Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây chính là Huyệt Đạo Đồng Nhân

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

“Sao, ngồi một mình ở đây chán lắm đúng không?”

Diệp Thiên ngồi một mình một cách vui vẻ, đang hưởng thụ những điểm tâm mà Hồ Ngọc Nguyệt chuẩn bị cho từng người, Tiêu Thiến Tuyết lại đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Cũng bình thường!”

Diệp Thiên trả lời đại một câu, rồi đút tiếp miếng bánh hoa quế vào miệng. 

“Tôi thấy anh là khách của Hồ Ngọc Nguyệt, thấy anh ngồi một mình tẻ nhạt nên đến hỏi han chút!”

Tiêu Thiến Tuyết đầy vẻ kiêu ngạo, bĩu môi nói: “Đúng là không biết loại người đến nội lực cũng không tu luyện được như anh thì đến đây làm cái gì, ở đây ai ai cũng đều là cao thủ trẻ tuổi, tu vi kém nhất cũng ở cấp võ sư, đương nhiên không ai thèm giao lưu với anh rồi!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy, không kìm được bật cười, cô bé này tuy bề ngoài có vẻ ghê gớm, nhưng thực sự lại rất tốt bụng, cho nên khi nhìn thấy cậu bị cô lập mới chủ động đến nói chuyện với cậu. 

“Không sao, chẳng phải vẫn có cô Tiêu đến nói chuyện với tôi sao?” Diệp Thiên trêu chọc cười nói. 

“Đúng là cái đồ, tôi có lòng tốt đến nói chuyện với anh, mà anh còn dẻo mỏ, nếu để tôi tức giận thì tôi mặc kệ anh đấy!”

Tiêu Thiến Tuyết lại chống hông, trừng mắt nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên lắc đầu, vừa bất lực vừa buồn cười. 

Cậu đưa mắt nhìn ra xa, ở hàng ghế trước, có chín chỗ ngồi cao cấp, rõ ràng là phân biệt đối xử với những cao thủ trẻ tuổi khác.

Trong chín người thì Diệp Thiên đã gặp bốn người, đó là Diệp Tinh, Lí Thanh Du, Hoa Lộng Ảnh, và Kỷ Nhược Yên được cậu cứu trong một lần tình cờ gặp ở Lư Thành. 

“Anh nhìn gì thế? Chín người này không phải là anh không biết đấy chứ?”

Tiêu Thiến Tuyết nói nhỏ: “Bọn họ chính là chín cao thủ tuổi trẻ đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ, ngôi sao Song Tử Thủ Đô, và Tam Anh Tứ Mỹ!”

“Vậy sao?” Diệp Thiên mỉm cười, hai tay kê sau đầu, dựa vào ghế dửng dưng nhìn về phía trước. 

“Cái anh này, thái độ gì vậy hả?”

Tiêu Thiến Tuyết hơi cảm thấy bất mãn, đang định nói thêm điều gì thì một bóng người chân giẫm lên dải lụa trắng đột nhiên bay xuống giữa trung tâm quảng trường. 

Người vừa đến chính là một người phụ nữ xinh đẹp thướt tha, dáng vẻ dịu dàng, khuôn mặt hiền hòa, nhưng cô ấy vừa xuất hiện thì các cao thủ trẻ tuổi có mặt tại hiện trường đều trở nên nghiêm túc, kèm theo vẻ kính nể. 

“Là sư phụ đến!” Tiêu Thiến Tuyết vui mừng thốt lên. 

Người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này chính là chưởng môn của phái Hồ Ngọc Nguyệt, Lí Tẩm Vân, được gọi là ‘chủ của Hồ Ngọc Nguyệt’, đứng thứ tám trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ. 

Lí Tẩm Vân mặc bộ váy trắng, cô ấy mỉm cười gật đầu với chín thiên tài đỉnh cao trước, sau đó chắp tay chào bốn phía. 

“Kính chào các vị, phái Hồ Ngọc Nguyệt của tôi trong ba ngày trước tình cờ phát hiện ra Huyệt Đạo Đồng Nhân thời Tống trong điện Triều Dương ở Lũng Tây!”

 “Huyệt Đạo Đồng Nhân này nghe đồn rằng tiềm ẩn bí mật về việc đạt tới cảnh giới chí tôn võ thuật, Hoa Hạ chúng ta có vô số thiên tài võ giả, nhưng số người đạt đến chí tôn võ thuật thì rất ít, vì sự hưng thịnh phồn vinh của giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta, phái Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi mới mời mọi người đến cùng tìm ra bí mật của Huyệt Đạo Đồng Nhân, chỉ hi vọng Hoa Hạ của chúng ta có thể xuất hiện thêm vài vị chí tôn võ thuật nữa!”

