Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu viện (2)

Tiểu thuyết gốc · 1359 chữ

Trong phòng điều chế thuốc, lúc này một thanh niên chừng hai sáu hai bảy tuổi bước tới nhẹ nhàng mở cửa ra.

Người này thân hình mập mạp, bộ dáng có vẻ lén la lén lút chậm rãi đi vào trong. Hắn nhìn ngó xung quanh sau đó lau đi mồ hôi trên trán rồi thở phào một hơi:

“Tạm thời cứ trốn vào trong đây trước đã, ai ui cái lưng của tôi, đúng là vắt kiệt sức lao động của lão tử mà.”

Nhưng chưa kịp thả lỏng, người này bỗng giật mình nhận thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng truyền tới. Đồng tử hắn lúc này co rút, tiếng cửa đằng sau chầm chậm mở ra.

“Cạch cạch cạch.”

Sau đó là tiếng bước chân đang tiến sát lại gần, khắp người mập mạp lúc này toàn là mồ hôi lạnh, đôi chân hắn đã bắt đầu căng cứng.

Trong đầu mập mạp thời điểm này rất muốn quay người chạy đi nhưng chân tay hắn lại không ủng hộ, giọng của hắn lúc này có chút run rẩy nói nhỏ:

“Là… Là ai?”

Không một tiếng đáp lại, cả căn phòng chỉ còn tiếng hít thở có phần hơi dồn dập của mập mạp. Đột nhiên lúc này có một bàn tay lạnh lẽo từ đằng sau chạm vào vai mập mạp, hắn hoảng hốt hét lớn:

“Khôngggg!”

Sau đó hắn liền ngã xuống sàn ngất lịm đi.

Đằng sau, gương mặt Chu Tiến hiện lên vẻ hoang mang, người vừa rồi đứng phía sau mập mạp chính là hắn. Chỉ là khi Chu Tiến chạm vào vai mập mạp định chào hỏi thì đối phương lại hét toáng lên rồi ngất đi.

Nguyên lai là vừa rồi trong phòng điều chế thuốc có phần hơi ngội ngạt lên Chu Tiến đi ra sau khuôn viên hít thở chút khí trời khi quay lại thì sự việc trở lên như vậy.

Nửa giờ sau, mập mạp tỉnh lại, hắn đang nằm trên giường nghỉ của Chu Tiến trong phòng thuốc. Trong phòng vang lên giọng nói:

“Vương Hạo, huynh tỉnh rồi à?”

Mập mạp cũng chính là Vương Hạo mơ mơ màng màng ngồi dậy nhìn về phía Chu Tiến nói:

“Ta còn sống ư?”

Chu Tiến cũng nở nụ cười mỉm, không đáp lại mà nói sang vấn đề khác:

“Huynh không đi chăm sóc cho bệnh nhân đột nhiên vào trong phòng làm việc của ta làm gì.”

Lời nói của Chu Tiến nhất thời làm cho Vương Hạo có chút ngượng ngùng, hắn không phải chính là trốn việc muốn vào đây nghỉ ngơi một chút sao, dạo gần đây trong phòng này không có ai nên trốn ở đây rất an toàn, thật không may hôm nay hắn lại bị dọa cho ngất đi.

Đột nhiên Vương Hạo nhất thời nhận ra gì đó, hắn quay sang la lên:

“Ngươi… Chu con bà nó Tiến!”

“Là ta.”

“Ngươi còn chưa chết sao?”

Chu Tiến nhìn Vương Hạo có chút bực mình nói:

“Hạo huynh nói gì vậy, ta làm sao mà chết.”

Vương Hạo lúc này mới kịp bình tĩnh lại, hắn chăm chú quan sát Chu Tiến một vòng từ trên xuống dưới sau đó mới thở phào ra một hơi nói:

“Không sao là tốt, không sao là tốt. Mấy ngày nay sườn núi Đại Minh có biến mọi người trong y các tưởng ngươi xảy ra họa gì rồi.”

Thì ra là như vậy, mấy hôm nay Chu Tiến liền không tới y các làm việc, cộng thêm việc cùng thời gian ấy hắn cũng nói với Trương đại phu là lên núi hái thêm thuốc cho nên mọi người nghĩ mình gặp chuyện cũng là điều không thể tránh khỏi.

