Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa sĩ

Tiểu thuyết gốc · 1484 chữ

Con đường nhỏ nối liền với hai bên bờ là những mảnh ruộng đồng bát ngát, chút gió chiều nhè nhẹ làm cho tóc người thiếu niên có chút lay động.

Thiếu niên có mái tóc đen mượt, làn da trắng sáng, khuôn mặt mang vẻ anh tuấn tuy nhiên khắp người không có chút khí tức nào của một người võ đạo.

Thiếu niên ấy nhìn qua vẻ bề ngoài bất quá cũng chỉ là một thân yếu ớt, ẻo lả không toát lên được bộ dáng của một đấng nam nhi nhưng sâu trong ánh mắt kia là những tia hàn mang kì dị, thâm thúy.

Thiếu niên ấy chính là Chu Tiến, những ngày này hắn được nghỉ làm tại y các, rảnh dỗi nên hắn liền là chỉ biết đọc sách chứ không biết làm gì khác.

Tuy vậy nhưng trong quá trình đọc sách Chu Tiến vẫn không quên vận chuyển linh lực, thổ nạp những khí linh xung quanh.

Chu Tiến có chút giác ngộ, nguyên lai linh khí xuất hiện dày đặc nhất chính là lúc ánh nắng mặt trời chiếu tới đỉnh điểm, hắn phát hiện ra được điều này trong quá trình thổ nạp mấy ngày trước, lúc này đã đem hắn hai đạo ấn ký năng lực có chút tăng lên đáng kể.

Linh khí lúc này chính là nguồn sống quan trọng nhất của Chu Tiến, hay nói cách khác là thứ duy nhất có thể giúp cho Chu Tiến nhanh chóng tăng tiến tu vi.

Hắn muốn mở ra tứ đại linh thú đạt tới cảnh giới thức tỉnh viên mãn sau đó bước ra một bước mới trên con đường tu đạo.

Chỉ là một bước kia Chu Tiến vẫn chưa biết là gì, con đường phía trước đối với hắn mà nói dự là sẽ rất khó khăn, khúc khuỷu.

Nhưng đúng vào lúc này, thần thức của Chu Tiến cảm nhận được đang có người tới đây, hắn liền lập tức ngừng thổ nạp, từng vầng sáng màu lam nhạt cứ thế dần tiêu tán đi.

Phía xa, một lão già tóc bạc trắng, một thân kiện vật trên người không có gì nổi bật cả bất quá đi phía sau lão là năm cái người trẻ tuổi.

Năm người trẻ tuổi kia gồm có ba nam hai nữ, Chu Tiến chỉ cần đảo thần thức qua là đã thấy đây đều là những thức tỉnh giả tu vi là cấp D, hẳn là mới tiến nhập vào con đường này.

Tuy nhiên, Chu Tiến lại không đánh giá được lão già kia, điều này chứng tỏ tu vi của lão là vô cùng sâu rộng.

Lúc này lão già và năm vị đệ tử trẻ tuổi kia đã tới gần Chu Tiến, Chu Tiến cũng không có chút biểu hiện nào, hắn hoàn toàn tin tưởng mình chẳng để bại lộ chút gì cả.

Lão già tóc bạc hướng phía Chu Tiến mỉm cười nói:

“Văn sĩ sao?”

Chu Tiến lúc này trên tay vẫn đang cầm cuốn sách: “vĩnh hằng có hay không?”, hắn toàn thân từ trên xuống dưới đúng là không khác gì một văn sĩ. Chu Tiến liếc đám người một cái rồi cười cười đáp:

“Đúng a, một cái văn sĩ nghèo.”

Lời này là có ý gì, ngươi mẹ nó là văn sĩ đi lại còn nói thêm chữ nghèo, sợ ta là đến cướp tiền trên người ngươi sao? Nghĩ đến đây lão già tóc bạc trắng dở khóc dở cười, nói:

“Ta thật không hiểu, thế giới này võ lực mới là mấu chốt để con người hướng đến, tại sao có một số người vẫn mất công đi hứng thú tới sách sách vở vở a.”

Chu Tiến lắc đầu chỉ mỉm cười chứ không đáp lão già kia. Hắn hỏi:

“Ngài cho là như thế sao?”

Lão già có chút kinh ngạc hỏi hắn:

“Vậy ngươi thấy thế nào?”

Chu Tiến: “Ta cảm thấy kiến thức mới là sức mạnh cơ bản và cốt lõi nhất của con người. Nó là điểm xuất phát và con người muốn đi được xa thì phải dựa vào cái nền móng đó chính là kiến thức.”

Lão già có chút hứng thú cười lên ha hả:

“Có chút thú vị, cảm ơn chàng trai trẻ đã chỉ điểm.”