“Sau đây chính là Gia Cát Trường Hận của nhà họ Gia Cát ở Lũng Tây, sẽ lên giới thiệu cho mọi người về Huyệt Đạo Đồng Nhân!”

Lí Tẩm Vân nói xong, chìa tay ra mời, một người từ phía sau bức bình phong của quảng trường bước ra.

Người vừa bước ra là một người đàn ông 40, 50 tuổi, mặt nở nụ cười, tay cầm quạt lông, trên hông có gài một chiếc bút phán quan bằng sắt, bước đi như rồng như hổ, hai mắt lóe lên tia sáng, xuất hiện trước mắt của tất cả mọi người.

Thấy người này xuất hiện, vô số người đều há mồm trợn mắt, vô cùng kinh ngạc, cho dù là những thiên tài đỉnh cao như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng lộ vẻ kính nể, biểu cảm rung động. 

“Là tiền bối Gia Cát!” Tiêu Thiến Tuyết nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp đầy kích động.

Diệp Thiên ngước mắt nhìn, cảm thấy nội lực trên cơ thể người đàn ông trung niên này vô cùng dồi dào, vùng xung quanh chân của ông ta đều thấp thoáng mùi vị của pháp trận, người này chắc chắn là một cao thủ tinh thông về tính toán và bố trận.

Ông ta cong miệng cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy nhã hứng. 

“Gia Cát Trường Hận, Tây –Gia Cát sao?”

Khi Diệp Thiên còn chưa thực sự thành danh trong giới võ thuật, giới võ thuật Hoa Hạ đã coi Tứ Tuyệt là nhất, và Gia Cát Trường Hận này chính là một trong số đó.

“Này, người kia chắc anh không biết nhỉ?”, Tiêu Thiến Tuyết ngạo mạn nói: “Đó là một tiền bối Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt của giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta đấy!”

“Trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ mới được công bố không lâu, ông ấy đứng thứ tư đó!”

Diệp Thiên không trả lời, nhìn lên người Gia Cát Trường Hận một lúc, rồi thu lại ánh mắt với vẻ hơi thất vọng. 

“Đúng là gặp mới thấy không như lời đồn!”

Tiêu Thiến Tuyết ngồi bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt đầy khó hiểu và tức giận.

“Anh thật là, đang nói gì thế hả?”

“Có phải đến tiền bối Gia Cát Trường Hận mà anh cũng không biết không đấy? Đó là nhân vật anh hùng ở miền Tây, từng một mình dùng pháp trận tiêu diệt ba nghìn sơn tặc, bảy tên hung ác ở Long Trung cũng bị ông ấy giết chết, nếu so với ông ấy thì đến sư phụ tôi cũng không bằng, anh nói cái gì mà gặp mặt thấy không như lời đồn? Có phải anh không muốn được yên ổn nữa không?”

Gia Cát Trường Hận là một trong những thần tượng của cô ấy, cô ấy cũng từng mơ mộng có một ngày có thể có được thực lực vô địch giống như Gia Cát Trường Hận, tạo phúc cho người dân, tạo đức cho thiên hạ, bây giờ nghe thấy Diệp Thiên hình như không coi Gia Cát Trường Hận ra gì, đương nhiên là cô ấy tức giận rồi. 

Diệp Thiên không hề giải thích, chỉ khẽ lắc đầu. Cậu thất vọng là vì thực lực của Gia Cát Trường Hận. 

Vốn tưởng Tứ Tuyệt của Hoa Hạ tuy tu vi có mạnh có yếu, nhưng chắc cũng không chênh lệch quá lớn, bây giờ nhìn thấy Gia Cát Trường Hận, cậu mới biết bản thân đã hiểu nhầm.

Với tu vi của Gia Cát Trường Hận, so với Tiêu Ngọc Hoàng còn kém xa, Gia Cát Trường Hận lúc này chẳng qua chỉ ở mức tu vi cuối cấp của chí tôn võ thuật, cho dù mười Gia Cát Trường Hận cũng không thể địch lại được một Tiêu Ngọc Hoàng. 

