Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân át chủ bài của Tiêu Ngọc Hoàng

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Ánh mắt Dược Du nheo lại, một quyền mạnh đến mức có thể giết chết Phan Hoài Uyên của Diệp Thiên, thế mà lại không có chút tác dụng gì đối với Tiêu Ngọc Hoàng.

Cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao Ngọc Hoàng Đại Đế có thể trấn áp toàn tỉnh Kiềm, khiến các võ giả Hoa Hạ nghe thấy đều run sợ, đây chính là điều đáng sợ của Tiêu Ngọc Hoàng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù cô ta có vô cùng sùng bái Diệp Thiên đi chăng nữa, nhưng cũng không thể không nghi ngờ, trận chiến này Diệp Thiên rốt cuộc có thể thắng hay không.

Sức mạnh của quyền đó tuy bị phân tán đi, nhưng Diệp Thiên lại hình như không cảm nhận được gì vậy, vẫn đứng trên cột đá nhếch miệng cười.

Còn Tiêu Ngọc Hoàng, cuối cùng vào lúc này ông ta ngẩng đầu lên, một dòng máu chảy xuống từ khóe miệng, hòa vào trong màn mưa.

Thế mà Tiêu Ngọc Hoàng lại bị thương rồi sao?

Những tiếng ồ lên lập tức vang khắp đỉnh núi Phi Vũ, từng ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc nhìn về phía ngực của Tiêu Ngọc Hoàng, trên làn da màu vàng ánh kim của ông ta, thế mà lại hơi bị lõm vào, xuất hiện một hình bằng nắm đấm.

Tiêu Ngọc Hoàng tu luyện Kim Cang Hoành Luyện của Phật Môn Tây Vực, bộ xương trong người đều như thể được làm từ sắt, và bao trùm bởi một làn da thép, thế mà lại không đỡ được quyền vừa rồi của Diệp Thiên, rồi bị thương ngay tại trận như vậy?

Không chỉ những người đứng xem xung quanh cảm thấy bàng hoàng, mà ngay cả bản thân Tiêu Ngọc Hoàng cũng thấy sốc, ông ta cảm thấy bản thân đã vô cùng đánh giá cao Diệp Thiên rồi, cho cậu đứng ở vị trí sánh ngang với ông ta thuộc cấp tông sư trong thiên hạ, nhưng cho đến bây giờ ông ta mới phát hiện ra, bản thân cuối cùng vẫn là đánh giá thấp cậu!

Cho dù thi triển Kim Cang Hoành Luyện, ông ta vẫn không thể đỡ được hoàn toàn quyền này của Diệp Thiên!

Diệp Thiên thu lại nắm đấm, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt thoáng vẻ thất vọng.

“Giới võ thuật Hoa Hạ tôn vinh Tứ Tuyệt, tôi vốn tưởng giao đấu với một vị trong Tứ Tuyệt sẽ có thể khiến tôi được mở mang tầm mắt nhiều hơn về giới võ thuật, bây giờ xem ra là tôi đã nhầm!”

“Ngọc Hoàng Đại Đế, cũng chỉ như vậy mà thôi!”

Câu nói này của cậu nói ra khiến mặt của tất cả mọi người ở hiện trường đều biến sắc, danh tiếng Tiêu Ngọc Hoàng lẫy lừng Hoa Hạ, từng tung hoành vô địch một thời, nhưng bây giờ, một thiếu niên chưa đầy 20 tuổi, thế mà lại nói thực lực của ông ta chưa đủ tầm?

Trong lòng vô số người đều thầm nghĩ, giới võ thuật Hoa Hạ e rằng sắp đảo lộn rồi!

Tiêu Ngọc Hoàng đứng cách Diệp Thiên cả trượng, ánh mắt ông ta hơi chớp, trong lòng ngoài kinh ngạc ra còn bắt đầu dấy lên sự phẫn nộ.

Tiêu Ngọc Hoàng uy danh chấn động Hoa Hạ, danh hiệu “Ngọc Hoàng Đại Đế”, đâu phải hư danh? Thế mà lại để lớp người sau nghi ngờ?

 “Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi đấy!” Ánh mắt ông ta hoàn toàn tối lại.

“Vù!”

Ngay sau đó, năm ngón tay của ông ta nâng nhẹ, luồng khí ba màu dưới chân nổ ra, hội tụ thành một hình đĩa tròn ba màu phía trước.

Ngón tay của ông ta điểm một cái, một tia sáng trong tỏa ra thuận theo đường mưa rơi, hội tụ thành một lưỡi kiếm gió màu xanh, lam, đỏ dài mười trượng.

