Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếu Văn Nguyệt! Thì đã sao?

Phiên bản Dịch · 2442 chữ

Diệp Thiên mỉm cười nói, nhìn Cố Giai Lệ cậu nhớ đến mẹ Cố Giai Lệ là Tiêu Hà, một người phụ nữ vừa dịu dàng vừa quật cường.  

Trong lòng Diệp Thiên, Tiêu Hà chính là người mẹ ruột của cậu, mấy năm cậu rời đi cũng luôn nhớ về bà ấy, nhưng không lâu trước đây, cậu trở lại nơi ở ngày xưa mới biết Tiêu Hà đã mất.  

Theo như cậu biết, Cố Giai Lệ là người thân duy nhất của Tiêu Hà, cậu thề rằng nhất định sẽ chăm sóc cho Cố Giai Lệ thật chu toàn.  

Còn lí do cậu chọn quán ăn này là vì quan tâm đến cảm xúc của Cố Giai Lệ, trước khi đến trường sáng nay, Ngô Quảng Phú đã đưa toàn bộ tài liệu về Cố Giai Lệ cho cậu.  

Bây giờ Cố Giai Lệ đang ở một mình tại căn chung cư bình dân thuê cách trường Nhất Trung Xương Nam khoảng một kilômet, ngoài việc đến trường hàng ngày, cô còn làm thêm tại quán bar Dạ Yến ở trung tâm thành phố để có tiền ăn ở, hàng năm, vì kết quả học tập tốt nên cô đều nhận được học bổng, mọi thứ đều dựa vào hai bàn tay cô, tự lực cánh sinh.  

Cậu bây giờ tuy có được Tập đoàn Thiên Phong có gia sản hàng chục tỷ, nhưng nếu cậu đột nhiên đưa ra yêu cầu đổi nhà và chu cấp tiền sinh hoạt cho Cố Giai Lệ, Cố Giai Lệ chắc chắn sẽ không chấp nhận.  

Lòng tự tôn của Cố Giai Lệ rất cao, việc gì cũng muốn tự làm, tự kiếm tiền, nếu không cô cũng sẽ không luôn phải giữ khoảng cách với Âu Hạo Thần như vậy, và sớm đã đồng ý sự theo đuổi của Âu Hạo Thần rồi.  

Bây giờ Diệp Thiên không hề muốn thay đổi cuộc sống của cô, chỉ muốn ở bên cạnh cô theo cách mà cô muốn sống, Cố Giai Lệ như vậy mới là Cố Giai Lệ chân thực nhất.  

Lúc ăn cơm, Cố Giai Lệ vô cùng vui vẻ, cô và Diệp Thiên nói về những chuyện xảy ra mấy năm nay, cũng kể về tình hình của cô nữa.  

Diệp Thiên tuy đã biết từ trước, nhưng vẫn giả vờ như không biết, chăm chú lắng nghe.  

Khi Cố Giai Lệ hỏi về cuộc sống của cậu mấy năm nay, cậu chỉ kể ra vài chuyện chẳng mấy quan trọng để lấp liếm cho qua.  

“Phải rồi, anh đến đây tìm em cũng vì đến hơi gấp, thủ tục nhập học cũng đều là tạm thời, còn chưa tìm được chỗ ở, em ở đâu thế, gần đó có căn nhà nào tốt chút không?”.  

Trong lòng Diệp Thiên nảy ra ý định gì đó nên cố tình hỏi.  

Thực ra cậu đã ở trong căn biệt thự số một của “Thiên Đường Vạn Giang” do Ngô Quảng Phú sắp xếp cho cậu, nhưng vì có thể ở bên cạnh Cố Giai Lệ, cậu cố tình nói cậu không có chỗ ở, chính là đợi Cố Giai Lệ lên tiếng.  

Căn chung cư mà Cố Giai Lệ thuê có 1 phòng khách và 2 phòng ngủ, vừa hay cậu cũng có thể chuyển đến đó.  

Quả nhiên Cố Giai Lệ vội vàng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, anh Diệp Thiên, căn chung cư mà em đang thuê có 1 phòng khách và hai phòng ngủ, chỉ có mình em ở, em nói với chủ nhà một tiếng rồi anh chuyển đến ở nhé?”.  

