Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đọc sách học chữ

Phiên bản Dịch · 2357 chữ

Chuyện xây nhà nói làm liền làm.

Bởi vì chân Diệp Song Căn bị thương vẫn còn nằm ở trên giường nên chuyện mua vật liệu xây dựng và mời thợ không có ai đứng ra làm. Diệp Cẩm nghĩ Diệp đại ca nhà Vương tẩu tử cách vách tin tưởng được nên sáng sớm ngày hôm sau vừa ăn cơm xong liền chạy qua mời hắn qua bên này giúp thu xếp mọi chuyện.

Diệp Đại Sơn nghe xong sảng khoái đồng ý, "Được nha, như thế lại không đồng ý chứ. Xây nhà mới là chuyện tốt, chỉ cần nó hữu dụng. Ngươi chỉ cần lên tiếng trông coi."

Hôm qua Diệp Cẩm vừa qua hỏi nàng chuyện xây nhà, hôm nay đã nói muốn mời thợ nên Vương tẩu tử nghi ngờ hỏi:" Cẩm nương, nhà ngươi có dư đủ bạc để xây nhà không?" Nói xong liền cảm thấy nói vậy không ổn lại nói:" Ý tứ ta là sợ nhà ngươi không đủ bạc. Thời điểm xây nhà hay cái gì cũng vậy, trong tay dư lại chút bạc trong lòng cũng kiên định hơn đúng không?"

Tình huống nhà Diệp Cẩm không phải nàng không biết, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng có những ngày tháng dư dả, mấy ngày hôm trước chân Song Căn thúc lại bị thương, nhất định tiêu hết không ít bạc. Ngược lại lần này này như thế nào lại muốn xây nhà? Trông cậy vào tiền bán cua đoạn thời gian trước cũng không thể đủ nha.

Đối với nghi vấn của Vương tẩu tử Diệp Cẩm đương nhiên hiểu rõ, "Tẩu tử, ngươi không cần lo lắng." Nàng vừa cười vừa nói:" Khoảng thời gian trước tẩu quay về nhà mẹ đẻ, ta cũng không có nhàn rỗi lên núi một số theo dược đem về mang lên các tiệm ở trên trấn trên bán thử, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ mà buôn bán lời chút bạc miễn cưỡng đủ dùng."

Gần đây bởi vì đủ thứ mọi chuyện nên đã rất lâu nàng và Vương tẩu tử không có tụ họp nói chuyện phiếm với nhau. Lúc trước, thời điểm Diệp Song Căn bị thương đúng lúc Vương tẩu tử bởi vì thân nương bên nhà mẹ đẻ bị bệnh nặng phải về bên đó ở một thời gian mãi cho đến ngày thứ hai Diệp Cẩm đã đi lên núi hái thảo dược mới quay về.

Vì thế Vương tẩu tử cũng không biết nàng đi lên núi hái thảo dược sau khi trở về Diệp Cẩm cũng chưa kịp nói với nàng.

Vương tẩu tử nghe vậy thật sự kinh ngạc một phen, "Thật sao? Ngươi nhận biết được cả thảo dược ư?"

Diệp Cẩm gật đầu, cười nói:" Đúng vậy, nhận biết được một chút. Trước kia ở kinh thành không thể nào ra khỏi cửa, nhàm chán nên thường cầm sách về thảo dược xem qua, bên trong đều có bức vẽ minh họa, chậm rãi xem liền hiểu được.

Vương tẩu tử gật đầu tỏ ý hiểu rõ, thảo dược ở chỗ bọn họ rất có giá trị, thật sự có tiếng. Nếu như nói như vậy thì cũng không còn khó lý giải việc như thế nào lại đủ bạc xây nhà mới.

"Một nhà Song Căn thúc có ngươi thật đúng là có thêm bảo bối." Vương tẩu tử hết sức cao hứng nói, "Cẩm nương nha, ngươi nói ngươi đây sao lại tài năng đến thế? Nhà khác thật sự là hâm mộ chết mất. Thanh danh này mà truyền ra ngoài tương lai người đến đề nghị kết thông gia không phải giẫm đạp hư cửa nhà ngươi luôn sao?"

