Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giai Lệ - Em có quen với hắn không?

Phiên bản Dịch · 2128 chữ

“Ba người đẹp, có thể qua đây uống với tôi vài ly không?” Lục Tử Thiên lùi sang bên cạnh, Viên Phong liền nhìn thẳng tới, đôi mắt dâm dê mở to, nhìn ba cô gái từ trên xuống dưới.

Lí Tinh Tinh đã sợ đến mức không nói nên lời, đối diện với nhân vật như Viên Phong, sự kiêu ngạo của cô ta đã không còn nữa.

Tính cách Cố Giai Lệ rất kiên cường, nhưng lúc này tim cũng đập thình thịch, cô cắn nhẹ môi, cảm thấy hoang mang không biết nên làm gì.

Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt, cô ta vẫn còn có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.

Cô ta là con gái của Tiếu Lâm, Tiếu Lâm ở Lư Thành cũng là nhân vật có chút máu mặt, Viên Phong tuy dữ tợn nhưng suy cho cùng vẫn phải nể mặt Tiếu Lâm, sẽ không làm khó bọn họ.

“Chào anh Phong, hân hạnh được gặp anh, tôi là Tiếu Văn Nguyệt, bố tôi là Tiếu Lâm của Tập đoàn Thiên Lâm, ly rượu này tôi xin được mời anh Phong!”

Tiếu Văn Nguyệt suy nghĩ nhanh nhạy, chỉ một câu đã nói rõ luôn thân phận của bản thân, đồng thời cũng nâng ly rượu lên chĩa về nghĩa Viên Phong sau đó uống một hơi hết sạch.

“Tiếu Lâm của Tập đoàn Thiên Lâm à?”

Trên gương mặt Viên Phong cuối cùng cũng xuất hiện chút suy tư.

“Thì ra là con gái của chủ tịch Tiếu, có duyên đấy chứ, tôi và bố cô cũng có hợp tác làm ăn với nhau vài lần rồi!”

Hắn vừa nói vừa cười, tuy nghe thấy cái tên Tiếu Lâm khiến hắn có chút phản ứng, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, hắn không có chút kiêng nể hay sợ hãi gì.

Đối với những nhân vật có máu mặt lăn lộn trong thế giới ngầm như bọn họ, những chủ tịch của các tập đoàn lớn kinh doanh đàng hoàng cũng phải nể mặt, Tiếu Lâm ở đây cũng chỉ có thể ngồi uống rượu nói chuyện vui vẻ, ngang hàng với hắn thôi.

“Nếu đã là con gái của chủ tịch Tiếu, theo vai vế thì cháu phải gọi tôi là chú Viên đấy!”

Khuôn mặt béo phệ của Viên Phong lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy chán ghét.

“Cháu gái Nguyệt Nguyệt, đưa hai cô bạn của cháu đến uống với chú vài ly, không phải sợ!’

Thấy biểu cảm của Viên Phong, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt thầm kêu trời.

Cô ta vốn tưởng bản thân uống cạn một ly trước, rồi còn nói rõ thân phận thì chắc có thể khiến ba người họ không phải ra uống rượu cùng nữa, Viên Phong cũng sẽ cứ thế bỏ qua, nhưng không ngờ Viên Phong vẫn yêu cầu bọn họ đến.

Thấy khuôn mặt béo phệ xấu xí của Viên Phong, cô ta càng nhìn càng thấy buồn nôn.

Nhưng cho dù có căm ghét đến mức nào, cô ta cũng biết bây giờ tuyệt đối không thể từ chối, nếu không có thể cô ta không bị sao, nhưng Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ chắc chắn tối nay không dễ dàng thoát được.

Nhất là Cố Giai Lệ, ở Lư Thành không có người thân, không có nơi nương tựa, việc gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, nếu Viên Phong làm khó cô, thì dễ như trở bàn tay.

Cô ta thầm thở dài, cắn răng nhìn về phía Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh rồi nói nhỏ: “Chúng ta qua đó đi, uống vài ly thôi, chắc không sao đâu!”

Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh gật đầu, lúc này bọn họ hoàn toàn để Tiếu Văn Nguyệt quyết định, đâu dám không nghe.

Từ lâu bọn họ đã nghe về tiếng xấu của Viên Phong rồi, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng lớn.

Ba người nhấc chân lên, đi về phía bàn của Viên Phong, và lúc này Diệp Thiên vừa vào trong kho lấy bia ra lại nhìn thấy cảnh đó.