Cô nhìn Diệp Thiên với vẻ mong chờ, dù sao trước đây bọn họ cũng từng ở cùng nhau hơn nửa năm cô rất nhớ những khoảnh khắc được ở bên cạnh Diệp Thiên nói đủ thứ chuyện trên đời.  

“Vậy à? Thế thì đương nhiên là anh đồng ý rồi, như vậy chúng ta vừa được ở cùng nhau, lại còn đỡ nhau tiền thuê nhà nữa!”.  

Diệp Thiên gật đầu một cách dứt khoát, cậu vốn có ý định này ngay từ đầu, nên đồng ý luôn. 

Cố Giai Lệ vui mừng hớn hở gọi điện thoại hỏi chủ nhà, sau khi nhận được câu trả lời của chủ nhà thì chuyện này cũng coi như đã xong xuôi.  

Diệp Thiên nhìn bộ dạng háo hức của Cố Giai Lệ, cậu thầm đặt lời thề.  

“Cô Tiêu, cô yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc Giai Lệ thật tốt!”.  

Buổi chiều, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cùng đến lớp 12A4, Âu Hạo Thần nhìn thấy hai người đi cùng nhau, mặt sầm lại.  

Vốn dĩ cậu ta chưa từng coi trọng Diệp Thiên, nhưng trưa nay Diệp Thiên đã làm tất cả mọi người phải kinh ngạc, sau khi cậu ta bị đánh bại, một mình Diệp Thiên đã quét sạch đội Karate, nổi trội giữa đám đông, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng mất tự tin.  

Giờ đây nhìn thấy Diệp Thiên cùng sánh vai với người con gái mà cậu ta yêu, cậu ta càng cảm thấy tức tối, sắc mặt đã hoàn toàn đen lại.  

“Diệp Thiên, về võ công thì tôi đã thua cậu, nhưng các khía cạnh khác tôi sẽ đánh bại cậu hoàn toàn!”.  

“Một kẻ nhà quê như cậu không thể xứng với một người con gái như Giai Lệ được!”.  

Cậu ta hậm hực nghĩ thầm, Diệp Thiên thì không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.  

“Woa, Diệp Thiên, hôm nay cậu đúng là quá chất luôn!”.  

Vừa ngồi vào chỗ, Bành Lượng liền sán đến bên cạnh, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái, hôm nay một mình Diệp Thiên đánh gục cả đội Karate, thực sự đã khiến cậu ta vô cùng kinh ngạc.   

“Có thời gian cậu phải dạy tôi vài chiêu đó, sau này đến quán bar tán gái mà có đánh nhau thì cũng đỡ bị thiệt!”.  

Diệp Thiên thấy vậy phì cười nghĩ, cái tên này luyện võ thì ra để phòng khi sau này đi uống rượu tán gái mà xảy ra ghen tuông thì có cái mà dùng.  

Đúng lúc này, có một cô gái bước vào cửa lớp, cô gái này Diệp Thiên cũng coi như từng gặp mặt, chính là Đỗ Giai Giai, người đã từng chế giễu cậu tại trung tâm huấn luyện Tán Thủ.  

Đỗ Giai Giai cũng là học sinh lớp 12A4, còn là lớp trưởng nữa, ở trong lớp khá ra oai, ngoài Cố Giai Lệ và Âu Hạo Thần là cô ta không dám gây sự ra, những người khác đều bị cô ta sai việc, luôn coi mình là trung tâm.  

Vừa vào đến lớp, cô ta liền lập tức nói to: “Tổ tuyên truyền của trường mới mua một lô thiết bị, cần vài bạn đến bê đồ giúp, nên tôi đang tìm vài bạn cùng tôi ra đó!”.  

Đỗ Giai Giai có ngoại hình khá, ngoài mấy hoa khôi trong trường như Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt là cô ta không bằng ra, còn thì cô ta cũng thuộc dạng hot girl, vừa nghe thấy người đẹp cần giúp đỡ, mấy bạn nam trong lớp đều chủ động đứng lên.  

“Ừ, còn hai người nữa, Lí Bân đi, còn một người nữa, ừm”.  

