Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trật tự đảo lộn. Sự phản bội của thiên tài đối phế vật

Tiểu thuyết gốc · 3681 chữ

- 4 năm sau.

- Thành phố Hoa Nam đã khôi phục và ổn định tương đối so với lúc trước. Phòng 150, một trong những phòng học của học viện Đông Xuân, một vị lão sư trung niên, hắn kêu là Tiêu Vô Cực và đang lơ lửng giữa phòng học với một tư thái hiên ngang, hắn bỗng cất tiếng với giọng nói đầy nhiệt huyết:" Nhân tộc chúng ta, khi sinh ra mặc dù thể chất không thể sánh nổi với Yêu tộc, không có hồn lực kinh khủng như Ma lực của Ma tộc nhưng nhờ giác tỉnh võ hồn và tu luyện mà thể chất, hồn lực của chúng ta không ngừng biến hóa và đang từng bước sánh kịp với chúng".

- Sau khi Tiêu Vô Cực nói xong thì một thiếu niên đang từ từ đứng lên và khiến cho mọi người trong phòng học chú ý đến hắn, vì thân hình của hắn rất tuấn tú, khuôn mặt thì trắng trẻo điểm thêm trên đó là một đôi mắt màu tím khiến cho người ta khi nhìn vào hắn thì cảm thấy được một tia huyền bí"

- " ngoài ra, mọi người còn chú ý đến hắn là do hắn còn là một thiên tài của học viện vì hắn có thành tích đứng đầu Thiên bảng, một bảng xếp hạng dành riêng cho các thiên tài của học viện về phương diện tiếp thu các kinh nghiệm, các đặc điểm mà nhân tộc tích lũy được trong quá trình chiến đấu với ngoại tộc và là những người có khả năng cao trong việc giác tỉnh ra võ hồn có phẩm chất cao, hắn không phải ai khác mà chính là tiểu hài tử của 4 năm trước, Thập Thần. Sau khi đứng lên thì hắn liền mở miệng:" Vô Cực lão sư, ta muốn biết cách thức giác tỉnh võ hồn, phẩm chất của võ hồn, cách tu luyện của hồn giả và các cảnh giới trong tu luyện của một Hồn giả".

- Khi nghe được câu nói đó đến từ Thập Thần thì trên miệng của Vô Cực lão sư liền nhếch lên một nụ cười đầy vui vẻ, phải biết được trong những năm gần đây thì các đợt tấn công của ngoại tộc ngày càng ác liệt hơn so với trước kia do đó mà con người bắt đầu thất thế trong việc chống lại các đợt tấn công ấy.

- Nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ có một ngày con người sẽ bị diệt vong trên trái đất này, mà người giác tỉnh được võ hồn có phẩm chất cao thì mức độ tu luyện của hắn sẽ nhanh gấp bội so với người có phẩm chất võ hồn thấp.

- Nên khi nghe được Thập Thần nói như thế thì hắn lập tức cao hứng và đáp ngay:" Trước hết, để có thể tu luyện một cách hiệu quả thì chúng ta phải trở thành Hồn giả mà việc tiên quyết để quyết định trở thành Hồn giả là chúng ta phải giác tỉnh ra võ hồn. Vậy làm thế nào để giác tỉnh võ hồn?"

- " Từ khi sinh ra, con người chúng ta không ngừng hấp thụ thiên địa Linh khí với một cường độ thấp do đó trong Linh hồn của chúng ta dần dần hình thành ra võ hồn mà để có thể giác tỉnh võ hồn trước hết, chúng ta phải dẫn động Linh khí để tôi luyện thân thể và khiến cho Linh hồn thăng hoa. Từ đó, võ hồn nằm trong linh hồn sẽ được phân tách ra thành một cỗ riêng biệt và nó sẽ tồn tại trong Hồn Tâm, một khoảng không gian nằm trong võ não.