Nghĩ một hồi, Chu Tiến quyết định hắn sẽ không nói cho mọi người về vấn đề mình trải qua, vậy nên hắn cười cười nói với Vương Hạo:

“Ta cũng là đang định đi hái thuốc thì phát sốt cho nên mới nằm trong nhà mấy ngày qua, chuyện về sườn núi Đại Minh bất quá ta cũng nghe qua một chút, quả thật là bản thân ta cũng cảm thấy có chút may mắn.”

Chết tiệt! Lý do tệ quá, Chu Tiến cười khổ, bao nhiêu lý do hắn không nói lại đi lấy cái lý do khó tin này để lừa Vương Hạo.

Vương Hạo lúc này cũng nhìn chằm chằm vào Chu Tiến, đôi mắt híp lại, gương mặt gật gù như đang đánh giá thứ gì đó.

Chu Tiến run lên, hắn lại nói:

“Thật ra là…”

Không để Chu Tiến nói hết, Vương Hạo ra dấu tay ý bảo Chu Tiến ngừng lại sau đó khoác vai Chu Tiến nói thầm:

“Tiểu tử này, ngươi thì cũng coi như là có cái mạng lớn đi trình bày với ta làm gì. Bất quá ngươi suy nghĩ thế nào về việc làm ăn của chúng ta.”

“Hả?”

Chu Tiến ngẩn ngơ, hắn không ngờ mọi thứ lại không giống như hắn nghĩ.

Nhìn vẻ mặt vô sỉ của Vương Hạo, Chu Tiến lại không nhịn được cười. Làm ăn cái rắm chó! Thực chất là Vương Hạo đã nài nỉ Chu Tiến mấy năm qua về việc nhờ hắn điều chế thêm số lượng thuốc sau đó bán ra bên ngoài với giá cao hơn. Mà việc này quá nguy hiểm nếu như để cho Trương đại phu biết. Cộng thêm việc mấy năm này số lượng bệnh nhân càng ngày càng nhiều, Chu Tiến không có thời gian để tăng thêm số lượng thuốc.

Càng nghĩ đến vấn đề này Chu Tiến càng cười trừ, mặc dù hắn rất nghèo nhưng mối làm ăn này hắn thật sự là không kham nổi.

Nhận thấy nét mặt của Chu Tiến, Vương Hạo mặt mày ủ rũ, tuy nhiên hắn vẫn không bỏ cuộc:

“Ngươi cứ tiếp tục suy nghĩ cho kĩ đi, nếu đổi ý thì đến tìm ta, ta đi thông báo với mọi người rằng ngươi đã trở lại.”

Không lâu sau, trong phòng làm việc của Chu Tiến lại xuất hiện thêm mấy người.

Vương Hạo và Tiểu Nam là hai bác sĩ điều trị chính của y các này, ngoài ra còn có hai điều dưỡng trẻ tuổi nữa là Minh Thành và Thanh Nhi, cặp song sinh này kém Chu Tiến hai tuổi.

Mọi người đều hỏi thăm vấn đề của Chu Tiến, hắn cũng trả lời y như khi đã nói với Vương Hạo.

“Đây là chuyện tốt, mọi người lo cho ngươi lắm đấy Chu Tiến.”

Tiểu Nam trên gương mặt cũng có chút giãn ra.

Còn Thanh Nhi thì vẫn hoạt bát nói:

“Tối nay nhất định phải ăn mừng.”

“Đúng đúng, hahaha”

Tiếng cười phát ra từ phòng làm việc của Chu Tiến, một cảm giác thực sự ấm áp truyền đến trong lòng của hắn. Từ lâu hắn đã coi như đây là một phần gia đình của mình rồi, chỉ có ở y các này hắn mới có cảm giác ấm lòng đến thế.

Lúc này Trương đại phu từ xa cũng đi vào, nếu như y các này là gia đình của Chu Tiến thì Trương đại phu lại giống như một người cha, gương mặt ông xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, mái tóc đã bạc đi nhiều.

Hiển nhiên do vấn đề của Chu Tiến nên Trương đại phu mấy ngày nay rất lo lắng. Ông cũng rất muốn đến nhà Chu Tiến nghe ngóng tình hình nhưng lại không thể đi vì phải điều trị cho một bệnh nhân đặc biệt.

“Không sao thì tốt rồi, mọi người hôm nay nghỉ ngơi sớm đi số bệnh nhân còn lại để đó cho ta là được rồi.”

Mọi người trên gương mặt không ai là không tỏ ra vui sướng đặc biệt là gia hỏa Vương Hạo, thời gian gần đây tất cả đều làm việc trong tình trạng căng thẳng, vừa hay hôm nay cũng là dịp để có thể thả lỏng một chút.

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.