Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song hệ Túc Minh

Tiểu thuyết gốc · 1691 chữ

Thôn Lê Sáng.

Đây cũng là một cái tiểu thôn thuộc trấn Thanh Hà, nó đang được quản lý bởi tổ chức có tên Cửu Giai.

Khác với thôn Hoàng Giang, thôn Lê Sáng thì nằm sát bên một con sông mang tên Hồng Cấm, dòng sông có diện tích rất lớn và nối liền với biển Nam của thế giới.

Thế giới hiện tại có bốn vùng biển là biển Bắc, biển Nam, biển Trung, và biển Tây. Trong đó eo biển Nam là vùng biển có rất nhiều khoáng sản và một hệ sinh thái cực kì phong phú.

Cũng vì lẽ đó cho nên thôn Lê Sáng hiện nay rất phát triển, tuy chỉ là một thôn trực thuộc trấn Thanh Hà nhưng số lượng quý tộc và tài phiệt cũng không phải là ít.

Lúc này trong một cái tửu lâu ở thôn Lê Sáng, một thiếu niên đang khoanh chân ngồi dưới bàn tiệc rượu, trên bàn đầy đủ các loại sơn hào hải vị nhưng người thiếu niên này cũng chẳng hề để tâm tới.

Người này tướng mạo phi phàm, mắt ngọc mài ngài, khắp người tỏa ra luồng khí tức nhu hòa ấm áp khiến cho bất kì người phụ nữ nào gặp được cũng phải ngưỡng mộ.

Hắn rót đầy ly rượu của mình nhấp một ngụm rồi thưởng thức đàn tranh trên sân khấu trên môi bày ra nụ cười mỉm toát lên cái cảm giác rất hưởng thụ và thỏa mãn.

“Này, ngươi thấy trận tỉ thí mười năm có một mấy ngày sắp tới giữa các thế hệ trẻ thế nào?”

Bàn phía trên người thiếu niên trẻ tuổi có một người thanh niên đang thấp giọng thì thầm với đồng bạn của mình.

Người đồng bạn kia cũng rất cao hứng nói:

“Còn thế nào nữa rất đáng để mong chờ, dù sao thế hệ này cũng sản sinh ra rất nhiều quái vật.”

Thanh niên: “Cũng đúng, ngươi đánh giá ai sẽ là người đạt vị trí top 1 đây?”

Đồng bạn: “việc này mà cũng cần phải hỏi, đương nhiên là thần đồng song hệ Túc Minh rồi hắn nghe đồn đã sắp sửa tấn thăng lên cấp C, người này kỳ thực là thiên tài ngàn năm có một.”

Thanh niên: “Nhưng còn có Trung Kiên của Cửu Lâm và Bảo Sơn của Cửu Giai thì sao?”

Đồng bạn: “Hầy, ngươi đúng là không có mắt nhìn người Trung Kiên thì còn đỡ hắn chí ít cũng là phong thần truyền thừa còn cái người tên là Bảo Sơn kia hắn chỉ là một cái hỏa thức tỉnh giả bình thường thôi ta nghĩ top 10 còn chưa được nữa là có tư cách đứng bên cạnh Túc Minh.”

Ngay giữa cuộc trò chuyện, cánh cửa trong tửu lâu bỗng mở ra đi vào hai thân ảnh cao to vạm vỡ. Sau đó hai người này chắp tay cung kính nói với thiếu niên kia:

“Thiếu gia Bảo Sơn, đến lúc về rồi.”

Bảo Sơn?

Người thanh niên và đồng bạn dường như nghe được cái tên quen thuộc bỗng giật nảy mình không tự chủ mà quay về phía sau.

Bỗng nhiên hai người này không rét mà run, đôi môi trắng bệch, gương mặt không có chút huyết sắc ngã gục xuống sàn nhà.

Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý lại đây, sau đó tiếng xì xào bàn tán không ngừng khuyếch tán:

“Hai tên này thế nào lại trêu phải tên Bảo Sơn kia vậy, có biết hắn có danh tiếng cỡ nào ở Cửu Giai không.”

Tuy nhiên cũng có người nói:

“Theo ta được biết tên Bảo Sơn này cũng chính là có một tấm lòng lương thiện a. Nếu là chuyện nhỏ hắn cũng không để ý đâu.”

Lúc này thiếu niên tên Bảo Sơn kia đi về phía hai người thanh niên và đồng bạn của hắn sau đó mỉm cười đưa tay đỡ lấy hai người nói:

“Hai vị có chuyện gì vậy, cần gì phải sợ hãi, mấy việc các vị nói bất quá ta cũng chẳng để trong lòng, ta là cái biết trước biết sau, đôi khi ta cũng phải cảm ơn các vị để cho ta biết được mình đang ở vị trí nào mà cố gắng hơn nữa đấy chứ.”

Sau khi đỡ hai người kia lên thiếu niên tên Bảo Sơn chắp tay sau lưng quay người lại hướng phía ngoài mà đi ra. Xung quanh thân thể người này vẫn vậy, vẫn là một cỗ khí tức ấm áp làm xoa dịu lòng người.

Hai người vừa rồi bàn tán quay mặt sang nhìn nhau sau đó thở ra một hơi, còn tất cả khách nhân xung quanh thì ai nấy cũng đều cảm thông cho Bảo Sơn và trong ánh mắt của họ hiển lộ lên sự sùng bái, hâm mộ đối với hắn.