- " Phẩm chất của võ hồn, từ thấp nhất đến cao nhất chia ra làm: Nhất tinh, nhị tinh, tam tinh, tứ tinh, ngũ tinh. Nó phụ thuộc vào mức độ cường đại của Linh hồn, linh hồn càng cường đại sẽ diễn sinh ra võ hồn có phẩm chất càng cao và ngược lại nhưng người có cỗ linh hồn yếu, thì cả đời cũng không bao giờ giác tỉnh ra võ hồn."

- " Linh hồn cũng chia ra làm ngũ sắc: Hoàng sắc, xích sắc, lam sắc, lục sắc, tử sắc, mỗi màu sắc lại có sự chênh lệch mạnh yếu rõ ràng trong đó Hoàng sắc là yếu nhất, Tử sắc là mạnh nhất. "

- "Tu luyện tức là dùng võ hồn hấp thu thiên địa Linh Khí đến một mức độ nào đó để đạt được trạng thái bão hòa, khi đó võ hồn sẽ phát ra một lực lượng, nó sẽ không ngừng áp súc Linh khí và khiến cho Linh khí đó ngưng kết thành các giọt gọi là Linh dịch."

- "khi cơ thể hấp thu các giọt Linh dịch đầu tiên thì cơ thể sẽ bài xích các tạp chất có trong cơ thể ra ngoài, từ đó tố chất và mọi phương diện khác của cơ thể sẽ được tăng cường, chính xác hơn đó chính là tẩy cân phạt tủy. Tu luyện được chia ra làm 6 cảnh giới như: Hồn sĩ, Hồn sư, Đại hồn sư, Hồn Quân, Hồn vương, Hồn Hoàng, mỗi cảnh giới lại chia ra thành: hạ, trung, thượng, đỉnh phong."

- "Thời kì mà chúng ta đang sống là thời kì dùng thực lực để vi tôn, người không thể giác tỉnh ra võ hồn cả đời cũng không bao giờ đột phá nổi Hồn sĩ cảnh giới nên họ thường được các hồn giả coi mạng sống như giun đất, thường nhận được sự khinh thường, sỉ nhục của các hồn giả ".

- Sau khi nghe xong lời giảng dạy của Vô Cực lão sư thì Thập Thần chấp hai tay trước mặt và đáp:" Đa tạ Vô Cực lão sư đã chỉ bảo", nói xong hắn lại ngồi xuống ghế.

- Cuối giờ học, Vô Cực lão sư liền dặn dò:" vào giờ thân ( từ 15h đến 17h ), tất cả các học viên hãy nhớ tới hồn tháp để kiểm trắc Linh hồn và giác tỉnh võ hồn", nghe thấy thế thì tất cả các học viên trong phòng trên mặt của họ hiện lên những nụ cười đầy vui sướng nhưng một số ít thì sắc mặt đều trắng bệch vì lo lắng có thể giác tỉnh võ hồn được không.

- Về tới nhà, ngồi trong chính giữa của ngôi nhà là một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, khi thấy Thập Thần đang bước tới hắn thì trên mặt của hắn hiện lên một nụ cười: " Về rồi hả Thần nhi ?", đúng vậy hắn chính là Thập Thiên Phong, phụ thân của Thập Thần,

- Nguyên lai 4 năm trước sau khi bị trọng thương do chặn cú đấm của tên Ma tộc thì nửa người của hắn bị liệt, đi tới gần Thập Thiên Phong thì Thập Thần liền đẩy xe lăn đi vào phòng bếp và nói:" Dạ, Phụ Thân".

- Đứng trong phòng bếp là một người phụ nữ vẫn như 4 năm trước nhưng trên mặt của nàng dường như mang thêm vẻ tiều tụy.

