Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu đồ các nước lớn và chuyện ở làng Coda.

Tiểu thuyết gốc · 3159 chữ

Tru sở bộ quốc phòng nước X, thủ đô nước X.

So với thủ đô Hà Nội của Việt Nam vốn chỉ có sự tăng giảm nhiệt độ nhẹ thì chênh lệch nhiệt độ ở các mùa của nước X là vô cùng lớn do thuộc khu vực ôn đới. Hiện tại, cả khu vực đang bước vào những ngày hè nóng bức. Người dân trước khí hậu thì vẫn phải đi làm để đảm bảo kế sinh nhai. Họ làm với niềm tin rằng quốc gia của mình sẽ vượt Hoa Kỳ trong tương lai.

Thực tế, phải thừa nhận là quan hệ giữa Việt Nam và nước X vô cùng phức tạp. Chọn đại một tỉnh bất kỳ của quốc gia này thì đều lớn hơn nước Việt. Dân số cũng đông hơn trăm lần. Dù vậy, trong suốt hàng ngàn năm, từ thời phong kiến tới kỷ nguyên hiện đại, Việt Nam luôn giành thắng lợi trong chiến tranh. Với một quốc gia có tự trọng cao như nước X, giai đoạn nhục nhã này dĩ nhiên là không được dạy ở trường học. Do sao thì Việt Nam chưa bao giờ mạnh hơn họ. Dù vậy, những người có tìm hiểu qua đều thấy kinh hoàng trước anh láng giềng phía luôn miệng nói yêu hòa bình nhưng chiến đấu thì không ai đánh lại này.

Hiện tại, Chu Tồng Đạt, bộ trưởng bộ quốc phòng và cũng là cựu binh của cuộc chiến tranh trên biển với Việt Nam đang từ từ thưởng thức món đậu hủ Tứ Xuyên nổi tiếng. So với nhiều đồng bào của mình, gã có dáng người cao lớn với khuôn mặt như con sư tử đang đói bụng. Bộ đồ vét được may từ nhưng thợ may có tiếng của nước X.

Trong lúc hắn ăn, gã cấp dưới có chút nhíu mày vì độ cay khủng khiếp mà gã không ăn nổi, nhất là khi trời bắt đầu vào hè. Dù sao thì món ăn Tứ Xuyên cũng nổi tiếng với vị cay. Sau khi ăn xong, gã mới bắt đầu điều tra về nhiệm vụ cấp thiết mà cấp trên ở quê nhà đã giao cho gã.

- Việt Nam đang làm cái quái gì vậy? Tại sao tin tức tình báo của chúng ta lại không thu được gì?

Gã nói. Thực sự, không chỉ gã là lãnh đạo trung ương cũng đang vô cùng sốt ruột. Họ quyết không để cơ may này rơi vào tay Mỹ hay Nga, cái dân tộc nhỏ bé ngạo mang kia thì lại càng không.

- Hình như bộ đội Việt Nam đang tiến hình nghiên cứu thổ nhưỡng là tập quán dân bản địa.

Tay cấp dưới nói với vẻ lịch sự và có phần nịnh hót.

- Cái mà họ thông báo trên TV thì tôi hỏi làm gì!? Chẳng lẽ tình báo của ta không xâm nhập được vào hàng ngũ của quân đội Việt Nam sao?

Nghe tới cái giọng hách dịch của gã bộ trưởng này, tay cấp dưới muốn nổi điên. Rất nhiều người bạn bên tình báo của hắn đã toi mạng hoặc bị giam dữ dưới tay của tình báo Việt Nam trong khi thông tin thu được chả có ích gì. Cha mẹ, anh chị em của hắn vốn là tinh anh trong ngành tình báo nhưng sao cùng lại chết ở cái quốc gia nhỏ bé đó. Dù vậy, gã này vẫn có gắng lịch sự. Ai bảo chức không lớn hơn người ta chứ.

- Tiểu Trương, không phải tôi không biết cậu đã hi sinh thế nào cho đất nước nhưng cánh cổng chính là một mỏ vàng. Do đó, tôi không thể nào không nóng vội. Đám An Nam đó đúng là may mắn. – Gã đại tướng nói. – Giờ thì sao. Một số người đang đề xuất gửi quân ra. Cậu thấy thế nào?

- Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu ạ! – Gã nói.

Khuôn mặt của tên này có vài giọt mồ hôi chảy ra dù trong phòng đang bật máy điều hòa.

- Tôi đùa thôi. Lãnh đạo cũng thấy vậy. Chúng ta cũng không tới mức áp đảo các nước khác như nước Tần thời Xuân Thu nên cũng không thể làm bừa được. – Tên bộ trưởng nói. – Lúc tôi con trẻ, khi đánh nhau với một nhúm quân mà đã phải chịu sức kháng cự không tượng tượng thì đánh toàn diện thì không biết thế nào.

Thực tế, Việt Nam cũng là quốc gia trung lập, có quan hệ tốt với cả Nga và Mỹ. Họ mà đem quân sang thì thế nào Nga Mỹ cũng liên thủ viện trợ cho Việt Nam. Một khi sa lầy vào cuộc chiến đó thì kinh tế của nước X sẽ sụp đổ ngay làm tức. Còn việc liên thủ với Nga, Mỹ để cùng đánh chiếm thì không ai nghĩ tới. Nói ngu chứ đánh thắng rồi thì cả đám cũng sẽ bắn nhau, tới lúc đó thì thế chiến ba mà sau đó là chiến tranh hạt nhân bùng nổ là cái chắc, lại còn vì một thế giới mà họ chưa có thông tin thì đúng là quá ngu ngốc.

Do đó, dù không muốn nhưng tướng lĩnh của quốc gia này vẫn chỉ biết há mồm mà nhìn. Trong khi đó, hầu hết các đặc vụ vẫn đang bị bắt khi cố xâm nhập sâu hơn. Cái duy nhất mà đám lãnh đạo của nước X an ủi đó là cả Nga và Mỹ đều cũng chỉ biết đứng nhìn như họ.

- Đúng rồi, tiểu Trương. Dặn nhà bếp ngày mai làm món gà ăn mày. Ngay mốt thì làm vịt quay Bắc Kinh.

- Mình là phục vụ sao….

Gã nói thầm.

- Cái gì hả!?

- Báo cáo. Không có gì! Tôi sẽ dặn nhà bếp làm ngay. Hết!

…………………

Khu Vực Đặc Biệt.

Hiện tại, mặt đất vẫn còn phản phất sức nóng khủng khiếp do lửa rồng gây ra. Mọi thứ xung quanh không khác gì một vùng đất chết. Nhà cửu hoàn toàn bị phá hủy cứ như một nước Trung Đông nào đó vừa bị không kích. Không hề có ai sống sót. Thi thoảng, người ta thấy những xác người chết đen đang chỉa tay lên trời. Đó còn chưa kể tới xác chết của những con Orc khi bộ đội tấn công chỗ này.

- Không sao chứ, đồng chí. – Vương hỏi. – Mà cô bảo là thằng Thắng bị đám kia bắt đi rồi sao.

- Lúc đó, trực thăng rơi xuống. Một vài tên Sứ giả xuất hiện cùng với đám Orc được tăng cường bằng phép thuật. Chúng đợi chúng tôi hết đạn rồi mới lao tới. Cũng may là có một pháp sự người Elf tới cứu nhưng sao cùng thì cô ấy lại bị đá văng xuống giếng. Trong khi đó, tôi bảo đồng chí Thắng tới tìm người giúp, thực chất là để cậu ta tìm chỗ an toàn bởi vì đồng chí ấy đang bị thương nặng nhưng có lẽ là cậu ta đã bị bắt. May thay, đồng chí ấy vẫn mạnh khỏe, không bị tra tấn hay đe dọa tính mạng.

- Đây là nên văn mình trung cổ đó! Lỡ nó bị phanh thây hay chém đầu thị chúng thì sao!? – Vương lên tiếng với vẻ hơi tức giận. – Sao cô biết hay vậy?

- Ma thuật, đồng chí. Nếu muốn tìm hiểu tình hình rõ hơn thì tôi cần một vật dụng của cậu ta cùng một nghi lễ làm phép. – Bảo Trâm nói. – Một nửa của tôi thuộc về vùng đất này.

