Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị phục kích.

Tiểu thuyết gốc · 3401 chữ

Mật thất dưới lòng cung điện của Đế Đô.

Khung gian xung quanh chỗ này khá yên tĩnh tới mức làm cả những tay kiếm sĩ gan dạ nhất đại lục cũng phải sợ hãi. Không khí ở nay khá lãnh lẽo, giống như nghĩa địa của những gia đình nông dân nghèo không có tiền làm một đám ma tử tế.

Thi thoảng, vài giọt máu từ những xác chết bị treo ngược đang nhỏ xuống một cái chậu ở phía dưới. Trong lúc này, Giáo hoàng Brand Stark và nhà vua đang đứng đối diện với nhau. Trong khi kẻ mang danh Giáo hoàng lại đang ngồi như một vị vua thì kẻ mang danh nhà vua lại cúi khom lưng như một người hầu. Tuy nhiều người biết Giáo hoàng nắm thực quyền nhưng không nhiều người biết nhà vua chỉ là nô lệ trong bộ cánh đẹp đẽ mà thôi.

- Ta đã cho chúng cơ hội được sống nhưng chúng lại không biết điều mà dám chỉa mũi kiếm vào ta. – Gã nói và nhìn vào đám xác chết đang treo ngược trên kia. – Đó còn chưa nói tới đám nô lệ từ quốc gia mang tên “Việt Nam” hôm trước và đạo quân hỗn láo của chúng khi dám chiếm đống địa bàng của ta.

Sau đó, tên này được một gã bề tôi mang một chén máu tới và hắn đã uống hết nó. Không giống như những đồng loại ở phía Bắc xa xôi, nơi máu người là thứ khang hiếm, gã “Giáo hoàng” uống một cách vô cùng lịch sự và từ tốn.

- Không biết ngài định xử lý đám tự xưng là “Quân đội nhân dân Việt Nam” như thế nào? – Benelli lên tiếng. – Tuy Hoar Fury đã không còn là mối uy hiếp với chúng ta nhưng điều này cũng có nghĩa là quân Việt Nam có thể đánh thẳng tới Đế Đô. Vũ khí kỳ quái của chúng thật sự rất đáng sợ. So với đạo quân vào hai mươi năm trước thì chúng còn đáng sợ hơn rất nhiều.

- Không cần lo lắng. Ta đã cứ một sứ giả của mình tới rồi. Lần này sẽ giết luôn hậu duệ cuối cùng của nhà Martell.

Gã Giáo hoàng lên tiếng.

- Không phải lần trước viễn chính qua cánh cổng cũng….

Gã vua lên tiếng.

Như bị nói trúng chỗ hiểm, hắn ngồi bậc dậy khỏi ngai vàng làm bằng bằng và đi về phía của nhà vua. Đứng trước gã Giáo hoàng, Benelli không khác gì con thỏ trước một con sư tử.

- Ba trăm năm trước, chính tổ tiên của nhà ngươi đã cầu xin ta để có sức mạnh đánh bại đạo quân quỷ rồi bước lên ngai vàng. Linh hồn Dạ Vương cũng từ đó mà lưu lạc sang thế giới khác. Chỉ mới mười năm trước thôi, ta đã chặn đứng âm mưu lật đổ của hoàng muội ngươi, cũng là người mang theo một phần dòng máu nhà Martell, gia tộc tiền triều. Ta cũng không phải mới đối mặt với thứ vũ khí kì dị của chúng và ngươi nghĩ ta không có cách đối phó sao!?

Hiện tại, vị quân vương của Đại Lục đang bị nhất bổng lên như thể ông ta là một đứa bé sơ sinh. Chỉ cần Brand muốn, hắn có thể bốp nát cổ họng nhà vua như cách người ta nhai một ổ bánh mì.

- Giáo hoàng…! Dù sao… chúng ta cũng là người nhà Stark mà!

Vua Benelli lên tiếng trong lúc đang cố gắng hít thở không khí lạnh lẽo ở đây. Trong khi đó, gã kia lại nhớ về những ký ức xa săm, lúc hắn còn là đứa con trai yêu ớt bệnh tật của nhà Stark.

- Được rồi. Ta cũng không có ý định giết ngươi đâu. – Hắn nói. – Quan trọng nhất, con bé Pinya đó có vẻ như không sử dụng được. Nó bắt đầu liên kết với đám Tu Sĩ ngoài vòng pháp luật rồi.