“Diệp Lăng Thiên, lưỡi kiếm gió này của tôi lấy nước làm chủ thể, lấy gió làm chất dẫn, lấy lửa để che giấu, bao gồm sức mạnh của ba loại nguyên tố, để tôi xem cậu đỡ kiểu gì?"

“Băng Hỏa Phong Nhẫn, chém!”

Nhát kiếm này, Tiêu Ngọc Hoàng dùng nước hóa thành băng, kết hợp với sức mạnh của gió và lửa hội tụ thành lưỡi kiếm băng, gần như có thể so sánh với các thần binh ngày nay.

Ánh mắt Watanabe Heizou nheo lại, lưỡi kiếm băng này gần như có thể sánh ngang với thanh kiếm trên người ông ta rồi.

“Tiêu Ngọc Hoàng, tôi vốn tưởng ông có chút bản lĩnh, có thể để tôi được vui vẻ một phen, nhưng bây giờ xem ra ông chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”

“Chút sức mạnh nguyên tố đó của ông cũng dám thể hiện trước mặt tôi sao?”

Diệp Thiên nở nụ cười khinh bỉ, lưỡi kiếm gió quét đến, đã đến đỉnh đầu cậu, đúng lúc này, cậu từ từ giơ bàn tay ra.

Mọi người đều kinh ngạc, Diệp Thiên thế mà lại định dùng bàn tay bằng thịt này để đỡ lưỡi kiếm gió sao?

“Phụt!”

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, Tiêu Ngọc Hoàng chỉ cảm thấy tia sáng màu đỏ tươi lóe ra trước mắt, lưỡi kiếm gió hội tụ đầy sức mạnh kia thế mà lại đột nhiên vỡ vụn, hòa tan thành hơi nước bay lên không trung.

“Cái gì? Sao có thể chứ?”

Hai mắt Tiêu Ngọc Hoàng trợn tròn, khoảnh khắc lưỡi kiếm gió tan biến, ông ta chỉ nhìn thấy giữa hai tay của Diệp Thiên hình như có một ngọn lửa màu đỏ rực lướt qua.

Tiếu Văn Nguyệt đứng bên bờ vực xem trận đấu, khi nhìn thấy ngọn lửa thoáng lóe lên giữa hai tay của Diệp Thiên, lông mày cô ta hơi nhíu lại, có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng lại không nhớ ra được đã nhìn thấy ở đâu.

“Còn thủ đoạn gì cứ lôi hết ra đi, trận đấu này tôi sẽ phá vỡ hết mọi chiêu thức của ông!”

Diệp Thiên nâng một tay lên, khẽ móc tay về phía Tiêu Ngọc Hoàng, động tác đầy vẻ khiêu khích này khiến Tiêu Ngọc Hoàng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể không thừa nhận, bản thân ông ta từ đầu đến cuối quả thực đều bị Diệp Thiên trấn áp.

Những cao thủ chí tôn võ thuật trước đó bị Tiêu Ngọc Hoàng đánh bại lúc này đứng xung quanh đều mắt tròn mắt dẹp, bọn họ khó mà tưởng tượng nổi, một Ngọc Hoàng Đại Đế không ai sánh nổi, thế mà cũng có lúc gặp phải đối thủ khó nhằn.

Thực lực của Diệp Thiên thực sự vượt quá trí tưởng tượng của mọi người.

Ánh mắt Tiêu Ngọc Hoàng hơi sững lại, tuy ông ta cảm thấy kinh ngạc về sức mạnh của Diệp Thiên, nhưng trong lòng lại không chút sợ hãi.

Tiêu Ngọc Hoàng ông ta tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm nay, làm sao có thể dễ dàng thất bại dưới tay một người lớp sau chứ?

Trần Sư Hành đứng bên cạnh bờ vực, trong lòng thầm mong chờ, ông ta biết Tiêu Ngọc Hoàng chuẩn bị dùng đến quân át chủ bài cuối cùng rồi.

“Ồ!”

Quả nhiên, Tiêu Ngọc Hoàng đột nhiên kéo hai tay ra, chỉ nghe thấy tiếng gió xé toạc, màn mưa thế mà lại bị chững ở không trung, lấy Tiêu Ngọc Hoàng và Diệp Thiên làm trung tâm, trong bán kính mười trượng, không một giọt mưa nào rơi được xuống dưới.

