Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu đấy! Đứng lên

Phiên bản Dịch · 2453 chữ

Các bạn nam trong lớp ai nấy đều trố mắt ra nhìn, trong con mắt đầy vẻ ái mộ, các bạn gái thì ngưỡng mộ xuýt xoa, chỉ muốn được đổi gương mặt với cô gái đó.   

“Là Tiếu Văn Nguyệt!”.  

Sau đó là những tiếng thốt lên, cô gái đứng trước cửa lớp chính là Tiếu Văn Nguyệt.   

Không ít người đều dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác để nhìn Diệp Thiên, vừa rồi Diệp Thiên còn nói kể cả Tiếu Văn Nguyệt đứng trước mặt cậu thì cậu vẫn sẽ với thái độ như vậy, bây giờ Tiếu Văn Nguyệt đến đây rồi, bọn họ đều muốn xem xem nếu đối diện với Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên liệu có còn thái độ ngạo mạn như vừa rồi nữa không.  

“Nguyệt Nguyệt!”.  

Thấy Tiếu Văn Nguyệt đến, Cố Giai Lệ vẫy tay với Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Văn Nguyệt nở nụ cười tươi với cô.  

“Giai Lệ, tối nay bố mình đi công tác về, mẹ mình sẽ đích thân xuống bếp, tối nay đến nhà mình ăn cơm đi?”.  

Cố Giai Lệ đã chơi thân với Tiếu Văn Nguyệt hơn hai năm, nên đương nhiên sẽ không từ chối, liền gật đầu.  

Đỗ Giai Giai mặt mày tức giận, đi nhanh đến bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt, kể lại câu chuyện vừa rồi đồng thời cũng thêm mắm thêm muối, và cùng lúc cũng chỉ về phía Diệp Thiên.  

“Nguy rồi!”.  

Bành Lượng thấy cảnh tượng này, tim giật thót một cái, Tiếu Văn Nguyệt từ trước đến giờ rất chú trọng các công việc trong trường, tổ tuyên truyền được cô ta sắp xếp đâu ra đấy, nhiều hoạt động đều do đích thân cô ta đứng ra kêu gọi quyên góp, có thể nói coi như tuýp con gái mạnh mẽ, nếu Tiếu Văn Nguyệt biết Diệp Thiên từ chối thẳng thừng, không chịu giúp tổ tuyên truyền, thì những tháng ngày của Diệp Thiên ở trong trường không cần nghĩ cũng biết sẽ như thế nào.  

“Mình biết rồi!”.  

Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy Đỗ Giai Giai nói xong, liền gật đầu, sau đó ngước mắt lên nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, ánh mắt nheo lại.  

“Ban đầu là đắc tội với Đỗ Giai Giai, giờ lại đắc tội với Tiếu Văn Nguyệt, cái tên này cũng đen đủi thật”.  

Mọi người trong lớp đều thầm lắc đầu, rồi nhìn Diệp Thiên bằng con mắt thương hại.  

Cố Giai Lệ đang định lên tiếng giải thích thì Tiếu Văn Nguyệt đã nhấc chân lên đi đến dãy bàn cuối cùng.

“À Tiếu Văn Nguyệt này, cậu ấy không có ý đó đâu, chỉ là cậu ấy...”.  

Bành Lượng thấy bộ dạng hùng hổ của Tiếu Văn Nguyệt, chỉ sợ tính cách lạnh lùng của Diệp Thiên sẽ tiếp tục gây thêm chuyện, thế là lên tiếng giải thích giúp Diệp Thiên, cậu ta còn chưa nói xong Tiếu Văn Nguyệt đã lên tiếng, một câu nói được nói ra khiến cả lớp 12A4 đều sửng sốt.  

“Diệp Thiên, tối nay đến nhà tôi ăn cơm nhé, mẹ tôi bảo anh nhất định phải đến!”.  

Một Tiếu Văn Nguyệt luôn tự cao kiêu ngạo, được các bạn học tôn làm nữ thần thanh khiết, thế mà lại công khai mời một người con trai về nhà cô ta ăn cơm?  