Pinya chính là đứa con gái thứ hai của nhà vua. Cũng giống như con gái của lãnh chúa Hoar Fury, cô có tính cách của gã con trai trong thân hình thiếu nữ. Quan trọng nhất, Pinya dường như đã tìm ra thứ không nên tìm hiểu.

- Tôi sẽ…

- Không cần nói gì, cứ đơi khi đám kia bị tiêu diệt rồi tính tiếp.

……………………..

Một chiếc xe bọc thép trinh sát đủ khả năng chịu một đợt công kích nhất định. Tuy nhiên, nó dù sao cũng không phải phương tiện chiến đấu. Khi được chế tạo, mục đích chính của nó là di chuyển nhanh vào khu vực giáp ranh hoặc lãnh thổ kẻ thù để thu tin tức tình báo. Nói một cách đơn giản, việc đối đầu với quân địch số lượng lớn không phải là lợi thế của nó, nhất là một đám rồng Zombie đang truy đuổi họ sát nút.

- Không thể tin nổi! – Thắng cảm thán.

Hiện tại, bầu trời đang bị bao vây bởi số lượng khổng lồ của loài rồng. Một số chiếc máy bay không người lái ở phía trên đã bị chúng nuốt trọn, vỡ nát rồi rơi xuống. Đó còn chưa kể tới con rồng khổng lồ đang hoành hành khắp nơi.

- Chúng ta cần phải nhanh chóng di chuyển về phía căn cứ. Theo hướng bay thì rõ ràng chúng đang định tấn công bộ đội ta. Việc thiêu rụi ngôi làng chỉ là tiện tay mà thôi.

Vương nói. Quả thực, đám này hiện đang bay về phía căn cứ của bộ đội Việt Nam. Mọi người cảm nhận được đám này có khi còn nguy hiểm hơn bảy mươi vạn quân vào hôm qua đã đánh nhau với bọn họ.

- Nè Vương, hình như còn có người còn sống ở đó. Là Elf nữa kìa.

Thắng nói.

- Mày có nhìn lộn không đó.

Vương hỏi.

- Lộn hay không thì tao không biết như cổ có tai nhọn lại còn rất xinh đẹp nữa. Xung quanh cổ hình như còn có một số người nữa thì phải.

Hiện tại, Vương đang khá lưỡng lự. Nếu như không cứu đám người đó thì công tác dân vận của họ vừa rồi coi như xong. Hơn nữa, đó cũng không phải là tác phong của bộ đội Việt Nam. Tuy nhiên, dù sao thì tình hình của căn cứ là quan trong nhất. Bọn họ cũng không thể để đám này bay qua Cánh cổng, gây ra thêm một thảm cảnh nữa ở Sài Gòn.

- Tôi nghĩ chúng ta nên phối hợp với Tu Sĩ của người Elf để đánh nhau với đám Sứ giả của Giáo Hoàng. – Bảo Trâm nói. – Các đồng chí nhìn theo gốc ba giờ đi. Có lẽ bọn chúng cần thời gian chuẩn bị để đánh toàn lực.

Qua thực, một tên trong bộ dáng kỳ quái đang làm phép với một cái cây có thân hình mặt người. Mọi thứ trong khá giống như lúc ở Quận X.

Đột nhiên, con rồng khổng lồ xác sống bỗng bổ nhào xuống như một chiếc máy bay ném bom thời thế chiến.

- Toàn lực khai hỏa! – Vương hết lớn.

Ngay làm tức, tất cả những khẩu súng máy trên từng chiếc xe nã hết cỡ vào quân địch. Những khẩu

A-72 và B-40 cũng tham gia cuộc vui. Dù làm con rồng đau đớn nhưng nó làm không đủ để sinh vật này bỏ mạng như phiên bản nhỏ hơn của nó.

Trước sức mạnh khủng khiếp mà bản thân chưa từng thấy bao giờ, con rồng hít một hơi thật sâu rồi thở ra một cột lửa khổng lồ màu xanh da trời dưới sức hủy diệt khủng khiếp. Ngọn lửa này dù là xe bọc thép cũng bị nướng chín chứ đừng nói là xe trinh xác.

- Toàn đội tách ra! – Vương hét lớn.

Cậu cũng không rõ đồng đội mình có phản ứng kịp không những rõ ràng là có vài chiếc đã nổ tung. Dù vậy, vẫn có khá nhiều người thoát được. Tuy nhiên, một số đã bị thương do va đập.