- Từ khi Thập Thiên Phong bị liệt, trong gia đình liền thay đổi "Nghiêng trời lệch đất ", sự khó khăn vất vả tăng lên gấp bội nhưng trong nhà chỉ có Thập Thần và mẫu thân hắn chèo chóng và vượt qua nó, đặc biệt là Linh Vân, giờ đây nàng là trụ cột của gia đình, nàng làm việc đến mức không có thời gian để quan tâm tới bản thân của mình, nhìn thấy nỗi vất vả mà mẫu thân hắn phải gánh lấy thì mỗi khi rời học viện về nhà, Thập thần liền chạy tới các nơi làm việc của mẫu thân hắn và giúp nàng.

- Thấy hai cha con Thập Thần bước vào bếp thì Linh Vân liền kéo hai người ngồi xuống bàn rồi cả gia đình bắt đầu thưởng thức những món ăn mà nàng nấu, nhìn vào những món ăn trên bàn mà gia đình hắn phải ăn quanh năm suốt tháng thì khiến cho người ta có một cảm giác nhìn vào mà muốn rơi lệ, nó rất đơn sơ chỉ có trứng, canh, cơm, phải nói là một bữa ăn đầy sự thiếu thốn.

- Đúng vào giờ Thân, sau khi bước tới cửa thì Thập Thần liền hướng ánh mắt tới Phụ mẫu hắn: " Phụ thân, mẫu thân, hôm nay học viện của ta tổ chức nghi thức kiểm trắc Linh hồn và giác tỉnh võ hồn".

-   Sau khi nói xong thì mẫu thân hắn đẩy chiếc xe lăn mà phụ thân hắn đang ngồi đi tới phía hắn:" Phụ mẫu tin tưởng vào con Thần nhi", Thập Thiên Phong thốt ra xong.

-  Linh Vân liền chạy tới ôm Thập Thần:" Nếu không được thì cũng không sao đâu Thần nhi, đừng cảm thấy áp lực quá".

- Nàng cũng biết suốt bao năm qua Thập Thần đều có khát vọng trở thành hồn giả nên khi nghe được hôm nay là ngày mà học viện tổ chức nghi thức kiểm trắc và giác tỉnh võ hồn, ngày mà Thập Thần có thể thực hiện được khát vọng của mình hay không thì nàng cảm thấy lo lắng cho hắn vì áp lực mà hắn đang chịu đựng.

-   Đúng vậy, mặc dù nhìn hắn như đang rất thư thản nhưng thật ra trong lòng của Thập Thần vạn phần lo lắng, hắn lo lắng về việc có thể giác tỉnh được võ hồn hay không, hắn đang lo lắng về việc có thể trở thành hồn giả được hay không, hắn khao khát trở thành hồn giả vì hắn muốn bảo hộ gia đình hắn, làm thay đổi hoàn cảnh gia đình hắn, muốn phụ mẫu hắn được sống an nhàn hơn trong thời kì này, sau khi hàn huyên với phụ mẫu hắn một hồi thì hắn bước ra khỏi cửa và bắt đầu đi tới Hồn tháp.

- Hồn tháp, một nơi trang nhã nhưng đầy uy nghiêm, một tòa tháp gồm có 6 tầng, đỉnh của nó không ngừng phát ra Linh khí được hấp thu từ thiên địa, mức độ dày đặc của Linh khí được phân biệt qua các tầng của tháp, khi bước vào tầng 1 của hồn tháp thì Thập Thần liền cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ nhõm, một sự thoải mái, thống khoái khó nói nên lời, tất cả mọi sự mệt mỏi của cơ thể lẫn tinh thần được xóa bỏ.

- Trong trung tâm của tầng 1 đứng đó là một vị thiếu niên có thân hình mập mạp, tóc của hắn điểm thêm trên đó là những sợi trắng kết hợp với màu đen của mái tóc tạo nên một sự riêng biệt với tất cả mọi người đứng ở đây, hắn chính là Sở Nam, một học viên có thành tích kém nhất của học viện Đông Xuân, thường được mọi người xưng là Sở phế vật, khi nhìn thấy Thập Thần sâu thẩm trong đôi mắt của hắn nổi lên một tia đố kỵ, bước tới gần :" Sao ngươi tới muộn vậy, Thần ca ?",

- Nghe thấy thế từ chính người huynh đệ chí cốt của mình, Thập Thần liền đáp:" Ta tính là tới cũng chưa muộn đi, mà sao nhìn ngươi có vẻ gấp gáp ?".

