Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Bên ngoài trời vẫn đang mưa,nhưng còn có gì khác mới mẻ nữa chứ?Hermione vội vã chạy dọc trên vỉa hè,cô lại không mang theo dù một lần nữa.Và chính xác thì cô cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi trông thấy Malfoy,đang đứng đợi chỗ bến xe buýt,như thường lệ.Anh quay người lại,gật đầu với cô,chỉnh lại chiếc dù của mình sao cho chừa ra một khoảng để cô đứng che cùng.

"Chào buổi sáng".Anh nói,đơn giản.Mắt anh chuyển sáng mấy cái túi xách cô đang cầm."Tất cả chỗ này là cái gì vậy?".

"À,không có gì đâu".Cô đáp."Tôi vừa mới đi mua sắm một chút,thế thôi".

"Mua sắm?".Anh hỏi lại,nghe có vẻ khá ngạc nhiên."Thật thế à?Cô ư?".

Hermione bắn sang anh một cái nhìn."Ý anh là sao?Tất cả mọi người ai mà chả mua sắm".

"Và tôi cho rằng cô cũng thuộc hàng ngũ của tất cả những người đó,đúng không Granger?".Malfoy nhìn chằm chằm vào một trong mấy cái túi xách của cô."Thế cô đã mua được những gì?".

Hermione ho vào tay mình."Cái gì cơ?Anh muốn biết tôi đã mua những gì ấy hả?".

Anh nhún vai."Nó không phải như là tôi không còn chuyện gì thú vị hơn để làm,cô biết đấy".Anh giải thích".Chà,cứ lấy ra đi".Malfoy thêm vào,ra hiệu cho cô.

Hermione nhướng một bên mày nâu của mình lên,nhưng rồi cô nhún vai.Cô mở một trong mấy cái túi xách và lôi ra một cái áo len dài tay màu đỏ tía.Malfoy giật lấy nó khỏi tay cô và giơ lên để xem xét kĩ càng hơn."Gì vậy?".Cô hỏi.

"Không có gì".Anh nói."Chỉ là trông nó quá dễ thương đối với một người đã luôn là một thử thách cho ngành thời trang thôi".

Hermione tặc lưỡi."Không biết tôi nên coi đó là một lời khen ngợi hay là một sự xúc phạm đây".

"Vậy còn những gì khác nữa?".Anh hỏi.Tay anh luồn vào trong cái túi xách và lôi ra một cái áo ngực len đan màu hồng cam."Ohh,đây đúng là thứ tôi thích đấy".Anh tán dương.

"Chà,tôi không có ý định cho anh mượn nó đâu.".Cô cảnh báo,xích đến gần để giật lại nó từ anh.

Malfoy giơ một tay lên,"Không nhanh như vậy chứ.Cô chọn đấy hả?".

Hermione gật đầu."Đúng thế.Giờ thì trả lại đây cho tôi".

"Không có ai đi mua sắm cùng cô sao?".Anh hỏi.

Hermione ngừng lại."Không,dì tôi đi với tôi".

Anh hơi nhíu nhíu mày."Hmm...nói lại với dì của cô,rằng bà ấy thực sự là một người có gu thẩm mỹ tinh tế đấy".Trả cái áo lại cho Hermione,tay anh tiếp tục luồn vào một cái túi xách khác và lấy ra một chiếc váy bó sát màu tím.

"Malfoy".Cô rít lên,khi anh vẫn tiếp tục ngó chăm chăm vào cái váy.

"Chờ đã nào,tôi đang suy nghĩ".Anh đáp.

"Ha".Cô cười."Anh?Suy nghĩ ấy hả?".

Malfoy nhìn sang cô,cười khẩy."Tôi chỉ đang tưởng tượng xem trông cô sẽ thế nào khi mặc cái váy này lên người thôi".

Mặt Hermione ửng hồng."Và?".

"Không tệ".Anh nói,trao cho cô một cái nháy mắt.Mặt cô càng ửng đỏ vì tức giận hơn.

"Được rồi,thế này là đủ rồi đấy".Cô tóm cái váy từ tay anh và giận dữ nhét nó trở lại túi.

"Chả có gì phải xấu hổ về chuyện đó cả".Anh nói,xoay xoay chiếc dù trong tay.