Trong trường cũng chỉ có mấy nhân vật làm mưa làm gió như Vương Hiên mới có thể được tiếp cận với Tiếu Văn Nguyệt gần chút, nhưng kể cả là bọn họ cũng chưa bao giờ có được vinh hạnh đến nhà Tiếu Văn Nguyệt ăn cơm, còn Diệp Thiên một thành viên mới chuyển đến lớp này chưa lâu, lại còn từ nông thôn đến, thế mà lại có quan hệ thân thiết với người nhà của Tiếu Văn Nguyệt đến vậy?  

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Giai Lệ hơi chớp, vô cùng kinh ngạc, cô thực sự không ngờ Diệp Thiên lại quen với Tiếu Văn Nguyệt, và hình như mẹ của Tiếu Văn Nguyệt cũng quen với Diệp Thiên nữa.  

Còn Bành Lượng thì đã ngây người ra từ vừa nãy rồi, cậu ta lúc này mới nhớ ra chuyện Diệp Thiên kể chuyện hôm qua ngồi uống cà phê trong cùng một quán với Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, khi đó cậu ta còn cho rằng Diệp Thiên đang chém gió, nhưng bây giờ sự thật khiến cậu ta không nói nên lời.  

Đỗ Giai Giai thì đờ người ra, đứng hình tại chỗ.  

Bàn tay Âu Hạo Thần run nhẹ, ánh mắt hoàn toàn nặng trĩu.  

Cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên chỉ là một kẻ nhà quê từ nông thôn đến đây, cho dù là giỏi võ đi nữa, nhưng chẳng qua là những thứ không thể nói lên điều gì, khi thực sự ra ngoài xã hội, làm việc làm quan, liệu ai sẽ dựa vào sức mạnh của cú đấm chứ? Tất cả đều cần học thức tài năng, mối quan hệ xã hội và gia thế.  

Cậu ta căn bản không hề coi trọng Diệp Thiên.  

Nhưng lúc này vì một câu nói của Tiếu Văn Nguyệt, khiến cậu ta hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.  

“Tên này là một kẻ địch lớn, là kẻ địch lớn thực sự!”.  

Trước ánh nhìn của các bạn, Diệp Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt.  

"Biết rồi!"  

Cậu chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại, rồi lập tức nằm bò ra bàn như thể muốn đi ngủ.  

Phản ứng của Diệp Thiên khiến đám học sinh lớp 12A4 sững sờ. Trông điệu bộ của cậu hiển nhiên là không hề thích Tiếu Văn Nguyệt. Trong cả Tam Trung Lư Thành này, chắc chắn Diệp Thiên là người đầu tiên có thái độ như vậy với cô ta.  

Tiếu Văn Nguyệt hơi cau mày, tuy cô ta không cho rằng mình là một người nổi bật hay gì cả, nhưng cô ta chưa bao giờ bị xem nhẹ như thế này. Diệp Thiên đã hai lần lạnh lùng với Tiếu Văn Nguyệt, thậm chí còn không thèm để ý đến cô ta, điều này khiến trong lòng cô ta rất bực mình.  

Diệp Thiên càng như vậy thì Tiếu Văn Nguyệt càng không thích Diệp Thiên. Trong khi những cậu ấm cô chiêu trong trường gia thế giàu có, xuất thân vững vàng đều ân cần, săn sóc cô ta, thì Diệp Thiên - một kẻ từ nơi khác đến lạ nước lạ cái, xuất thân lại tầm thường mà suốt ngày ra vẻ như mình là người đứng đầu thiên hạ. Cô ta thầm khinh bỉ.  

"Tại sao mình phải quan tâm đến thái độ của anh ta chứ?"  

Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên vài giây, rồi đột nhiên phản ứng lại, dù thái độ của Diệp Thiên với cô ta như thế nào, cô ta vẫn luôn là nữ thần hoa khôi kiêu ngạo của trường Tam Trung. Với khối tài sản của gia đình lên tới hàng trăm triệu tệ, Tiếu Văn Nguyệt chính là cô chiêu mà ai ai cũng săn đón. Còn Diệp Thiên dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, phải ăn cơm trong một quán ăn bình dân. 