- Thấy vẻ mặt của Thập Thần thì Sở Nam thở dài một hơi:" aya, ngươi đúng là ngu ngốc, nhanh nhanh ngồi xuống thổ nạp Linh khí, nó có ích cho việc giác tỉnh võ hồn".

- Nghe được có lợi cho việc giác tỉnh võ hồn thì ánh mắt của Thập Thần liền sáng lên, vừa chuẩn bị ngồi xuống thổ nạp Linh khí thì nghe được lời nói:" Chú ý, hiện tại bắt đầu kiểm trắc Linh hồn và giác tỉnh võ hồn"

- " Thứ nhất, Vương Tiểu Bảo"

- Trên đài kiểm trắc Linh hồn, đứng đó là một cái râu tóc bạc phơ, nhưng tinh thần lại phấn chấn lão nhân trung khí mười phần hô. Khi nhìn thấy hắn thì cặp mắt của tất cả học viên đứng trong đây đều toát ra vẻ kính sợ, tôn sùng, hắn chính là viện trưởng của học viện Đông Xuân, Trần Tâm, hắn thức tỉnh được tam tinh võ hồn.

- Trên đài, lần đầu tiên cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người chú ý đến hắn, Vương Tiểu Bảo liền nhận được áp lực vô cùng lớn, thấy được như thế Trần Tâm liền đến bên hắn vỗ vai:" Không sao đâu, Vương Tiểu Bảo, không cần áp lực"

- Nhận được lời động viên từ viện trưởng, hắn dần dần buông lơi và đặt tay vào Linh cầu, một đồ vật dùng để kiểm trắc mức độ cường đại của Linh hồn, được một lúc quả cầu sáng lên xích sắc.

- " Oa, xích sắc, là xích sắc Linh hồn" đâu đó trong tầng 1 vang lên thanh âm, thấy thế viện trưởng sắc mặt hiện lên sự hưng phấn không thể nào giấu nổi" Vương Tiểu Bảo lên tầng 3 chuẩn bị giác tỉnh võ hồn".

- " Thứ hai, Lục Tiểu Phi", vừa nhắc đến tên, hắn liền bước lên trên đài với bộ dáng kiêu căng khiến người ta nhìn vào mà không thể khống chế nổi vẻ chán ghét đối với hắn, đặt tay lên sau một lát hồn cầu sáng lên:" là xích sắc, lại xích sắc linh hồn"

- " Lục tiểu phi đi lên tầng 3 chuẩn bị giác tỉnh võ hồn" nghe thấy thế từ viện trưởng hắn tiếp tục mang theo vẻ kiêu ngạo đi vào tầng 3.

- Sau một lúc.

- " Tiếp theo, Sở Nam", thấy được thân ảnh Sở Nam đang chậm rãi bước lên trên đài, mọi người liền đặt ánh mắt mang theo vẻ coi thường lên trên người hắn.

- " Hắc hắc, Sở phế vật ngươi đang làm gì đó, xuống đi, đừng đứng đó mà làm trò cười nữa"

- " Sở phế vật, con mẹ ngươi, cút đi, đừng đứng ở đó mà làm tốn thời gian của lão tử"

- " Haizz, Sở phế vật ngươi mãi mãi là Sở phế vật thôi, cùng lắm Linh hồn của ngươi cũng chỉ là Hoàng sắc thôi."

- Tất cả mọi người trong hiện trường, người nào cũng một câu một câu chế giễu hắn.

- Suốt năm qua luôn nghe được những lời sỉ nhục như thế từ mọi người, Sở Nam hắn cũng không còn để tâm đến những lời đó nữa.

- Bước lên trên đài, Sở Nam liền đặt tay vào Linh cầu, lập tức trên Hồn cầu liền sáng lên ánh sáng lục sắc.