Nói rồi lão già lại chắp tay sau lưng tiến về phía trước, đi được hai bước lão như chợt nhớ ra gì đó sau đó quay đầu lại hướng Chu Tiến mà nói:

“Bất quá nếu như ta là một cái người vẽ tranh thì ta có được gọi là văn sĩ hay không a?”

Chu Tiến trầm ngâm không nói gì cả, còn lão già cùng năm đồ đệ cứ thế đi xa. Hắn như có chút nói không ra lời, vẽ tranh? Họa sĩ có phải là văn sĩ hay không sao? Ta đúng là không thể xác định được rốt cục văn sĩ chân chính là thế nào, hay võ giả thực thụ ra làm sao, ta hết thảy chỉ theo ý nghĩ của mình mà không quan tâm đến vấn đề cốt lõi.

Ánh mắt Chu Tiến chợt lóe, hắn gấp cuốn sách của mình lại sau đó chạy một mạch về nhà, hắn lấy trong ngăn bàn làm việc ra những tờ giấy trắng sau đó không ngừng phác họa những bức tranh.

Một ngày này Chu Tiến vẽ không biết bao nhiêu là bức họa, hắn vẽ chân dung mình, hắn vẽ núi non trùng điệp, hắn vẽ tất cả những khung cảnh mà hắn đã từng trải qua.

Kỳ lạ thay, năng lực hỏa thần truyền thừa cứ như vậy mà tăng lên không ít, từ nhất phẩm lên nhị phẩm sau đó nửa bước tiến vào tam phẩm.

Chỉ là Chu Tiến vẫn chưa lý giải được một người họa sĩ có hay không chính là văn sĩ, một câu nói của lão già kia khiến Chu Tiến nhất thời không cách nào giải khai được, đây chính là thứ làm hắn thực sự rất khó chịu.

“Sư phụ, người vừa rồi là đang chỉ điểm cho thiếu niên kia sao?”

Nam tử trẻ tuổi đi sau lão già tóc trắng vừa rồi lúc này bỗng lên tiếng.

“Ồ, con cho là như vậy sao?”

“Con cũng không nắm chắc.”

Lúc này, bốn vị đệ tử khác cũng xen vào nói:

“Đại sư huynh, ta thấy sư phụ chỉ như là luận bàn với thiếu niên đó một chút thôi, hắn chỉ là một văn sĩ sừng trâu còn chẳng bẻ gãy được, sư phụ chỉ điểm cho hắn để làm gì.”

“Đúng vậy a.”

Lão già tóc bạc trắng nhìn vị gọi là đại sư huy kia sau đó lại nhìn bốn vị đệ tử khác của mình cười cười không nói.

Kỳ thực ngoài Chu Tiến ra không ai có thể hiểu hàm ý trong từng câu nói của lão, bất quá đại đệ tử của ông có thể phát giác được một chút cũng là không tồi a.

Lão già lúc này đột nhiên nói sang vấn đề khác:

“Cuộc tỉ thí ngày mai các con không được bung ra thực lực thật sự, thành thành thật thật không tranh đoạt danh ngạch Hồng Lĩnh sơn đã biết chưa.”

“Đã hiểu!”

Năm vị đệ tử trẻ tuổi đồng loạt lên tiếng có chút chán trường, bọn chúng xem ra là cũng rất muốn thể hiện bản thân nhưng sư phụ của mình lại không cho phép nên cũng là bất đắc dĩ.

Ban đêm, Chu Tiến lúc này đã dừng vẽ, hắn nằm trên giường ngủ vắt tay lên trán đôi mắt thao thao bất tuyệt suy nghĩ.

“Vẽ tranh sao? Ta dù không hiểu nhưng một khi đặt bút vẽ là năng lực như có chút hỗn loạn, vậy rốt cục tại sao lại như vậy?”

Mà lão già kia là ai a, người chỉ đưa ra một câu nói khiến Chu Tiến như vỡ ra nhiều điều.

Chu Tiến cũng không có bỏ cuộc, hắn lại kéo người dậy sau đó ngồi vào bàn làm việc vẽ tranh.

Nhưng ngày hôm nay hắn đã đắm chìm trong vẽ và vẽ rất nhiều nên nhất thời không biết phải họa gì nữa cả, đặt nét bút trên giấy Chu Tiến cảm thấy bế tắc.

Giờ phút này cái sự bế tắc ấy như tương đồng với sự bế tắc trong tương lai của Chu Tiến, một con đường tương lai mà Chu Tiến chẳng có dự định gì cả, nó cứ mơ hồ và tốt mịt.

Chu Tiến nhãn tình sáng lên, nét bút như điểm xuống trang giấy trắng những đường nét như rồng như phượng. Hắn lần này đang vẽ chính tương lai của bản thân!

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.