Tuy nói Gia Cát Trường Hận tinh thông pháp trận, có sự hỗ trợ của pháp trận, sức chiến đấu của ông ta sẽ tăng lên gấp bội, nhưng hai người đánh nhau thì làm gì có thời gian cho ông ta kết trận chứ? 

Pháp trận chưa kịp hình thành thì cuộc đấu có khi đã kết thúc rồi, với tu vi pháp trận, căn bản không thể coi như tu vi của chí tôn võ thuật, trừ khi Gia Cát Trường Hận có thể đạt đến cấp độ tông sư pháp trận, tu thành công “Nhất Niệm Thành Trận”, nếu không, căn bản không có tư cách gia nhập hàng ngũ Tứ Tuyệt.

Tiêu Thiến Tuyết nhìn bộ dạng dửng dưng của Diệp Thiên, trong lòng bực bội, quay mặt sang phía khác và không thèm để ý đến Diệp Thiên nữa.

Gia Cát Trường Hận lên sân khấu, bọn Diệp Tinh đều chắp tay cúi người chào ông ta.

“Tiền bối Gia Cát!”

Gia Cát Trường Hận mỉm cười gật đầu với mấy người đó, sau đó nhìn sang Diệp Tinh. 

“Bố cậu dạo này khỏe không?”

Diệp Tinh khách sáo trả lời: “Bố tôi dạo này bận việc nhà ở thủ đô, nếu không lần này ông ấy cũng định đến Hồ Ngọc Nguyệt một chuyến, nếu ông ấy biết tiền bối Gia Cát cũng đến Hồ Ngọc Nguyệt, chắc chắn sẽ gác lại việc nhà mà đến đây luôn!”

“Ha ha!” Gia Cát Trường Hận cười to nói: “Diệp Tinh nhà họ Diệp, cậu rất khá đó!”

Mọi người nghe thấy đều thầm kinh ngạc, được Gia Cát Trường Hận đích thân khen ngợi, chuyện Diệp Tinh được đứng vào bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ gần như là chuyện đã được định sẵn, mười năm sau, sự vươn lên của Diệp Tinh trong giới võ thuật Hoa Hạ sẽ là không thể ngăn cản. 

Nói chuyện với Diệp Tinh vài câu, Gia Cát Trường Hận đến giữa quảng trường, đứng sánh vai với Lí Tẩm Vân. 

“Đưa đồ lên đi!” Ông ta gằn giọng nói, giọng nói mang theo nội lực vang khắp quảng trường.

Mấy người đàn ông vạm vỡ khiêng một vật nặng được bọc bởi lớp vải đỏ, vật nặng này trông không được rõ, nhưng lại cần đến mười người đàn ông khỏe mạnh khiêng cùng lúc, đủ thấy được trọng lượng của nó phải trên nghìn cân.

Vật nặng được đặt bên cạnh Gia Cát Trường Hận, ông ta dùng một tay xé toạc, mảnh vải đỏ rách luôn, lộ ra một hình người bằng đồng màu vàng ánh. 

Hình người bằng đồng cao chín thước, trên người có những đường nét rõ rệt, mỗi một nơi đều dùng chấm đỏ đánh dấu, nhìn từ xa giống như một bản đồ giải thích về huyệt đạo.

“Các vị, đây chính là Huyệt Đạo Đồng Nhân!”

“Sau đây, các anh hùng hào kiệt trẻ tuổi, mỗi người đều có thời gian mười phút tiếp xúc với Huyệt Đạo Đồng Nhân trong khoảng cách gần, mười phút sau sẽ đến lượt người khác, cho đến khi tất cả mọi người đều được tiếp xúc với Huyệt Đạo Đồng Nhân mới thôi!”

Mọi người nghe thấy vậy đều lộ vẻ vui mừng, vỗ tay hoan hô.

Bảo vật Huyệt Đạo Đồng Nhân này, bọn họ ai cũng đều có mười phút để xem, không phân thực lực cao thấp, điều này vô cùng có lợi cho những võ giả trẻ tuổi có tu vi thấp.

Các thiên tài đỉnh cao như Diệp Tinh cũng gật đầu nhìn, như vậy các cao thủ trẻ tuổi không cần cạnh tranh, không cần tranh cướp, ai cũng có cơ hội tìm hiểu bí mật về chí tôn võ thuật của Huyệt Đạo Đồng Nhân.

“Được, nếu không có gì thắc mắc, vậy bắt đầu từ chín người ở hàng ghế trước nhé, Diệp Tinh, cậu lên trước đi!”

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.