Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị xây nhà

Phiên bản Dịch · 1905 chữ

Diệp Cẩm nhíu nhíu mày, lẽ nào đây là người châm ngòi ly gián trong gián trong truyền thuyết?

Diệp Như khinh thường liếc nầng một cái:" Quan hệ giữa ta với đại tỷ ta có tốt hay không thì có liên quan gì tới ngươi hả? Chuyện của chúng ta không cần một ngườ ngoài như ngươi bận tâm. Ngươi tự đi mà lo cho bản thân mình, đừng trèo cao quá lại bị ngã một cách hung ác tới đó ta nhất định là người đầu tiên chế giễu ngươi."

"Đại tỷ, chúng ta đi." Diệp Như kéo Diệp Cẩm đi cái gì cũng không không thèm mua liền đi ra ngoài cửa." Để lại khuôn mặt ảm đạm của La Ngọc Dung và vẻ mặt khó chịu của bà chủ vì mất đi sinh ý làm ăn.

Hai người ra khỏi cửa đi rất nhanh, Diệp Như vừa đi vừa kể cho Diệp Cẩm nghe về ngọn nguồn của La Ngọc Dung. Từ trong lời nói của nàng Diệp Cẩm đại khái hiểu được bảy tám phần.

Nguyên bản là từ thời điểm Diệp Cẩm chưa tới Diệp gia thôn, đại tỷ của Diệp Như và tú tài duy nhất ở trong thôn là Diệp Cẩn Văn có hôn ước với nhau. hai người từ nhỏ đã định thân nhưng từ sau khi Diệp Cẩn Văn khảo được tú tài không nhìn tới nhà mình nên vẫn luôn muốn bội ước.

Đầu năm năm nay, Diệp Cẩn Văn khảo được cử nhân, nhà bọn họ lại càng cố gắng hết sức muốn hủy bỏ cửa hôn sự này, thậm chí veef sau còn trèo cao lên nữ nhi của huyện thái gia, cuối cùng về sau cả một nhà đều đi theo trong thôn Diệp gia dọn đi sạch sẽ, có thể nói là hoàn toàn được sống trong cuộc sống giàu sang phú quý.

Đối với chuyện đại tỷ mình bị vứt bỏ, Diệp Như vẫn luôn có chút canh cánh trong lòng, quan hệ của nàng và đại tỷ trước kia rất tốt. Trước đây bởi vì chuyện đính thân của hai nhà mà Diệp Như và đại tẩu tương lai là đại tỷ của La Ngọc Dung tình như tỷ muội nhưng ở thời khắc mấu chốt cuối cùng La Ngọc Dung cũng ngại bần yêu phú vì để bản thân có những ngày tháng tốt đẹp đương nhiên sẽ không bận tâm tới tình nghĩa tỷ muội ngày trước.

Từ đó về sau, Diệp Như hoàn toàn oán hận một nhà nàng ta.

Đối với chuyện này đã qua đi một khoảng thời gian, một nhà thì ở trấn trên một nhà thì ở Diệp gia thôn căn bản là khó có thể chạm mặt, cả một nhà Diệp Như đã rất lâu chưa từng nhắc tới chuyện này. Vì thế sau khi Diệp Cẩm đến, người trong nhà chưa từng đề cập qua với nàng cho nên nàng mới không hiểu rõ ngọn ngành chuyện này.

Diêp Cẩm sau khi nghe xong không khỏi thổn thức một hồi, nam nhân ở cổ đại này sau khi khảo được công danh vứt bỏ thê tử tào khang không ít ngay cả đã gả vào cửa còn có thể hưu huống chi đây chỉ là có hôn ước trong người.

Khúc nhạc đệm này rất nhanh liền đi qua, cảm xúc của Diệp Như đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngoài miệng thì mắng chửi người ta một trận sau đó liền nguôi giận đi. Sau đó hai người lại đi tới một tiệm bố trang khác cắt vài thước vải tiếp đến quay về chỗ đậu xe trâu.

