Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đích thân nói lời cảm tạ

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Từ sau buổi tối hôm đó ở trên núi quay về, Diệp Cẩm vẫn không kịp nói lời cảm tạ với Tiêu Duyên, hôm qua đi lên trấn trên lúc ở xe trâu có quá nhiều người, hai người làm sao có thể dám trắng trợn trao đổi với nhau nên lúc này nàng mới nghĩ hôm nay tự mình đi đến nhà hắn một chuyến.

Hai ngày này, mỗi lần Diệp Cẩm nghĩ tới mình hắn từ trên núi trở về, đi đi về về không biết bao nhiêu lần mới có xách hết đồ để đem về, nàng lại thấy đau lòng lại thêm chua xót.

Người này đúng thật là ngốc tử nhưng ngốc nghếch đó lại làm cho trong lòng người ta cảm nhận được ấm áp.

Diệp Cẩm bất giác cước bộ nhanh hơn, đi tới trước cửa nhà Tiêu Duyên ngừng lại giơ tay lên gõ cửa.

Sau khi gõ cửa xong Diệp Cẩm đứng ở bên ngoài chờ nhưng chờ được một lát vẫn không thấy ở bên trong có động tĩnh gì, nàng lai giơ tay gõ thêm 2 lần nữa, lúc này ở bên trong mới có âm thanh truyền đến hỏi, "Ai đấy?" Sau đó cánh cửa lớn cót két một tiếng được hé ra.

Người ra mở cửa là Tiêu lão cha, ông đứng ở giữa chỗ cửa hé ra nhìn thấy Diệp Cẩm rất kinh ngạc, "Aiya, thì ra là tiểu cô nương ngươi à." Tiếp theo liền cao hứng gọi, "Mau vào đi, mau vào đi." Ông nghiêng mình để Diệp Cẩm đi vào trong sân.

"Thật quấy rầy Tiêu đại thúc rồi." Diệp Cẩm lễ phép mỉm cười, chào hỏi một tiếng, liền theo Tiêu lão cha đi vào cửa.

Đây là lần đầu tiên Diệp Cẩm đi vào Tiêu gia lúc ban ngày, trong sân rất lớn lại cực kì sạch sẽ, tường viện được dùng gạch xanh xây thành, nhìn ra được rất rắn chắc và kiên cố.

Tiêu lão cha ở phía trước dẫn đường, đối với việc Diệp Cẩm đến thăm thoạt nhìn rất vui vẻ, "Cẩn Du mau ra đây, xem ai tới đây này?"

Tiêu Cẩn Du đang ở trong sân chơi đùa với con lật đật, ngón tay nho nhỏ mập mạp chọc vào con lật đật lắc qua bên này rồi lại lắc qua bên kia. Trong chớp mắt nhìn thấy Diệp Cẩm, ánh mắt liền trở nên tỏa sáng bỏ lại con lật đật chạy tới ôm chân Diệp Cẩm.

Nếu như Cẩn Du có thể nói chuyện, lúc này hắn nhất định sẽ đu trên chân nàng làm nũng lớn tiếng kêu a di rồi. Diệp Cẩm đau long xoa xoa đầu nhỏ hắn, "Cẩn Du ngoan, đã lâu không gặp rồi, có nhớ a di không?"

Cẩn Du ngay lập tức gật đầu, khuôn mặt nhỏ đang ngẩng lên ửng đỏ, trong mắt trong lòng đều là Diệp Cẩm.

Lúc Tiêu Duyên từ trong phòng bếp đi ra vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, hắn còn đang lúng túng tay chân ở trong phòng bếp làm cơm trưa cho hai gia gia kia. Lúc nghe ở bên ngoài có tiếng đập cửa hắn theo bản năng nhíu nhíu mày lại nghĩ tới Diệp Oanh Oanh kia gần đây luô nluôn vô duyên vô cớ chạy tới vì thế để Tiêu lão cha ra mặt đuổi về, không nghĩ tới. . . . .

"Ngươi đã đến rồi. . . . . . . . . ." Hắn mỉm cười nhìn Diệp Cẩm, đưa tay lên định sờ mũi, vừa mới giơ tay lên mới nhớ tới trong tay mình vẫn còn đang cầm cái xẻng, nhất thời quẫn bách, "Cái kia. . . . . . . . . Ta đang ở trong phòng bếp làm cơm." Hắn đỏ mặt nói, cúi đầu lại nhìn thấy trên người đang mang một tấm vải như tạp dề, vội vã động thủ cởi bỏ cầm trong tay.

