Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa tới quan phủ

Phiên bản Dịch · 925 chữ

Nghe Diệp Đại Sơn nói như thế, Lý thị lại nhìn người đang bấu víu trên mặt đất một lần nữa, quả nhiên là nhìn có chút quen mắt.

Lại nhìn lần nữa, đây không phải là đứa con của Diêu thị trước khi gả cho phụ thân Diệp Song Căn hay sao?

Lý thị nhíu nhíu mày, chuyện này khẳng định là có mối liên quan với Diệu thị.

Diệp gia thôn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một thôn đại khái có khoảng năm sáu mươi hộ cư trú, phụ cận gần nhất là Lưu gia thôn, Diêu gia thôn, Vương gia thôn lại xa thêm chút nữa thì còn có mấy thôn khác. Bởi vì địa phương không lớn, thôn dân mấy thôn này thường xuyên đi qua lại, có đôi khi còn giúp đỡ nhau gì đó chẳng hạn nên phần lớn người trong các thôn lui tới đều nhận biết nhau.

Gần tới cuối năm dễ dàng gặp chuyện có trộm, thật ra trong lòng mỗi người trong mỗi thôn đều thập phần rõ ràng.

Tuy rằng trước kia chưa từng trải qua chuyện bắt trộm nhưng cơ hồ trong lòng mọi người đều hiểu rõ, người trộm đồ đều là những người tay chân không sạch sẽ trong các thôn. Đối với người nào nhà nào trong thôn có đồ gì đáng giá đều hết sức hiểu biết, hơn nữa bình thường cũng sẽ không xuống tay với chính những người ở cùng thôn bản thân.

Cho nên vừa rồi Lý thị mới phối hợp đi vào trong đốt đèn lên muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là ai nhưng bà không hề nghĩ tới vậy mà lại là Lưu Xuyên Nhi.

Diêu thị tái giá, sau khi nương Diệp Song Căn qua đời phụ thân ông thú người khác chính là Diêu thị. Mà trước khi Diêu thị gả qua tái giá, kỳ thực lại là một quả phụ. Trương phu ở Lưu gia thôn sát bên, còn sinh được nhi tử. Sau khi Diêu thị tái giá, nhi tử của bà không thể mang theo nên chỉ có thể đi theo một nhà đại bá.

Từ nhỏ không có phụ thân nương đi theo một nhà đại bá ăn nhờ ở đậu cũng không có người quản thúc, cũng có thể nghĩ ra hài tử này sẽ thành thế nào.

Nhưng thật ra Diêu thị cũng đau lòng hắn, luôn luôn lén lút đưa không ít thứ tốt cho hắn, chẳng qua cũng không thể chiếu cố quá thường xuyên. Lâu dần Lưu Xuyên Nhi trở nên có tiếng là tên côn đồ ở trong thôn, cả ngày đều là bộ dạng cà lơ phất phơ.

Bây giờ thì tốt rồi, hiện tại còn làm trộm đi tới đây.

Diệp Đại Sơn túm người từ dưới tấm ván gỗ lên lại đem dây thừng trói lại thật chặt một lần nữa rồi hỏi, "Thẩm, hiện tại làm sao bây giờ?" Đúng là đã bắt được trộm, nhưng hiện tại kế tiếp nên xử lí thế nào, hắn thật đúng là không có kinh nghiệm, trước kia chưa từng trải qua tình huống này.

Lúc này trong đám người đột nhiên có người lên tiếng, "Trước tiên đem hắn đánh một trận rồi lại nói tiếp."

Người khác lại phụ họa, "Đúng, trước tiên đánh một trận, gà nhà ta nhất định cũng là do tên ranh con này trộm." Người nói chuyện trong cơn tức giận chính là người bị trộm mất gà vào mấy hôm trước. Vài người đi tới đấm chân đá hắn, một bên đánh một bên vừa chửi.

Đợi đánh xong, Lưu Xuyên Nhi đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Người trong thôn bình thường đều không có hiểu biết pháp luật gì đó cả, bắt được trộm bình thường đều là dùng nắm đấm giải quyết, thường xuyên đem người đánh đến gần chết.

Diệp Cẩm ở một bên thấy có vài người xuống tay thật sự ngoan độc, lo lắng đem người ta đánh cho tàn phế liền vội vàng chặn lại nói, "Được rồi, mọi người mau ngừng lại, đừng đem người ta đánh đến chết."

Trong đó có người nghe vậy liền nói, "Ngừng lại? Như thế nào lại tiện nghi cho hắn đến vậy."

Trong lòng Diệp Cẩm thầm nghĩ đương nhiên là không thể để cho hắn tiện nghi rồi, tên trộm này làm nàng sợ đến chết khiếp, nàng cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn. Chẳng qua cứ đánh tiếp thế này, đem người đánh cho chết đánh cho tàn phế, kia không phải lại dính tới pháp luật sao?

"Mọi người ngừng lại đi, đừng đem người đánh cho chết tàn phế, ngược lại còn bị kiện cho ngồi nhà lao. Hơn nữa ai nói sẽ bỏ qua cho hắn? Hôm nay trước tiên chúng ta trói hắn lại nhét ở một chỗ, sáng mai liền đưa tới quan phủ, nói không chừng đồ các ngươi bị trộm mất còn có thể tìm trở về được đúng không?"

Mọi người vừa nghe, trái lại cảm thấy lời nói của Diệp Cẩm có vài phần đạo lý, đặc biệt là câu cuối cùng.

Đồ bị trộm mất có thể tìm trở về ai lại không muốn chứ?

Thế là mọi người đều ngừng tay, cuối cùng là Diệp Đại Sơn xách người mặt mũi bầm dập đem nhét vào trong viện, dự định ngày mai đưa tới quan phủ.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.