- Để tao đi kiểm tra.

Thắng nói.

- Chờ cái…! – Vương định ngăn cản nhưng lúc cậu nói xong thì gã này đã chạy một mạch để giúp những người đồng chí của mình.

Trong lúc đó, những con rồng xác sống nhỏ hơn lại một lần nữa bổ nhào xuống. Không giống như những con rồng khổng lồ, da của chúng hoàn toàn khổng đủ dày để chống lại hỏa lực phòng không. Rất nhiều con bị tổn thương khá nặng. Tuy nhiên, dường như chỉ khi phần đầu vỡ nát thì chúng mới chết hoàn toàn. Dù vậy, việc này cũng đã làm cho nhóm của Vương và Thắng bị chia tách bởi một bức tường lửa khổng lồ do kẻ địch gây nên.

Điều may mắn duy nhất hiện tại là con rồng khổng lồ không đuổi cùng diệt tận vì nó cũng e dè trước B-40 và A-72 nên chỉ lượn lờ ở trên cao. Về những con rồng nhỏ hơn, chúng đang lao về phía căn cứ của bộ đội Việt Nam.

- Tổ HN1 gọi Sở chỉ huy. Có một số lượng lớn quân địch đang hướng về doanh trại của quân ta. Hết.

- Sở chỉ huy gọi Tổ HN1. Căn cứ đã xác nhận qua máy bay không người lái. Yêu cầu các đồng chí nhanh chóng quay trở về căn cứ để bảo đảm an toàn. Hết.

Bản thân Vương cũng địch rút lui. Tuy thường dân quan trọng thật nhưng hiện tại thì việc họ có thể sống sót với số lượng quân địch cỡ này hay không vẫn còn là một vấn đề lớn.

Lúc này, hàng loạt tên Orc lại xuất hiện. Chúng trong mạnh hơn hẳn đám đã chiến đấu cùng quân liên minh.

- Khai hỏa!

Hàng loạt viên đạn từ AK47 nhanh chóng xuyên thủng qua lớp da vốn miễn nhiễm với gươm giáo của những sinh vật này. Quân địch bắt chấp tất mọi giá, giẫm lên cả xác của đồng đội để tiến lên và thứ đón tiếp chúng lại là một trận mưa đạn khác.

Hiện tại, phần lớn bị tiêu diệt gọn khi cố tiếp cận mục tiêu. Tuy nhiên, nó cũng buộc nhóm thám thính không thể nào quay về căn cứ được. Bởi mấy chiếc xe thám thính bọc thép không thể xuyên thủng hàng phòng thủ dày đặc của quân thù mà tiến lên.

- Bị phục kích rồi! – Thắng lên tiếng.

- Tổ HN1 gọi sở chỉ huy. Hiện tại, chúng tôi đang bị bao vậy. Có một số binh lính bị thương và cả dân bản địa ở khu vực này đang gặp nguy hiểm. Ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện một… trận pháp của quân địch sử dụng để điều khiển đám này. Nếu không tiêu diệt nó thì không hạ nổi đám rồng. Đề nghị chi viện. Quân địch chủ yếu là không quân. Có một số lượng khoảng vài ngàn bộ binh. Hết.

- Sở chỉ huy gọi tổ HN1. Pháo tự hành phòng không Zsu-23-4 đang di chuyển dưới sự bảo vệ của BMP-2. Yêu cầu cố gắng cầm cự hoặc tìm chỗ trốn. Hết.

Sau đó, Thắng bắt đầu liên lạc với Vương, đề nghị tiến hành phá hủy trận pháp của kẻ địch. Đây vốn là đề nghị

- Được rồi. Vậy chúng ta chia làm hai. Tôi sẽ liên hệ với căn cứ để xin thêm chi viện cho đồng chí.

- Rõ, thưa đồng chí!

Thắng lên tiếng qua kênh liên lạc.

Tuy nói là chờ đợi nhưng lực lượng quân địch thực sự quá khủng khiếp về số lượng ở trên không và mặt đất. Một vài tên đã nhanh chóng tiếp cậu và làm bị thương vài người lính trước khi bị bắn vài tổ ông. Đó còn chưa kể tới đám rồng ở phía trên nữa. Nếu cứ như vậy thì mọi thứ sẽ chết chắc khi mà số lượng đạn dược mà họ mang theo có hàng và

“Giao con bé đó ra. Ta sẽ để các ngươi sống. Ta biết các người đều ý thức được con bé đó là ai”

Một giọng nói có phần kinh dị vang lên trong đầu của từng người lính.

