Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Diệp Thiên thắng rồi sao?

Phiên bản Dịch · 2060 chữ

“Tiêu Ngọc Hoàng, vừa nãy tôi đã nói rồi, ông không hiểu sức mạnh của nguyên tố đâu! Bây giờ, tôi sẽ cho ông được mở mang tầm mắt, thế nào mới là sức mạnh nguyên tố đích thực!”

Diệp Thiên nói dứt, một tay giơ ra, giữa năm ngón tay chợt bùng lên một ngọn lửa đỏ rực.

“Phệ Thiên Long Diệm!”

“Bùm!”

Ban đầu, trong lòng bàn tay Diệp Thiên chỉ có một ngọn lửa nhỏ, nhưng chỉ trong phút chốc, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, tạo thành một bầu trời rực lửa.

Mạng mây màu trắng đó không ngừng bị ngọn lửa chạm đến, lửa lan đến đâu mạng cháy đến đó.

Diệp Thiên vốn rơi vào tình thế khó mà thoát chết, thế mà lại chỉ trong phút chốc xoay chuyển tình thế, phá rách Mạng Mây Vô Cực của Tiêu Ngọc Hoàng.

Lửa cháy ngút trời, ánh mắt của vô số người đều trợn tròn, nhìn biển lửa bùng cháy đến mức đơ người, thủ đoạn này cho dù là cao thủ pháp thuật biết khống chế lửa, thì cũng chưa chắc có thể làm được một phần mười như thế này.

Tiếu Văn Nguyệt đứng bên cạnh bờ vực, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng, nhìn ngọn lửa cháy rực, trái tim cô ta như ngừng đập, cảnh tượng cô ta từng nhìn thấy khi bị Hắc Vu Thần bắt, tiềm ẩn trong đầu cô ta, lại một lần nữa tái hiện lại.

Hình dáng Diệp Thiên dùng bàn tay nắm giữ ngọn lửa lớn y hệt như dáng người mà cô ta nhìn thấy như một chiến thần hỏa diệm ở trong phòng lò hơi hôm đó!

 “Là anh ấy... hôm đó đúng là anh ấy!”

Hai mắt Tiếu Văn Nguyệt sững sờ nhìn hình ảnh Diệp Thiên đứng trong biển lửa, thời gian lúc này như dừng lại. Trái tim cô ta đau như cắt, khiến cô ta muốn ngạt thở.

Hôm đó sau khi cô ta được cứu khỏi tay Hắc Vu Thần, rõ ràng là Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại chưa từng nhắc đến, thậm chí cô ta đích thân đến tận nơi hỏi, Diệp Thiên vẫn chưa từng thừa nhận.

“Vì sao... tôi khiến anh ghét tôi như vậy sao? Thậm chí đến anh cứu tôi mà cũng không muốn cho tôi biết, không muốn thừa nhận sao?”

Cơ thể cô ta đã hoàn toàn tê dại, mất đi cảm giác, hai chân mềm nhũn ngã luôn bên bờ vực thẳm.

Những người còn lại lúc này đều chăm chú xem trận đấu, không ai chú ý đến biểu cảm lạ của Tiếu Văn Nguyệt.

Trên cột đá, xung quanh Diệp Thiên là biển lửa nghi ngút, đốt cho mạng mây hoàn toàn cháy rụi, Tiêu Ngọc Hoàng lùi về sau mười trượng, kéo dài khoảng cách với Diệp Thiên, biểu cảm vô cùng hoảng sợ.

Mạng Mây Vô Cực này của ông ta là do ông ta dùng hơn mười năm tu luyện mà thành, trên núi Phi Vũ này, ông ta cũng đã luyện tập ba ngày, mục đích chính là chuẩn bị chu toàn, đánh bại Diệp Thiên một cách triệt để.

Ông ta vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng, Diệp Thiên sắp bị nghiền nát, nhưng chỉ trong tích tắc, Diệp Thiên lại giành phần thắng, ngọn lửa vô cùng khủng khiếp này nuốt chửng luôn một chiêu chắc thắng của ông ta, đến ông ta cũng cảm thấy bất ngờ.

“Tiêu Ngọc Hoàng, quân át chủ bài cuối cùng của ông cũng bị tôi phá vỡ, ông cảm thấy trận hôm nay thắng thua thế nào?”

Diệp Thiên đứng giữa biển lửa, vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Tiêu Ngọc Hoàng còn chưa trả lời, Diệp Thiên dùng tay phất một cái, biển lửa cuồn cuộn, dần dần hình thành một bàn tay lửa khổng lồ.