Do thái độ của Trâm khá bình tĩnh nên nó cũng làm sự tức giận vốn có của Vương giảm xuống. Bản thân cậu cũng không muốn vì lo cho thằng bạn mà làm đứa con gái mình quan tâm bị tổn thương.

Sau đó, Vương cho người thả máy bay không người lái để tìm kiếm trong khi cậu đi chung với Trâm.

- Phải rồi. Vậy mà lúc chiếc Mi-8 rơi xuống thì tôi lo cho cô quá trời, hơn cả thằng bạn thân luôn.

- Anh lo cho tôi. Bộ có tình cảm…

- Mà cô gái Elf mà cô nói ở đâu rồi? – Vương tìm cách đổi chủ đề. – Nói đúng hơn thì cổ rơi xuống cái giếng nào rồi.

- Sau lưng đồng chí.

Nhìn xuống phía dưới, một cô thiếu nữ tóc vàng đúng kiểu châu Âu thời trung cổ đang hôn mê bất tỉnh. Cô ta có đôi tai nhọn nhưng không hề làm mất mỹ quan. Bộ váy xanh dù dính không ít bụi bẩn vẫn tôn lên đường cong mê người.

- Đúng là đẹp thật, Vương nói.

Sau đó, cậu dùng dây để di chuyển xuống phía dưới mà cứu người và cũng để né ánh mắt sát khí của Bảo Trâm.

- Tôi xuống dưới rồi. Kéo dây lên đi, các đồng chí! – Vương nói. – Mà từ từ thôi đó!

Một lúc sau, Vương đã đưa người lên. Ngoại trừ những kẻ đã chiến đấu của Bảo Trâm và Vương ra thì ai nấy cũng đều kinh ngạc. Elf mà họ biết chỉ là thông qua phim ảnh chứ hàng thật thì không có ai thấy bao giờ.

- Mà chúng ta làm gì với cô ta đây, đồng chí trung đội trưởng?

Một người lính hỏi.

- Cứ đưa cô ta theo cùng đi. Dù sao chỗ này cũng bị đốt trụi rồi mà.

- Tốt bụng nhỉ! Mong đồng chí không làm gì để danh dự của bộ đội Việt Nam bị ô uế.

Bảo Trâm nói với sự châm biếm.

- Sao cũng được, lên xe đi vào phía những ngôi làng còn lại thôi.

- Mà anh không quân tâm tới bạn thân mình sao? – Trâm hỏi. – Mới lúc này còn sợ đồng chí ấy có chuyện nữa mà.

- Lính đặc nhiệm của Quân đội nhân dân Việt Nam không dễ chết vậy đâu. Dù không có phép thuật nhưng tôi biết là thằng Thắng sẽ không có vấn đề gì.

Sau đó, đoàn xe nhanh chóng lên đường. Phải nói là chỉ có làng Coda gần căn cứ của Quân đội nhân dân Việt Nam là không bị gì còn nhưng nơi khác thì đều bị nướng cháy thành than hoặc bị bắt ép thành nhiên liệu cho cái cây hình mặt người

- Các vị nói cả ngôi làng đã bị đốt trụi và những con rồng nhìn như xác sống sao!? – Người trưởng làng lên tiếng với sự kinh hãi tột độ. – Quả nhiên triều đình đã nói dối dân chúng… Nhân tiện, còn có ai còn sống không!?

Người trưởng làng với nước da hơi ngăm đen và chiều cao một mét năm cùng mái tóc bạc thể hiện sự lo lắng khi mà làng của ông ta có thể là mục tiêu tiếp theo.

- Chúng tôi chỉ cứu được mỗi cô gái này thôi.

Vừa nói, Vương vừa chỉ vào cô gái Elf tóc vàng xinh đẹp.

- Các vị có thể lo cho cô ấy được không? – Vương hỏi. – Tôi nghĩ là cô ta cũng có thể tự làm việc được mà.

- Chuyện này hơi khó bởi loài Elf không thích sống chung với loài người do luôn tự cho mình là giống loài cao hơn. Ngoài ra, chúng tôi cũng sắp di tản khỏi chỗ này rồi.

