Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khí thế vô cùng gay cấn!

Phiên bản Dịch · 2069 chữ

Gia Cát Trường Hận nói dứt, Diệp Tinh liền đứng dậy, đi về phía Huyệt Đạo Đồng Nhân.

Cậu ta vừa bước lên được hai bước, Gia Cát Trường Hận và Li Tẩm Vân lại đồng thời mặt mày biến sắc, Diệp Tinh và tám cao thủ thiên tài đỉnh cao còn lại đều hơi ngập ngừng, chỉ cảm thấy đột nhiên dấy lên nguy hiểm. 

Hai dải vải màu đỏ đột nhiên xuất hiện từ trên không, đập thẳng xuống đất.

“Bụp!”

Âm thanh lớn vang lên, toàn bộ quảng trường đều rung mạnh, đá sỏi bay tứ tung kèm theo cả khói bụi, Diệp Tinh lùi nhanh về phía sau, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng. 

Các võ giả trẻ tuổi có mặt ở đó đều tràn đầy kinh ngạc, hôm nay là hội nghị các võ giả trẻ tuổi ở Hoa Hạ được Hồ Ngọc Nguyệt tổ chức, thế mà lại có người dám đến gây sự?

Tay áo của Gia Cát Trường Hận cuộn lên, mang theo cơn gió mạnh thổi đầy khói bụi mù mịt, giữa quảng trường, hai thanh kiếm dài cắm thẳng xuống đất, vẫn còn đang đung dưa mạnh. 

“Bảo kiếm Can Tương?” Hai mắt của Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân nheo lại, nhìn về phía trước: “Là Song Kiếm Tung Hoành?”

Các cao thủ trẻ tuổi đều lộ vẻ nghi hoặc, đúng lúc này, một tiếng cười lớn vọng đến.

“Ha ha, Gia Cát Trường Hận, ông cũng nhận ra bảo kiếm của sư huynh sư muội chúng ta, chỉ là không biết truyền nhân của Gia Cát Võ Hầu như ông từ lúc nào lại bắt đầu làm tay sai cho Hồ Ngọc Nguyệt thế?”

Tiếng cười từ xa vọng đến, đa số mọi người chỉ cảm thấy hơi hoa mắt một cái, hai bóng người đã đứng trên quảng trường rồi.

Một nam một nữ này trông như chỉ mới hơn 30 tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng Gia Cát Trường Hận lại biết hai người này đều đã ngoài 60. 

Nghe giọng điệu có hơi mang vẻ trêu chọc của hai người này, Gia Cát Trường Hận không hề giận dữ, chỉ mỉm cười bước lên phía trước.

“Song Kiếm Tung Hoành danh tiếng lẫy lừng đến Hồ Ngọc Nguyệt không biết là có việc gì?”

Hai người vừa có mặt liền rút thanh kiếm cắm dưới đất lên, khí thế lấn áp, người đàn ông nhếch miệng cười nhạt. 

“Chúng tôi đến đây đương nhiên là vì Huyệt Đạo Đồng Nhân rồi!”

Người phụ nữ cũng lên tiếng theo: “Gia Cát Trường Hận, ông và chúng tôi cũng coi như có quen biết, ông biết tính khí của hai sư huynh sư muội chúng tôi, tôi không muốn nhiều lời, chúng tôi cần mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi! Chờ sau khi chúng tôi nghiên cứu ra rõ ràng, sẽ trả lại cho Hồ Ngọc Nguyệt!”

Hai người nói thẳng ra luôn, sắc mặt của Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân hơi biến đổi, những cao thủ trẻ tuổi còn lại cũng vô cùng thắc mắc.

Một nam một nữ này đột nhiên xuất hiện lại đến đây là vì muốn lấy Huyệt Đạo Đồng Nhân đi sao? 

Gia Cát Trường Hận nhíu mày, trầm giọng nói: “Hai vị ạ, Huyệt Đạo Đồng Nhân có tác dụng với những cao thủ trẻ tuổi chưa đạt đến bậc chí tôn võ thuật, hai người đều bước vào chí tôn võ thuật đã nhiều năm rồi, cần nó để làm gì chứ?”

Biểu cảm của đôi nam nữ trung niên hơi thay đổi, chỉ nghe thấy người đàn ông lớn giọng nói: “Chúng tôi đã ở cảnh giới cuối cấp chí tôn võ thuật đã lâu, Huyệt Đạo Đồng Nhân này biết đâu có thể làm cho võ công trở nên thâm hậu hơn thì sao, nếu chúng tôi có được nó, tu vi sẽ nâng lên một tầm cao mới, cho dù là Mộ Dung Vô Địch, Diệp Vân Long, thậm chí là Diệp Lăng Thiên đang đứng vị trí số một, chúng tôi cũng có cơ hội sánh ngang so tài!”