- Cứ để tôi ở lại rồi quay về căn cứ đem lực lượng tới…

- Đồng chí là phó trung đội trưởng sao lại nói những lại nói những lời như vậy. Từ khi nào Quân đội nhân dân Việt Nam phải chịu sự uy hiếp của kẻ khác. – Vương nói. – Muốn làm gì cô thì phải bước qua xác tôi là đồng đội ở đây. Đừng hiểu lầm. Đây không phải vì cô là con của đồng chí trung tướng hay vì cô là con gái hoặc sự liên hệ bí ẩn tới vùng đất này. Đây là vì chúng ta là bộ đội Cụ Hồ.

Những lời nói dù vô tình của Vương cũng đã làm tinh thần chiến đấu của mỗi người lính tăng lên gấp bội. Họ không còn sợ quân địch

- Nói hay lắm, đồng chí! – Thắng nói. – Cẩn thận!

Lúc này, một tên Orc to lớn lao tới. Bằng kinh nghiệm nhiều năm đánh trận, hắn biết đây chắc chắn là thủ lĩnh của nhóm quân này. Tốc độ diễn ra quá nhanh kể cả với bộ đội qua huấn luyện. Cả BảoTrâm biết sử dụng ma thuật cũng không phản ứng kịp. Trong lúc tưởng những sắp chết tới nơi thì Thắng với con dao đặc công lao tới đánh giáp lá cà với kẻ địch.

- Xông lên đi!

Cậu nói.

Bằng kinh nghiệm của mình, chàng trai nhanh chóng né đánh những đòn mạnh bạo của quân địch. Cậu vốn định xuyên con dao vào tim nhưng bị tên này cản lại bằng cách tay to khỏe của hắn. Tên nhanh chóng dùng cánh tay còn lại để đấm thẳng vào ngực của Thắng. Tuy nhiên, cậu lại lợi dùng thể hình nhỏ bé của mình mà lụi lại. Tiếp theo, chàng trai liên tục tung cước làm kẻ thù choáng váng.

- Cẩn thận! – Trâm hét lớn.

Từ phía xa, một mũi lao bằng bằng bay tới với tốc độ còn nhanh hơn cả viên đạn. Chỉ một đòn những đủ làm người lính như Thắng ngã gục ngay làm tức. Trong cậu không khác gì bị bắn bởi đạn xuyên giáp vậy.

Từ phía xa xa, một tên trong bộ áo choàng với ánh mắt như băng tuyết Nam Cực đi tới.

- Đùa ta sao!? Lúc này lại hết đạn.

Vương chửi thề rồi lúc khẩu K-54 ra bắn về phía kẻ địch. Tuy nhiên, hắn lại dùng phép thuật để cản những viên đạn.

- Vũ khí này của các ngươi rất lợi hại, giống như hai mươi năm trước vậy. Tuy nhiên, ta biết chúng không phải vô hạn. Giờ này thì…. “đạn” của các ngươi chắc hết rồi nhỉ. Mau giao con bé đó ra cho ta.

Tên kia nói.

- Tại sao các ngươi lại giết hại người dân Việt Nam?

Vương hỏi.

- Người dân!? Bọn yếu đuối không có khả năng chiến đấu kia thì có gì quan trọng. Ngươi không cảm thấy chiến đấu vì bọn chúng là một chuyện vô cùng nhảm nhí à!?

Tên kia nói.

- Vậy còn những kẻ bị bắt qua bên đây thì sao.

Vương vẫn tiếp tục hỏi.

- Bọn chúng sẽ trở thành nô lệ. Không hơn không kém. Tại sao lại quân tâm tới chúng làm gì. Cứ giao con bé đó ra, Giáo hoàng sẽ cho phép các ngươi cai trị vùng đất xung quanh cánh cổng này.

- Thì ra là vậy. Nhân tiện, lý do ta nói nhảm với ngươi nãy giờ chủ yếu là đợi thôi.

Vương nói.

- Đợi…!?

Trong lúc tên kia còn đang suy nghĩ thì một loạt quả súng máy được bắn ra từ trực thăng Mi-8 đã làm tên này và gã Orc văng ra xa. Tên đó ngay làm tức lấy ra một mũi giáo bằng băng khác để khai hỏa. Tuy nhiên, một loạt rocket bắn ra chính thức làm tên này không còn khả năng phản kháng. Tên Orc thì bị bắn thành một đống thịt.