Đã có năm bạn nam đồng ý đi, còn thiếu một người, Đỗ Giai Giai đang nghĩ xem nên gọi ai, đột nhiên ánh mắt cô ta liếc một cái xuống tận bàn cuối nơi Diệp Thiên đang ngồi.  

Ánh mắt cô ta hơi trầm xuống, nghĩ đến lúc trưa cô ta đã chế giễu Diệp Thiên, cuối cùng còn bị Diệp Thiên dùng sự thật chứng minh khiến cô ta mất mặt, trong lòng cô ta thấy khó chịu. 

 Cô ta đột nhiên cắn môi cười một cái, sau đó sắc mặt khôi phục trạng thái bình thường, rồi gọi Diệp Thiên.  

“Diệp Thiên, người cuối cùng là cậu đấy, cậu giỏi võ như vậy, sức lực chắc chắn không yếu nhỉ, đi thôi, chúng ta qua đó bê đồ!”.  

Không ít người đều quay đầu nhìn Diệp Thiên, vụ một mình Diệp Thiên đánh gục cả đội Karate trong cuộc cọ sát với câu lạc bộ Tán Thủ hôm nay đã được lan truyền khắp trường, bọn họ đều vô cùng tò mò về cậu bạn đến từ nông thôn này.  

Một tay Diệp Thiên chống cằm, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nghe thấy tiếng Đỗ Giai Giai gọi, cậu mới quay đầu lại.  

“Bê đồ?”.  

Mặt cậu lạnh lại, ngước mắt lên nhìn.  

“Tôi không phải là người của tổ tuyên truyền, liên quan gì đến tôi?”.  

“Tôi không đi!”.  

Cậu vừa nói dứt, bầu không khí trong lớp đột nhiên lạnh lại.  

“Tôi không đi!”.  

Một câu nói của Diệp Thiên từ chối thẳng thừng yêu cầu của Đỗ Giai Giai.  

Mọi người trong lớp đều sững sờ, bọn họ không ngờ thành viên mới đến lại dám không nghe theo sự sắp đặt của lớp trưởng Đỗ Giai Giai?  

Ở trong lớp 12A4, ngoài Cố Giai Lệ và Âu Hạo Thần có danh tiếng nhất ra thì sẽ là đến Đỗ Giai Giai.  

Cô ta là lớp trưởng lớp 12A4, tổ phó tổ văn nghệ, đồng thời hoạt động rất tích cực trong các câu lạc bộ của trường, có mối quan hệ rất rộng trong trường Tam Trung Lư Thành, cô ta gần như quen với toàn bộ nhân vật làm mưa làm gió trong trường, có thể coi như nhân vật nổi tiếng của trường.  

Trong lớp 12A4, lời nói của Đỗ Giai Giai gần như là mệnh lệnh, không ai dám không nghe theo sự sắp xếp của cô ta, nếu không cẩn thận, chỉ cần một câu nói của Đỗ Giai Giai có thể làm cho người đó bị cả lớp tẩy chay, đây chính là sức ảnh hưởng của Đỗ Giai Giai ở trong lớp 12A4.  

Còn Diệp Thiên, lại là người đầu tiên dám từ chối Đỗ Giai Giai.  

“Cái tên này cũng dũng cảm quá nhỉ?”.  

Không ít bạn cùng lớp đều bắt đầu lo lắng thay cho Diệp Thiên, làm mất mặt Đỗ Giai Giai trước mặt cả lớp, đây là chuyện mà bọn họ không bao giờ dám nghĩ đến.  

Quả nhiên, Đỗ Giai Giai sa sầm mặt ngay lúc đó.  

Cố Giai Lệ nhìn Diệp Thiên, lại quay sang nhìn Đỗ Giai Giai, nhất thời không biết nên nói gì.  

“Diệp Thiên, sao cậu lại không làm theo sự sắp xếp của tập thể, mọi người đều đi được, vì sao cậu lại muốn tách biệt, không muốn đi?”.  

Đỗ Giai Giai chỉ vào mấy bạn nam đứng bên cạnh rồi bực mình nói.  

“Mấy người họ đều đi thì tôi nhất định phải đi sao?”. 

