Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 2112 chữ

Buổi sáng tiếp theo,trời ngập mây,và Hermione đang khoác một chiếc áo cardigan ấm áp.Dì của cô đã làm cho cô một cái thẻ thành viên cùng với bà.Bà nói rằng nếu chỉ có nhiều hơn hai người,họ có thể thành lập một câu lạc bộ bài brit cho riêng mình.Dì cũng cảm ơn cô vì đã tốt bụng tới thăm dì,tặng cho cô một cái hôn ướt nhẹp với màu son cam lên trán trước khi tiễn cô lên đường.

Sau khi dừng lại một lúc để chà xát cho hết chút vệt son môi còn dính lại trên trán,Hermione tiếp tục bước dọc xuống vỉa hẻ tới chỗ đợi xe buýt.Cô đứng chờ ở đấy tầm hai phút,trước khi nhận ra ai đó cũng đang bước xuống vỉa hè từ hướng đối diện.

"Xin chào,một lần nữa".Cô nói,không lấy gì làm nhiệt tình cho lắm.

"Chào cô,Granger".Malfoy đáp.Anh đung đưa cái dù trong tay mình.Trước sự ngạc nhiên của cô,anh bung nó ra,và bước tới cạnh cô để cả hai người bọn họ cùng đứng che dưới đó.

"Anh cũng biết là trời đang không mưa chứ hả?".Cô hỏi.

Anh nhún vai,một cái nháy nhỏ khẽ xuất hiện nơi đuôi mắt."Tôi cứ nghĩ đó là một truyền thống nho nhỏ của chúng ta".Anh giải thích,với một chất giọng vui vẻ nhất mà cô từng nghe thấy ở anh.

"Anh không thể có được truyền thống chỉ sau đúng một ngày thôi đâu".Cô phản đối,dù rằng cũng cảm nhận được một nụ cười nhẹ khẽ giật nơi khóe môi mình.

Anh tặc lưỡi."Sao cô chắc chắn thế.Tất cả những lệ truyền thống thì đều bắt đầu với một lần đầu tiên mà.Vấn để chỉ là ở việc gìn giữ nó lâu dài thôi".Anh giải thích,gửi cho cô một cái nháy mắt khác.

Hermione nhướn một bên mày lên."Anh là ai,và anh đã làm gì với Draco Malfoy thế này?"

Anh bật cười lớn."Granger,Granger,Granger....làm ơn tha cho tôi đi".

Cô đảo mắt."Thế anh đang làm gì ở vùng thắt của Luân Đôn này vậy?".

Anh cân nhắc câu hỏi."Không nhiều lắm.Tôi gần như chỉ đứng đây,cầm một cái dù và trò chuyện với cô".

"Ý tôi không phải là thế".Cô nói,khẽ thúc vào một bên tay anh.

Anh thở dài."Nếu như cô phải biết,tôi đang đi làm".

"Đi làm á?".Cô hỏi.

Anh gật đầu."Chuyến xe buýt này sẽ thả tôi xuống nơi không quá xa so với Leaky Cauldron.Từ chỗ đó tôi có thể đi bộ".

Cô nhăn nhăn mũi."Nhưng mà,tại sao anh lại đứng đây,ở nơi đầu tiên?".

Anh cười khẩy."Tôi cho là cô chưa từng xuống con hẻm nhỏ ngay sát bên cửa hàng giày phải không?".Cô lắc đầu."Thái ấp là một thứ ảo ảnh đối với dân Muggle sống trong những cửa tiệm bán đồ trang trí lặt vặt ở đó.Thật ngạc nhiên là họ không hề nhận biết một thứ rộng tới nửa cây số ngay sát khu nhà mình".

Hermione hít vào một hơi thật sâu."Cơ ngơi của anh rộng tới cả nửa cây số á?".

"Và sâu mười lăm".Anh thêm vào.

"Mười l...ở ngay trung tâm Luân Đôn của giới Muggle ư?".Cô hỏi,ngạc nhiên tột độ.

