Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nướng thịt dã ngoại

Phiên bản Dịch · 1885 chữ

Diệp Qúy nghỉ ngơi được một lát quả nhiên là liền chạy nhảy xuống nước.

Tiêu Duyên ở trên bờ vội vàng đem con thỏ hôm nay săn được xử lý toàn bộ, dùng chủy thủ bén nhọn nhanh nhẹn lột da, mổ bụng, tiếp đó thuwafdijp có sẵn nước tẩy rửa sạch sẽ gói lại, thuận tiện ở một bên trò chuyện với Diệp Cẩm.

Diệp Qúy ở trong nước đùa giỡn một hồi, thật sự bắt được mấy con cá cỡ bàn tay, Diệp Cẩm để Tiêu Duyên thuận tiện đem mấy con cá này đi làm sạch sẽ, sau đó giúp hắn bẻ mấy dây mây mềm ở gần đó để xuyên vào miệng mấy con cá đó lại thành một xâu, để lúc trở về Diệp Qúy cầm sẽ thuận tiện hơn.

Trước khi đi, Diệp Qúy lật mấy tảng đá trong nước lên bắt vài con rùa nhỏ, mỗi con nho nhỏ còn không bằng bàn tay hắn nữa. Diệp Qúy nhìn thấy mới mẻ rất cao hứng nói:" Đại tỷ, ta muốn bắt bọn nó mang về nuôi thử có được không?" Diệp Qúy hỏi nàng, trên mặt tràn đầy mong chờ.

Diệp Cẩm suy nghĩ cảm thấy không ổn lắm, "Chúng ta còn ở chỗ nào này ngây ngốc đến mấy ngày. Hiện tại nếu như ngươi bắt chúng nó đem về nhà cây, bọn chúng sẽ chết mất." Đến lúc đó nếu như mấy con rùa này chết thật, không chừng hắn sẽ khóc lên mất.

Nói xong, khuôn mắt nhỏ nhắn của tiểu Qúy suy sụp lại, cả người uể oả, mất mát nói không nên lời.

Diệp Cẩm nhìn thấy không đành lòng thế là mở miệng an ủi hắn:" Được rồi được rồi, không bằng cứ như vậy đi tiểu Qúy, Ngươi đem bọn chúng thả về nước trước, đợi qua hai ngày nữa tới thời điểm quay về thì quay lại đây bắt hai con mang về, thế nào?" Tóm lại làm như vậy cũng không tệ.

"Thật sao?" Diệp Qúy có chút không tin hỏi lại:" Nói rồi đó nha, ta sẽ ghi nhớ kĩ. Đại tỷ không cho ngươi giống như nương gạt người ta." Trước kia nương cũng dùng lời này lừa gạt hắn không ít, nói là đợi qua hai ngày kỳ thật chính là để hắn đem chuyện đó lãng quên đi mà thôi . . . . . . . .

Diệp Cẩm có chút 囧, đưa tay lên gõ nhẹ đầu hắn một cái quở trách:" Ngươi nói bậy bạ gì đó, đại tỷ có khi nào đã lừa gạt ngươi chưa? Tiểu quỷ bướng bỉnh, ngươi yên tâm đi, hai ngày sau nhất định để ngươi mang bọn nó về nuôi."

Diệp Qúy dụi dụi cái đầu bị gõ đến đau, lưu luyến không rời thả con rùa con trong tay về dòng suối, lúc này mới miễn cưỡng xem như là đồng ý rồi.

Đợi Diệp Qúy lên bờ mang giày xong, ba người đi theo đường cũ quay về. Bởi vì giỏ trúc của Diệp Cẩm và Diệp Qúy đều đã được nhết đầy không sai biệt lắm nên lúc quay về bọn họ cũng không có hái thêm thảo dược nữa, cũng không phát hiện ra thêm những thứ linh tinh các loại như nấm đỏ chứ đừng nói đến thảo dược có giá trị gì nữa. Vì thế lúc quay về dường như ba người đi nhanh hơn. Chẳng qua thỉnh thoảng Tiêu Duyên nhìn thấy con mồi nào thuận mắt liền thuận tay bắn một mũi sau đó Diệp Qúy vủi vẻ nhảy nhót chạy tới nhặt con mồi đem về tiếp đó lại đi về phía trước.