Diệp Cẩm bật cười nhìn bộ dạng hắn luống cuống tay chân không biết làm thế nào, cảm thấy thật thú vị.

Tiêu Duyên rất cao, dựa theo thời hiện đại đại khái khoảng một mét tám mươi mấy, ai nghĩ tới một nam nhân thân thể cường tráng cao lớn thế này lại đeo một cái tạp dề nhỏ, trong tay còn cầm thêm cái xẻng bận rộn ở tỏng phòng bếp chứ?

Ngẫm lại cũng có chút đáng yêu.

Đặc biệt trên mặt hắn không biết dính thứ gì đó, cái mũi đều bị bôi đen, thoạt nhìn rất buồn cười. Diệp Cẩm không hề phúc hậu phì một cái bật cười thành tiếng trêu chọc làm cho mặt Tiêu Duyên lại càng thêm ửng đỏ đến mức giống như đang nhỏ máu.

Bầu không khí giữa hai người mờ ám lại xem như bên cạnh không có người nào.

Tiêu lão cha không biết từ lúc nào cầm theo chén trà và ấm trà từ trong phòng đi ra, "Tới đây tới đây tiểu cô nương, mau uống nước." Ông đem bộ trà cụ đặt trên bàn đá ở dưới một tàng cây hoa quế bắt đầu pha trà cho Diệp Cẩm.

Diệp Cẩm lấy lại tinh thần liên tục xua tay khước từ, "Tiêu đại thúc ta không khát, ngươi không cần gấp gáp." Để một trưởng bối pha trà cho nàng thật sự alf quá thất lễ rồi. Nàng vội đi qua ngăn cản động tác pha trà của Tiêu lão cha, "Tiêu đại thúc hôm nay ta đến là để cảm tạ Tiêu đại ca mấy ngày trước ở trên núi đã giúp đỡ, lập tức đi liền. Đại thúc ngươi đừng rót trà cho ta đỡ phải lãng phí."

Diệp Cẩm cầm ấm trà trong tay Tiêu lão cha đem tới đặt ở trên bàn, tiếp đó lấy cái túi to lúc vừa mới vào cửa đặt trên mặt đất đem qua để trên bàn, "Ta cũng không có thứ gì tốt để đa tạ, đây là lần trước ta cùng Tiêu đại ca lên núi hái được một ít thức ăn thôn quê liền đem qua cho mọi người cũng không phải là thứ đáng giá gì nhưng hơn ở chỗ mới mẻ, hi vọng mọi người không ghét bỏ."

Tiêu lão cha nhìn đồ ở trên bàn nhất thời ngẩn người, một lát sau giả vờ tức giận:" Hừ cái tiểu cô nương này. Ngươi tới thì tới được rồi còn mang theo đồ làm gì, sao lại khách khí thế này." Ông cầm túi đồ trên bàn muốn trả lại cho Diệp Cẩm, "Mau cầm trở về, cầm về đi, trong nhà đều không thiếu thứ gì."

"Phụ thân, cứ nhận đi." Lúc này Tiêu Duyên đi tới, "Dù sao ít đồ này cũng là một mảnh tâm ý của Cẩm nương, ngươi đừng từ chối nữa."

Diệp Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười: Coi như ngươi biết thức thời.

Tiêu lão cha nhìn thấy nhi tử đã lên tiếng nói nhận cũng chỉ có thể từ bỏ, miễn cưỡng nhận lấy đồ của Diệp Cẩm.

Kế tiếp Tiêu Duyên lại quay vào phòng bếp, không yên lòng làm cơm tiếp. Diệp Cẩm bị tiểu Cẩn Du lôi kéo không cho đi liền ở trong sân chơi đùa với hắn một lát thỉnh thoảng cũng tán gẫu với Tiêu lão cha hai câu.

Sau đó, tiểu Cẩn Du túm Diệp Cẩm không cho đi vào phòng bếp xem Tiêu Duyên làm cơm, lúc này Diệp Cẩm mới nhận thức được trù nghệ "cũng được đi" của Tiêu Duyên.

Chỉ thấy Tiêu Duyên sau khi rửa sạch gạo qua một lần rồi trực tiếp bỏ vào nồi bắt đầu nổi lửa. Chẳng lẽ không biết nấu như vậy cơm không những không chín mà hơn nữa nồi còn bị khét.

Cuối cùng Diệp Cẩm thật sự nhìn không được, mở miệng cắt ngang hắn, "Cơm không thể bỏ trực tiếp vào trong nồi nấu như thế này sẽ bị khét nha."