“Anh trai, ở kia có chuyện gì thế?”

Cậu nhìn thấy biểu cảm không có vẻ tình nguyện trên mặt Cố Giai Lệ, liền quay đầu sang hỏi anh nhân viên lớn tuổi bên cạnh.

“Haiz, nói nhỏ thôi, còn có chuyện gì nữa đại ca của khu Bắc Thành đến quán bar chúng ta uống rượu, chắc chắn là thích ba cô bé học sinh xinh đẹp kia nên bảo bọn họ ra tiếp rượu chứ sao!”

Anh nhân viên lớn tuổi nói nhỏ, trong giọng nói có mang chút bất lực.

“Ồ?”

Diệp Thiên thấy vậy, trong ánh mắt bỗng lóe một tia sắc lạnh, thế là đặt bia xuống, đi về phía bàn của Viên Phong.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt đã đến chỗ bàn của Viên Phong, bọn họ đang định ngồi xuống, thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Chờ đã!”

Ba cô gái quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Thiên mặc bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, đang từ từ đi tới.

“Anh Diệp Thiên”

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Giai Lệ hơi chớp, trong lòng dấy lên sự tủi thân, nhưng cô lại kìm xuống.

Cô biết Diệp Thiên luôn quan tâm bảo vệ cô, hôm nay ở trong câu lạc bộ Tán Thủ của trường, chỉ vì cô suýt nữa ngã mà Diệp Thiên thách thức với cả đội Karate ngay tại chỗ, còn ép đội trưởng đội Karate xin lỗi cô trước mặt mọi người.

Nhưng lúc này, cô ta lại không dám nghĩ đến Diệp Thiên ra mặt vì cô, thậm chí hi vọng Diệp Thiên mau tránh đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vì bây giờ trước mặt cô đây không phải là một học sinh, mà Viên Phong, là một đại ca của khu Bắc Thành, người có tiếng trong thế giới ngầm ở Lư Thành đó.

Cô biết rất rõ đắc tội với hạng người này sẽ có kết cục như thế nào!

“Giai Lệ, em có quen với hắn không?”

Diệp Thiên chỉ vào Viên Phong, bình tĩnh hỏi.

Cố Giai Lệ hơi do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, cô chưa bao giờ muốn nói dối Diệp Thiên.

“Vậy à? Thế sao lại phải ngồi uống rượu cùng hắn?”

Diệp Thiên không có phản ứng gì, lại hỏi tiếp.

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ lập tức im lặng, không biết nói thế nào.

Uống rượu với Viên Phong, là điều cô không hề muốn chút nào, nhưng trong tình thế này, đến con gái của chủ tịch tập đoàn lớn như Tiếu Văn Nguyệt cũng không thể không cúi đầu thì cô làm sao mà từ chối nổi?

Diệp Thiên nhìn thấy Cố Giai Lệ hơi cúi đầu, gần như đã hiểu được những gì anh nhân viên lớn tuổi nói là thật, cậu đi lên một bước, đang định lên tiếng thì Tiếu Văn Nguyệt lại đột nhiên giơ tay ra tóm lấy cánh tay cậu.

Tuy cô ta mới biết Diệp Thiên được hơn hai ngày, nhưng cô ta đã nhìn thấy Diệp Thiên ra tay hai lần, đối diện với bọn côn đồ hung dữ, Diệp Thiên đều có thể khống chế dễ dàng, từ đó có thể thấy được tính khí của Diệp Thiên không hề hiền dịu như vẻ ngoài của cậu, ngược lại còn vô cùng thô bạo!

Cô ta biết mối quan hệ của Cố Giai Lệ và Diệp Thiên, nhìn thấy Cố Giai Lệ phải ngồi tiếp rượu người khác, Diệp Thiên đương nhiên trong lòng không vui, nếu không cẩn thận lát nữa Diệp Thiên có thể sẽ ra tay luôn.

Đối phó với người khác có lẽ nắm đấm có tác dụng, nhưng nếu muốn dùng nắm đấm để đối phó với nhân vật như Viên Phong, vậy thì không khác gì tự tìm đến chỗ chết.

Chưa cần nói đến việc Diệp Thiên có đánh được bốn tên vệ sĩ dữ dằn kia của Viên Phong không, chỉ riêng đàn em của Viên Phong thôi đã có hàng trăm người, Diệp Thiên cho dù giỏi võ thì liệu có thể đánh được bao nhiêu người?

