Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi sẽ chịu hết mọi hậu quả

Phiên bản Dịch · 2131 chữ

Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt thầm cảm thấy không hay, câu nói này của Diệp Thiên coi như đã hoàn toàn đắc tội với Viên Phong, cho dù bây giờ nể mặt bố cô ta là Tiếu Lâm, thì Viên Phong cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên, e rằng đến Cố Giai Lệ cũng sẽ bị liên lụy.

“Cái tên này vì sao không hành động theo mình bảo, vì sao không nghe mình khuyên chứ?”

Trong lòng cô ta nóng như lửa đốt.

Lí Tinh Tinh thì luôn miệng than vãn, chỉ muốn chửi cho Diệp Thiên một trận, hoàn toàn coi Diệp Thiên như một tên ngốc.

Quả nhiên biểu cảm giễu cợt trên khuôn mặt của Viên Phong đột nhiên sa sầm lại, trở nên hung dữ khủng khiếp, giọng nói lạnh lùng.

“Thằng ranh con, mày được đấy!”

“Cô ta là em gái mày đúng không?”, hắn chỉ nghĩ đến Cố Giai Lệ liền nhếch miệng cười: “Tối nay tao không những bắt cô ta uống rượu cùng tao!”

“Tao còn bắt cô ta lên giường với tao nữa!”

“Tao còn trói mày trong phòng, để mày tận mắt nhìn thấy nghe thấy tao chơi cô ta như thế nào!”

Cố Giai Lệ nghe thấy vậy, mặt mày tái nhợt, mặt Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng biến sắc rõ rệt, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Chỉ có Diệp Thiên là vẫn bình thản, chỉ là ánh mắt cậu đã trở nên càng mãnh liệt hơn.

“Anh có biết những câu nói vừa rồi của anh sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Viên Phong căn bản chưa từng coi Diệp Thiên ra gì, hắn dựa lưng về phía sau, nói với bộ dạng không chút sợ hãi: “Hậu quả? Tao lại rất muốn biết là sẽ có hậu quả gì đấy?”

Diệp Thiên không nói gì, chỉ bước lên một bước.

Khi cậu vừa nhấc chân, một trong bốn vệ sĩ của Viên Phong đã dịch chân tiến tới chặn trước mặt Diệp Thiên, một tay tóm lấy vai Diệp Thiên, định bắt Diệp Thiên lại.

“Rắc!”

Khoảnh khắc hắn giơ tay ra, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan, kèm theo đó là tiếng kêu hét thảm thiết của tên đô con mặc áo đen, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Diệp Thiên nhanh như chớp, chỉ dùng một chiêu đã bẻ gãy cả cánh tay hắn.

Ánh mắt Viên Phong hơi nheo lại, mang vẻ kỳ lạ, hắn không ngờ Diệp Thiên lại có thân thủ như vậy.

Ba tên vệ sĩ còn lại cũng phản ứng kịp, cùng lúc xông lên, không biết Diệp Thiên làm động tác gì, chỉ là lật nhẹ bàn tay, ba người lùi mạnh về phía sau, rồi đâm sầm vào tường, đến ngay cả động tác của Diệp Thiên bọn chúng cũng chưa kịp nhìn rõ.

Bốn tên vệ sĩ đều ngã gục trong chớp mắt, một người kêu gào đã mất đi sức chiến đấu, ba người còn lại thì ngất tại chỗ.

Chỉ trong tích tắc, Diệp Thiên đã đứng trước mặt Viên Phong.

“Thằng khốn, mày đánh đấm cũng giỏi đấy chứ!”

Viên Phong tuy kinh ngạc nhưng lại không có chút vẻ hoảng hoạn, hắn từng gặp rất nhiều người có thân thủ mạnh mẽ, vô cùng có khí khái, nhưng cuối cùng những người này đều bị hắn làm cho tàn phế, hoặc bị hắn cho vào tù, hoặc trở thành đàn em của hắn, mặc hắn sai bảo.

Xã hội này chỉ chú trọng đến mạng lưới quan hệ có rộng có mạnh hay không, còn mấy thể loại đánh đấm đã lỗi thời rồi.

“Có lẽ mày vẫn chưa biết tao là ai, tao có thể nói cho mày biết, cả khu Bắc Thành ở Lư Thành này đều do tao quản lý, các địa điểm lớn nhỏ đều là tao quyết định hết!”

“Bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, tao có thể không động vào em gái mày, còn cho mày một cơ hội làm việc cho tao!”

