Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt tối

Tiểu thuyết gốc · 1529 chữ

Hắc ám cùng nhật nguyệt tan dần, quang minh lại một lần nữa sáng lên trên đỉnh đầu của vạn vật chúng sinh.

Những giọt sương sớm đọng lại trên từng vách đá, cung đường tại trấn Thanh Hà làm cho lòng người có chút cảm giác yên bình thổn thức.

Không khí ngày hôm nay khác hẳn so với hôm qua, người dân trong phạm vi thôn Phạm Dùng hết thảy không được phép ra khỏi nhà, hôm nay đích thực là ngày cuộc họp bàn thập kỉ chính thức diễn ra.

Cuộc họp này cần phải giữ được sự kín đáo, bất kể kẻ ngoại lai nào xuất hiện đều sẽ giết không tha ngay là cả các thành viên cùa những tổ chức hạch tâm cũng chưa đủ tư cách.

Lúc này trước cửa tòa nhà diễn ra hội nghị, thức tỉnh giả xuẩt hiện bốn phía xung quanh nhằm bảo vệ nghiêm ngặt tòa thị chính này, tiếp đó trận pháp được bố trí bao bọc quanh tòa nhà không cho bất cứ âm thanh nào phía trong lọt ra ngoài.

Phạm Gia là người đầu tiên thông qua xác minh thân phận sau đó tiến vào bên trong, tiếp sau hắn là những lão quái khác từng người đều tỏa ra khí chất bất phàm, tất cả đương nhiên tu vi đều hư hư thực thực đạt tới cấp B.

Bên trong, các lão quái lúc này ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn ai cũng đều tập trung nhìn xuống văn bản phía dưới, tuy nhiên chỉ là vẻ bề ngoài làm ra bộ dáng để che mắt, thực chất bọn hắn đang không ngừng phóng thần thức ra dò xét lẫn nhau.

Những lão quái này đều là những hùng chủ của một phương quanh năm xung đột tranh đấu cũng không phải là ít nên cũng cần một chút cẩn trọng để tránh cho việc xấu phát sinh.

Chỉ là sau khi bọn hắn dò xét qua Hàn Phong cùng Vương Thần tất cả đều bất ngờ dừng lại ở trên người Phạm Gia. Tên giả hỏa này lại tấn thăng a!

Chủ đề cần bàn luận lần này bất quá cũng không phải việc gì khác ngoài trận chiến đáng chú ý nhất của thú tộc thời gian vừa qua. Lúc này một trung niên nhân lên tiếng:

“Thú tộc a, chúng không biết là đạt tới cái đại cơ duyên gì mà lại thăng cấp nhanh đến vậy.”

Một vị trung niên khác xen vào:

“Cũng không có nhiều bất ngờ, lần này đều là những cái cấp A, mà bọn chúng lại đến từ tháp thần cấp 2, chúng ta trong lịch sử dù chỉ là cấp 3 nhưng cũng không phải là chưa từng có cấp A tồn tại.”

“Đúng a.”

Hàn Phong sắc mặt âm trầm lúc này cũng đưa ra ý kiến:

“Tuy nhiên bây giờ chúng ta là chưa có ai tới được cấp A, nếu tương lai nhân thú đại chiến cái tộc nhân cấp độ 3 như chúng ta mà nói rất có thể sẽ đứng mũi chịu xào.”

Những lời Hàn Phong nói cũng không phải là thiếu cơ sở, mà lại hiện tại trong liên minh nhân tộc cấp 3 cũng không có ai đạt tới tu vi cấp A cả, Phạm Gia là người tiếp cận gần nhất đến cái cảnh giới kia rồi nhưng dẫu sao một bước kia thực sự là rất khó.

Vả lại giữa cấp B và cấp A có sự chênh lệch một trời một vực với nhau a.

Hội nghị một lần nữa rơi vào im lặng, nếu chiến tranh thực sự xảy ra thì đúng là khó có thể hình dung ra được một kết quả tốt đẹp cho toàn thể.

Phía giữa bàn hội nghĩ, một lão già tóc hoa dâm trên mặt điểm lên một chút nếp nhăn, con mắt thì đang chăm chú đánh giá vào tập tài liệu trên bàn, ngón trỏ không ngừng gõ lên ghế ngồi kêu lên những tiếng “cộc cộc” rất có thứ tự.

Một lát sau hắn bỗng lên tiếng:

“Chúng ta tình huống vẫn còn có thể xoay chuyển.”

Hắn tiếp tục nói:

“Kì thực nếu Hồng Lĩnh Sơn mở ra, có người cầm được cấm khí hỗn độn từ đó ra ngoài thì lại là một chuyện khác, liên minh nhân tộc cũng đã hứa sẽ nếu đưa thứ đó ra ngoài được họ sẽ trợ giúp chúng ta cơ duyên để đi tới cấp A cảnh giới.”

