Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nấm đỏ trân quý

Phiên bản Dịch · 2026 chữ

Diệp Cẩm vừa nghe xong liền hứng thú, "Có có có, đương nhiên là có." Mới nghĩ thôi đã thấy ngon chảy nước bọt rồi. Hắn rõ ràng là nhìn thấy nàng thèm mà không được ăn.

Nhận được ánh mắt u oán của nàng, Tiêu Duyên nở nụ cười, thật sự là tiểu quỷ mong manh mà.

Buổi chiều, bọn họ đi theo Tiêu Duyên như bữa trưa đã nói, đổi phương hướng đi tới chỗ có nguồn nước. Ba người đi được một lát, Diệp Cẩm thấy bộ dạng Tiêu Duyên vẫn một mực như buổi sáng lo lắng chiều theo bọn họ đều không có săn bắn được thứ gì, trong lòng thật sự áy náy.

"Tiêu đại ca, ngươi không cần ở gần bọn ta như vậy, tránh xa một chút cũng không có chuyện gì xảy ra đâu. Ngươi xem hôm nay người còn chưa đánh được con mồi nào lớn cả."

Nhìn Tiêu Duyên có vẻ không có gì quan trọng. " Không sao cả, chúng ta tổng cộng có thời gian đến mấy ngày ngây ngốc ở chỗ này, không vội, cách xa các ngươi quá ta không yên tâm."

Diệp Cẩm bất đắc dĩ, vậy chẳng phải mấy ngày này hắn cùng Diệp Qúy đi theo giúp đỡ sao, thế lại càng làm nàng xấu hổ nhiều hơn nữa.

Lúc này Tiêu Duyên vừa vặn phát hiện ra một con gà rừng ở trong bụi cỏ phía trước mặt, giương tay bắn một mũi tên, nhanh chóng và chính xác. Quay đầu lại trông thấy Diệp Cẩm còn đang ở chỗ ấy rối rắm, "Ngươi đang nghĩ gì vậy, con mồi lớn cũng không phải lúc nào cũng đều có, Không lẽ ta săn cái này liền tính như là không săn được gì cả ư?" Hắn đi tới nhặt con gà rừng lên, giơ giơ lên áng chừng, trêu ghẹo nói:" Ngươi có muốn xách thử hay không, kỳ thật cũng rất mập, ngươi không nên coi thường gà rừng."

Diệp Cẩm 囧. Nàng chỗ nào coi thường gà rừng chứ? Chẳng qua là nàng nghĩ tới hắn đúng là nhân tài mà không được phát huy mà thôi. Lần trước nàng thật sự nhìn thấy săn được một con heo rừng đen nặng đến hai ba trăm cân lôi đến trấn trên bán.

Lúc này Diệp Qúy đang đứng cách đó không xa chen vào nói, "Đúng rồi, đại tỷ, ngươi không nên xem thường gà rừng. Tiêu Duyên đại ca đã rất lợi hại." Nửa buổi sáng săn con mồi so với một ngày săn thú của những người khác trong thôn còn nhiều hơn nữa. Hơn nữa hắn cảm thấy gà rừng rất tốt nha.

Diệp Cẩm:" . . . . . . . . . . . ." Căn bản không thể khai thông được mà.

Ba người lại đi về phía trước một hồi, giỏ trúc của Diệp Qúy ngay lập tức lại sắp đầy nữa. Tiêu Duyên thấy hắn không có gì làm, dứt khoát để hán cầm giúp con mồi. Diệp Qúy cao hứng chạy nhảy đi theo sau Tiêu Duyên, cực kì vui vẻ.

Diệp Cẩm ở dưới một gốc cây dưới tàng cây có kinh hỉ bất ngờ - - phát hiện một tổ nấm đỏ lớn.

Thứ nấm đỏ này ở thời điểm hiện đại rất quý giá bởi vì thành phần dinh dưỡng rất lớn, có đủ dưỡng âm, bổ thận, nhuận phế, bổ huyết, tăng cường trí não, có nhiều loại công dụng dưỡng nhan, có tiếng "vua của các loài nấm". Hơn nữa mặt khác còn không giống với những loại nấm khác có thể gây trồng nhân tạo sản xuất hàng loạt, đặc biệt ít ỏi, hoàn toàn dựa vào việc hái hoang dại.

Diệp Cẩm từng nhìn thấy trong "Bản thảo cương mục" ghi chép tỉ mỉ loại nấm đỏ này cho nên mới nhớ kĩ thứ này. Trong hiện thực nàng còn chưa từng được ăn qua, ngay cả về sau đến ở Hầu phủ cũng không được ăn bởi vì thứ tốt này hình như là cống phẩm trong hoàng thất, một năm cũng không có bao nhiêu.