Thời điểm hai người đi tới xe trâu ngồi, cơ bản mọi người đều đã đến đông đủ chỉ có Mễ thị không có mặt, nghe nói buổi sáng mời đại phu xong liền vội vã quay về trong thôn. Diệp Cẩm và Diệp Như mắt không thấy thì tâm không phiền, vui vẻ dễ chịu.

"Hừ, đại tỷ, Diệp Oanh Oanh thật quá đáng ghét." Trên đường Diệp Như đột nhiên ghé vào bên tai Diệp Cẩm nói thầm:" Tỷ xem bộ dạng của nàng ta kìa, hận không thể cả người đều dán lên Tiêu đại ca, thật không biết xấu hổ, không phát hiện Tiêu đại ca căn bản không hề để ý tới nàng sao?"

Đối với Diệp Như mà nói, nàng đã sớm nhận định Tiêu Duyên khẳng định sẽ trở thành tỷ phu tương lai của mình. Hiện tại nhìn thấy nữ tử khác đung đưa câu dẫn tỷ phu tương lai nên nàng đương nhiên là cực kì tức giận không tránh khỏi việc mắng nàng ta hai câu.

Từ sau lần trước cùng Diêu Thúy Hoa trở mặt náo loạn, thanh danh của Diệp Oanh Oanh ở trong Diệp gia thôn liền trở nên không tốt. Diêu Thúy Hoa không hổ lf miệng rộng, gặp người nào liền thêm mắm thêm muối đem hai người Diệp Dung Dung và Diệp Oanh Oanh nói đến cực kì tồi tệ, bình thường đi lại trong thôn đều bị người này người kia chỉ trỏ không thể ngẩng đầu lên.

Chẳng qua sau chuyện này Diệp Oanh Oanh giống như thay đổi cả người. Trước kia ở trước mặt Tiêu Duyên rất kín đáo người bình thường không thể nào nhìn ra tâm tư nàng dành cho Tiêu Duyên từ sau chuyện đó trở nên táo bạo, ba ngày hai lần lại chạy đến Tiêu gia. Diệp Cẩm đã nhìn thấy qua mấy lần, rốt cuộc cũng không biết nàng muốn nháo thứ gì.

"Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút đừng để bị người khác nghe được. Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, muốn nói gì thì đợi quay về nhà đóng cửa lại rồi muốn nói thế nào thì nói, ở bên ngoài chú ý một chút sẽ tốt hơn. Xem cái tính tình nóng nảy của ngươi này." Diệp Cẩm nhìn thoáng qua ở phía trước thấy Diệp Oanh Oanh vẫn luôn quay đầu lại nói chuyện với Tiêu Duyên, trong lòng nhiều ít gì cũng có khó chịu.

Diệp Như bĩu môi, "Được rồi, lần sau muội sẽ chú ý hơn. Nhưng mà đại tỷ ngươi nhìn thấy cũng không có một chút tức giận nào à?" Nàng nhìn Diệp Cẩm lại nói:" Ngươi quay về nhín thời gian ra một ít nói chuyện với Tiêu đại ca, nói hắn không được để ý đến Diệp Oanh Oanh nếu không ngươi sẽ tức giận. Tiêu đại ca nhát định sẽ nghe lời ngươi nói."

Diệp Cẩm nghe xong quay đầu lại cho nàng một ánh mắt quở trách, không thèm nói gì nữa.

Khoảng hơn một canh giờ sau, Diệp Như và Diệp Cẩm đã về tới nhà. Lý thị đang ở trong sân viện bện một cái sàng trúc lớn, Diệp Qúy ở một bên hỗ trợ, nhìn thấy các nàng tiến vào, hắn lập tức buông nhánh trúc trong tay chạy tới. Bỗng chốc nhào vào trong lòng Diệp Cẩm, "Đại tỷ nhị tỷ."

"Làm gì mà chạy nhanh vậy, cả ngày cứ hấp ta hấp tấp, mau cách đại tỷ ngươi ra xa một chút, vừa trở về đã mệt rồi còn bị ngươi lôi kéo." Lý thị mỉm cười dạy dỗ rồi bỏ đồ trong tay xuống đi qua gỡ bao đồ trên người hai người xuống, "Mau vào nhà uống nước nghỉ ngơi một lát, tiểu Qúy đi vào rót nước cho đại tỷ nhị tỷ."