 Cô ta ngạo nghễ quay người, vẫy tay với Cố Giai Lệ rồi đi thẳng ra khỏi lớp 12A4, còn Diệp Thiên thì nằm im trên bàn từ đầu đến cuối, hơi thở phập phồng như thể đang ngủ.  

Hai tiết học đầu tiên là môn Văn cổ, từ trước đến nay, giáo viên môn này tương đối thoải mái, Diệp Thiên có ngủ trên bàn thì ông ấy cũng không mảy may quan tâm. Sau khi hai tiết học kết thúc, tiếng chuông vào tiết học thứ ba vang lên, lúc này Bành Lượng mới nhận ra là mình phải đánh thức Diệp Thiên.  

Đang định gọi cậu dậy thì một ông già gầy gò đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào của giáo viên, ánh mắt lạnh lùng đằng sau mắt kính phóng thẳng vào lớp, khiến Bành Lượng rụt cổ lại ngay lập tức, chỉ có thể hậm hực ngồi về chỗ của mình.  

Trong hai tiết Văn cổ trước đó, cả lớp học hết sức thoải mái, bầu không khí cũng dễ chịu, nhưng ông già gầy gò này vừa xuất hiện, cả phòng học đột nhiên im phăng phắc. Những cô cậu học sinh trước giờ lười biếng và ngả ngớn đều ngồi thẳng lưng, ai nấy đều tràn đầy khí thế, cứ như là đang chuẩn bị đánh tiết gà không bằng, hiển nhiên là sợ bị ông già nọ để mắt tới.  

Cố Giai Lệ vô tình quay đầu nhìn về chỗ Diệp Thiên, khi thấy cậu vẫn nằm trên bàn, tim cô không khỏi nhảy dựng lên.  

Ông già gầy gò này tên là Từ Uy, là giáo viên dạy môn Toán của lớp họ, đồng thời cũng là tổ trưởng tổ Toán của các khối. Ông ta là một học giả Toán học với hàng chục năm kinh nghiệm, đứng đầu trường cả về kinh nghiệm và kiến thức, hơn nữa ông ta còn vô cùng nghiêm khắc trong việc dạy học. Không cần biết là học sinh nào, chỉ cần vi phạm kỷ luật lớp, ông ta không bao giờ dung thứ, và nhất định sẽ phạt thật nặng.  

Trong lớp học, điều Từ Uy ghét nhất là nhìn thấy học sinh ngủ. Có một bạn học sinh ngủ trong giờ ông ta dạy đã bị bắt đi tới văn phòng làm việc, rồi răn dạy đến khi cậu ta hối hận và nhận lỗi mới thôi.  

"Chết dở, anh Diệp Thiên vừa mới vào lớp, không biết quy tắc của thầy Từ, xong thật rồi!"  

Cố Giai Lệ bối rối không biết giải quyết thế nào, lúc này Từ Uy đã đứng trên bục giảng, không một học sinh nào dám ngo ngoe động đậy, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.  

Âu Hạo Thần có ác cảm với Diệp Thiên, cậu ta đã quan sát Diệp Thiên từ lâu, thấy Từ Uy đã đứng trên bục giảng mà Diệp Thiên vẫn nằm im trên bàn, trong lòng cậu ta không nhịn được cười hả hê.  

Tính tình của Từ Uy không ai là không biết, ngay cả Âu Hạo Thần cũng không dám vi phạm kỷ luật lớp học của ông ta, hầu như không có đặc quyền. Một khi Từ Uy nhìn thấy Diệp Thiên đang ngủ, chắc chắn ông ta sẽ nghiêm khắc trừng phạt.  

Tới lúc đó, Diệp Thiên sẽ mất sạch thể diện trước cả lớp, mà Âu Hạo Thần cũng coi như thắng đối thủ một bàn dưới sự chứng kiến của Cố Giai Lệ.  

"Hừ!"  

Đỗ Giai Giai nhìn Diệp Thiên đang ngủ không khỏi cười khinh.  