Ngày thứ nhất trong sự kiện ba ngày đã kết thúc, ánh chiều tà đỏ rực một vùng trời toát lên vẻ đẹp bình yên và dễ chịu.

Tên thanh niên trẻ tuổi và đồng bạn của mình rời khỏi tửu lâu, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.

Nếu như trước đó họ một mực cho rằng Túc Minh sẽ dành vị trí top 1 thì bây giờ họ lại chuyển sang sùng kính Bảo Sơn, trong cuộc thi tỉ thí hai ngày nữa bọn họ nhất định sẽ cổ vũ cho hắn.

Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng hai người này truyền đến một luồng khí lạnh khiến họ không rét mà run.

Sau đó một ánh lửa lóe lên đồng dạng với cảnh sắc ngày chiều tà, thân thể hai người kia bị ngọn lửa bao trùm thiêu rụi thành tro bụi rồi theo ngọn gió bay đi tứ tán.

Đằng sau Bảo Sơn vẫn chắp tay sau lưng nhìn về phía hai tro cốt kia, chỉ là trên gương mặt hắn đã không còn là nụ cười mỉm hòa ái nữa mà thay vào đó là sự lạnh nhạt kèm theo một tia sát khí bức người.

Hắn đưa tay lên ôm mặt sau đó cười lên một trận châm chọc:

“Túc Minh sao? Đừng chọc cho ta cười!”

Thôn Phạm Dùng.

Đây là vị trí hạch tâm của trấn thanh Hà, được coi là trung tâm đầu não của trấn. Thôn Phạm Dùng thuộc sự quản lý của tổ chức Túc Anh và cuộc họp nhân tộc lần này diễn ra chính là ở đây.

Ngoài thôn Phạm Dùng ra thì Túc Anh quản lý thêm hai thôn nữa đó chính là Ngô Hùng và Lê Lác.

Để quản lý được ba cái thôn đã cho thấy được tổ chức Túc Anh có một chỗ dựa rất vững chắc. Đặc biệt là hội trưởng Phạm Gia, người này có sức mạnh cao thâm khó dò khiến cho hai hội trưởng của Cửu Lâm và Cửu Giai phải thực sự là e ngại.

Lúc này, trên sân thượng của tòa nhà cao nhất thôn xuất hiện thân ảnh một người thiếu niên phiêu lãng xuất trần, mặc trên người một thân áo trắng, mái tóc một nửa màu đỏ một nửa màu bạc đang không ngừng tung bay trong gió.

Người này nhìn từ trên xuống dưới không một khuyết điểm, làn da trắng hồng, khuôn mặt tuẫn lãng. Hắn đang đứng đó, khắp người hiện lên vẻ cô độc, sâu trong đôi mắt là một nét tang thương tô điểm cho cảnh sắc hoàng hôn của ngày này một nét đẹp như từ trong tranh mà vẽ ra.

Người thiếu niên này chính là Túc Minh, người được danh xưng là thần đồng ngàn năm có một, thiên tài sở hữu hai hệ nguyên tố là băng hệ và hỏa hệ.

Hắn cũng chính là hỏa thần thứ mười một, một cái hỏa thần xuất hiện sau hơn một trăm năm.

Với tư chất của hắn cư nhiên được mời chào tới rất nhiều tổ chức lớn trong đó có cả các tổ chức thuộc nhân tộc cấp một.

Tuy nhiên Túc Minh hắn đều không quan tâm đến việc này, thứ hắn cần chính là sức mạnh, hắn muốn vô địch, hắn mơ ước một ngày được bước đến đỉnh cao của thế giới nhằm thực hiện một mục đích.

Mà cái mục đích này ngoài Túc Minh ra không một ai có thể biết được!

Lúc này bỗng từ phía sau hội trưởng Phạm Gia bước tới, trên tay người này vẫn là một cái hồ lô rượu, hắn bước tới đứng bên cạnh Túc Minh sau đó nói:

“Ngươi lo lắng sao?”

Túc Minh gật gật đầu:

“Có một chút.”

Phạm Gia: “Kỳ thực sẽ có năm danh ngạch đi Hồng Lĩnh Sơn, ngươi không cần phải lo lắng nhiều.”

Túc Minh như có điều suy tư hắn nói:

“Thiên tài năm nay là rất nhiều, đến cả ta cũng không chắc có thể hay không vào top 5.”

Phạm Gia gương mặt có chút trầm xuống:

“Ngươi bắt buộc phải tới đó sao? Số lượng nhân tài chết ở đó cũng không phải ít, ngươi nếu như may mắn dành được “vật đó” ta cũng là chưa chắc đã bảo toàn được cho ngươi. Kì thực các ngươi cũng chỉ là quân cờ cho những kẻ mạnh mà thôi, có thể là cả chính ta.”

Túc Minh trầm ngâm một hồi sau đó vẫn thở dài mà nói ra:

“Bắt buộc, sư thúc ngươi cũng không cần lo cho ta, ta cũng không còn là một đứa trẻ nữa, ta đã dám tới chắc chắn sẽ chuẩn bị hậu chiêu về sau.”

Nói rồi Túc Minh quay lưng mà bước đi để lại Phạm Gia gương mặt có chút buồn bã, tang thương. Đứa cháu mà ông hết mực thương yêu giờ đây đã thay đổi rất nhiều, mà cái tham vọng của Túc Minh càng nhiều đối với Phạm Gia mà nói không biết là phúc hay họa nữa.

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.