- Ngươi quên đám rồng rồi sao? – Tên Sứ giả nói. – Chúng không dễ đối phó như đám của quân viễn chinh Đế Quốc và quân Liên Minh đâu.

- Chắc vậy.

Lúc này, những khẩu pháo phòng không tự hành Zsu-23-4 cũng đã xuất trận. Nó mang hình dạng của một chiếc xe bọc phép chở quân với ụ súng phòng không ở phía trước. Những tọa vật này đang đứng sừng sững chỉ cách nhóm của Vương có vài mét. Đám rồng xác sống hay đúng hơn là kẻ đang điều khiển đám quái vật này cảm nhận được nguy hiểm.

- Toàn lực khai hỏa!

Người sĩ quan chỉ huy lên tiếng.

Ngay sau đó, những viên đạn của súng máy phòng không nhanh chóng xé toạch toàn những con rồng. Chúng tuy mạnh mẽ hơn những con mà bộ đội Việt Nam từng đánh hôm qua nhưng cuối cùng cũng bị xé toạc ra như tờ giấy. Con rồng kia thì vẫn bay trên cao và không có ý định tham chiến. Có lẽ chúng e dè hỏa lực của bộ đội Việt Nam.

Đồng thời, một toán lính đặc nhiệm cũng đã di chuyển tới gần trận pháp của quân thù. Một loạt quả đạn B-40 được bắn ra, nhắm thẳng vào cái cây hình mặt người.

- Các đồng chí không sao chứ! – Một người sĩ quan hỏi.

- Không sao nhưng thằng… đồng chí Thắng do tìm cách cứu người bị nạn nên bị thương.

Vương nói rồi nhìn sang người bạn lúc nhỏ của mình.

- Giờ ổn rồi, đồng chí! Gọi quân y! – Một người lính lên tiếng. – Đưa đồng chí Thắng lên trực thăng.

- Đồng chí cũng lên đi. – Vương lên tiếng. – Tôi sẽ chặn đứng ở đây.

- Tôi không bị gì hết, không cần phải đưa về tuyến sao chữa trị.

Bảo Trâm nói một cách kiên quyết.

- Nếu những gì tôi đoán đúng thì có lẽ đám kia đang tìm cô, phải không? Đừng trả lời vì tôi cũng chả muốn biết sâu hơn.

Ngay sau đó, Thắng được bộ đội quân y đưa lên cáng rồi đưa lên trực thăng Mi-8. Hàng loạt các khẩu súng máy và rocket khai hỏa hết khả năng để ngăn đám rồng lửa tiếp cận.

- Không thể được! Các người đang mắt bẫy của bọn chúng.

Gã “Vệ Thần” đột nhiên xuất hiện làm Vương có hơi giật mình. Có lẽ ông ta đã nhận lúc cậu không để ý để bay lại gần ở dạng loài quạ rồi biến thành dạng người.

- Ý ông là gì. Đừng lo, trực thăng Mi-8 tuy hơi cũ nhưng không dễ bị hạ đâu.

Vương nói.

- Cậu không thấy lạ khi con rồng khổng lồ kia cứ bay mà không tham chiến à!? Đừng xem thường phép thuật, cán bộ. Nếu không thì cậu sẽ phải trả giá đắc đó.

Đột nhiên, một vài Zsu-23-4 nhanh chóng bắn vào không trung nơi dường như không có kẻ địch. Được trang bị hệ thống radar, chúng có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thấy được.

Lúc này, con rồng khổng lồ đột nhiên xuất hiện như thể nó được dịch chuyển tức thời. Hàng loạt viên đạn súng máy lao về nó nhưng hoàn toàn vô ích trước lớp da dày khủng khiếp. Bằng hàm răng sắc nhọn, nó nhanh chóng xé toạc chiếc trực thăng như người ta xé một tờ giấy. Cứ như vậy, chiếc Mi-8 lượn lờ như người say rượu rồi lao về phía đường chân trời, cày lên mặc đất một đường dài.

- Bảo Trâm! – Vương hét lớn.

Suốt cả đời, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ lo lắng cho một người con gái như vật, nhất là khi đang ở giữa chiến trường như thế này.

Bạn đang đọc Cánh Cổng Và Bộ Đội Việt Nam Đã Chiến Đấu Ở Đó sáng tác bởi kamenridersaber2021
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kamenridersaber2021
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.