Không nghĩ tới, hôm nay ngoài ý muốn cứ như vậy liền để nàng đụng phải một tổ, vận khí thật đúng là quá tốt không giống như bình thường.

Diệp Cẩm vội vã kêu Diệp Qúy cầm xẻng nhỏ đem qua cho nàng, chuẩn bị đào lấy.

Diệp Qúy đi lại nhìn thấy một đống nấm đỏ au, nhíu nhíu mày:" Đại tỷ, nấm này có thể ăn được hay không? Đỏ như thế khẳng định là có độc. Ta thấy vẫn là nên từ bỏ đi."

Diệp Cẩm tiếp tục động tác trong tay, đem xẻng đào xuống chỗ đất xung quanh tổ nấm, chậm rãi từng chút một, cạy trọn tổ nấm đào lên.

Đa số mọi người đều cho rằng trong núi thứ gì càng tươi đẹp thì lại càng có độc. Màu sắc của nấm này là màu san hô đỏ có là càng tiêu diễm cho nên người bình thường bắt gặp không nhận biết được phỏng chừng cũng không dám hái, "Tiểu tử ngốc, đây là đồ tốt đó. Đại tỷ nhận biết được ngươi cứ yên tâm, quay về cho ngươi nếm thử một chút tươi mới."

Tiêu Duyên đi tới, nhíu mày:" Đây là nấm đỏ?"

"Tiêu đại ca ngươi nhận biết được à?" Diệp Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu, bất quá sau đó lại nghĩ tới người trong thôn đều nói trước kia hắn có thể là công tử tronng nhà quyền quý liền bình thường trở lại. Chỉ cần có tiền thì thứ tốt gì còn không ăn được. Nàng đem nấm đó này đào trở về có nên cầm đem đi bán không?

"Ân, trước kia đã từng ăn qua." Tiêu Duyên cũng không phủ nhận, "Thứ này rất quý giá, hương vị cũng rất tốt, cứ cho là có tiền nhưng có đôi lúc muốn mua được cũng khó."

Diệp Cẩm gật đầu, quay lại mở to mắt cười đùa giỡn với hắn:" Xem ra người trong thôn nói rất đúng nha. Trước kia Tiêu đại ca quả nhiên là phi phú tức quý."

Tiêu Duyên dừng một chút, lần này không nói thêm gì nữa.

Diệp Cẩm cũng không lưu tâm, cúi đầu tiếp tục đào liền coi như bản thân chưa từng nói gì. Trong lòng mỗi người đều có bí mật không thể nói ra, chính mình cũng có, không muốn nói ra cũng rất bình thường, không nhất thiết phải đuổi theo người khác hỏi rõ.

Diệp Qúy nhìn thấy Tiêu Duyên mà hắn sùng bái nói thứ này là đồ tốt có thể ăn tự nhiên liền yên tâm, "Hóa ra thứ này thật sự có thể ăn a. Để ta tìm tìm thử xem gần đây có nữa không."

Diệp Cẩm gật đầu, "Ân, đi đi. Thuận tiện hái mộc nhĩ trên thân cây xung quanh đây cũng hái hết nhét vào trong sọt trúc của ngươi." Vừa nãy nàng nhìn thấy ở chỗ kia có rất nhiều cây chử, cây gỗ vàng và cây gỗ trầm, nấm ở gần đấy hẳn là có không ít. Trên những cây bị ngã gãy mục nát, mộc nhĩ mọn thành từng đám, xem ra rất có khả quan.

Diệp Qúy đáp ứng liền vui vẻ chạy đi tìm.

Tiêu Duyên thì ở chỗ phụ cận chủ yếu tìm kiếm tổ ong, chuẩn bị đến khi nào chuẩn bị quay về thì đào lấy mật ong.

Cuối cùng, Diệp Cẩm ở những chỗ gần đây đào được tổng cộng tới năm sáu tổ nấm đỏ. Mỗi tổ to đại khái có khoảng bảy tám cái, cũng có trên mười cái, mấy tổ đã đào được có tổng cộng cả mấy chục cây nấm đỏ. Mà Diệp Qúy cũng hái được rất nhiều mộc nhĩ, tận dụng triệt để mọi khoảng trống đã nhét đầy tam thất trong sọt trúc, đợi quay về lại đổ ra lựa chọn lại một lần nữa.