Hai người bọn họ không quan tâm đến sự đời, một lòng chìm đắm trong võ học, Huyệt Đạo Đồng Nhân này là bảo vật thời Tống, bất kỳ thứ gì liên quan đến võ học, bọn họ đều tuyệt đối không bỏ qua.

“Huyệt Đạo Đồng Nhân này, là thứ do Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi bảo quản, các người lại muốn lấy đi, hình như đã không coi tôi ra gì nhỉ?”

Lí Tẩm Vân im lặng nãy giờ cuối cùng không kìm được nữa, lạnh lùng lên tiếng.

“Hừ!”

Người phụ nữ trung niên cười khẩy, nói với vẻ coi thường: “Lí Tẩm Vân, cô chẳng qua chỉ đứng thứ tám trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, lẽ nào cô lại muốn ra tay với chúng tôi?”

Bà ta vung thanh kiếm dài trong tay, thanh kiếm vút một cái, trên quảng trường lập tức xuất hiện một rãnh sâu. 

“Biết điều thì để chúng tôi mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi, như vậy chúng tôi cũng không cần làm tổn thương hòa khí với phái Hồ Ngọc Nguyệt!”

Trên quảng trường, bầu không khí lập tức chìm vào im lặng, các cao thủ trẻ tuổi đều hít ngược một hơi, không dám lên tiếng, cho dù là Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng im lặng không nói gì.

Cuộc đối thoại như thế này rõ ràng không phải cấp độ mà bọn họ có thể can thiệp.

Chỉ có duy nhất Lí Thanh Du nhanh chóng đứng dậy, đi lên phía sau Lí Tẩm Vân, người kia nhắm vào Hồ Ngọc Nguyệt, cô ta là đệ tử của phái Hồ Ngọc Nguyệt, đương nhiên cần dũng cảm đứng lên vì môn phái của mình.

Các cao thủ trẻ tuổi có mặt ở đó ai nấy đều nhíu mày, bầu không khí vô cùng căng thẳng, nhưng Diệp Thiên lại ung dung tự tại rót một ly rượu vang.

Tiêu Thiến Tuyết nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên, suýt nữa tức điên, cái tên này cũng không biết nhìn xem đang là lúc nào mà còn thảnh thơi ăn uống như thế sao? 

“Hai người kia là ai vậy?” Diệp Thiên uống cạn ly rượu vang rồi hỏi.

Tiêu Thiến Tuyết tuy bất mãn với Diệp Thiên, nhưng vẫn trầm giọng trả lời: “Hai người này chắc là Cố Triều Sinh và Khương Xuân Dao, chính là Song Kiếm Tung Hoành đứng thứ năm và thứ sáu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hiện nay!”

“Hai người này là đồng môn, tu tập kiếm pháp tung hoành của phái Quỷ Cốc thời Chiến Quốc, bọn họ đều là cao thủ đời trước thành danh đã lâu, bây giờ lại đến Hồ Ngọc Nguyệt của chúng tôi để cướp đồ, đúng là mặt dày! Lát nữa để sư phụ và tiền bối Gia Cát xử cho bọn họ một trận!”

Tiêu Thiến Tuyết vung nắm đấm trong tay, ngoài miệng nói rất hùng dũng nhưng trên gương mặt lại mang vẻ lo lắng.

Hai mắt Lí Tẩm Vân nheo lại, Hồ Ngọc Nguyệt xưa nay có bị ai uy hiếp bao giờ đâu? Cô ấy đang định ra tay thì Gia Cát Trường Hận đột nhiên bước lên trước một bước, chặn trước người cô ấy. 

“Hai vị, Huyệt Đạo Đồng Nhân này là đồ vật của Hồ Ngọc Nguyệt, nhà Gia Cát tôi xưa nay có mối quan hệ rất tối với Hồ Ngọc Nguyệt, chuyện của Hồ Ngọc Nguyệt cũng chính là chuyện của Gia Cát Trường Hận tôi!”

“Nếu các người muốn mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi, thì phải thắng được tôi đã!”

Thanh kiếm trong tay Cố Triều Sinh khẽ rung, phát ra những tiếng vun vút, những tia sáng lóe lên.

“Gia Cát Trường Hận, ông là một trong Tứ Tuyệt, tôi cũng muốn gặp ông từ lâu, để xem ông kế thừa được bao nhiêu tuyệt học của Gia Cát Võ Hầu!”