“Sau hôm nay, Hoa Hạ đã không còn Ngọc Hoàng Đại Đế, người đứng đầu phương nam chỉ có Diệp Lăng Thiên tôi!”

“Rầm!”

Nói dứt, một chưởng được đánh ra.

“Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!”

Chiêu này cậu từng dùng cho Bách Quỷ Cương Vực của Hắc Vu Thần ở nhà máy bỏ hoang, bây giờ đối mặt với vị chí tôn võ thuật tuyệt thế Tiêu Ngọc Hoàng này, cậu lại một lần nữa tung ra.

Một bàn tay lửa càng lúc càng to một cách nhanh chóng trước mắt Tiêu Ngọc Hoàng, ông ta muốn chạy thoát, thoát khỏi nó, nhưng chưởng của Diệp Thiên đã hoàn toàn bịt kín đường lui của ông ta, ngọn lửa khổng lồ ập đến từ bốn phía, từng lớp bao vây lấy Tiêu Ngọc Hoàng.

“Không, không thể nào, Tiêu Ngọc Hoàng tôi sẽ không thất bại!”

Ông ta hét lên vang trời, nhưng cùng với sự trấn áp của ngọn lửa, tiếng hét của ông ta cũng bị nuốt trọn vào trong, rồi không còn nghe thấy gì nữa.

Bàn tay lửa khổng lồ hơn mười trượng, các ngón tay hơi khép lại, khiến Tiêu Ngọc Hoàng hoàn toàn bị nhốt vào trong.

Sau đó Diệp Thiên nắm tay lại, ngọn lửa ngút trời tan biến, chỉ còn lại duy nhất một làn khói xanh bay vào trong gió, còn Tiêu Ngọc Hoàng, người được mệnh danh là “Ngọc Hoàng Đại Đế” chấn động khắp giới võ thuật Hoa Hạ này đã hoàn toàn biến mất.

“Sư phụ!”

Trần Sư Hành hét lên một cách bi thương, giọng nói như xé tim gan, ông ta không thể tưởng tượng nổi sư phụ của ông ta đã mạnh đến mức gần như là vô địch, vậy mà lại chết dưới tay Diệp Thiên, đến xương cốt cũng không còn.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều bàng hoàng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Tiêu Ngọc Hoàng, được vinh danh là “Nửa đời vô địch”, từng trấn áp giới võ thuật Hoa Hạ, hàng trăm trận đấu từ nhỏ đến lớn, chỉ có đúng một trận thua Diệp Vân Long vào hơn mười năm trước, hôm nay lại bị một thiếu niên 17, 18 tuổi dùng một chưởng lửa giết chết.

Thần thoại một chưởng đánh bại!

Chấn động một hồi, trong lòng không ít người đều dấy lên vẻ thê lương, nghĩ lại uy phong năm xưa của Tiêu Ngọc Hoàng lớn đến mức nào, một người gần như quét sạch Hoa Hạ, ngoài Diệp Vân Long ra, thiên hạ này không có ai địch được ông ta, gần như là vô địch cả một thời đại.

Còn bây giờ, lại đến xương cốt cũng bị bay hơi hết, trở thành một làn khói xanh, đúng là bi ai quá thể!

Mọi người một lần nữa hồi tưởng lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, tôn kính, nể sợ, đố kỵ, ghen tị, đủ loại cảm xúc đều có cả. Tiêu Ngọc Hoàng là nhân vật truyền kỳ trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng hôm nay lại bị Diệp Thiên giết chết, sau ngày hôm nay, một truyền kỳ mới lại được lập nên.

Diệp Thiên, chính là nhân vật chính trong truyền kỳ đó!

Đôi mắt Dược Du rưng rưng, trái tim đập lên rộn ràng.

Tiêu Ngọc Hoàng mạnh mẽ như vậy, là ám ảnh của vô số cao thủ, trận đấu này cho dù là bố cô ta cũng nhận định Diệp Thiên thua chắc.

Nhưng Diệp Thiên lại dùng võ thuật tuyệt thế vượt lên cả núi cao, tạo nên thần thoại một chưởng đánh bại, dùng hành động để nói cho tất cả mọi người rằng, cho dù là “Tứ Tuyệt” của Hoa Hạ thì cũng có gì đáng sợ chứ?

“Mạnh quá đi, Diệp Lăng Thiên đúng là quá thể mạnh!”

Đậu Vạn Quy là cao thủ chí tôn võ thuật từng thất bại dưới tay Tiêu Ngọc Hoàng, bất lực thở dài. Ông ta vốn tưởng lần này Tiêu Ngọc Hoàng xuống núi sẽ gây chấn động bốn phương, sau khi giết chết Diệp Thiên sẽ đi tới thủ đô đối quyết với Diệp Vân Long, ai ngờ trên đỉnh núi Phi Vũ này Tiêu Ngọc Hoàng lại trở thành tảng đá kê chân của Diệp Thiên.

