Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Năm Đó Của Đàm Dịch Khiêm Và Kiều Sở Ngạn.

Tiểu thuyết gốc · 1737 chữ

Lúc Hứa Thiên Anh đến bệnh viện thăm Hạ Tử Du cũng vừa lúc thấy anh bạn Kiều Sở Ngạn và Đàm Tâm.

Hạ Tử Du thấy Hứa Thiên Anh liền vui mừng mỉm cười, “Chị Hứa.”

Hứa Thiên Anh để quà lên bàn sau đó đến chỗ Hạ Tử Du đang ngồi trên giường bệnh, “Tranh thủ nghỉ ra ngoài tìm chứng cứ chị qua thăm em và con trai em, bọn nhỏ đâu rồi?”

“Dịch Khiêm và bảo mẫu mang bé đi kiểm tra rồi.” Hạ Tử Du trả lời, sau đó cô hướng ánh mắt nhìn Đàm Tâm và Kiều Sở Ngạn đang ngồi trên ghế salon giới thiệu. “Chị Hứa, đây là Robert ông chủ cũ của em ở Male, còn kia là chị Tâm chị gái của Dịch Khiêm.”

“Xin chào.” Ba người khác sáo chào nhau, Hứa Thiên Anh chú ý đến Đàm Tâm, chị ấy biết Đàm Tâm qua mấy lần thấy Đàm Tâm đến văn phòng thẩm phán tìm thẩm phán Ngô để sửa án cho một ai đó. Hiện tại có Đàm Tâm ở đây vả lại cô không biết Đàm Tâm muốn sửa án cho ai cho nên chưa thể nói với Hạ Tử Du, nói chuyện một lúc thì chị Hứa đi cũng không kịp nhìn hai đứa nhỏ của Hạ Tử Du.

Kiều Sở Ngạn rất thích hai đứa nhỏ, không ngừng chơi đùa cùng bọn trẻ, Đàm Tâm nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô hít sâu một hơi cố gắng bình tỉnh nói “Dịch Khiêm, chị có thể nói chuyện với em một lúc được không?”

Đàm Dịch Khiêm đứng dậy từ trên giường giọng lạnh nhạt lên tiếng, “Ra ngoài đi.”

Sau đó anh sải bước ra ngoài Đàm Tâm cũng đi cùng, Hạ Tử Du có chút nghi hoặc cô đưa mắt nhìn sang Robert cất tiếng, “Robert, anh và chị Tâm có chuyện gì sao?”

Robert đứng thẳng người từ nôi em bé nhìn Hạ Tử Du bình tĩnh hỏi “Sao em lại hỏi như vậy?”

Hạ Tử Du thẳng thắng nói, “Em có biết chuyện của chị Tâm qua mẹ chồng em, bà nói chị Tâm rất yêu anh nhưng anh lúc nào cũng luôn tránh mắt chị ấy.”

Rpbert cười phong lưu nói, “Em đừng nói em không hiểu rõ anh, Đàm Tâm là chị gái của Dịch Khiêm, anh và cậu ấy xem như là đã quen biết nhau hơn mười năm, chính Dịch Khiêm còn không muốn anh làm khổ Đàm Đấy. Em đừng nói nói anh em không biết anh có gien duy truyền từ ba anh, rất phong lưu đó.”

Hạ Tử Du lườm anh nói, “Em thấy anh chính là yêu người khác nhưng không nói cho ai biết, nói đi, cô gái nào lại khiến anh từ bỏ một người ưu tú như chị Tâm?”

Robert cười như không cười tỏ ra nghiêm túc nói “Nếu người đó là em thì sao?”

Hạ Tử Du không tin lên tiếng, “Anh đừng có gạt em, nếu anh không nói thì em hỏi Dịch Khiêm đấy?”

