Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi là heo sao

Phiên bản Dịch · 1632 chữ

Chương 04: Ngươi là heo sao

Cố Phán Nhi không nói, nhìn chằm chằm góa phụ An, buồn bã nói: “Bà khẳng định muốn bản thân ta đi làm điểm tâm?”

Góa phụ An hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt đứng lên, gấp gáp nói: “Không, không cần con đi, nương đi làm điểm tâm cho con, con ngàn vạn lần đừng động, cũng đừng qua đây. Thanh Nhi, con phải trông chừng tức phụ con cho tốt, ngàn vạn lần đừng để nó tới nhà bếp, bây giờ nương liền đi làm cơm, rất nhanh sẽ làm xong thôi.”

“Nương, sao nương....”

“Nhanh đừng nói nữa, con ở bên cạnh tức phụ con đi!”

“......”

Cơ thể gầy yếu của góa phụ An chạy nhanh như bay, chạy vào trong nhà bếp giống như gặp quỷ vậy, còn đóng cửa nhà bếp lại. Cố Phán Nhi chớp chớp mắt, rất vô lương tâm mà cười lên.

Đây không trách nàng, muốn trách thì trách nguyên chủ, chuyện nam nhân có thể làm, nàng căn bản đều có thể làm, chuyện nữ nhân làm lại là căn bản đều không biết làm. Ví dụ như nấu cơm, lại ví dụ như thêu thùa.

Bị Chu thị ép nấu cơm, làm ba lần, đốt nhà bếp ba lần, nồi bỏ đi mấy cái.

Trương thị dạy nàng thêu thùa, một mũi kim thêu xuống chẳng khác gì một con dao, một mũi kim một lỗ lớn, y phục càng may càng rách.

An thị đoán chừng là đột nhiên nhớ tới sự tích vẻ vang của Cố Phán Nhi, cho nên mới gấp thành bộ dạng đó, thà rằng mình lê thân xác bệnh tật đi nấu cơm, cũng không muốn Cố Phán Nhi tới gần nhà bếp.

Nụ cười kia của Cố Phán Nhi nhìn ở trong mắt Cố Thanh, cảm thấy không tốt vô cùng, hung tợn mà trừng mắt với Cố Phán Nhi: “Một nữ nhân vừa điên vừa ngốc như ngươi, ta sẽ không chấp nhận ngươi là tức phụ ta, đợi nương ta khỏe rồi, ta sẽ từ ngươi.”

Cố Phán Nhi liếc ngang tiểu tướng công một cái: “Vậy ta là mong nương ngươi nhanh khỏe một chút, hay là mong nương ngươi chết sớm một chút đây?”

Cố Thanh đỏ mắt nhào lên cào người: “Đồ nữ nhân độc ác nhà ngươi!”

Cố Phán Nhi ngăn lại, vẻ mặt cười xấu xa: “Vẫn là đừng nói, bộ dạng ngươi đỏ mắt, giống như một con thỏ nhỏ vậy.”

“Ngươi mới là thỏ mắt đỏ!” Ánh mắt Cố Thanh càng đỏ, dùng chân đá theo bản năng.

Cố Phán Nhi đưa tay bắt lấy, xách Cố Thanh xoay một vòng ném sang một bên, Cố Thanh suýt nữa không va vào tường.

Con mèo xù lông, lại há là ném ra ngoài thì có thể vuốt lông xuống, quay đầu lại bổ nhào tới Cố Phán Nhi, tư thế muốn liều mạng, đáng tiếc chỉ là một con mèo bệnh, không có chút sức lực nào.

Nhào vào lần, Cố Thành liền mệt kinh khủng, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra vẻ không khỏe mạnh.

Cố Phán Nhi nhíu mày: “Thật là không biết lượng sức mình!”

Một câu nói lại khiến Cố Thanh đỡ tường đã muốn không đứng vững xù lông lần nữa, liếm đôi môi khô khốc, lại muốn đi liều mạng với Cố Phán Nhi, vừa mới nhảy dựng lên thì ngã xuống.

Cho rằng sắp ngã sấp mặt xuống đất, không ngờ sau cổ siết chặt, cả người được xách lên.

Con ngươi Cố Thanh vừa đảo, quay đầu cắn xuống cánh tay Cố Phan Nhi một cái, Cố Phan Nhi liền rút tay về theo bản năng, cũng kéo Cố Thanh đang cắn rất chặt trở về, đụng thẳng vào ngực, lùi lại mấy bước va chạm phải tường.

“Tuổi chó hay sao?” Cố Phán Nhi nhíu chặt mày lên.

Đôi mắt trong của Cố Thanh trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi không chớp mắt, trong mắt toàn là sự ngang ngược, vẫn có chút đắc ý nhỏ. Thiếu niên mười ba tuổi bởi vì sinh non, lại dinh dưỡng không tốt, dáng người còn không cao bằng Cố Phán Nhi, vừa mới tới chóp mũi.

Cố Phán Nhi trầm mặc một chút, yếu ớt nói: “Y phục này của ta đã một tháng chưa giặt rồi.”

“Hả phụt phụt phụt.....Cố Đại Nha, bà nương bẩn nhà ngươi, vậy mà lại một tháng không thay giặt y phục.....” Vẻ mặt Cố Thanh tức giận, ngay lập tức phun ra vài ngụm nước bọt, vẫn là cảm thấy trong miệng mình có mùi, vô cùng ghê tởm. “Sau này không cho phép ngươi ngủ trên giường, cũng không cho phép ngươi ở trong phòng, bẩn thành thế nào, ngươi còn là nữ nhân hay không!”