“Nhưng suốt hàng trăm hàng ngàn năm nay chúng ta cũng không lấy được nó ra a, tỉ lệ này là quá ít.”

Trung niên bên cạnh trầm mặc, sau đó rất nhiều nghị viên cũng một tràng đau đầu. Bọn chúng là thực sự không có cách nào trực tiếp vào Hồng Lĩnh Sơn, quy tắc nơi đó chỉ cho phép người trẻ tuổi có thân phận từ lãnh thổ của tháp thần cấp 3, thêm nữa cảnh giới nhất định phải là cấp D mới có tư cách bước vào.

Lão già tóc hoa dâm mặt không đổi sắc liếc nhìn Phạm Gia một cái sau đó tiếp tục nói:

“Lần này Túc Anh có một người tên là Túc Minh, ta thực ra là có chút đánh giá cao hắn, chí ít là có tư chất hơn so với những người trước đó.”

Lão già: “Chỉ là hắn chính là cháu ruột của Phạm Gia, mặt khác tỉ lệ tử vong của những người tới Hồng Lĩnh sơn đến nay chính là 100%, ta không nghĩ Phạm Gia huynh sẽ đồng ý để hắn đi.”

Phạm Gia: “Ngươi con mẹ nó cũng có một chút đầu óc a.”

Lão già ngoài cười nhưng trong không cười nói ra:

“Kì thực Phạm Gia huynh nên suy nghĩ kĩ việc này, nếu Phạm Túc Minh làm được điều đó cấp A đối với huynh mà nói chỉ là cái nháy mắt. Huynh đã mất bao nhiêu năm chỉ để dậm chân tại cái cấp B này rồi?”

Phạm Gia con ngươi híp lại, hắn dốc cạn rượu trong hồ lô trên tay của mình sau đó trực tiếp đứng lên hướng phía ngoài mà rời đi, trước khi đi hắn còn lưu lại câu nói:

“Ta không có quyền can thiệp tới hắn, hết thảy để cho hắn tự quyết định vận mệnh của mình đi, mặt khác nếu ta biết ai có ý định uy hiếp hắn thì đừng trách nắm đấm của ta không có mắt.”

Nói rồi thân ảnh của Phạm Gia một mực phai nhạt đến khi không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

“Thật không biết tôn ti trật tự, ỷ có thực lực cao là muốn làm gì thì làm sao, ngươi bất quá cũng chỉ là cấp B còn chưa một tay che đậy bầu trời đâu.”

Một trung niên nhân trách cứ, hắn đương nhiên là nhận biến Phạm Gia đã hoàn toàn rời đi rồi mới dám nói ra, nếu hắn với Phạm Gia mâu thuẫn hắn cũng không có phần nào có thể nắm chắc hạ gục được đối phương cả.

Bầu không khí lúc này kể từ sau khi Phạm Gia rời đi có chút hỗn loạn, nhưng hết thảy hỗn loạn đó đều đến từ sự bàn tán xôn xao tới một cái tên là Túc Minh.

Lúc này các lão quái trong phòng đều có chung một quan điểm, Túc Minh là cần phải loại bỏ nếu không một ngày không xa Túc Anh sẽ thực sự gây ra uy hiếp lớn tới bọn chúng.

Túc Minh bắt buộc phải được đưa vào Hồng Lĩnh Sơn, nếu tử vong bên trong mọi việc sẽ không còn gì để nói, nếu cầm được cấm khí hỗn độn ra bên ngoài hắn cũng không thể yên ổn mà sống đây là nhiệm vụ cấm kị mà ai cũng ngầm hiểu trong lòng.

Đây đích thực là bóp chết thiên tài từ trong trứng a!

Mà hết thảy tại sao lại phải lựa chọn ra thiên kiêu đi Hồng Lĩnh sơn cũng nhất định là cái lý do như vậy. Nếu như để những thiên tài này trưởng thành có ai dám chắc đám lão già ngồi đây còn giữ vững được quyền lực hay không.

Quyền lực chính là như vậy mà tàn khốc, nếu một ngày còn nắm quyền lực trong tay tài nguyên tu hành chạy đâu cho thoát khỏi bọn chúng, nhìn chung cũng là phục vụ lợi ích của cá nhân mà thôi chứ chẳng phải là an nguy nhân tộc gì cả.

Thôn Hoàng Giang.

Thân ảnh một thiếu niên xuất hiện dưới một thân cây cổ thụ cao lớn tản mát ra từng bóng dâm che đi cái ánh nắng của buổi trưa chiều.

Thiếu niên này trên tay cầm một cuốn sách thật dày không ngừng lật qua lật lại từng trang đọc một cách say mê, chăm chú.

Trên bìa của cuốn sách là dòng chữ: “Vĩnh hằng có hay không?”.

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.