"Tẩu tử, ngươi nói gì vậy, cái này cũng quá khoa trương rồi." Diệp Cẩm phì một tiếng bật cười, khuôn mặt có chút ửng đỏ, nàng nhìn thoáng quá Diệp Đại Sơn ở bên cạnh, "Tẩu tử, Diệp đại ca còn đang ở kế bên, ngươi nói gì đó, không phải là muốn hắn chê cười ta?"

"Hắn dám chê cười?" Vương tẩu tử nghe vậy nhìn lướt qua Diệp Đại Sơn, giả vờ ghét bỏ đuổi hắn đi, "Đi đi đi, đi ra ngoài đi, chỗ nữ nhân bọn ta nói chuyeejnnguoiw còn đứng ở đây làm gì? Thật sự là đầu gỗ, mau ra ngoài đi."

Diệp Đại Sơn đang đứng nghe hăng say, nghe thế có chút dở khóc dở cười, "Được được được, ta đi ra ngoài là được, không thèm chấp nhặt với ngươi." Nói xong hắn cầm cái ghế nhỏ đi ra ngoài sân chơi đùa với tiểu nữ nhi.

"Được rồi, không còn ai nữa chỉ có hai chúng ta." Đợi sau khi Diệp Đại Sơn đi ra ngoài, nàng kéo Diệp Cẩm đi qua ngồi kế bên cạnh, "Bây giờ không cần xấu hổ nữa, tẩu tử cũng không phải người ngoài. Ngươi nói một chút cho tẩu tử nghe, gần đây có phải có ý trung nhân gì đó đúng không, tẩu tử giúp người trước đi nghe ngóng thử, xuống tay sớm một chút.

Diệp Cẩm có chút 囧.

Đây là chuyện gì đây chứ? Còn phải xuống tay sớm một chút? Lại càng không phải là đồ vậy gì mà cần phải đoạt lấy chứ?

Diệp Cẩm trong nháy mắt nhớ tới Tiêu Duyên, nghĩ tới hắn bị các cô nương trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp bao quanh ở chính giữa xé áo tranh đoạt, bản thân đột nhiên chạy vào giữa đám nữ nhân kéo hắn vào trong lòng, lớn tiếng tuyên bố: Đây là nam nhân của ta.

Hình ảnh đó . . . . . . . . . . . thật đúng là hơi chua nha.

Vẻ mặt Diệp Cẩm thoáng cái đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng nói:" Ta chỗ nào mà có ý trung nhân chứ. . . . . . . . . . "

Vương tẩu tử nhìn thấy dáng vẻ này của nàng có chút che giấu tinh tế.

Lúc trước, không phải bọn họ chưa từng thảo luận qua chủ đề này, mỗi lần nói đến nàng đều mỉm cười không nói lời nào hoặc là viện cớ bản thân còn nhỏ, chính mình không thể làm chủ các thứ, vẻ mặt hờ hững, giống như chuyện đó không phải là chuyện của bản thân.

Nhưng dáng vẻ hôm nay hoàn toàn khác biệt, nhìn vẻ mặt đỏ ửng này giống như mông khỉ đít đỏ, còn nói không có ý trung nhân?

"Ai yo, vậy mà còn nói không có ý trung nhân à?" Vương tẩu tử giả vờ tức giận trêu ghẹo, "Nhìn xem, mặt đều đã đỏ thành cái dạng gì rồi. Tẩu tử ngươi cũng là người từng trải, ngươi cho là có thể giấu qua được mắt ta sao? Ngươi hãy mau nhận tội đi, tẩu tử có thể giúp ngươi bày mưu tính kế."