"Vậy phải nấu như thế nào?" Tiêu Duyên một tay đang cầm nắp nồi quay đầu lại hỏi nàng, "Ta. . . . . . . Không biết không được làm như thế." Hắn có chút ngượng ngùng, dáng vẻ nhìn nàng cảm thấy thật đáng thương.

Diệp Cẩm không đành lòng, tiếp theo dứt khoát buông tay Cẩn Du ra đi vào trong tự mình bắt tay vào, "Trước tiên cho thêm chút nước vào để nấu chín cơm, sau đó lại bắt đầu hấp lên." Nàng đi qua múc nước trực tiếp đổ vào nồi cho ngập gạo, sau đó để Tiêu Duyên nhóm lửa.

Đợi sau khi cơm chín, Diệp Cẩm tìm cả một hồi lâu vẫn không tìm ra được cái vỉ ở trong lồng hấp.

Vì thế Diệp Cẩm dứt khoát bảo Tiêu Duyên chọn một miếng thịt dày mỏng đều được cầm qua đây, còn bản thân tiếp theo lại ngâm nấm đỏ xong cắt nhỏ, trực tiếp bỏ vào trong nồi cùng chưng hấp với cơm, chỉ cần khống chế tốt độ lửa, cơm chưng lên được so với dùng vỉ trong lồng hấp vẫn thơm ngon hơn nữa lại còn lược bỏ chuyện xào rau.

Đáng lẽ bên trong có thêm rau dưa rau xanh các loại linh tinh hương vị sẽ càng thơm ngon. Chẳng qua Diệp Cẩm hỏi rồi, phát hiện ra trong nhà hắn căn bản là không có rau dưa gì cả, trừ bỏ thịt vẫn là thịt.

Trong lòng Diệp Cẩm 囧, thật đúng là không nói nên lời, đợi sau khi nấu cơm xong Diệp Cẩm nhìn tiểu Cẩn Du ở một bên bập bập môi nuốt nước bọt mà đau lòng lắc đầu.

Đứa nhỏ này thật sự đáng thương, khẳng định sớm muộn gì cũng không đủ dinh dưỡng.

Diệp Cẩm hạ quyết tâm, về sau để Cẩn Du đi đi lại lại nhà mình nhiều hơn để Diệp Qúy mang theo hắn cùng chơi đùa, như vậy về sau nàng có thể thường xuyên làm chút đồ chút đồ ăn ngon để bổ sung dinh dưỡng cho hắn.

Diệp Cẩm nấu cơm xong uyển chuyển cự tuyệt Tiêu lão cha bảo nàng lưu lại ăn cơm, trực tiếp quay về nhà.

Mà ở bên này, một nhà ba nam tử nhà Tiêu Duyên đang ăn cơm thật sự ngon lành.

Tiêu lão cha ăn cả hai chén cơm to, thỏa mãn than thở:" Aiya, đây là bữa cơm đầu tiên trong nửa năm này ta có thể ăn thoải mái nhất. Đây mới là cơm người làm nha. Nhi tử, ngươi nên nỗ lực hơn nữa, chạy nhanh đem tiểu cô nương này thú về nhà, như vậy về sau ta với Cẩn Du có thể hưởng phúc lâu dài"

Tiêu Duyên nghe lời này cũng không hé môi, vẫn như cũ vùi đầu ăn cơm.

Đây cũng là bữa cơm hắn được ăn thoải mái nhất, trù nghệ của Diệp Cẩm thật sự tốt, nguyên liệu nấu ăn bình nhưng vào tay nàng tựa hồ biến thành mỹ vị, so với vài mốn đồ ăn hắn tự làm ngon hắn gấp trăm lần. Chỉ là hắn nghĩ tới tình cảnh khốn cùng của bản thân ở trước mặt Diệp Cẩm có lẽ hảo cảm trong nháy mắt sẽ biến mất. . . . . . .

Càng nghĩ càng không thích hợp, Tiêu Duyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cẩn Du, "Tiểu tử thối, ngươi là cố tình?" Có bao giờ thấy hắn vào trong phòng bếp chơi đùa chứ, tuyệt đối là cố tình.

Tiêu Cẩn Du còn đang hăng say ăn cơm cái miệng nhỏ nhắn như con sóc nhỏ.

Hắn đang vùi đầu vào chén cơm trước mặt ngẩng đầu lên, mở to hai mắt ngây ngẩn nhìn Tiêu Duyên lắc lắc đầu. Biểu tình vô tội lại ngây ngốc, cuối cùng đảo đảo mắt hai chân bắt chéo thảnh thơi như Tiêu lão cha tiếp tục ăn cơm.

Hắn cái quái gì cũng đều không biết, đều là gia gia kêu hắn làm.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.