"Cứ cho là như vậy đi,thái ấp đã được xây dựng trước khi một phần của thành phố được công nghiệp hóa".Anh nói thêm.

"Vậy nói tôi nghe".Cô hỏi,sau một lúc ngừng lại."Tại sao anh còn phải đi làm nếu là đúng anh giàu có tới mức độ ấy,như lời anh thừa nhận đó?".

Anh cười khẩy và kéo ống quần lên,để lộ ra một cái vòng kim loại ."P.O làm cho tôi đấy".Anh giải thích."Tôi phải có một công việc hoặc không thì nó sẽ gửi tôi đến Azzy."

"Ồ".Cô đáp,giọng hơi đứt quãng.

"Tôi biết tỏng là cô đang rất háo hức muốn biết chuyện đó".Anh nói.

"Biết chuyện gì cơ?".

"Cô muốn biết tôi đã làm gì".Anh tiếp lời."Cô muốn biết tại sao tôi lại có một cái Parole Officer".

Cô lắc đầu."Tôi hiểu rõ anh,thế nên tôi nghĩ mình có thể đoán được".

"Cô hiểu rõ tôi ư?Cô khá chắc chắn về điều đó chỉ bởi những việc đã diễn ra vào năm thứ sáu,đúng không?".Anh hỏi như một sự ngẫu nhiên,đổi chiếc dù sang tay bên kia.

"Tôi khá chắc chuyện này có liên quan đến những sự kiện năm đó".Cô đáp

"Tôi phải chấp nhận một thời hạn 5 năm cho việc đấy".Anh nói với cô."Nhưng cái P.O này thì là vì một lý do khác".

"Và đó là gì?".Cô hỏi,một bên mày nhướng lên.

"Biển thủ".Anh nói.

"Biển thủ á?".Hermione nhăn mặt.

"Chính thế".Anh đáp."Không hơn,không kém".

"Là loại biển thủ gì vậy?".Cô hỏi.

Anh cười khẩy."Chỉ là một vài thay đổi nho nhỏ trong di chúc của ông bố thân yêu của tôi thôi".

Cô lại nhướn mày lên."Cái gì,ông ấy chỉ để lại chín mươi tám phần trăm tiền bạc cho anh thay vì tất cả mọi thứ hả?".

Anh đảo mắt."Ông chỉ để lại cho tôi thái ấp".Anh nói."Và tôi chỉ sắp xếp để mình có thể chi tiêu tốt hơn một chút thôi".

"Và sau đó thì anh phá sản chứ gì?".Cô hỏi,vẻ hoài nghi lộ rõ ra ở cái cách cô nhướn hai bên mày lên.

Anh phá lên cười."Không.Tôi đã bán cái bình cổ với giá một nghìn galleons.Làm sao mà tôi lại phá sản được".

Cô nhìn anh,chớp mắt,nhận ra những ráng mây trĩu nặng trên nền trời kia rút cục cũng quyết định trút xuống vài giọt mưa tí tách lên bọn họ."Điều đó giải thích cho cái dù đắt tiền này".Cô nhận xét,bất giác xích lại gần anh hơn để tránh cơn dông vừa đến.

"Vậy là,cô thực sự không còn quan hệ với Weasel nữa à?".Anh hỏi.

Cô lắc đầu."Chúng tôi đã chia tay khoảng hai năm trước".

"Potter thì sao?".

Cô nhăn mặt."Eww,không".

Malfoy cười lớn."Không phải kiểu của cô à?".

Cô lắc đầu."Chúng tôi là bạn tốt của nhau,quá tốt để tính đến giả thuyết đó.Tôi không thể tưởng tượng ra bất cứ điều gì hơn thế nữa".

Anh đá chân mình vào một vũng nước."Tôi chỉ vừa nghĩ đến hắn ta vào một ngày khác.Và nhận ra một sự kì quặc rằng tên hắn hóa ra lại vần với từ 'nước thần tiên'.Tôi có thể làm vài điều gì đó với chuyện này...".

