Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công tác dân vận.

Tiểu thuyết gốc · 3366 chữ

Dưới những tia năng của buổi sáng sớm, lá cờ rách nát của kẻ địch hiện ra khá rõ ràng trên nền đất, đối lập hẳn với lá cờ đỏ sao vàng hào hùng của Việt Nam đang tung bay trong căn cứ. Lúc này, Vương, cầm theo khẩu AK47 đang đi tuần tra cùng với một số cấp dưới của mình, trong đó có người bạn thân, Thắng. Mọi chuyện cũng không có gì đáng nói cho tới khi hàng loạt loài chim ăn xác thối xuất hiện. Nhờ đó, cậu mới biết rất nhiều quân địch đã chết vào hôm qua. Mặt đất bị pháo kích dữ dội vẫn còn nghi ngút khói.

- Ê mày, nghe nói tụi mình tiêu diệt được hơn sáu mươi vạn quân địch đó.

Thắng lên tiếng.

- Đó còn chưa kể mấy mươi vạn quân bị tiêu diệt ở Quận X về gần cánh cổng nữa…

Vương nói.

- Mày lo cho đám giặc đó à? Mấy trăm đồng chí của ta đã hi sinh vì bọn chúng đó.

Thắng nói. Dù cách nói chuyện có vẻ giận dữ nhưng khuôn mặt cũng khá bình tĩnh.

- Cũng chả hiểu nổi chúng ta đang chống lại thể loại quân đội gì nữa…?

Vương nói. Cậu sau đó cầm một cây cung lên rồi ném nó về phía xa.

- Nếu có thời gian ném đồ thì đi họp đi, đồng chí. – Bảo Trâm lên tiếng. – Chúng ta còn phải tiến hành tự phê bình nữa.

- Tự phê bình sao, đồng chí. Quân ta đã tiêu diệt sáu mươi vạn quân và chỉ chết có vài trăm người mà thôi.

Thắng nói.

- Đó chính là lý do của việc này. Giờ hai đồng chí có đi không hả? – Bảo Trâm nói. – Nhân tiện, sao vụ này thì cha tôi sẽ giải thích cho các cậu mọi chuyện, bao gồm lý do tại sao tôi lại sử dụng được phép thuật.

- Vậy thì tiến hành công tác phê bình và tự phê bình những sai lầm trong trận chiến hôm qua thôi.

Vương lên tiếng rồi đi tới họp.

Thực tế, đám pháp sư trong tất cả các thể loại thì tụi nó là bọn đánh tầm gần trăm là khủng nhất rồi, còn lại toàn trong phạm vi ba đến năm mươi mét. Ngoài ra, khi không còn uy hiếp phòng không thì việc sử dụng hỏa lực phòng không bắn bộ binh là hoàn toàn bình thường thì không thấy đâu cả. Hơn nữa, hầm chống bom đạn các kiểu cũng không được xây dựng vì chủ quan, khinh địch.

Trên đường đi, nhóm của Vương thấy quan tài chở những cái xác không lành lặn, quấn bởi lá cờ của tổ quốc đang được xe quân xe chở về Trái Đất. Ngay làm tức, cả nhóm người đưa tay chào một cách cung kính trước nhưng anh hùng đã hi sinh vì đất nước ở một thế giới khác.

Sau khi tưởng niệm, mọi người đi vào. Lúc này, cuộc họp cũng đã bắt đầu bằng lời phê bình bản thân và mọi người của tướng Hưng.

- Các đồng chí, tuy nói việc mấy trăm người chết để đổi lấy gần bảy mươi vạn quân địch là một thắng lợi ngoạng mục nhưng rõ ràng chúng ta hoàn toàn có thể giảm thương vong xuống mức thấp nhất hay thậm chí là không có thương vong. – Tướng Hưng lên tiếng. – Ngoài ra, tôi nghĩ chúng ta cần phải mặc niệm những con người đã anh dũng ngã xuống vì Tổ quốc.

Mọi người đều không có ý kiến gì về việc này. Bản thân những người ngã xuống cũng đã được đưa vào trong quan tài, quấn lá cờ đỏ sao vàng linh thiêng rồi chuyển về bên kia Cánh cổng để an táng.