"Giỏi võ thì sao chứ, cho dù cậu quen biết Tiếu Văn Nguyệt thì cũng đến thế thôi, đã học hành dốt nát, liên lụy đến lớp đã đành, lại còn dám ngủ trong lớp của thầy Từ. Tôi xem cậu bị xử lý thế nào!"  

Từ Uy đứng trên bục giảng, liếc mắt nhìn lập tức thấy Diệp Thiên đang nằm im ở hàng ghế cuối cùng.  

Ông ta đẩy chiếc gọng kính dây vàng, không đánh thức Diệp Thiên ngay lập tức mà quay đầu lại, bắt đầu viết câu hỏi lên bảng đen.  

Ông ta viết soạt soạt lên bảng, viết xong đề bài rồi nhìn học sinh bên dưới. 

 "Các em, hôm nay chúng ta học tiếp bài ngày hôm qua, tiếp tục giải câu này!"  

"Tối hôm qua tôi có bảo các em về nhà hãy suy nghĩ về câu này. Đã em nào tìm ra cách giải chưa?"  

Ông ta nhìn Cố Giai Lệ đầu tiên: "Cố Giai Lệ, em đã tìm ra chưa?"  

Cố Giai Lệ khẽ lắc đầu, hôm qua Từ Uy có viết một đề tương tự lên bảng, khi về nhà cô cũng suy nghĩ cả một đêm nhưng vẫn không tìm ra được điểm mấu chốt.  

Từ Uy không nói gì, rồi nhìn sang Âu Hạo Thần.  

"Em Âu Hạo Thần làm được chưa?"  

Âu Hạo Thần cũng lắc đầu, câu hỏi này kết hợp giữa một số nguyên tố Toán học như hàm lượng giác, một vài đặc điểm hình học, và cả vectơ, v.v. Có thể nói là hết sức linh hoạt. Hơn nữa, đề bài này do chính Từ Uy nghĩ ra nên cho dù tra trên mạng cũng không thể tìm ra chút thông tin nào liên quan. Cậu ta đã suy nghĩ cả đêm, nhưng cũng đành bó tay.  

"Những em khác thì sao?"  

Từ Uy nhìn các bạn học sinh còn lại, thành viên lớp 12A4 không khỏi cúi đầu hết, hiển nhiên không ai làm được.  

Từ Uy biết rất rõ rằng cả lớp 12A4, chỉ có Âu Hạo Thần và Cố Giai Lệ có thành tích học tập tốt nhất, nhưng ngay cả hai người họ không có ý tưởng nào để giải đề, thì những người còn lại càng khỏi phải nhắc đến.  

"Được rồi, trong buổi học ngày hôm nay, tôi cho cả lớp tiếp tục nghiên cứu thảo luận, mười lăm phút cuối buổi, nếu vẫn chưa có em nào làm được thì tôi sẽ giải thích cho các em!"  

Ông ta vừa dứt lời, học sinh trong lớp bắt đầu thảo luận sôi nổi, hỗ trợ bổ sung cho nhau để cố gắng tìm ra cách làm câu hỏi này.  

Từ Uy chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến hàng cuối cùng, Bành Lượng muốn nhắc Diệp Thiên, nhưng Từ Uy vẫn dán mắt vào hàng ghế này, nên cậu ta không biết phải làm thế nào.  

Từ Uy cuối cùng cũng bước tới dãy bàn cuối nhưng Diệp Thiên vẫn thở đều đều, khiến sắc mặt ông ta lập tức tối sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, ông ta vươn tay vỗ bàn Diệp Thiên.  

"Cậu này, đứng lên!"  

Giọng nói của ông ta lớn đến mức các bạn trong lớp đều nghe rõ, nhao nhao quay đầu lại nhìn.  

Diệp Thiên đang nằm trên bàn chậm rãi mở mắt ra.  

Cậu ngẩng đầu nhìn Từ Uy lạnh lùng nói: "Thầy, thầy đang nói em sao?"  

"Đúng, cậu đấy, đứng lên!"  

Từ Uy lạnh lùng nhìn, đối với những học sinh như Diệp Thiên, ông ta chưa bao giờ nhân nhượng.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.