Một giọng nói yếu ớt vang lên: “Ta không phải nữ nhân, chẳng lẽ ngươi phải?”

“Ngươi vừa bẩn vừa hôi vừa....”

“Đây ngược lại cũng phải, ngươi xem ra giống nữ nhân nhiều hơn ta, cành liễu đung đưa trong gió, chính là nói ngươi như thế.”

“Cố Đại Nha, ta cắn chết bà nương bẩn nhà ngươi!”

“Ta một tháng rồi chưa tắm rửa!”

“......” Huhu, tức chết người rồi!

Cố Thanh đỏ mắt, trừng mắt với Cố Phán Nhi một cách gắt gao, quai hàm tức giận phồng lên, bộ dạng sắp muốn khóc rồi, nước mắt đang đảo quanh trong vành mắt, lại được miễn cưỡng dằn trở lại.

Cuối cùng, Cố Thanh ôm cánh tay Cố Phán Nhi, vẫn là không cắn xuống.

Cố Phán Nhi rút cánh tay lại, lại búng vang một cái lên đầu Cố Thanh: "Mèo bệnh, cách xa ta một chút!"

Cố Thanh nhe răng sờ cái trán bị búng đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm tay Cố Phán Nhi, suy nghĩ xem có muốn cắn một cái nữa hay không, tốt nhất là cắn cho đứt cánh tay bà nương bẩn này.

Cố Phán Nhi vừa nhìn ánh mắt Cố Thanh, liền biết hắn đang nghĩ gì, có điều nàng cũng không để ý, vén ống tay áo lên liếc xem chỗ mình bị cắn.

Vậy mà lại cắn chảy máu, răng con mèo bệnh này vẫn rất nhọn, có muốn nhổ giúp hắn không?

"Ngươi cũng có chút bản lĩnh này!"

"Là thế nào?"

"Rất được!"

"......"

Cố Phán Nhi lười so đo với Cố Thanh, nếu như kiếp trước mình kết hôn, con chỉ định còn muốn lớn hơn tiểu tử trước mặt này, càng đừng nói mình còn là một cao thủ cấp đất vô hạn sắp đến cấp trời.

So đo với tiểu tử này, quả thật là mất thân phận!

Điểm tâm có vẻ tương đối đơn giản, An thị vét sạch sẽ cả hũ gạo cũng chỉ vét được một nắm gạo cũ ố vàng, vừa nấu cháo vừa rửa rau, không lãng phí chút thời gian nào.

Rất nhanh cháo đã được nấu xong, rau dại cũng luộc chín, trong rau không để dầu, chỉ để một chút muối.

"Cháo xong rồi, mau nhân lúc nóng ăn đi." Lo lắng Cố Phán Nhi đợi quá sốt ruột, An thị rất nhanh liền bưng lên bàn, ngay cả nồi cũng bưng lên, xem ra có vẻ rất không tệ.

Cố Phán Nhi duỗi cổ dài ra nhìn, nhất thời nghiêng mũi, nói là một nồi cháo, thực ra nói cũng không chuẩn xác, loãng tới mức trong bát to chỉ có vài hạt gạo thưa thớt. Gạo cũng không phải gạo ngon gì, là gạo cũ ố vàng, thêm vào đó là loãng tới mức thấy đáy, cũng có thể ngửi thấy mùi mốc. Nồi rất to, bên trong lại chỉ có bốn bát cháo.

Cố Phán Nhi đói điên rồi không khách khí, uống một hơi hết ba bát, lại ăn sạch dĩa rau dại nhạt nhẽo không vị, mới do do dự dự mà đặt bát đũa xuống.

Có điều trong thời gian một cái đảo mắt thì cháo chỉ còn lại một bát, rau dại cũng chỉ còn lại chút nước canh.

Thực ra Cố Phán Nhi cũng muốn ăn luôn bát cháo cuối cùng, có điều không phải không biết xấu hổ.

Lúc tự Cố Phán Nhi múc bát cháo thứ hai, Cố Thanh liền muốn ngăn cản, có điều bị An thị vẫn luôn rưng rưng giữ lại một cách gắt gao. Đáy lòng An thị nói thầm: Đại Nha này chỉ là biết giành đồ ăn, bây giờ còn học biết đánh người!

Nhìn thấy chỉ còn lại một bát cháo, lòng muốn cắn chết Cố Phán Nhi của Cố Thanh càng thêm kiên quyết hơn.

“Ngươi là heo sao?” Cố Thanh sắp bị tức khóc rồi.

Cố Phán Nhi bình tĩnh dùng đũa xỉa răng, rau dại quá già, có chút dính răng. Còn về sự lên án của Cố Thanh, Cố Phán Nhi lựa chọn phớt lờ, một người không tâm uống lại ăn nhiều, có biết bao ngượng ngùng, tình huống này tốt nhất là đừng giải thích.

An thị nhanh chóng kéo Cố Thanh lại, an ủi nói: “Nhi tử không sao, không phải tức phụ con còn để lại một bát sao? Nương không đói, đều cho con ăn.”

“Sao nương lại không đói, tối qua nương không ăn, nàng ta chính là đầu heo, nương còn nói giúp nàng ta.”

“Nó, nó là tức phụ con.”

“Con mới không có tức phụ như thế.”

“Nhưng, nhưng chúng ta tốn ba trăm đồng tiền, con nhường nó một chút, được rồi, con đừng tức giận....Nương với con một người ăn một nửa, thì không đói rồi.”

“......”

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.