- Ngoài ra, tôi nghĩ chúng ta cũng nên tính tới việc giải quyết mấy mươi vạn xác chết ở phía ngoài. Nơi này tuy không phải là Trái Đất nhưng rõ ràng cũng có vi khuẩn, virus. Với số lượng người chết khủng khiếp như hiện tại thì nguy cơ dịch bệnh là vô cùng lớn. Chúng ta nên tìm phương an an tán họ.

Người nói lần này là chính trị viên Bắc, cha của Thắng, bạn thân của tướng Hưng.

- Dùng súng phun lửa không phải là được rồi sao? Tại sao phải an táng cho đám giặc đó. – Thắng lên tiếng. – Bọn chúng đã giết hại rất nhiều đồng bào của chúng ta.

- Chúng ta là quân đội nhân dân, đồng chí. – Chính ủy Bắc lên tiếng. – Đó còn chưa kể tới công ước quốc tế…

- Đây không phải là Trái Đất, đồng chí hiểu rõ điều đó mà! – Thắng nói với khuôn mặt nghiêm túc, khác hẳn sự vui vẻ thường ngày.

- Thắng… - Vương kéo cổ tay áo để ra hiệu cho đứa bạn này ngồi xuống. Cậu ta hiểu rõ là Thắng chỉ muốn hơn thua với cha mình. Nguyên nhân có lẽ là do đã không còn người mẹ để làm trung gian giữa hai người khi bà ta chết vì ung thư giai đoạn cuối. Bản thân tướng Bắc, vốn là người nắm rõ tâm lý của hàng vạn binh sĩ như một chính ủy thực thụ lại không thể nào nắm rõ tâm lý của con trai mình.

Dù vậy, cả hai người đang ơ trong quân đội. Do đó, việc này là hoàn toàn không nên. Thêm vào đó, cậu vẫn tin vào truyền thống “Nghĩa tử nghĩa tận” của dân tộc Việt Nam nên không có ý kiến gì.

Sau đó, một số vấn đề như bổ sung quân số, tổ chức thám hiểm khu vực xung quanh, tiếp xúc dân cư bản địa,… cũng được thảo luận. Khi mọi người đi hết, Vương, Thắng, Trâm được giữ lại.

- Đồng chí không định ở lại sao? – Tướng Hưng hỏi.

- Có người không thích đâu. – Tướng Bắc xua tay rồi rời đi.

Thực ra, mâu thuẫn của hai người cũng không phải dạng thâm thù đại hận gì. Tuy nhiên, hai người vốn vui vẻ, hòa đồng với người khác lại không có không thể dùng thái độ đó với người thân của mình.

Lúc này, sau khi tướng Bắc đi ra ngoài, một người, hay đúng hơn là một con quạ bay vào và biến thành. Ông ta ẩn mình hoàng toàn trong lớp áo choàng đen mang theo một vẻ bí ẩn siêu nhiên. Khuôn mặt có chút lại giữa châu Âu và châu Á được bao phủ bởi một bộ râu đen ngòm làm người này giống như cao nhân đắc đạo thành tiên. Trên lưng của gã có mang một con búp bê làm bằng đất sét.

- Sư phụ.

Bảo Trâm lên tiếng trong lúc Vương và Thắng vẫn đang há mồm tự hỏi chuyện gì đang diễn ra. Nếu không phải tướng Hưng nhìn gã kia với vẻ cười đùa thì hai chàng sĩ quan trẻ đã rút súng ra hỏi thăm gã này rồi.

- Ông là ai? – Vương hỏi.

- Mọi người thường gọi là Vệ Thần, kẻ bảo vệ thế giới này, ý ta là thế giới của ta. – Người tư xưng là “Vệ Thần” lên tiếng. – Vào hai mươi năm trước, mẹ của con bé Marie hay tên tiếng Việt của nó là Bảo Trâm đã trốn tới thế giới của các cậu nhờ ma thuật thượng thừa. Đừng hiểu lầm, nó không giống như cánh cổng không gian mà các cậu đã dẫn đại quân qua đâu.

- Tóm lại là trên đã biết về sự tồn tại của một thế giới khác từ hai thập kỷ trước mà vẫn không ngăn chặn được sự kiên thảm sát ở Sài Gòn…

- Đồng chí Vương. – Thắng lên tiếng. Cậu ta sợ người bạn của mình sẽ dính vào thứ không nên dính.