"Thật sự không có, tẩu tử. . . . . . . ." Diệp Cẩm tiếp tục ngượng ngùng, cúi đầu sống chết cũng không thừa nhận, "Gần đây trong nhà nhiều chuyện, ta bận muốn chết, chỗ nào còn có thời gian đi tìm ý trung nhân gì đó, ngươi cũng đừng trêu đùa ta, chuyện này vẫn còn sớm." Diệp Cẩm đứng lên, "Cái kia . . . . . . . Tẩu tử, ta quên trong nhà còn có chút chuyện cần làm. Không bằng hôm khác lại trò chuyện, ta đi trước nha. . . . . . . . " Nói xong liền chạy ra khỏi cửa.

"A, ngươi. . . . . . . ." Vương tẩu tử còn chưa nói xong Diệp Cẩm đã sớm chạy đi mất không thấy bóng dáng, "Hừ, tiểu nha đầu, chạy trốn thật nhanh." Nàng quở trách một câu, xoay người đi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tự mình đi làm việc.

Trên đường Diệp Cẩm chạy thật nhanh về đến cửa nhà, đỏ ửng trên mặt vẫn còn chưa tan.

Nàng dừng lại trước cửa nhà bản thân, thoáng cái ổn định lại cẩm xúc, trong lòng không khỏi ảo não một hồi.

Hừ, làm gì mà chạy nhanh như vậy, thật không có tiền đồ mà.

Như thế đã không bình tĩnh, không phải thừa nhận trong lòng thật sự có ý trung nhân sao, lần sau gặp Vương tẩu tử không biết chạy thoát như thế nào? Thật đúng là đầu heo.

Diệp Cẩm lắc đầu, đẩy cửa lớn ra đi vào.

Trong viện, hai người Diệp Như và Diệp Qúy đang nhoài người trên ghế quy củ viết chữ.

Đây là nhiệm vụ sáng này Diệp Cẩm giao cho hai người. Buổi sáng trước khi đi Diệp Cẩm dạy cho hai người vài chữ hán tự đơn giản, sau đó để bọn họ tự đối chiếu với sách học viết, thời điểm nàng trở về sẽ kiểm tra bọn họ viết như thế nào.

Lúc này, hai người nhìn thấy nàng từ bên ngoài đi vào đều ngẩng đầu lên, "Đại tỷ ngươi về rồi." Diệp Qúy giơ tờ giấy mỏng lên trước mặt, "Đại tỷ, ngươi mau qua đây xem, đây là chữ ta viết đó." Trong giọng nói tràn đầy hăng hái.

Diệp Như cũng không tỏ ra yếu thế, nhìn Diệp Qúy một cái đắc ý nói, "Ta cũng có, đại tỷ ngươi xem, chữ ta so với tiểu Qúy tốt hơn."

Diệp Qúy nghe vậy bĩu môi không phục lắm.

Diệp Cẩm cười đi tới cầm chữ của hai người lần lượt xem qua một lần.

Chữ Diệp Như cần phải lớn hơn một chút, lực tay vừa đủ, chữ viết coi như là tinh tế. Tuổi Diệp Qúy còn nhỏ, chữ viết có chút lệch thất bát loạn xạ, đại khái khoảng bốn tờ giấy chỉ đủ cho hắn viết vài chữ, cũng may còn có thể coi như nhìn ra được chữ gì.

Diệp Cẩm gật đầu trả lại chữ viết cho hai người, "Ừm, chữ viết không tệ, nhìn ra được lúc đại tỷ đi ra ngoài các ngươi không có lười biếng. Chẳng qua ta phải kiểm tra thử các ngươi có quên cách đọc chữ hay không, ai trước đây?" Diệp Cẩm nhìn hai người nói.

"Ta trước." Diệp Như vượt lên trước một bước nói, "Ta lớn hơn hắn, ta trước đi, như thế công bằng hơn, đỡ cho đến lúc đó hắn đọc không được lại khóc nhè."

"Ta mới không có khóc nhè." Diệp Qúy dẫu môi tố cáo với Diệp Cẩm, "Đại tỷ ngươi xem nhị tỷ kìa, lúc nào cũng bắt nạt ta."

Diệp Như đắc ý vặn cổ nhướn lông mày, "Ai bắt nạt ngươi, ta đây là nhường ngươi, có hiểu không tiểu quỷ?"