Hắn ngồi bắt chéo chân với bộ dạng không chút sợ hãi, hắn căn bản không tin Diệp Thiên dám ra tay với hắn, ngược lại hắn còn muốn nhân cơ hội này tuyển một tay huấn luyện cho bọn đàn em của hắn.

Tiếu Văn Nguyệt thầm cầu nguyện, hi vọng Diệp Thiên mau chóng dừng tay, tuy đã đánh vệ sĩ của Viên Phong nhưng sự việc này vẫn chưa đến mức độ xấu nhất, mọi thứ vẫn có thể cứu vãn.

Nhưng Diệp Thiên lại không có chút hứng thú nào với lời đề nghị của Viên Phong, bàn tay cậu tóm một cái, chiếc bàn kính nặng hơn 50 kg được nhấc lên và sau đó đập xuống.

“Rầm!”

Cả chiếc bàn bị đập mạnh xuống đầu Viên Phong, Viên Phong kêu thét một tiếng ngay lúc đó, lăn trên nền nhà, các mảnh thủy tinh rơi tung tóe khắp nơi, mặt Viên Phong đầy máu tươi, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình thản, giọng nói còn điềm tĩnh đến đáng sợ.

“Muốn động vào cô ấy, thì đây chính là hậu quả!”

Ngay lập tức, toàn bộ quán bar im phăng phắc.

Diệp Thiên đứng nhìn Viên Phong dưới đất, giọng nói lạnh lùng tột độ, khiến tất cả mọi người đều không dám ho he gì.

Viên Phong, một ông chủ có tiếng ở Bắc Thành, một đại ca thế giới ngầm thực sự của khu Bắc Thành, cho dù là thế lực, tiền tài đều đủ để đứng top 5 khu Bắc Thành ở Lư Thành, phía dưới hắn còn có không dưới một trăm tên đàn em, có thể nói là một tay che cả bầu trời.

Ở khu Bắc thành, thậm chí ở cả Lư Thành này, gần như rất ít người đắc tội với Viên Phong, có nhiều quan chức còn phải nể mặt Viên Phong vài phần, chứ đừng nói đến có người dám ra tay với Viên Phong.

Nhưng bây giờ, một thiếu niên trông chỉ khoảng 17, 18 tuổi lại dám dùng một tay nâng bàn lên đập sứt đầu Viên Phong, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong quán bar đều không dám tin vào mắt mình, không ít người còn dụi mắt, cứ tưởng bản thân nhìn nhầm.

Trầm lặng một lúc sau, những vị khách trong quán bar vừa rồi còn mặt đầy kinh ngạc, thì trong lòng lúc này lại dấy lên lòng thương hại và đồng cảm với Diệp Thiên.

Bình thường Viên Phong tác oai tác quái, làm chuyện ác quen rồi, có thể nói rằng hắn thấy ai ngứa mắt sẽ xử luôn người đó, người muốn đối phó với hắn cũng không hề ít, sớm muộn cũng sẽ có người đánh cho hắn một trận.

Chuyện này nhìn thì đã con mắt thật, nhưng hậu quả lại khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

Dám ra tay với Viên Phong ở khu Bắc Thành này, không khác gì tự tìm đến cái chết, tự đào mộ chôn bản thân cả!

“Thằng nhóc kia không phải người ở đây đúng không? Lại dám đánh Viên Phong, đến lúc đó e rằng có khi chết còn không biết bản thân vì sao lại chết!”

“Thanh niên bây giờ làm gì cũng sốc nổi bồng bột, ham hố mấy cái nghĩa khí nhất thời mà gây họa, cuối cùng thành ra tự mình chôn vùi tuổi trẻ của mình thôi!”

Không ít người đều lắc đầu thở dài, với thế lực của Viên Phong ở khu Bắc Thành, kể cả không cần đến đàn em trả thù giúp hắn, hắn chỉ cần nói với phía quan chức một tiếng, Diệp Thiên sẽ bị định tội ngay, rồi vào ngồi tù, thế là xong một đời.

“Diệp Thiên, anh làm cái gì thế?”

Một tiếng hét kêu lên, phá vỡ bầu không khí trong quán bar gần như đã đông đặc lại.

Tiếu Văn Nguyệt tức giận nhìn Diệp Thiên, chất vấn: “Anh có biết anh vừa làm gì rồi không?”

“Anh có biết hắn là ai không? Đến bố tôi gặp hắn cũng phải khách sáo chúc rượu, cung kính gọi một tiếng anh Phong!”