- Tôi hiểu đồng chí muốn nói gì nhưng việc biết cả thế giới tồn tại là một chuyện. Việc phát hiện một cánh cổng xuất hiện bất ngờ giữa lòng đô thị đông dân nhất cả nước lại là một chuyện khác. Cho dù cậu nghĩ thế nào thì Đảng và Chính phủ tuyệt đối sẽ không lấy mạng sống của người dân Việt Nam ra làm trò đùa.

Tướng Hưng nói với ánh mắt kiên quyết mang theo ánh lửa trong đó.

- Tôi chưa từng nghi ngờ về điều này, đồng chí trung tướng. – Vương nói.

- Cho dù thế nào thì kẻ địch thật sự của Westernos và giờ đây là của Việt Nam vẫn đang ở Đế Đô. Hắn là con quái vật đã thỏa thuận với nhà Stark để đạt được sức mạnh…

Gã Vệ Thần lên tiếng.

- Xin lỗi nhưng việc này thì chúng tôi cần thêm thời gian để bàn bạc…

Tướng Hưng ngắt ngang.

Hiểu ý, gã kia sau đó nhanh chóng biến thành con quạ rồi bay ra ngoài. Chỉ có Bảo Trâm là đưa mắt nhìn người đó mà thôi. Cả căn lều chìm vào yên lặng một thời gian. Dù vẫn còn nhiều thứ mơ hồ nhưng có vẻ như tướng Hưng không muốn Việt Nam sa lầy quá sâu vào một cuộc chiến ở một vùng đất sa lạ khi mà ở thế giới của bọn họ vẫn còn nhiều kẻ thù.

- Mà thủ trưởng gọi chúng tôi tới đây chắc còn có việc gì khác phải không?

Thắng lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Khuôn mặt của cậu đã trở nên vui vẻ như thường ngày.

- Đúng vậy. Nhiệm vụ của tôi giao cho các đồng chí là tìm cách thám hiểm khu vực bên ngoài. Ngoài ra, trung mang tên HN1, với “HN” là viết tắt của thủ đô Hà Nội sẽ được thành lập nhập tiến hành các nhiệm vụ sâu trong vùng đất này. – Tướng Hưng nói rồi cầm một đống hồ sơ đưa cho đám người Vương Thắng và Bảo Trâm. – Đồng chí Vương sẽ là đại đội trưởng. Con Trâm… đồng chí Bảo Trâm sẽ là chính ủy viên. Toàn bộ thành viên ở bên ngoài đã tập hợp và đang đợi mệnh lệnh của các đồng chí.

Sau đó, cả đám người ra khỏi lều. Lúc này, đúng như tướng Hưng nói, một đại đội đang chờ sẵn. Ai nấy đều vô cùng trang nghiêm thể hiện rõ tác phong chuyên nghiệp. Việc đã trãi quả trận chiến với quân thù làm họ trở nên chuyên nghiệp hơn hẳn. Phía sau đám người này chính là hàng loạt chiếc xe thiết giáp trinh sát. Chúng bao gồm xe BRDM của Liên Xô cũ và Comando V-100 của Mỹ.

- Toàn đội, nghiêm! – Vương lên tiếng, mang đậm khí phách của chỉ huy.

Sau khi đội hình đã ổn định, cậu mới bắt đầu lên tiếng.

- Tôi là trung úy Phạm Đại Vương, được đồng chí trung tướng bổ nhiệm làm trung đội trưởng của trung đội NH1 với hai chữ “NH” là viết tắt của thủ đô Hà Nội thân yêu, trái tim của cả nước. Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành thám hiểm vùng đất ở bên ngoài căn cứ. – Cậu nói. – Nhiệm vụ chính hôm nay là thám hiển không phải đánh nhau nên hạn chế tấn công trừ khi bị đánh phủ đầu. Nghiêm cấm mọi hành vi cướp bóc, làm nhục,… với dân thường. Tất cả đã rõ chưa!?

- Rõ, thưa đồng chí!

Mọi người đồng loạt trả lời.

- Được rồi. Tôi sẽ trang bị cho mỗi người một ít bùa chú thông dịch để có thể nói chuyện ở mức đô nhất định với người bản địa. Dù vậy, tôi cũng khuyên các đồng chí nên học tiếng ở đây để làm công tác dân vận tốt hơn.

Cứ như vậy, những chiếc thiết giáp trinh sát bắt đầu di chuyển ra khỏi căn cứ của quân ta. Những người lính gác cổng nhanh chóng dùng khí thế trang nghiêm để chào những người đồng chí của mình.