Hơn nữa canh giờ sau, ba người đã về tới nhà gỗ.

Lúc này trời còn chưa tối nhưng thời tiết tháng mười một nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, nhiệt độ đã giảm dần nên cảm giác có chút lạnh.

"Ta đi đốt lửa trước." Tiêu Duyên tìm chút củi khô ở phụ cận xung quanh ôm trở về, ở dưới một tàng cây cách đó không xa đốt lửa lên, sau đó dùng vài cành cây rắn chắc dựng thành một cái giá, đem toàn bộ con thỏ buổi chiều này đã được xử lý ở kế bên dòng suối đặt lên trên lửa nướng quay một hồi lật con thỏ lại.

Diệp Qúy ở bên một với bộ dạng học hỏi, cũng tìm một cái cây nhỏ đem mấy con cá chiều này hắn bắt được đâm xuyên thành một chuỗi, ngồi kế bên lửa tự mình nướng.

Diệp Cẩm với bọn họ ngồi chung nướng thịt bên lửa được một hồi liền cảm thấy cơ thể đã ấm lên. Diệp Cẩm tận dụng khoảng thời gian này đem số thảo dược hôm nay thu hoạch được sắp xếp lại một phen để cho giỏ trúc có chỗ trống để ngày mai lại tiếp tục đi hái thảo dược.

Tam thất Diệp Cẩm để Diệp Qúy lấy luôn toàn bộ rễ cây bỏ vào giỏ trúc hiển nhiên là chiếm quá nhiều không gian. Diệp Cẩm hái hết quả trên cây xuống bỏ vào trong một tấm vải bố gói lại sau đó đem những bộ phận còn lại tận lực đè ép để chung một chỗ, trước đó đã chuẩn bị sẵn dây thừng gom lại trói thành một bó, cứ như vậy lại tiết kiệm được không ít không gian. Hơn nữa đến thời điểm quay về nhà cũng có thể trực tiếp cầm đem về hoặc là dùng một thanh gỗ lấy dây buộc hai đầu lại gánh trở về.

"Đại tỷ, đại tỷ, cá của ta nướng xong rồi. Ngươi mau qua đây nếm thử." Giọng nói hứng khởi của Diệp từ chỗ cách đó không xa truyền đến.

"Ta đây, đợi ta nhanh chóng làm xong cái này đã." Diệp Cẩm buộc tam thất lại, trước tiên đặt vào bên cạnh cây đại thụ, dùng khăn tay lau sạch sẽ, đi tới bên đám ửa ăn này nọ.

Ban đầu xâu cá ở trong tay Diệp Qúy đã nướng đến vàng óng ả và giòn rụm, Tiêu Duyên giúp rắc đều một ít muối lên phía trên, dùng một cái lá gói lại đưa cho Diệp Cẩm, "Ăn đi."

Diệp Qúy vội vã ở một bên giành công làm bộ dạng giống như rất sợ người khác không biết:" Đây chính là do ta nướng đó, ngươi mau nếm thử đi." Chẳng qua là có Tiêu đại ca ở một bên chỉ dẫn mà thôi.

Câu nói kế tiếp hắn còn chưa kịp nói ra, mở to mắt mong chờ nhìn Diệp Cẩm chỉ chờ Diệp Cẩm khen ngợi giống như chú chó nhỏ đang chờ thưởng.

Diệp Cẩm nhận lấy cá trong tay Tiêu Duyên, nhìn có vẻ không tệ, ngửi cũng rất thơm không biết ăn sẽ như thế nào. Diệp Cẩm cắn thử một ngụm, thấy Diệp Qúy và Tiêu Duyên giương mắt nhìn nàng, đôi mắt trông mong chờ nàng đánh giá.

Diệp Cẩm chuẩn bị khích lệ đột nhiên trong lòng nổi lên muốn trêu đùa vì thế nàng cố tình nhíu nhíu mày sau một lúc cũng không nói lời nào. Trái tim Diệp Qúy và Tiêu Duyên treo lơ lửng cho là nàng đang nghĩ bọn họ làm không thể ăn nổi. Diệp Cẩm nhìn thấy vẻ mặt buồn cười này ra sức nghẹn lại.