"Ai xấu hổ chứ".Cô hùng hổ.

"Tại sao cô,đương nhiên rồi".Anh đáp.Khóe môi bạc nhếch lên thành một cái cười khẩy khi cô nhìn trừng trừng vào anh.

"Anh vẫn nhớ rằng tôi là một Muggle,đúng chứ hả?".Cô hỏi.

"Vậy thì sao nào? Cô cũng chả thay đổi cách nhìn của mình chút nào hết,phải không?".

Cô cau mày."Anh thực sự đã phần nào xuống cấp thành như tính cách mấy mụ bà cô rồi đó,anh biết chứ?".

Malfoy bật cười lớn."Và tất cả điều đó đến từ một lời khen ngợi.Thật là một sự đau đớn ngọt ngào đấy,Granger,thư giãn đi".

Hermione quắc mắt cau có và khoanh tay trước ngực,nhìn qua phía bên kia đường.

"Xe buýt còn chưa đến nữa sao?".Cô hỏi,vẻ không kiên nhẫn."Tôi đã sẵn sàng để thoát khỏi anh rồi đây".

Malfoy cười khấy."Sao nào?Tôi làm phiền cô nhiều đến thế cơ à?".

Cô xoay người lại và nhướng mày vào anh."Tôi không đề cao câu hỏi đó phải đi kèm với một câu trả lời đâu".

Nụ cười khẩy của anh càng rộng hơn."Có vẻ như một số thứ đã thay đổi".Môi Hermione điểm một nét cười nhẹ với câu nói này.Malfoy luồn tay vào túi áo khoác của mình và lôi ra một cái túi nhỏ."Muốn một viên không?".Anh hỏi.

Hermione nhìn vào mấy viên kẹo đậu Jelly trong tay anh và lắc đầu từ chối."Tôi không thường có nhiều may mắn với mấy thứ đậu của Betier Bott".

Malfoy lục trong túi và lấy ra một viên màu hồng."Thử đi".Anh nói,và đặt nó vào tay cô.

Cô nhăn mũi nhìn anh,hít hít ngửi ngửi viên kẹo đậu kia rồi quăng tọt nó qua vai cô."Không,cám ơn".Cô nói.

Anh nhìn chằm chằm vào cô,miệng hơi há ra."Đó là dâu".Anh nói.

"Và tại sao tôi phải tin anh?".Cô hỏi đầy cáu kỉnh.

Malfoy cau mày nhìn cô,nhưng sau đó anh nhún vai đi kèm với một nụ cười khẩy cố hữu."Chẳng có lý do gì cả,tôi cho là vậy".

"Chính xác.Tôi chẳng có lý do gì để tin anh hết".Hermione đồng tình.

"Mặc dù vậy...".Malfoy tiếp lời."Tôi thực sự nghĩ là mình khá lịch thiệp khi cho cô dùng chung chiếc dù này với tôi đấy.Tôi có thể dễ dàng,tôi cũng không biết nữa,đá cô chẳng hạn,và cho cô nằm sõng xoài giữa vũng nước mưa đục bùn.Mà cả hai chúng đã thì đều biết rõ là cô yêu bùn nhiều đến mức nào.Thứ đó chảy trong máu cô rồi".Anh thêm vào,như thể cái suy nghĩ kia mới nảy ra trong đầu mình và cười thầm.

Hermione há hốc miệng,nhìn chằm chằm vào anh."Anh sẽ không dám đâu".

"Vậy tôi đoán cô chỉ phải tin vào trực giác của mình,đúng không?".Anh lại luồn tay vào túi và lấy ra một viên kẹo màu vàng tươi khác."Vị chanh chứ?".

Hermione cười lớn."Tôi đã nhìn thấy màu của nó trước rồi,anh biết đấy".

Nét vui vẻ trên mặt anh có hơi chùng lại."Ồ,chết tiệt thật".

Hermione thở dài.Giật lấy cái túi kẹo đậu từ anh,cô luồn tay vào tìm kiếm và lấy ra một viên màu hồng rồi bỏ tọt nó vào miệng."Là vị dâu tây".Cô trầm ngâm.

Malfoy cười khẩy."Tôi đoán cô thực sự phải tin vào trực giác của mình ở bất cứ nơi nào có liên quan đến tôi,phải không?".