Sau đó, những chiếc xe đã nhanh chóng di chuyển trên con đường đất. Nơi đây giống như Việt Nam hàng chục năm trước khi quốc gia này vẫn còn nghèo. Không có khói bụi xe cộ, khói bụi từ nhà máy hay những đám thanh niên dán mắt vào điện thoại.

- Bầu trời trong xanh thật đấy. Đúng là thế giới khác rồi.

Thắng lên tiếng.

- Ở nhiều nơi như Sa Pha, Đà Lạt cũng có bầu trời như thế này mà. – Vương nói.

- Đúng như tốn mấy chục triệu lận và còn phải chen chút với các cả ngàn du khách. – Thắng phản bác. – Mà ông già tao có bao giờ chịu dẫn mẹ tao đi đâu. Lúc nào cũng…

Bỗng nhiên, trong khung cảnh này, một bài hát lại vang lên. Dù đã quen thuộc với bài “Hát mãi khúc quân hành”, mọi người dường như say mê bởi nó được hát bởi phó trung đội trưởng Bảo Trâm.

“Đời mình là một khúc quân hành, là bài ca chiến sĩ

Ta ca vang triền miên qua tháng ngày

Lượn bay trên núi đồi biên cương đến nơi đảo xa

Mãi trong lòng chúng ta ca bài ca người lính

Mãi trong lòng chúng ta vẫn hát khúc quân hành ca

Dù rằng đời ta thích hoa hồng

Kẻ thù buộc ta ôm cây súng

Ta yêu sao làng quê non nước mình

Tình quê hương vút thanh âm khúc quân hành ca

….”

¬- Giờ chúng ta đang trinh sát đó, đồng chí Trâm.

Vương nói.

- Đồng chí không thấy mọi người đang khá thích sao? – Cô gái lên tiếng. – Quan trọng nhất, hình như tới một ngôi làng rồi kìa. Cái biển ở trước ghi là làng Coda nếu anh có ý định hỏi.

Nói một chút về khu làng này thì nó khá giống làng quê ở Bắc Bộ kết hợp với kiến trúc châu Âu thời trung đại. Những ngôi nhà phần lớn đều được làm bằng gỗ, hoặc rơm. Nhìn kỹ lắm mới thấy vài ngôi nhà xây bằng đá.

Sau đó, để tránh việc bị phục kích bất ngờ, những người lính, trừ Bảo Trâm liền hóa trang để đi vào. Nhìn họ không khác gì những bụi cây biết nói, thứ đã làm quân xâm lược một thời kinh sợ.

Hiện tại, họ thấy một cô bé gái trong chiếc áo xanh da trời đang mở cửa ra nhìn. Đáp lại cô gái là một nụ cười của Trâm

- Tui chị không có ý xấu đâu. – Trâm lên tiếng bằng tiếng Westernos.

Lúc này, một người phụ nữ áo vàng đi ra kéo đứa nhỏ vào trong. Tuy nhiên, cô ta khá lúng túng trước thái độ lịch sự của đạo quân vừa giết hàng chục vạn quân đội Đế Quốc.

- Không sao đâu, các đồng chí. Có thể ra được rồi. – Trâm nói.

Lúc này, hàng chục người lính vốn trước đó là những bụi cây bỗng xuất hiện làm người phụ nữ bỗng chốc ngã ngửa. Nếu họ mà muốn làm chuyện xấu thì cả làng này đã chết còn chưa biết chuyện gì xảy ra rồi.

Sau đó, mấy người lính bộ đội Cụ Hồ được người đó dẫn đi nói chuyện với trưởng làng. Hai bên sao đó nói chuyện về đủ thứ trên đời.

Trái với những gì người làng nghĩ, bộ đội chỉ đơn giản là hỏi thăm tình hình và khẳng định việc họ không có ý xấu chứ không hề có ý định lấy lương thực, cướp phá hay làm gì khác, cũng càng không có ý định bắt nô lệ. Trên thực tế, quân đội Đế Quốc hay các nước mỗi khi đi qua đều bắt họ phải cống nạp đủ thứ làm cuộc sống của mọi người trở nên khó khăn vô cùng. Do đó, người dân đều yêu mến họ, khẳng định nếu có thể làm được gì thì họ sẵn lòng giúp đỡ. Một số người còn nhận sản vật, đồ ăn thức uống mà dân tặng cho.