- Thấy thế tất cả mọi người kể cả hắn trên mặt liền hiển lên vẻ mộng bức.

- Viện trưởng liền đứng trước mặt hắn mà vỗ không ngừng nghỉ lên trên vai hắn, miệng thì không ngừng nói:" Tốt, tốt, tốt".

- Một lúc sau, ổn định lại tinh thần hắn tiếp tục nói:" Sở Nam, đi lên tầng 5 chuẩn bị giác tỉnh võ hồn".

- Nghe thấy lời nói của viện trưởng, Sở Nam liền nói: "Vâng", mang theo vẻ mặt kích động mà đi miệng thì không ngừng thốt ra: " Ta liền biết mà, ta mới là thiên tài, ta mới là thiên tài, haha".

- Thấy Sở Nam cất bước đi thì tất cả mọi người mới lấy lại tinh thần, hiện trường lại xảy ra một mảnh xôn xao.

- " Lão tử không phải đang mộng đấy chứ, một phế vật sao lại có Lục sắc Linh hồn"

- " haizz, là ta mắt chó coi thường người khác "

- " Ta là người sỉ nhục hắn nhiều nhất, hắn không phải để trong lòng đấy chứ, không được ta phải đi nịnh nọt hắn mới được "

- Nhưng khi nghe được giọng nói của viện trưởng lần nữa cất lên, trên hiện trường lại xảy ra một trận yên lặng đến tĩnh mịch.

- " Người kế tiếp, Thập Thần",

- Lặng lẽ mọi người đặt ánh mắt với vẻ chờ mong lên thân ảnh tuấn lãng thiếu niên kia, một phế vật có được Lục sắc Linh hồn. Vậy một thiên tài, liệu có phải là có được cái Tử sắc Linh hồn trong truyền thuyết kia ?

- Sau khi bước lên trên đài, nhìn vào Hồn cầu trước mặt, những áp lực trước kia được hắn áp chế bây giờ không tự chủ được mà gia tăng lên gấp bội.

- Đặt tay vào hồn cầu.

- 1 phút, 2 phút, 3 phút mãi đến tận 5 phút sau vẫn không thấy ánh sáng gì xuất hiện trên Hồn cầu, thấy thế sắc mặt của Thập Thần tối sầm lại, mang vẻ mặt đầy tiếc nuối viện trưởng thở dài :" haizz, Thập Thần độ cường đại Linh hồn của ngươi chưa đủ để giác tỉnh ra võ hồn"

- Nghe được lời nói của viện trưởng, từ trong bầu không khí im lặng, mọi người bắt đầu bàn tán với nhau, trên mặt của họ như hiển lên dòng chữ " Không thể tin nổi đây là sự thật "

- " Ha ha, thế giới này đảo lộn thật rồi, một thiên tài lại không có nổi Hoàng sắc Linh hồn mà một phế vật lại có Lục sắc Linh hồn, phải chăng ta cũng có Lục sắc Linh hồn, không được lão tử phải kiểm tra ngay"

- " Ha ha, thiên tài Thập Thần lại không có nổi Hoàng sắc Linh hồn "

- " Phế vật Thập Thần, mau cút xuống cho lão tử kiểm tra ngay"

- " Nguyên lai Sở Nam mới thật là thiên tài, Thập Thần hừ, ngươi là chó má gì phế vật"

- Trên đài khi nghe được những tiếng như thế, Thập Thần hắn vẫn bỏ ngoài tai những lời nói của họ mà cố trấn giữ nội tâm đang không ngừng run rẩy của hắn.

- Thập Thần liền cúi người trước viện trưởng: " Trần viện trưởng, ngài có thể cho ta một cơ hội vào tầng 2 giác tỉnh võ hồn được không ?".

- "Thập Thần cho ngươi vào tầng 2 thử giác tỉnh võ hồn cũng không sao nhưng cũng chỉ vô ích thôi" Trần viện trưởng mang theo vẻ mặt đầy nghiêm túc nói.