Robert biết cô không tin nhưng trong lòng anh thấy thoải mái khi chính miệng thừa nhận trước mặt cô dù cho là cô không tin, anh cười nhún vai nói, “Ngay cả Dịch Khiêm cũng sẽ không biết, anh không nói cho cậu ấy biết.”

“Vậy vì sao anh và chị Tâm đi cùng nhau, lúc trước chị ấy nói là đi du lịch, cũng không nói là sẽ đến Male tìm anh.” Hạ Tử Du phản bác, cô xem anh như người bạn như tri kỉ mà quan tâm, dù sao trong ba năm cô khốn cùng khó khăn cũng là anh giúp đỡ cô, cũng là trong lúc cô và Đàm Dịch Khiêm li hôn anh cũng là người quan tâm chăm sóc mẹ con cô.

Ngoài hành lang Đàm Dịch Khiêm đang đứng đút tay vào túi quần ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, Đàm Tâm cũng rơi vào khoảng không xa xăm kia một lúc mới lên tiếng, “Chuyện năm đó thật xin lỗi em, chỉ vì tình yêu cố chấp của chị đối với anh ấy cho nên mới khiến em...Nhưng em yên tâm em và cô gái kia không có quan hệ gì cả, mấy ngày sau đó cô ấy đã thừa nhận với chị vì không thể làm cho em cùng cô ta cho nên Dịch Khiêm chị biết em biết nhưng không nói ra.”

Đàm Dịch Khiêm giọng âm lãnh vang lên, “Robert là bạn tôi, dù cho cậu ấy không nói nhưng tôi vẫn trách cậu ấy vì năm đó đã bỏ rơi chị, đứa nhỏ cũng là chị tự giải quyết khiến cho Robert phải áy náy với chị, nhưng chị không ngờ rằng Robert càng chán ghét và tránh xa chị. Đan Nhất Thuần vì biết chuyện năm đó của chị và Robert trong lúc điều trị tâm lí cho chị liền bị cô ta nắm. Đàm Tâm, chị chính là bị cô ta khống chế.”

Đàm Tâm kinh hãi nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô không thể ngờ người cô tin tưởng lại lợi dụng cô như vậy, “Không thể nào, Nhất Thuần sao có thể đối với chị như vậy? Cho dù cô ấy có lợi dụng chuyện chị và Robert nhưng cũng không ảnh hưởng đến em và Hạ Tử Du, tất cả mọi chuyện là do Đường Hân thao túng vì sao em luôn muốn ép cô ấy vào con đường chết?” Đàm Tâm mua chuộc người trong trại giam để đến thăm Đan Nhất Thuần, cô ấy đáng thương khóc và kể tất cả mọi chuyện cho cô nghe.

Đàm Dịch Khiêm xoay người nhìn Đàm Tâm, đôi mắt đen láy lạnh lùng giọng anh giống băng tuyết ngàn năm vang lên khiến Đàm Tâm bất giác sợ hãi. “Đàm Tâm, tôi nghĩ chị nên đi tìm một bác sĩ tâm lí khác, chị bị cô ta thao túng càng sâu hơn rồi. Chị đừng nói với tôi chị không thích Tử Du là vì chuyện thân phận của cô ấy là con gái của Ngô Tử Uyển, hay là cô ấy kiện tôi trên tòa, hoặc nói đúng hơn chị chán ghét thậm chí là ôm hận với cô ấy chỉ vì Robert yêu là cô ấy mà không phải chị hay Đan Nhất Thuần.”

Đàm Tâm bất giác lùi về sau một bước, miệng lắp bắp nói “Em...Em...” Cả buổi cũng không nói được câu gì.