Diệp Qúy nhìn thấy Tiêu Duyên mà hắn sùng bái nói thứ này là đồ tốt có thể ăn tự nhiên liền yên tâm, "Hóa ra thứ này thật sự có thể ăn a. Để ta tìm tìm thử xem gần đây có nữa không."

Diệp Cẩm gật đầu, "Ân, đi đi. Thuận tiện hái mộc nhĩ trên thân cây xung quanh đây cũng hái hết nhét vào trong sọt trúc của ngươi." Vừa nãy nàng nhìn thấy ở chỗ kia có rất nhiều cây chử, cây gỗ vàng và cây gỗ trầm, nấm ở gần đấy hẳn là có không ít. Trên những cây bị ngã gãy mục nát, mộc nhĩ mọn thành từng đám, xem ra rất có khả quan.

Diệp Qúy đáp ứng liền vui vẻ chạy đi tìm.

Tiêu Duyên thì ở chỗ phụ cận chủ yếu tìm kiếm tổ ong, chuẩn bị đến khi nào chuẩn bị quay về thì đào lấy mật ong.

Cuối cùng, Diệp Cẩm ở những chỗ gần đây đào được tổng cộng tới năm sáu tổ nấm đỏ. Mỗi tổ to đại khái có khoảng bảy tám cái, cũng có trên mười cái, mấy tổ đã đào được có tổng cộng cả mấy chục cây nấm đỏ. Mà Diệp Qúy cũng hái được rất nhiều mộc nhĩ, tận dụng triệt để mọi khoảng trống đã nhét đầy tam thất trong sọt trúc, đợi quay về lại đổ ra lựa chọn lại một lần nữa.

Trước khi đi, Diệp Cẩm để Tiêu Duyên ghi nhớ chỗ này, làm kí hiệu, năm sau quay lại đây hái tiếp không cần phiền phức dựa vào vận khí tìm kiếm kiếm trong rừng nữa, chỉ cần đi đến chỗ này là được.

Khoảng nửa giờ thìn sau, bọn họ đi tới chỗ có nguồn nước mà Tiêu Duyên đã nói.

Đây là một suối nước nhỏ trong núi, hình dạng không quá giống với những chỗ khác, có rất nhiều tảng đá, dòng nước xuôi theo tảng đá chảy xuống hạ lưu. Nước suối trong veo, tảng đá trong suối bị dòng nước mài mòn đến tròn nhẵn và sạch sẽ, ngay cả từng đường vân trên tảng đá cũng đều lộ rõ, Đá tảng hai bên bờ phủ đầy rêu xanh, giẫm lên cảm giác trơn trượt.

Diệp Cẩm để tiểu Qúy dẫn nàng chậm rãi đi tới bên dòng nước, cố gắng đổ đầy một bình nước, hai người chia ra mỗi người uống nửa bình.

Tiêu Duyên cũng ngồi xuống bên cạnh dòng suối, dùng tay múc nước lên uống giải khát, lại đem bình nước lớn ở bên hông đổ đầy một bình, đặt qua một bên.

"Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi." Diệp Cẩm uống nước xong tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống, đề nghị nói:" Hiện tại vẫn còn rất sớm, ta và tiểu Qúy hái thảo dược cũng không sai biệt lắm, không bằng ở gần đây nghỉ ngơi, cũng có thể hảo hảo xem phong cảnh trong núi."

Dáng vẻ Tiêu Duyên như không có gì gật đầu, "Ân, cũng tốt, đoán chừng hai người các ngươi cũng mệt mỏi rồi."

Diệp Qúy nghe đến nghỉ ngơi rất vui vẻ, bất quá nghe Diệp Cẩm nói xem phong cảnh liền hỏi:" Chỗ này toàn là núi, có gì tốt để mà xem chứ đại tỷ?"

Diệp Cẩm nở nụ cười:" Ngươi ở trong núi này ngây ngốc lâu hơn so với ta, đương nhiên đã sớm nhìn chán rồi,. Không phải đại tỷ chỉ mới đến đây một hai tháng thôi sao? " Nàng chỉ chỉ dòng suối, "Ngươi trước tiên ngồi ở dưới này nghỉ ngơi một hồi, qua một lát nữa nếu như cảm thấy nhàm chán liền đi xuống nước bắt cá đi. Vừa rồi ta nhìn thấy ở chỗ đó có rất nhiều cá bơi lội. Nói không chừng hôm nay ngươi bắt được con cá lớn, buổi tối chúng ta quay về nhà gỗ liền có thể có cá nướng để ăn rồi."

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.