“Anh ra tay đánh hắn, anh có biết sẽ có hậu quả như thế nào không, anh có chịu nổi trách nhiệm đó không?”

Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên với vẻ bất lực, giọng nói mỗi lúc một kích động thêm.

“Vừa rồi rõ ràng tôi chỉ cần nói vài câu, uống với hắn vài ly rượu là có thể làm dịu chuyện này, vì sao anh cứ phải cứng đầu, cứ nhất định phải dùng nắm đấm để giải quyết?”

“Tôi thừa nhận anh rất giỏi võ, nhưng xã hội bây giờ anh có giỏi võ đến đâu, thì đánh được bao nhiêu người hả? 50 hay 100 người? Chỉ dựa vào nắm đấm để giải quyết, anh không cảm thấy nực cười à, không cảm thấy ngu ngốc sao?”

“Người ta có tiền có quyền, mối quan hệ rộng khắp thành phố Lư Thành, trong thế giới nổi và thế giới ngầm đều quen biết bao nhiêu nhân vật máu mặt, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến anh cả đời không bao giờ ngóc đầu lên được!”

“Anh đánh hắn đến mức độ này chỉ để giải nỗi bức xúc nhất thời, chờ khi hắn tỉnh lại, không chỉ anh chịu tội, đến Cố Giai Lệ cũng sẽ bị liên lụy, biết đâu đến lúc đó tôi và Tinh Tinh cũng sẽ bị liên lụy theo, trước khi anh làm gì anh không thể động não một chút được à?”

Bộ dạng của Tiếu Văn Nguyệt lúc này dường như chỉ muốn xả hết những ấm tức bực tức mà cô ta phải chịu, những sự ngứa mắt về tác phong hành sự của Diệp Thiên từ ngày gặp Diệp Thiên đến nay.

Lí Tinh Tinh bị làm cho sợ mất hồn, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Ánh mắt Cố Giai Lệ lờ mờ, trong lòng cũng rất sốc.

Diệp Thiên ra mặt vì cô, đánh cho Viên Phong ngã gục, cô đương nhiên rất cảm kích, nhưng Diệp Thiên ra tay quá độc ác, khiến cô cũng cảm thấy vô cùng không ổn.

Nghĩ đến việc sau này sẽ bị trả thù, trong lòng cô cảm thấy run sợ, lo lắng cho Diệp Thiên.

Tiếu Văn Nguyệt nói xong một tràng, Diệp Thiên đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm từ đầu đến cuối không chút thay đổi.

“Đây là chuyện do tôi làm, nên cô có thể yên tâm, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không liên lụy đến các cô!”

“Tôi đánh hắn, nên tôi sẽ chịu hết mọi hậu quả!”

Giọng nói Diệp Thiên vô cùng bình thản, không hề để tâm đến chuyện này, càng không có chút vẻ sợ hãi gì hết.

“Chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm kiểu gì? Lại là dựa vào nắm đấm của anh à?”

Mặt Tiếu Văn Nguyệt đầy thất vọng, hành vi của Diệp Thiên tối nay thực sự khiến cô ta căm hận, bây giờ cô ta không còn chút thiện cảm nào với Diệp Thiên nữa, ngược lại còn vô cùng chán ghét và khinh bỉ, trong mắt cô ta Diệp Thiên đúng là một tên nhà quê đích thực, chỉ biết dùng bạo lực, một tên ngu ngốc hết chỗ nói, lại còn tự cao tự đại.

“Tôi chịu trách nhiệm như thế nào thì cô không cần quan tâm!” Diệp Thiên còn không cả thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ xua tay ra hiệu bảo bọn họ rời khỏi đây.

“Các cô về đi, đưa cả Giai Lệ về nữa, chuyện này không liên quan đến mấy người, tôi sẽ ở lại giải quyết!”

Hạng người như Viên Phong, Diệp Thiên không bao giờ để ý, cậu chưa bao giờ thèm cho vào đầu, nhưng cậu không muốn Cố Giai Lệ biết về chuyện của cậu quá sớm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường của Cố Giai Lệ, cho nên mới bảo ba bọn họ đi về trước.

“Anh Diệp Thiên, nếu việc đã xảy ra rồi, em sẽ cùng anh đối diện, em không đi đâu!”

Tuy trong lòng Cố Giai Lệ đầy sợ hãi, nhưng không nhẫn tâm để một mình Diệp Thiên ở lại chịu mọi sóng gió, nên cứ thế lắc đầu.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.