Mọi người đứng xem đều không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên vô số sợi màu trắng hội tụ lại, từng sợi từng sợi đan vào nhau, tạo thành mạng lưới màu trắng khổng lồ y hệt mạng nhện, khóa chặt một tầng không gian. Và Diệp Thiên đã bị nhốt trong đó.

“Diệp Lăng Thiên, đây là “Mạng Mây Vô Cực” được tôi khổ tâm tu luyện trên đỉnh Ngọc Hoàng hơn mười năm nay, dùng nội lực điều động khí mây bốn phía mới có thể kết được."

“Sợi màu trắng trong ‘Mạng Mây Vô Cực’ của tôi, mỗi một phân một tấc đều như những lưỡi dao sắc bén của các thần binh, bây giờ cậu bị lọt vào trong đó, cho dù thực lực có mạnh đến đâu cũng tuyệt đối khó mà sống sót thoát ra!”

“Đây chính là quân át chủ bài cuối cùng của tôi!”

Tiêu Ngọc Hoàng cười như điên dại, Diệp Thiên quả thực rất mạnh, nhưng một khi bị “Mạng Mây Vô Cực” này của ông ta trùm lên, thì coi như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết.

Bất kỳ một sợi nào của Mạng Mây Vô Cực này, từng tấc từng phân đều vô cùng sắc bén, cho dù là một chiếc xe tăng hay xe bọc thép bị rơi vào trong cũng bị nghiền nát vụn.

Đây vốn dĩ là thủ đoạn ông ta khổ luyện hơn mười năm để dùng trong cuộc đấu với Diệp Vân Long, nhưng không ngờ lại dùng chiêu này với Diệp Thiên.

Ông ta thực sự đã bị Diệp Thiên ép đến mức độ bất đắc dĩ, nhưng suy cho cùng thắng lợi vẫn phải thuộc về ông ta.

Nhìn mạng mây màu trắng khổng lồ, những người đứng xem xung quanh đều run sợ, ngay cả Watanabe Heizou cũng kinh hoàng, mặt mày biến sắc.

“Tiêu Ngọc Hoàng lại có thể dùng nội lực trong cơ thể để tạo ra mạng mây lớn đến vậy, tu vi nội lực của ông ta đã đạt đến cực điểm, vượt xa đỉnh cao chí tôn võ thuật rồi!”

Dược Không Nhàn thầm lắc đầu, thở dài nói: “Diệp Lăng Thiên đã đủ mạnh, ép Tiêu Ngọc Hoàng rơi vào đường cùng, nhưng tiếc là Diệp Lăng Thiên đã sai một li, đi một dặm!”

“Đứng trong mạng mây này, giống như bị bao trùm bởi một pháp trận bố trí đầy những lưỡi dao sắc nhọn, Diệp Thiên có mạnh đến mấy, lúc này cũng không thể thi triển được gì nữa!”

Dược Du nghe mà thấy trong lòng dao động, Diệp Thiên vốn đã chiếm ưu thế, nhưng một chiêu giải quyết tận gốc này của Tiêu Ngọc Hoàng lại lật ngược tình thế một cách bất ngờ, đúng là khó mà tin nổi.

“Anh ta sắp thua rồi sao? Một chí tôn võ thuật thiếu niên sắp chết ở đây rồi sao?”

Cô ta không ngừng lắc đầu, trong lòng dấy lên vẻ bi thương.

“Diệp Thiên!”

 “Anh Diệp Thiên!”

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn thấy Diệp Thiên bị rơi vào chỗ chết, đều đồng thanh hét lên.

Sở Thần Quang nhìn thấy cảnh này lại thầm nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm cổ vũ cho Tiêu Ngọc Hoàng.

Diệp Thiên lợi hại như vậy, cậu ta có dốc sức cả đời cũng chưa chắc đuổi kịp, nhưng thế giới này cuối cùng vẫn có người có thể áp chế được Diệp Thiên.

Hôm nay nếu Diệp Thiên bị Tiêu Ngọc Hoàng giết chết, sau này cậu ta không cần phải sống dưới cái bóng của Diệp Thiên, cậu ta vẫn là con của chủ tịch Tập đoàn Hùng Phong một cách ngạo nghễ.

Năm ngón tay của Tiêu Ngọc Hoàng hơi nắm lại, mạng mây nhanh chóng co lại, vốn là mạng mây rộng hơn mười trượng, sau khi co lại chỉ còn khoảng một trượng, nhìn như thể sắp nghiền nát Diệp Thiên đến nơi.

Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên đã rơi vào con đường chết, không thể thoát nổi.

Đúng lúc mạng mây sắp co lại đến mức bé nhất, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.