Mãi đến lúc một lúc sau Diệp Cẩm mới làm ra vẻ gật gật đầu:" Hừm . . . . . . . . Mùi vị . . . . . . Có vẻ cũng không tệ lắm." Cá này hương vị đầy đủ đúng là món ăn nguyên thủy giữ trọn hương thơm tinh khiết, ngoài ra liều lượng muối và gia vị các loại cũng rất đầy đủ, quả thật là cực kì thơm ngon.

Hai người Diệp Qúy và Tiêu Duyên thở phào đồng thời cũng không biết nói thêm gì nữa, nhìn vẻ mặt vừa nãy của nàng còn tưởng nàng muốn nói là quá khó ăn nữa chứ.

Diệp Cẩm nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của hai người, cuối cùng Diệp Cẩm nhịn không nổi nữa phì một tiếng bật cười:" Được rồi được rồi, vừa nãy ta nói giỡn với các ngươi thôi, chỉ nghĩ muốn dọa các ngươi một chút mà thôi, "Hơn nữa hương vị con cá này không tệ nha, ăn vào thật sự ngon vô cùng, không tin các ngươi tự nếm thử đi."

Diệp Qúy mở to hai mắt nhìn, càng thêm hết chỗ nói:" . . . . . . . . . Đại tỷ ngươi thật xấu." Cùng với bộ dạng hồi mới đến đây không hề giống nhau. Hắn thật hoài niệm đại tỷ ôn nhu điềm đạm lúc đó, như thế nào mà lại thành như thế này . . . . . .

Diệp Cẩm lại cắn thêm một miếng cá trong tay:" Ta có chỗ nào mà trở nên xấu hơn hả? Diệp Qúy ngươi là tên tiểu quỷ hẹp hòi mà, đùa giỡn một xíu thôi cũng không được." Nói xong còn khoa trương trừng mắt nhìn hắn.

Diệp Qúy không phục làm mặt quỷ, thè lưỡi đáp trả lại nàng.

Tiêu Duyên bị hai người làm trò chọc cười.

Nàng làm sao mà bại hoại xấu chỗ nào được chứ, vốn dĩ trước kia hắn gặp nàng chính là dáng vẻ này, chỉ là nhân sinh lúc trước không quen liền thu liễm lại bản tính mà thôi. Hiện tại ở đây đều là người quen tự nhiên liền bộc lộ ra.

Một hồi sau, con thỏ cũng đã được nướng xong, ba người lại đắc ý ăn thịt thỏ nướng được quét mật ong thơm ngon.

Diệp Cẩm lại lần thứ hai được chứng kiến kỹ năng nướng thịt dã ngoại của Tiêu Duyên. Từ buổi trưa nhìn thấy ở bên cạnh suối xử lí con thỏ đến nướng thỏ, quét mật ong, cắt từng lát thịt, quả thật là lưu loạt, động tác thành thục cực kì.

Diệp Cẩm rất ngạc nhiên:" Tiêu đại ca, trù nghệ ngươi như thế nào vậy? Ta đoán khẳng định rất tốt nha." Nhìn tư thế thành thạo nướng thịt của hắn nhất định không sai. Lú trước bản thân còn từng lo lắng tiểu Cẩn Du bình thường không được ăn ngon, lần này xem ra là bản thân lo lắng vô ích rồi.

Tiêu Duyên bị nàng hỏi vấn đề ngây ngẩn cả người.

Hắn có thể nói ngoài khả năng nướng thịt ở bên ngoài đồng ruộng thôn quê ra còn những món ăn khác làm ra thật sự nát bét không? Có lẽ bị xem thường không?

Trong nhà có hai người chỉ biết mở miệng ăn còn bị phụ thân khinh bỉ đã e sợ nên lúc này có chút khó xử, vì thế nói với Diệp Cẩm:" Cũng tạm được đi . . . . . . . có thể ăn được." Nói xong hắn giơ tay lên sờ mũi, trong lòng cảm thấy chột dạ.

Diệp Cẩm không phát hiện ra hắn khác thường tiếp tục tập trung ăn miếng thịt thỏ nướng hắn cắt ra đưa cho nàng.

Dù sao hiện tại nàng cũng đã nhận định trù nghệ của Tiêu Duyên rất tốt, cho là hắn nói tạm được chỉ là cách nói khiêm tốn thôi.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.