Đàm Dịch Khiêm tính móc bao thuốc lá ra hút nhưng vì nhớ đến Hạ Tử Du và hai con trai cho nên anh vứt luôn cả bao thuốc lá vào thùng rác bên cạnh, giọng anh giảm chút lạnh lẽo nói, “Nếu chị vì chuyện Tử Du từng kiện tôi lên tòa mà không thích cô ấy tôi có thể nói cho chị biết mọi chuyện. Chắc chị không quên vào bốn năm trước tôi đưa Tử Du từ thành phố Y đến Los Angeles chị và mẹ có đến tìm Tử Du khi Đường Hân khóc lóc đáng thương trước mặt hai người. Kim Nhật Nguyên biết Liễu Nhiên là con gái tôi dù cho ông ta biết rõ đó là cháu ngoại ruột của ông ta, ông ta vẫn nhẫn tâm dùng con bé ép tôi từ bỏ hạng mục ở Saudi và dự án lớn của Arnold, sau khi tôi chấp nhận từ bỏ mới Liễu Nhiên mới được anh toàn, dù cho là dự án kia ông ta và tôi không có được nhưng tôi tin chắc rằng ông ta sẽ dùng đến Tử Du và Liễu Nhiên tiếp tục uy hiếp tôi cho nên tôi mới đưa mẹ con cô ấy qua Mĩ để đảm bảo an toàn cho hai mẹ con cô ấy. Nhưng chính tôi cũng không ngờ rằng Hạ Tử Du yếu đuối năm đó không nghi ngờ tôi hãm hại khiến cô ấy đi tù oan hai năm lại biết được chuyện năm đó của Ngô Tử Uyển, ba và mẹ, cô ấy đã âm thầm lên kế hoạch đánh lạc hướng Kim Trạch Húc khiến anh ta tin rằng tử Du rất hận tôi, cũng năm đó tôi khiến cô ấy mất đi đứa nhỏ thứ hai của tôi và cô ấy. Mặc dù tôi đã khiến Trung Viễn phá sản, Kim Nhật Nguyên vào tù nhưng mối nguy hiểm luôn rình rập chúng tôi. Đan Nhất Thuần cũng vừa hay là năm trong kế hoạch tôi đánh lừa Đường Hân và Kim Trạch Húc để họ không đụng vào cô ấy, nhưng chị biết không, lòng dạ của Đan Nhất Thuần còn thâm độc hơn Đường Hân. Đan Nhất Thuần chính là chủ mưu trong việc Đường Hân và Kim Trạch Húc ép tôi giao Đàm thị cho Kim Trạch Húc.”

Đàm Tâm dường như mới thức tỉnh, rất lâu cô mới tìm được giọng nói của mình, “Cho nên những gì Robert nói đều là thật, em đem toàn bộ Đàm thị chuyển sang cho Hạ Tử Du biến cô ấy là chủ của Đàm thị cho nên cho dù em đã kí tên vào bản chuyển nhượng kia thì Kim Trạch Húc và Đường Hân cũng không thể lấy được Đàm thị. Nói cách khác Đan Nhất Thuần cũng chỉ vì yêu em mới bắt tay cùng Đường Hân và Kim Trạch Húc?”

Đôi con ngươi của Đàm Dịch Khiêm trở nên kính kẽ hơn, anh lãnh đạm nói “Cho đến bây giờ chị vẫn còn muốn bênh vực và muốn sửa án cho Đan Nhất Thuần?”

“Làm sao em biết chuyện chị sửa án cho Nhất Thuần?” Đàm Tâm kinh ngạc hỏi anh.

“Vô ích thôi, cho dù chị có nhờ người sửa án cho cô ta thành một năm hay hai năm tù thì cô ta vĩnh viễn không có mạng để ra tù. Đàm Tâm, nễ mặt chị là chị gái tôi, tôi mới không để chị đi tới đi lui trong trại giam, nếu chị một mực kiên quyết muốn giúp cô ta thì tôi không ngại khiến chị không thể về thành phố Y được nữa.” Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng cảnh cáo, anh nói xong cũng cất bước đi về phòng bệnh cũng không quay đầu nhìn tinh thần hoảng sợ của Đàm Tâm.

Bạn đang đọc Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút- Minh Phi Angle sáng tác bởi minhphiangle95@
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhphiangle95@
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.