- " Ta biết Trần viện trưởng nhưng ta vẫn muốn thử.", Thập Thần liền đáp.

- " Được, ngươi đi lên đi ", thấy được sự quyết tâm của Thập Thần, hắn cũng chẳng làm gì được.

- " Đa tạ Trần viện trưởng", đứng lên Thập Thần liền bước chân đi vào tầng 2.

- Nhưng sắp bước vào tầng 2 thì đứng trước mặt hắn là Sở Nam, không đợi Thập Thần mở miệng thì Sở Nam liền cười phá lên: " haha, Thần ca, Linh hồn của ngươi có giác tỉnh nổi nhất tinh võ hồn không vậy Thần ca."

- " Oh, ta quên mất bây giờ nên gọi ngươi là phế vật Thập Thần mới đúng, haha".

- Nghe được những lời như thế từ người huynh đệ chí cốt của mình, sắc mặt của Thập Thần liền hiển lên vẻ mộng bức. Từng là người được mình coi là huynh đệ chí cốt, bây giờ vì một câu " Thập Thần độ cường đại Linh hồn của ngươi chưa đủ để giác tỉnh ra võ hồn" mà trở mặt với mình.

- Sở Nam tiếp tục trào phúng hắn:" Trước kia, ngươi không phải là thiên tài đứng đầu Thiên Bảng sao ?, Bây giờ sao ngươi lại biến thành phế vật rồi ".

- Theo tiếng nói của Sở Nam, nét mặt của Thập Thần dần dần hiện lên vẻ băng lãnh.

- " Sở Nam ngươi là người mà ta coi là huynh đệ, thậm chí là huynh đệ chí cốt của ta. Phải chăng, thời gian qua tất cả những gì ngươi đối với ta đều là sự giả dối ? ", nói Thập Thần hướng ánh mắt lên trên người Sở Nam.

- " Ha ha, đúng Thập Thần, tất cả những gì ta đối với ngươi là giả dối. Mọi người coi ta là phế vật, ta muốn tiến tới gần ngươi, muốn làm huynh đệ của ngươi để lấy một chút ánh hào quang từ ngươi mà xóa bỏ đi biệt danh phế vật của ta."

- " Nhưng, có vẻ như ta sai, khi ở gần ngươi mọi người càng kêu ta là phế vật, càng chế giễu ta, đáng chết, đáng chết."

- " Haha, nhưng bây giờ, tất cả mọi người chỉ biết ta mới là thiên tài, còn ngươi là phế vật ''

- " Một phế vật lại có phụ thân què, haha thú vị, thú vị. Để cho ta xem một phế vật như ngươi, từ bây giờ sống thế nào ? ".

- Nghe được những lời ấy từ Sở Nam, hai mắt của Thập Thần dường như bốc hỏa, hai tay hắn nấm lại thành nấm đấm hiện lên trên đó là những sợi gân xanh, quanh thân hắn mơ hồ có thể thấy được những tia hắc sắc.

- " Thập Thần ta, thực sự nhận lầm ngươi là huynh đệ rồi, từ nay ta và ngươi không còn là huynh đệ nữa, những gì mà ngươi nói ta vào hôm nay, ta sẽ khắc sâu vào tâm, đến một ngày nào đó ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm vạn lần " nói xong Thập Thần liền bước vào tầng 2.

- " Ha ha, từ trước đến nay lão tử cũng không coi ngươi là huynh đệ của mình mà chỉ có ngươi mới nghĩ ta là huynh đệ của ngươi, nực cười còn muốn trả thù ta, được lão tử sẽ rửa mắt mà đợi ngươi ", nói xong hắn cũng không tiếp tục lưu lại nơi đây nữa mà cũng bước lên tầng 5.

Bạn đang đọc Cản Ta, TA DIỆT! sáng tác bởi ThậpCôĐơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThậpCôĐơn
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.