- Di tản…?

- Những gì cậu thấy vốn chính là những gì mà nhiều thế hệ chúng tôi phải chịu đựng trong suốt hàng trăm năm qua. Dù chỗ này khá gần căn cứ của các cậu nhưng mọi thứ vẫn còn nguy hiểm. – Trưởng làng nói. – Tuy nhà Stark đã đánh bại quân chủ lực của loài quỷ nhưng hằng năm, nhiều khu vực trên khắp Đế Quốc và các nước chư hầu vẫn luôn chịu sự quấy nhiễu của các loài ma quỷ và quái vật. Chúng có sức mạnh khủng khiếp lại di chuyển như gió, căn cứ thì không xác định nên quân triều đình cũng bó tay. Đó còn chưa kể đến đám Tu Sĩ suốt trăm năm nay chỉ làm việc cho Đế Đô và đám quý tộc chứ không còn giúp cho người dân như trước.

Trong lúc này, mọi người đang bỏ hết đồ đạt trong nhà vào một cái túi lớn. Người có ngựa thì dùng ngựa. Người có xe bò thì dùng xe bò. Trông không khác gì người dân miền Trung di tản trước thiên tai bão lũ hay người Việt Nam đi tản cư kháng chiến thời chống Pháp, Mỹ.

- Thực ra thì một số cũng đã bị chúng tôi tiêu diệt hết rồi.

Vương nói.

- Con rồng khổng lồ vẫn còn sống, phải không? Đó chính là con rồng mà Dạ Vương đã cưỡi trong trận chiến ba trăm năm trước. – Người trưởng làng nói. – Quả nhiên là cả các vị cũng không đủ khả năng để giết nó. Dù sao thì chúng tôi cũng sắp đi rồi, những gì không mang theo được mọi người cứ tùy ý sử dụng.

- Nếu theo những gì tôi biết thì nó chỉ là mới bắt đầu thôi phải không.

Bảo Trâm chen vào cuộc nói chuyện.

- Đúng vậy. Mà nhìn cô thì có chút giống dân ở đây. Sao cô lại đi theo bọn họ.

- Tôi…

Trong lúc này, một gã đàn ông trung niên với chiều cao khiêm tốn đang di chuyển cả núi sách khổng lồ, che khuất hoàn toàn khuôn mặt. Bộ đồ của gã là sự kết hợp của hai màu vàng chanh và xanh dương cùng với tấm áo choàng màu nâu đất.

- Khốn nạn!!! – Gã chửi thề như một người đàn ông già hay cằn nhằn con cháu. – Khổ thân tôi!

Và rồi, cái gì đến cũng phải đến. Lão ta gã sắp mặt dưới một đôi chân trắng nõn nà ẩn mình dưới bộ váy màu vàng chanh.

- Sư phụ, chúng ta phải đi nhanh lên thôi. Con rồng đó cả Vệ Thần cũng đánh không lại đâu. – Một thiếu nữ với mái tóc màu xanh da trời lên tiếng. – Người không thể bỏ bớt vài cuốn sách sao? Con và người đều thuộc hết rồi mà.

- Con biết mấy thứ này quý giá cỡ nào không, Lelei!? – Lão kia nói. – Mà ta là sự phụ của con đó!

- Dạ nói rồi, người con gái mang theo đống sách lên xe ngựa.

Thứ làm cho Vương lại há mồn đó chính là chiếc xe ngựa đang được bao quanh bởi ánh sáng màu xanh da trời như đèn huỳnh quang và giữa bánh xe và mặt đất cách nhau tận mấy cm. Tuy đã thấy nhiều thứ nhưng thế giới này vẫn làm cậu ngạc nhiên không thôi.

- Đây là cũng ma thuật sao? – Vương quay sang hỏi Bảo Trâm.

- Chứ là cái gì. – Nữ phó trung đội trưởng lên tiếng.

Trong khi đó, cô bé kia liền tiến lại gần. Nhìn cách di chuyển thì có lẽ là vị tò mò. Dù sao thì bọn họ cũng quá khác biệt để người khác không chú ý.