"Ngươi cũng không có lớn hơn ta bao nhiêu. . . . . . . . "

"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa." Diệp Cẩm vội chặn ngang hai người, mỉm cười quở trách, "Cả ngày cãi cọ, hai người các ngươi không mệt à? Mau lên, rốt cuộc là ai đọc trước đây? Dù sao một người chỉ đọc một nửa, người trước người sau đều như nhau."

Sau đó hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cuối cùng vẫn là Diệp Như trước.

Diệp Cẩm chỉ vào chữ lớn trên mặt giấy lần lượt từng chữ một để nàng đọc, "Thiên, địa, nhật, nguyệt, huyền . . . . . . . ." Trí nhớ nàng rất tốt, không cần cố gắng chút sức nào vẫn có thể đọc được tám chữ Diệp Cẩm chỉ một cách chính xác.

Đến phiên Diệp Qúy bị vấp, "Đại, tiểu, nhân, sơn, thủy, . . . . . . . . thủy. . . . . . . ." Phía sau là chữ "hoàng" hắn sống chết không đọc được." Cuối cùng giương đôi mắt mắt nhìn Diệp Như xin cầu cứu.

Bộ dáng Diệp Như chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Ngốc chết đi được, đây đọc là chữ "hoàng", hoàng đó nghĩa là màu vàng, đơn giản như vậy mà cũng không được."

Diệp Qúy ngượng ngùng gãi đầu, tiếp theo là ba chữ có chút phức tạp hơn đã được Diệp Như đọc xong.

Trong quá trình bọn họ đọc, Diệp Cẩm luôn im lặng không xen vào. Đợi cho đến khi bọn họ đọc xong, nàng mới bắt đầu mở lời, "Xem ra a Như đã nắm vững rất tốt, tieur Qúy vẫn còn không thuộc lắm. A Như ngươi là tỷ tỷ, về sau trong quá trình học tập cần phải dạy dỗ cho tiểu Qúy, có nghe không? Tiểu Qúy không biết được phải chủ động đi hỏi nhị tỷ ngươi, hỗ trợ lẫn nhau, biết chưa?"

Hai người nghe vậy liền nghe lời gật đầu, "Dạ. đã biết rõ."

Diệp Cẩm hài lòng gật đầu.

Sau đó, Diệp Cẩm để Diệp Như đem mười sáu chữ lớn ôn tập lại một lần nữa cho tiểu Qúy, tiếp đến lại dạy bọn họ một số chữ mới để bọn họ ở trong sân viết.

Sau khi ăn sáng xong, Lý thị vẫn luôn hỗ trợ Diệp Song Căn sắp xếp lại giường chiếu, từng chút một giúp hắn đi nhà xí, bận bịu cả một hồi lâu. Đợi sau khi rảnh rỗi từ trong phòng đi ra, bà liền cầm lấy vải dệt Diệp Cẩm đem về hôm qua ra sân viện ngồi, khoa tay múa chân suy nghĩ may y phục cho ba tỷ muội bọn họ, thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn hai người bọn họ đang chăm chú học viết, vui mừng mỉm cười, cực kì vừa lòng.

Đợi Diệp Cẩm dạy chữ mới cho Diệp Như và Diệp Qúy xong, thời gian không sai biệt lắm rất nhanh liền tới giữa trưa. Diệp Cẩm thấy thời gian không sai biệt liền nói với Lý thị một tiếng ra ngoài có chút việc, vội vàng đi ra ngoài cửa.

Trong tay nàng cầm theo một túi to đựng nấm đỏ, trong túi còn có ước chừng khoảng mười hai thỏi bạc, chuẩn bị tìm Tiêu Duyên.

Sở dĩ lựa chọn thời gian này, trong thôn sớm tối đều có người đi qua lại rất nhiều, chỉ có giữa trưa là có người đi qua lại, nàng cũng không cần sợ hãi né tránh sợ bị ai nhìn thấy càng thuận tiện hơn.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.