Hermione gật đầu."Có một xe số 52".Cô nhận thấy,chỉ xuống phần đường mà xe buýt đang chạy tới.Với một tiếng rít dài,chiếc xe dừng lại ngay phía trước họ.

"Phụ nữ trước".Malfoy tuyên bố,trao cho cô một cái cúi đầu đầy giễu cợt.

Hermione nhăn mặt nhìn anh,nhưng cô vẫn lên xe,đi thẳng một mạch tới chỗ ghế sát bên cạnh một người đàn ông có tuổi đang ngủ gà gật.Cô ngồi xuống và Malfoy,với gương mặt đang cau lại trong một cái nhíu mày khó chịu,ngồi xuống phần ghế ngay phía sau cô,bên cạnh một người phụ nữ khó tính đang đọc một cuốn sách về mơ.Ngay khi chiếc xe buýt bắt đầu tạo ra những tiếng ầm ầm xuống mặt đường,Hermione bỗng thốt ra mốt tiếng hét nho nhỏ khi Malfoy huých vào một bên xương bả vai cô.Ngượng ngùng quay lại nhìn anh,cô hỏi."Tôi có thể giúp gì cho anh à?".

Malfoy nở một nụ cười quyến rũ."Cô biết đấy,vẫn còn rất nhiều chỗ trống xung quanh đây".

"Tôi biết".Cô trả lời,chất giọng xa lánh.

Malfoy nhăn nhó."Thôi nào,Granger!Đừng có nói là cô sợ chấy rận trên người tôi hay mấy thứ vô nghĩa đại loại thế nhé.Tôi có thể đảm bảo với cô rằng tôi tuyệt đối khỏe mạnh hoàn hảo đấy.Không giống như cô.Cô vừa ho sù sụ trước đó kìa".

Hermione rên rỉ."Và kể từ khi nào mà anh lại muốn ngồi cạnh tôi vậy hả?".

"Ngày hôm qua".Anh đáp.

Hermione đảo mắt."Trước đó".

Anh vờ như đang suy nghĩ."Tôi nhớ là mình đã muốn ngồi cạnh cô trong những giờ kiểm tra nào đó...".Anh nói,kéo dài giọng.Một cái nháy mắt nữa lại gửi đến cô.

Hermione tặc lưỡi."Vì tình yêu của Chúa.Làm ơn hãy để tôi một mình,được chứ?".

Malfoy lại giả vờ nghĩ ngợi trong giây lát."Không".Anh nói."Tôi không thích thế".

Hermione rên rỉ."Trong tất cả các trạm dừng xe buýt ở Luân Đôn...".

"Định mệnh trớ trêu nhỉ".Anh nói,giọng châm biếm.

Hermione quay người về phía trước,nhưng Malfoy lại huých vào vai cô một lần nữa.Đầu cô ngoắt lại,nhanh như chớp."Gì nữa?".

"Đậu Jelly không?".Anh chìa một viên màu hồng ra cho cô.

"Không,cám ơn".Cô đáp.

"Tùy cô thôi".Malfoy bỏ tọt viên kẹo vào miệng mình,nhưng ngay khi vừa khép môi lại,anh lại vội vàng há để nhổ nó ra."Eww!".

"Chuyện gì vậy?".Cô hỏi.

"Là kẹo bông...Tôi ghét nó".

"Anh đúng là hết thuốc chữa".Hermione nói,phẩy tay về phía anh rồi lại xoay người lên trước.Malfoy đá vào phía sau ghế ngồi của cô.Hermione quay phắt lại và bắn cho anh một tia nhìn chết chóc.Cảm thất mệt mỏi vì chuyện này,cô liền dời tới chỗ ghế trống mà anh đã chỉ ra trước đó.Malfoy cũng tới ngồi ngay sát cạnh cô.

"Giờ thì ai mới là kẻ tuyệt vọng nào?".Anh hỏi.

Hermione đảo mắt và chờ đợi chiếc xe buýt đi tới trạm dừng của mình."Anh có biết là anh phiền phức tới mức nào không không hả?".Cô hỏi.

Malfoy bật cười lớn."Chuyên môn của tôi mà".

-------End chap 3-------

Bạn đang đọc Bus Stop của Marmalade Fever
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.