Hơn nữa nếu đắc tội Viên Phong thật, cho dù không cần dùng đến thủ đoạn đánh đấm, Viên Phong chỉ cần nói một câu, giở chút thủ đoạn là có thể khiến Diệp Thiên vào trong tù ngay, đây rõ ràng là điều mà một kẻ không cha không mẹ như Diệp Thiên không thể chống lại nổi.

Cô ta lo lắng Diệp Thiên ra mặt làm loạn, cho nên lập tức ngăn Diệp Thiên lại.

“Diệp Thiên, đây là đối tác làm ăn của bố tôi, tôi đưa Giai Lệ đến uống với chú ấy vài ly, chứ không có chuyện gì cả, anh không phải lo!”

Giọng nói của cô ta hơi lạnh lùng, muốn Diệp Thiên biết khó mà rút lui, đừng có nhúng tay vào lại làm tình thế xấu đi.

Diệp Thiên thấy vậy, hơi ngước mắt lên, trong mắt là một vẻ lạnh lùng, căn bản không cho lời nói của cô ta vào đầu.

“Tiếu Văn Nguyệt, chuyện của hai người tôi không quan tâm, hai người muốn uống bao nhiêu thì uống!”

“Nhưng Giai Lệ là em gái tôi, chuyện của cô ấy tôi nhất định quan tâm, và cũng bắt buộc phải quan tâm!”

Cậu quay đầu tới, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt không mấy thiện cảm của Viên Phong, giọng nói cậu càng thêm lạnh lùng.

“Nếu hắn thực sự là đối tác làm ăn của bố cô, cô đưa Giai Lệ đến làm quen, thì cũng không sao!”

“Nhưng nếu vì sợ đối phương nên đành đưa Giai Lệ đến tiếp rượu, xin lỗi, chuyện này không được!”

“Chỉ cần có Diệp Thiên tôi ở đây, không ai có thể ép cô ấy làm chuyện mà cô ấy không muốn!”

Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, mặt Tiếu Văn Nguyệt liền biến sắc, Diệp Thiên chẳng kiêng nể gì trước mặt Viên Phong như vậy, nói Viên Phong ép bọn họ tiếp rượu, tuy đây là sự thật, nhưng nhân vật như Viên Phong, một câu nói thôi có thể đã hoàn toàn đắc tội hắn rồi.

Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại ngoan cố như vậy.

Trong lúc ba người họ còn đang sửng sốt, Viên Phong cuối cùng lên tiếng.

Hắn nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện này, trong mắt thoáng nở nụ cười nham hiểm, giọng nói mang vẻ cười cợt: “Thằng khốn, lời nói của mày rất có khí phách tao rất thích!”

“Nhưng hôm nay tao cứ muốn cô ta uống rượu với tao đấy, mày làm gì được nào?”

Diệp Thiên bình thản quay người sang nhìn Viên Phong, lắc đầu với vẻ coi thường.

“Tên mập, tìm cái gương mà soi lại bộ dạng của bản thân đi, hạng ất ơ như anh mà cũng dám bảo em gái tôi tiếp rượu anh, anh có xứng không?”

Ngay lập tức, cả quán bar chìm trong im lặng.

Cho dù là bọn Tiếu Văn Nguyệt hay là anh sếp trẻ quán bar Lục Tử Thiên, hay những vị khách khác ở trong quán bar đều há hốc mồm, ai nấy đều nhìn về phía Diệp Thiên như thể nhìn một thằng ngốc vậy.

Diệp Thiên chỉ là một thằng ranh làm nhân viên phục vụ trong quán bar, thế mà lại dám nói năng vô lễ với đại ca khu Bắc Thành là Viên Phong, còn gọi hắn là tên mập?

Một số khách biết Viên Phong thì càng im như thóc, chỉ cảm thấy Diệp Thiên như là một người đã chết, khi Viên Phong còn trẻ, chỉ vì cơ thể béo ục ịch đi đâu cũng bị người ta coi thường, cũng từng bị mọi người trêu đùa gọi là tên mập, nhưng sau này đi theo một vị đại ca của Lư Thành hồi đó, dám đánh dám giết, danh tiếng dần dần nổi khắp, rồi có được nửa giang sơn của mình.

Sau khi nổi tiếng, hắn ghét nhất người khác gọi hắn là tên mập, ngoài mấy người cầm đầu trong thế giới ngầm có cùng địa vị như hắn hoặc mấy đại ca đã từng dẫn dắt hắn ra, thì không ai dám gọi hắn như vậy.

“Nguy rồi!”

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.