"Tôi nghĩ kia là xe buýt".Cô nhận xét,hướng cái nhìn chăm chú mỏi mệt xuống đường.

"Không".Anh nói."Đó là xe số 50.Nó rẽ trái ở đoạn này".Anh chỉ ra.

"Anh chỉ là một cái nguồn thông tin hữu ích,đúng chứ hả?".Cô hỏi.

"Kiểu như cô là một cái nguồn của mớ thông tin vô dụng chứ gì?".Anh đáp lại,châm chọc cô.

"Này".Cô phản đối.

"Những gia tinh Xume đã nổi dậy chống lại lãnh chúa của chúng bằng cách từ chối việc đánh bóng bạc trong một tuần vào năm bao nhiêu?".

"1253".Cô trả lời."Và nó không hề vô dụng chút nào.Đó là những thông tin hết sức thú vị mà tôi có thể dùng đến như một lợi thế của mình trong chiến dịch đòi quyền lợi cho các gia tinh".

"Tôi không thể tin được là cô còn biết rõ cả những chuyện đó".Anh đáp."Làm thế nào mà cô biết được?".

Hermione nhún vai."Một vài người trong số chúng tôi rất để tâm đến những giờ học của Giáo sư Binns".Cô giải thích.

"Và tôi dám cá là lão dê già đó sẽ rất hạnh phúcnếu quả thực lão vẫn còn có khả năng bộc lộ cảm xúc,hay để ý tới bất cứ cái gìkhi biết được rằng vẫn có một học sinh chú tâm tới bài giảng của lão ta.Tin tôi đi,cô là người duy nhất đấy.Lý do duy nhất cho việc qua được bài thi lấy chứng chỉ Phù thủy thường đẳng của tôi,là bởi vì tôi đã đọc sách giáo khoa".

"Anh có thể đọc hả?".Cô hỏi,giọng nhuốm vẻ hoài nghi giễu cợt.

Anh đảo mắt nhìn cô."Giờ thì đây".Anh nói."Xe buýt của chúng ta".Anh chỉ xuống đường nơi một chiếc xe buýt cọc cạch đang tới và dừng ngày phía trước họ.

"Ồ,số 52 may mắn,đúng không?".Cô hỏi,nhìn chăm chú vào cái xe ngay khi cửa vào của nó mở ra.Một dàn những người Muggle hối hả xếp hàng nối đuôi nhau phía trước họ.

"Nó vẫn chưa phát nổ nhỉ".Malfoy lên tiếng với một nụ cười khẩy.

"Đó là tất cả những gì mọi người mong đợi từ một chiếc xe buýt,tôi cho là vậy".Hermione nhận xét,bước lên xe và đưa ra cho tài xế xem thẻ của mình.Anh đi theo cô tới một chỗ ghế gần phía cuối và ngồi xuống ngay sát bên cạnh cô."Anh cũng nhận ra vẫn còn rất nhiều chỗ trống xung quanh đây chứ hả?".

Anh nhún vai,nhét cái dù của mình vào dưới ghế ngồi."Thì sao nào,ngồi chung với những kẻ lạ mặt hoàn hảo à?Dân Muggle,không ít hơn?Tôi sẽ đón nhận lấy cơ hội của mình với cô vậy".

"Anh đang tỏ ra quá tốt đối với tôi đấy".Cô đáp lại với một cái khụt khịt mũi.

Malfoy cười thầm."Đừng suy nghĩ về chuyện đó".Anh nói,tay hơi vung lên,rồi thở dài."Vậy,nói tôi nghe,cô vẫn sống một mình à,hay là không?".

Cô nhăn mũi nhìn anh."Tại sao anh lại bị ám ảnh vì chuyện đó thế nhỉ?Và dù sao thì vì cớ gì tôi phải nói cho anh nghe?Theo tất cả những gì tôi biết,anh có thể muốn...".

"Làm việc gì đó tồi tệ với cô khi cô đang ở một mình trong cái căn hộ nhỏ bé của cô ấy à?".Anh hỏi."Cho cô biết,tôi có thể là một tên tội phạm...".