Diệp Cẩm vội nói:" Không cần đâu nương, chúng ta ngồi xe trâu về một chút cũng không có mệt." Nàng lấy cái túi đựng tiểu long bao đưa cho Diệp Qúy, "Cái này là cho ngươi, cầm lấy ăn đi, nhớ giữ lại cho phụ thân và nương."

Diệp Qúy cầm tiểu long bao trong tay vui vẻ nói:" Đa tạ đại tỷ."

Diệp Cẩm và Diệp Như đi vào nhà để đồ xuống rồi ngồi uống một chén nước. Lý thị từ bên ngoài đi vào.

"Như thế nào rồi? Số thảo dược kia có người nào cần không?" Hôm nay Lý thị lo lắng cả ngày không biết số thảo dược có bán ra được không.

Diệp Như cao hứng, "Như thế nào lại không có ai cần chứ? Nương, bọn ta chính là tay không trở về đó."

Lý thị không để ý nàng, tiếp tục nhìn Diệp Cẩm đợi nàng trả lời.

Diệp Cẩm lấy hà bao đem theo bên người móc ra ba mươi hai lượng bạc lại kêu Diệp Như lấy hai mươi lượng trên người nàng ra đặt ở trên bàn, "Đây là bạc hôm nay bọn ta bán thảo dược có được, đây là toàn bộ đó. Còn có một ít bạc lẻ đã xài một ít, tổng cộng có hơn năm mươi lượng bạc."

Lý thị nhìn bạc ở trên bàn, kinh sợ cười toe toét:" Nhiều như vậy sao?" Bà đưa tay sờ sờ mấy nén bạc, có chút khó tin.

Sống đến từng tuổi này bà còn chưa bao giờ được thấy nhiều bạc như vậy,

Hai người gật đầu, Diệp Như hăng hái nói:" Đúng nha, nương ngươi không biết số thảo dược đại tỷ hái về có giá trị như thế nào đâu. Bọn ta cũng hoàn toàn không ngờ tới thoáng cái liền có thể bán được nhiều bạc. À, đúng rồi, đại tỷ còn nói đem nhà chúng ta xây mới lại một lần nữa."

Lý thị kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩm.

Diệp Cẩm mỉm cười, "Ý tứ của ta là đã xây tường viện không bằng cũng đem nhà xây cùng luôn, dù sao hiện tại trong tay cũng có tiền, chậm chạp giữ lại cũng không biết tiêu xài làm sao còn không bằng xây nhà mới, không sai biệt lắm thì cũng đủ tiền xây rồi. Trước khi qua năm mới ta sẽ đi vào trong núi một chuyến nữa, bạc kiếm được sau đó liền giữ lại, đợii đầu xuân dọn dẹp nhà sạch sẽ, xem có thể buôn bán nhỏ gì đó kiếm lời không thử làm một sinh ý nhỏ." Dù sao so với miệng ăn núi lỡ tốt hơn nhiều.

Lý thị suy nghĩ cảm thấy lời nói của Diệp Cẩm cũng không sai.

Vốn dĩ bà không nghĩ tới xây nhà mới, rất nhanh liền tới năm mới có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, trong tay không còn dư lại chút tiền nào trong lòng cũng không nỡ, vừa mới kiếm được một món tiền thế này còn kịp cầm nóng trong tay liền phải xuất ra, bà thật sự không muốn.

Chẳng qua suy nghĩ tới lời nói của khuê nữ cũng đúng, sau khi xây nhà mới tốt xấu gì cũng có một chỗ tốt để ở bằng không giữ lại trong tay sẽ từng chút từng chút một tiêu xài hết. Đến lúc đó, nhà mới không có mà tiền cũng không biết đem xài ở chỗ nào. Thật sự là không có lợi còn không bằng xây nhà mới.

Buổi tối trước khi chuẩn bị đi ngủ Lý thị bàn bạc với Diệp Song Căn, một nhà quyết định hay là dùng năm mươi lượng bạc này tranh thủ trước khi năm mới tới mau chóng xây nhà mới.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.