Ông ta nói dứt, tất cả mọi người đều sững sờ và chìm trong im lặng. 

Ai cũng không ngờ rằng hội nghị Huyệt Đạo Đồng Nhân lần này lại ra nông nỗi này, trở thành trận đối quyết đỉnh cao giữa bốn vị cao thủ trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ. 

Bốn vị cao thủ trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ này mà ra tay thì khó mà tưởng tượng hiện trường sẽ như thế nào. 

Trận đấu lập tức diễn ra, Diệp Thiên lại cảm thấy tẻ nhạt, còn vươn vai một cái, đối với cậu mà nói trận giao đấu ở cấp độ này cậu không hề có nhã hứng. 

Đúng lúc cậu chuẩn bị đứng lên rời đi, đột nhiên hai mắt sững lại, nheo mắt nhìn về rừng cây phía bên cạnh, mắt cậu lóe lên một tia sáng. Ngay sau đó, cậu nhếch miệng cười.

“Không ngờ một Hồ Ngọc Nguyệt nhỏ như vậy, hôm nay lại hội tụ cả cao thủ ở cấp độ này, thế này thì sự việc thú vị hơn nhiều rồi!"

Trên quảng trường, Lí Tẩm Vân và Gia Cát Trường Hận đã tách khỏi vị trí trước đó, chắn Huyệt Đạo Đồng Nhân ở phía sau bọn họ.

Tay trái của Gia Cát Trường Hận ngửa ra, tay phải nắm thành nắm đấm, chính là tư thế Bát Cực Quyền của nhà Gia Cát, bàn tay Lí Tẩm Vân xòe ra, Lí Thanh Du bên cạnh lập tức ném một thanh kiếm dài tới và được cô ấy tóm gọn.

Bọn họ biết Song Kiếm Tung Hoành si mê võ thuật, khăng khăng cho rằng trên Huyệt Đạo Đồng Nhân có bí mật võ thuật, nên trận đánh này không thể tránh khỏi. 

Cố Triều Sinh và Khương Xuân Dao nhìn nhau một cái, thanh kiếm trong tay một tung một hoành, liên kết tấn công, một ánh sáng mãnh liệt quét qua tứ phía, kiếm khí tung hoành, vô số lá cây rơi rụng đều bị kiếm cắt đứt, bọn Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đều không kìm được lùi về phía sau, uy thế này, cho dù bọn họ là thiên tài đỉnh cao thì cũng khó mà đỡ được. 

“Để chúng tôi lĩnh giáo tuyệt học của nhà Gia Cát và kiếm điển của Hồ Ngọc Nguyệt có gì độc đáo hay không!”

Cố Triều Sinh cười khẩy, vung kiếm ra, kiếm khí vun vút, chém về phía Gia Cát Trường Hận. Khương Xuân Dao cũng ra tay đồng thời, tia sáng lóe lên từ thanh kiếm, chĩa thẳng về phía Lí Tẩm Vân.

Hai người ra tay mà như một, hành động y hệt nhau. 

“Hừ!”

Gia Cát Trường Hận lạnh lùng hắng giọng, nội lực từ hai cánh tay hội tụ lại, đánh một chưởng về phía thanh kiếm.

Lí Tẩm Vân bay lên múa kiếm, giao đấu kịch liệt, ánh sáng lưỡi kiếm tung hoành ngang dọc, khí thế vô cùng gay cấn.

Bốn vị chí tôn võ thuật trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ giao đấu vô cùng khốc liệt, các cao thủ trẻ tuổi có mặt trong hiện trường chỉ có thể đứng một bên quan sát, những trận giao đấu ở cấp độ này, cho dù là những người mạnh như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh hay Lí Thanh Du cũng không có bản lĩnh can thiệp.

Cuộc giao đấu trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, chỉ có hai mắt Diệp Thiên là như sao, dửng dưng bình thản, từ đầu đến cuối đều nhìn về phía khu rừng bên cạnh.

Tình thế trận đấu thay đổi liên tục, Song Kiếm Tung Hoành phối hợp hết sức ăn ý, thấm nhuần tinh túy kiếm pháp Quỷ Cốc, Gia Cát Trường Hận vẫn còn dư sức, nhưng Lí Tẩm Vân lúc này lại bị thế kiếm của Khương Xuân Dao trấn áp, chỉ đành miễn cưỡng chống cự.

Trong lòng Gia Cát Trường Hận thầm cảm thấy không hay, tuy ông ta đứng thứ tư trong bảng xếp hạng, nhưng đó là vì ông ta tinh thông pháp trận.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.