"Nhưng không phải một tên tội phạm tầm thường.Tôi rành chuyện đó rồi".Cô kết lời.

"Ít nhất cũng nói tôi nghe,cô đã kết hôn hay chưa?".Anh nói,vẻ tổn thương.

Cô nhấc mắt nhìn lên khoảng bầu trời ngoài kia."Chưa".Cô đáp.

"Thú vị đấy".Anh nói,gãi gãi cằm."Hôn phu thì sao?".

Cô bật cười lớn."Không có vị hôn phu nào hết".

"Bạn trai?".Anh cố gắng.

Cô nhướng một bên mày lên nhìn anh."Anh nghĩ sao?".

Malfoy vờ như đang suy nghĩ một lúc."Bạn gái?".

Cô đấm vào tay anh."Không.Anh đang trở nên quá tò mò so với một người thậm chí còn không thích tôi đấy".Cô nhìn anh.

"Và cô thì đang nhiệt tình quá mức để xua đuổi người đàn ông đầu tiên quan tâm đến cô sau suốt một thời gian dài gặp lại".Anh chỉ ra.

Cô khịt mũi."Quan tâm ấy hả?Đó chính xác là gì thế?".

Một nụ cười thoáng xuất hiện trên gương mặt anh."Chỉ càn tưởng tượng ra nó thôi,Granger__tôi,cô....một cái dù,thế là thành ba".

Cô nhìn chằm chằm vào anh một lúc."Anh say rượu hả?".

Anh chắt lưỡi."Rõ ràng là cô không hề có một tý khiếu hài hước nào hết".

"Ồ".Cô đáp,giọng hơi tiu nghỉu."Ha ha".

"Dù sao thì,tôi thực sự rất mừng là chúng ta đã không bàn về kẹo cao su,ngày hôm nay.Đời sống tình yêu của cô,nếu có tẻ ngắt,thì vẫn thú vị hơn là những phong kẹo cao su".Anh nhận xét.

"Cảm ơn,tôi cho là vậy".Cô nói.

"Không có gì".Anh đáp lại,vẻ lịch sự.

"Vậy còn anh thì sao?".Cô hỏi."Có bất cứ điều gì lãng mạn trong cuộc sống của anh không?".

Anh thở dài."Tôi sợ là mình đã trải qua quá nhiều thời gian trong Azzy để có thể có được bất cứ mối liên hệ nào,dù lãng mạn hay không.Mặc dù,cũng có vài giám ngục khá xinh đẹp..".Anh nháy mắt.

Hermione bật cười lớn."Thật không công bằng khi đem đời sống tình yêu rỗng tuếch của tôi ra để mà đùa vui nếu như anh cũng y chang vậy,chả khác gì".Cô chỉ ra.

"Công bằng hay không,chuyện đó vẫn khá vui".Anh duỗi hai tay."Tại sao mấy cái ghế ngồi lại chật chội như vậy nhỉ?Hầu như chả đủ chỗ cho hai người".

Cô gật đầu đồng ý."Chúng ta sắp đến bến của tôi rồi".Cô chỉ ra.

"Trong trường hợp này,Fräulein(1),tôi sẽ nói auf Wiedersehen(2) với cô vậy".Anh nói.

"Anh biết đấy".Cô đáp."Tôi nghĩ anh đã mất đi một chút điên khùng khi ở xung quanh mấy giám ngục đó".

"Hoàn toàn có thể".Anh nói,thư giãn trong ghế ngồi của mình."Hẹn gặp lại cô sau,Granger".

Chiếc xe buýt hơi giật một chút để dừng lại.Hermione bước xuống lối đi giữa,ngừng lại trong giây lát để nhìn anh trước khi rời đi.Và cô có thể thề rằng đã thấy anh gửi cho cô một cái nháy mắt.

-------End chap 2-------

Chú thích:

(1) Tiếng Đức: quý cô

(2) Tiếng Đức: tạm biệt

Bạn đang đọc Bus Stop của Marmalade Fever
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.