Lữ Phong đứng bên cạnh ông ta, cũng như bốn vị chí tôn võ thuật khác của bảy gia tộc Vân Kiềm đều lần lượt im lặng.

“Anh Diệp Thiên thắng rồi sao?”

Cố Giai Lệ giàn giụa nước mắt, cả con tim gần như tê dại, cô không phân biệt được lúc này bản thân rốt cuộc nên vui hay nên buồn nữa!

Tiếu Văn Nguyệt ngồi sụp xuống đất, cho dù Diệp Thiên chiến thắng, nhưng cô ta vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu chỉ toàn nhớ lại những chuyện xảy ra giữa cô ta và Diệp Thiên.

Sở Thần Quang sắc mặt trắng bệch, như người mất hồn.

Tuy từng thất bại dưới tay Diệp Thiên, nhưng trước giờ cậu ta chưa từng coi trọng Diệp Thiên, cậu ta cho rằng Diệp Thiên chỉ là một nhân vật cỏn con mà cậu ta chỉ cần một câu nói, một cú điện thoại là có thể giải quyết.

Nhưng bây giờ, Diệp Thiên lại đang đứng trên đỉnh cao, đứng trên tất cả, đến vị đại thần là Tiêu Ngọc Hoàng cũng bị cậu giết chết.

Cậu ta còn đang mơ tưởng Diệp Thiên sẽ bại dưới tay Tiêu Ngọc Hoàng, bị Tiêu Ngọc Hoàng giết chết, nhưng cuối cùng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, Diệp Thiên lúc này đã không phải là người mà cậu ta có thể đắc tội, đừng nói là cậu ta, đến cả các cao thủ chí tôn võ thuật ở trên đỉnh núi Phi Vũ cũng có mấy ai dám chính diện đắc tội với Diệp Thiên chứ?

 “Trong độ tuổi thiếu niên, liên tiếp giết chết những cao thủ có tiếng, thần thoại về đánh bại, truyền kỳ về thành tựu, còn có kịch bản nào càng hoàn hảo hơn nữa không?”

Ông lão cụt tay lẩm bẩm, chỉ cảm thấy bản thân đã sống lãng phí mấy chục năm nay, còn người phụ nữ váy trắng thì đứng đơ người như trời trồng.

“Hoa Hạ thời nay còn ai có thể thắng được cậu ta không?”

Nhiều người nghĩ ngay đến Diệp Vân Long ở thủ đô xa xôi, nhưng bọn họ vô cùng rõ, Diệp Vân Long cho dù có mạnh cũng chỉ mạnh hơn Tiêu Ngọc Hoàng một bậc, còn muốn chiến thắng Diệp Thiên thì khó như lên trời.

“Sau ngày hôm nay, đại danh Diệp Lăng Thiên sẽ được ghi vào lịch sử giới võ thuật Hoa Hạ, để lại kỳ tích kinh điển!”

Dược Không Nhàn đứng thẳng người, lắc đầu thở dài, hôm nay ông ta chứng kiến mộ vị truyền kỳ mới phất lên.

Dược Du đứng bên cạnh, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, cả đời này cô ta luôn mến mộ những người mạnh nhất trong cùng thế hệ. Trước đây, cô ta vốn cho rằng Diệp Tinh mới là người mạnh nhất thời nay, nhưng bây giờ xem ra, người mạnh nhất lại là thiếu niên có thể nắm giữ sự sống và cái chết đang đứng trên cột đá kia.

Diệp Thiên không hề quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, biểu cảm của cậu lạnh tanh, chắp tay sau lưng đứng giữa cột đá, cho dù đã giết chết Tiêu Ngọc Hoàng là một trong “Tứ Tuyệt”, nhưng cậu cũng không mấy vui mừng.

Trận đấu này, cậu vẫn chưa tìm được chân lý của võ thuật!

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên giữa đám đông.

“Diệp Lăng Thiên, chúc mừng cậu đã chiến thắng!”

Mọi người quay đầu qua nhìn, chỉ thấy kiếm thánh Watanabe Heizou đang từ từ đứng dậy.

Bàn chân ông ta giậm xuống bờ vực một cái, bay xuyên qua màn mưa, nhanh như một thanh kiếm sắc, đáp thẳng xuống một chiếc cột đá!

“Trận đấu giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoàng đã kết thúc, bây giờ đã đến lúc giải quyết chuyện của tôi và cậu rồi!”

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.