơi âm tào địa phủ sẽ không cô độc”

Hy cảm thấy bao cảm xúc tự hào bỗng biến đi đâu hết thảy,hắn bỗng cất tiếng cười to vang vọng khắp thiên địa.Bạch Vân cũng cười,hắn cười như thể chưa bao giờ cười vậy,có lẽ chỉ cách này mới có thể giúp hắn che giấi đi cảm xúc chân thật của bản thân.Tôn Vũ thất thất nhìn đôi phu phụ trước mắt,hắn bỗng cảm thấy mình tựa hồ đang chứng kiện một sự kiện vô cùng quan trọng,sự kiện sẽ dẫn đến thế giới này chao đảo hẳn lên

Một tiếng cười yếu dần ,yếu dần rồi biến mất trong thiên địa,chỉ để lại tiếng cười còn lại đem theo vô vàn cảm xúc của chủ nhân nó truyền đi theo những làm sóng đi xa

Đêm đó trên hòn đảo bỗng bùng lên 1 ngọn lửa bị che lấp cẩn thận sau những tán cây,ngọn lửa như ma trơi chiếu dọi làm hai khuôn mặt non nớt bên cạnh nó trở nên góc cạnh.Trên hai khuôn mặt tuy hiện lên cảm xúc khác nhau,nhưng có 1 điểm chung là thứ quyết tâm hiện rõ .Tựa hồ cả hai đều đã tìm thấy mục tiêu sống duy nhất của mình,thứ mục tiêu mà bọn họ dù đánh đổi tất cả để đạt được cũng không tiếc

Bạn đang đọc Bộ Tộc Người Lưỡng Cư sáng tác bởi an3679.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi an3679.
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.