Dù rất muốn ở lại nhưng chuyển thám hiểm thăm do vẫn phải tiếp tục. Qua gần cả chục cái làng, ai nấy đều ngạc nhiên trước sự lịch sự của bộ đội Việt Nam mà hăm hở chào đón. Dù sao thì trong mắt của đám quý tộc thì họ chỉ là dân đen không đáng một xu trong khi những người lính xa lạ kia lại nói năng cực kỳ lịch thiệp.

- Coi như công tác dân vận đã hoàn thành. – Vương lên tiếng. – Đó chính là bước quan trọng nhất để bảo đảm sự chiếm đóng của chúng ta ở vùng đất này.

Nếu như chỉ huy của quân đội Mỹ, Anh, Pháp, Nga hay Trung Quốc ở đây thì họ sẽ cười vào mặt Vương bởi với ưu thế quân sự tuyệt đối thì việc lấy lòng dân là không cần thiết, cùng lắm thì liên hệ với tầng lớp thống trị là được. Tuy nhiên, kết quả từ sự thất bại của Liên Xô và Mỹ ở Afghanistan cho thấy việc thiếu đi mối liên hệ với quân chúng sẽ trực tiếp đẩy họ tới chỗ làm việc cho kẻ thù. Chỉ khi dân chúng bản địa thấy được tính chính nghĩa của cuộc chiến, như chiến tranh biên giới Tây Nam là một ví dụ thì họ bởi không chống lại quân đội.

- Vẫn nhớ câu chuyện mà cha mày kể về hồi ở Campuchia hả? – Thắng hỏi. – Dân Campuchia lúc đó ai cũng gọi bộ đội mình là “Đội quân nhà Phật”

- Cha mày không kể à? – Vương đáp lời. – Hai người cùng với cha của đồng chí Trâm làm công tác dân vận suốt.

- Có chứ! Nhưng mà lâu rồi hay cha con không nói chuyện với nhau.

Thắng nói.

- Cũng đúng. Mà chỗ này nếu đầu tư du lịch, công nghiệp, dịch vụ, nông nghiệp,… chắc kiếm bộn tiền…

- Cho toàn bộ đoàn xe dừng lại!

Bảo Trâm hét lớn làm Vương có hơi giật mình.

- Cô bị gì hả!? – Cậu hét lên. – Tưởng có “ô dù” rồi muốn làm gì thì làm à?

- Nhìn đi!

Ở phía xa, cả một khu vực đang bị bao phủ bởi một bức tường lửa khổng lồ. Dù ngồi trong xe nhưng họ cũng cảm nhận cái nóng khủng khiếp tràn vào. Thật lòng thì khó mà tưởng tượng sinh vật bình thường ở trong khu vực ấy thì sẽ ra sao?

- Cháy khiếp thật!

Thắng lên tiếng.

- Không phải thiên tai đâu, đồng chí. – Bảo Trâm nói với vẻ hơi buồn. – Dùng kính viễn vọng quan sát đi.

- Tôi mới là trung đội trưởng!…. Được rồi. Nghe theo ý của đồng chí xem sao.

Lúc này, một thứ nhìn giống như con rồng hiện lên làm mọi cậu giựt mình. Tuy đã từng bắn hạ không biết bao nhiêu con nhưng kích thước của con này thật sự quá lớn. Cứ như King Kong hay Godzilla vậy. Quan trọng nhất là nó đang bay lượn trên bầu trời. Ngoài ra, nhìn con rồng này không có chút sức sống nào mà giống như một con Zombie đang tấn công mọi thứ theo lệnh của ai đó vậy. Từ mệnh của sinh vật kia, một ngọn lửa màu xanh da trời được thổi ra.

- Lửa xanh!? – Vương tự hỏi.

- Giống như lửa bếp ga thôi. Mày quên kiến thức ở trường luôn rồi à!?

Thắng lên tiếng.

- Quên vụ bếp ga đi. Kẻ địch đang tấn công kìa.

Bảo Trâm lên tiếng.

Lúc này, hàng trăm con rồng đang bay về phía của bọn họ. Chúng trông giống như những con mà họ đã bắn hạ. Tuy nhiên, tất cả đều nhìn giống Zombie và đang đằng đằng sát khi lao về phía những người lính bộ đội Cụ Hồ.

Bạn đang đọc Cánh Cổng Và Bộ Đội Việt Nam Đã Chiến Đấu Ở Đó sáng tác bởi kamenridersaber2021
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kamenridersaber2021
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 200

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.