Dù vậy, một sự cố khác đã làm cho mọi người chú ý đến. Lúc này, một cô bé trong có vẻ nghèo khổ đang nằm trên đất. Bản thân cô gái tóc xanh da trời tên Lelei kia cũng chú ý.

- Xem ra nguy kịch lắm rồi.

- Cô bé có thể là bị chấn thương so não. Cứ để bác sĩ quân y giải quyết.

Bảo Trâm nói.

- Quân y… là thầy thuốc của các vị sao? – Cô gái tóc xanh da trời hỏi. – Nhân tiện, cô cũng là Tu Sĩ phải không? Không biết ai là người dạy cô vậy?

- Sư phụ của tôi là…

Đột nhiên, con ngựa rống lên dữ dội. Đôi mắt của nó đột nhiên chuyển sang màu xanh lạnh lẽo như ở Nam Cực. Hàm răng vốn dùng để ăn cỏ bỗng chốt biến thành giống như của loài ăn thịt.

- Thôi chết! – Cả hai cô nàng lên tiếng trong lúc đôi tay của họ sáng rực lên. Miệng thì nhẫm những thứ tiếng mà không ai hiểu được.

“Bằng! Bằng! Bằng!”

Một tiếng súng vang lên từ khẩu Galil của Vương. Những viên đạn ghim thẳng vào hộp sọ, trực tiếp kết liễu kẻ thù. Kinh nghiệm từ các trận chiến với vùng đất này đã cho cậu thấy là nếu không bắn hạ mối nguy hiểm thì nó sẽ lao vào xé xác mình ngay.

- Đó là vũ khí vào hai mươi năm trước đã đại náo cả Đế Đô sau!?

- Vào hai mươi năm trước đã có người từ Trái Đất tới đây à!? – Vương hỏi. – Bọn họ có nói cùng ngôn ngữ với tụi anh không?

- Bây giờ thứ quan trọng nhất là phải thiêu xác rồi niệm chú con ngựa này bởi nó…

- Đã nhiễm phải ma thuật của Hỗn Mang của Hắc Thần. Nếu không…

- Nếu không thì chuyện này có thể lặp lại. – Cô gái tên Lelei lên tiếng, vô tình cắt ngang lời của Bảo Trâm.

- Xin lỗi vì đã ngắt ngang lời của tiểu thư.

Sư phụ của Lelei đi tới cuối đầu khá lịch sự. So với cô bé này thì lão hiểu rõ những kẻ Tu Sĩ và nhất là Tu Sĩ phục vụ cho quân đội thường có sĩ diện rất cao. Quan trọng nhất, họ rõ ràng là đạo quân đã tàn sát bảy mươi vạn quân lính Liên Quân và hàng chục vạn quân Đế Quốc ở trước đó.

- Không có gì đâu. Dù sao thì cháu cũng không lớn lên ở đây. – Bảo Trâm nói. – Cô ấy có vẻ như là một Tu Sĩ có tài.

Sau đó, mọi người trong làng cũng tìm cách đi khỏi. Mọi chuyện cũng khá đơn giản do đồ đạt chủ yếu là đồ thủ công. Dân ở đây cũng chỉ đủ ăn cứ không phải quý tộc hay thương nhân gì nên mọi thứ khá dễ dàng. Bản thân cô bé bị thương đã được điều trị, cũng may là không chấn thương sọ não nên cũng được điều trị khá tốt nhờ vào bác sĩ quân y.

- Đồng chí, đã tìm được đồng chí Thắng rồi. – Một người lính nói rồi đưa máy tính bảng cho Vương. – Theo ảnh chụp thì rõ ràng cậu ta được đưa vào một tòa lâu đài. Tuy bị xích lại và tước vũ khí nhưng không có dấu hiệu bị tra trấn.

- Có lẽ cái chết của mấy chục vạn quân đã làm quân địch sợ rồi.

Vương lên tiếng.

Bạn đang đọc Cánh Cổng Và Bộ Đội Việt Nam Đã Chiến Đấu Ở Đó sáng tác bởi kamenridersaber2021
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kamenridersaber2021
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.