Diệp Thiên cười mỉa một cái: “Với lại rốt cuộc là làm theo sự sắp xếp của tập thể, hay là làm theo sự sắp xếp của cậu thế?”.  

Đỗ Giai Giai nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi là lớp trưởng, có quyền sắp xếp công việc!”.  

Diệp Thiên nghe thấy, cười nhẹ lắc đầu với vẻ coi thường.  

“Lớp trưởng thì giỏi rồi sao? Cho cậu làm lớp trưởng là để cậu phục vụ toàn thể lớp, chứ không phải để cậu ra oai!”.  

“Thiết bị của tổ tuyên truyền, tôi không có nghĩa vụ, càng không có trách nhiệm phải đi khiêng, người khác thích đi là chuyện của họ, tôi không đi, cậu không có tư cách ép tôi!”.  

Vốn dĩ tính cách của Diệp Thiên căn bản không thích so đo với kiểu phụ nữ này, càng không muốn nói nhiều với cô ta, nhưng Đỗ Giai Giai cứ gây sự với cậu hết lần này đến lần khác, bây giờ thậm chí còn muốn cậu đi làm cu li miễn phí, cậu đương nhiên không thể nhịn mãi được.  

Đỗ Giai Giai bị Diệp Thiên nói cho không nói nổi lời nào, mặt cô ta sa sầm lại.  

Cô ta tức tối, ngực thở hổn hển, khó khăn lắm mới cố nén cơn giận xuống, gằn giọng nói: “Diệp Thiên, cậu như vậy là có ý gì, cậu nói tôi lạm dụng chức quyền sao?”.  

“Tổ tuyên truyền là chung cho cả trường chúng ta, việc của tổ tuyên truyền cũng chính là việc của cả trường ta, thế mà cậu nói không liên quan đến cậu?”.  

“Những lời này của cậu có dám nói thẳng với tổ trưởng tổ tuyên truyền là Tiếu Văn Nguyệt không?”.  

Nghe thấy câu nói của Đỗ Giai Giai, các bạn trong lớp mới ngớ người ra, tổ tuyên truyền được coi là một trong những tổ được mọi người yêu thích, vì có hoa khôi Tiếu Văn Nguyệt ở đó, cô ta còn là tổ trưởng tổ tuyên truyền nữa.  

Diệp Thiên nói việc của tổ tuyên truyền không liên quan gì đến cậu, không chỉ đắc tội với Đỗ Giai Giai, mà hình như còn không nể mặt luôn cả cô hoa khôi trường Tiếu Văn Nguyệt nữa.  

Bành Lượng ở bên cạnh nháy mắt ám hiệu với Diệp Thiên, nếu đắc tội với Đỗ Giai Giai, lại đắc tội thêm với cả Tiếu Văn Nguyệt nữa, vậy thì Diệp Thiên ở trong trường Tam Trung này sẽ trở thành đối tượng bị mọi người đả kích, đi đến đâu cũng khó mà yên được.  

“Tiếu Văn Nguyệt? Thế thì đã sao?”.  

Diệp Thiên lại tỏ vẻ không có chút tỉnh ngộ nào, cậu dửng dưng nói: “Cho dù Tiếu Văn Nguyệt có đứng trước mặt tôi, thì tôi cũng vẫn nói như vậy!”.  

Cả lớp 12A4 đều ồ lên, gần như mọi người đều cảm thấy thái độ của Diệp Thiên quá thể hống hách.  

Không đi khiêng thiết bị, điều này vốn không có gì sai, nhưng Diệp Thiên lại không hề coi trọng hai người đẹp là Đỗ Giai Giai và Tiếu Văn Nguyệt thì đúng là có hơi tự cao tự đại rồi.  

Đúng lúc này, phía cửa lớp vọng đến những tiếng ồn ào lớn.  

Mọi người trong lớp không kìm được ngoái đầu ra xem, Bành Lượng cũng quay đầu ra, không khỏi sững sờ.   

Chỉ thấy trước cửa lớp có một cô gái trẻ trung xinh đẹp, dáng người cao ráo, mái tóc đen xõa ngang vai, tuyệt đối xếp vào hạng hoa khôi của trường.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.