Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú chưa đủ tư cách

Phiên bản Dịch · 2088 chữ

Bên trong biệt thự, chiếc bàn ăn bày đầy sơn hào hải vị, được làm từ các nguyên liệu cao cấp có giá vô cùng đắt, Hàn Phong mời Diệp Thiên ngồi xuống đồng thời thầm quan sát.

Ông ấy phát hiện ra biểu cảm của Diệp Thiên vô cùng bình thản, coi như không hề nhìn thấy các món sơn hào hải vị bày trên bàn vậy, điều này khiến ông ấy hơi ngạc nhiên. Người bình thường nhìn thấy bàn yến tiệc Mãn Hán này chắc chắn để lộ ra sự xáo động trong lòng, ngay cả một số doanh nhân giàu có cũng hiếm khi có dịp được ăn những thứ này. Nhưng Diệp Thiên lại không có chút cảm xúc, sự bình tĩnh và tầm nhìn này tuyệt đối không phải của người bình thường.

Trong lòng Hàn Phong thầm vui mừng, nhìn biểu hiện của Diệp Thiên, cho dù Diệp Thiên không phải là chí tôn võ lâm thì tuyệt đối cũng là một người không tầm thường, nhà họ Hàn kết giao với cậu, chỉ có lợi mà không có hại.

Lúc này Hàn Vân ngồi vào bàn tiệc, Hàn Phong liền giới thiệu với Diệp Thiên: “Cậu Diệp, đây là em trai tôi, tên Hàn Vân!”

Diệp Thiên nhìn Hàn Vân gật đầu, coi như đã chào, điều này khiến trong lòng Hàn Vân cảm thấy không vui.

“Ra vẻ ta đây quá thể!”

Nhà họ Hàn của ông ta đứng đầu ở tỉnh Xuyên, không có gia tộc nào đứng thứ hai có thể sánh được, ở trong nhà thì ông ta cũng đứng vị trí thứ hai, và là một trong ba cao thủ võ cổ truyền duy nhất của nhà họ Hàn, địa vị rất cao, nhưng ông ta lại chỉ nhận được một cái gật đầu của Diệp Thiên? Nếu Diệp Thiên là một vị chí tôn võ thuật thật sự, có kiểu tự cao này, kiểu kiêu ngạo này thì ông ta cho rằng rất bình thường, nhưng nếu Diệp Thiên không phải là chí tôn võ thuật, thì làm ra vẻ thế này thực sự quá thể ngông nghênh. Hai mắt Hàn Vân hơi nheo lại, cố gắng nở nụ cười gượng.

“Cậu Diệp, anh cả tôi nói cậu là một cao thủ võ thuật, nâng cả khối thép nặng hàng tấn mà như nâng một cọng tơ, Hàn Vân tôi thực sự khâm phục!”

“Tôi tập võ từ nhỏ, tuy không có năng khiếu, năm nay 35 tuổi cũng chỉ có tu vi ở bậc võ sư sơ cấp, nhưng tôi vô cùng ngưỡng mộ những người có thực lực! Hi vọng cậu Diệp có thể thể hiện cho tôi xem để tôi được mở mang tầm mắt!”

Khuôn mặt ông ta tươi cười, như thể vô cùng khâm phục Diệp Thiên, nhưng thực ra lại đang thăm dò Diệp Thiên, muốn xem xem cậu có năng lực như thế nào.

Hàn Phong và Hàn Uyển thấy vậy lại không hề lên tiếng, bọn họ đều muốn nhìn xem Diệp Thiên phản ứng như thế nào, và cũng muốn biết Diệp Thiên rốt cuộc có phải là một vị chí tôn võ sư đỉnh cao trong giới võ thuật hay không.

“Thể hiện sao?”

Diệp Thiên thấy vậy liền lắc đầu.

“Thủ đoạn của tôi đều là dùng để giết người hoặc cứu người, chứ không phải dùng để biểu diễn!”

Ba người nghe thấy vậy đều biến đổi sắc mặt. Diệp Thiên tuy không nói quá to, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một luồng sát khí, vừa lên tiếng đã nói về giết người cứu người, khẩu khí quá mạnh!

“Hừ, thằng ranh này chỉ là đang cố tình ra vẻ bí hiểm mà thôi!”

Hàn Vân thấy Diệp Thiên từ chối, trong lòng thầm hắng giọng. Cái gì mà giết người cứu người, không phải dùng để biểu diễn chứ, ông ta cho rằng chẳng qua là Diệp Thiên không dám ra tay, nên lấy cớ mà thôi. Nếu là người có năng lực thật sự, thể hiện một chút thì có sao?

Hơn nữa ông ta vừa nhìn thấy Diệp Thiên, liền quan sát kỹ lưỡng, nhìn Diệp Thiên từ đầu đến chân vô cùng đơn giản. Trông đúng là một học sinh cấp ba thực sự, chẳng có chút hơi thở nào của người luyện võ cổ truyền cả, chứ đừng nói đến cái gì mà chí tôn võ thuật.

Bất cứ một vị chí tôn võ thuật nào, ví dụ như Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch, có ai mà không tướng mạo như hổ, khí phách ngút trời, chứ chí tôn võ thuật mà không chút khí chất nào như Diệp Thiên thì ông ta chưa thấy bao giờ.

“Cậu Diệp, mời cậu dùng bữa!”

Hàn Phong cũng hơi thất vọng, ông ấy sợ Hàn Vân cứ bám dai dẳng không tha cho Diệp Thiên, nên vội lên tiếng: “Cậu Diệp, lần trước cảm ơn cậu đã ra tay cứu Tiểu Uyển, ơn cứu mạng này tôi xin khắc sâu trong lòng, từ nay về sau cậu Diệp chính là ân nhân của nhà họ Hàn chúng tôi, tôi xin mời cậu một ly!”

Hàn Uyển cũng cùng lúc nâng ly mời Diệp Thiên.

“Có gì đâu!” Giọng nói Diệp Thiên bình thản, cụng nhẹ ly với Hàn Phong xong uống một hơi cạn sạch.

Trong bữa tiệc, Hàn Phong và Diệp Thiên chuyện trò vui vẻ, ông ấy nói bóng nói gió, muốn hỏi về lai lịch và gia thế của Diệp Thiên. Nhưng đều bị Diệp Thiên tránh đi một cách khéo léo, khiến ông ấy không moi được chút thông tin nào, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Sau bữa ăn, Diệp Thiên đang định tìm cơ hội nói về việc hợp tác với Hàn Phong thì Hàn Vân ở bên cạnh lại lên tiếng trước.

“Cậu Diệp, nếu cậu không muốn thể hiện tài nghệ thì Hàn Vân tôi cũng không dám ép cậu!”

“Từ nhỏ tôi theo học một vị cao nhân giới võ thuật, học được một môn chưởng pháp, tiếc là tư chất tôi bình thường, mãi vẫn chưa tìm được lối đi!”

Hai mắt Hàn Vân hơi lóe lên, đột nhiên đứng dậy chấp tay quyền về phía Diệp Thiên.

“Cậu Diệp là cao thủ võ thuật, tu vi phi thường, Hàn Vân mạnh dạn muốn được cậu Diệp chỉ giáo!”

Hàn Phong thấy vậy, cảm thấy không ổn, tuy Hàn Vân nói rất dễ nghe, nhưng người thông minh thì sao mà không hiểu đây rõ ràng là muốn tìm Diệp Thiên để đọ sức.

Diệp Thiên đang cầm cốc trà trong tay, từ từ thưởng thức, Hàn Vân nói xong một lúc, cậu mới từ từ đặt cốc trà xuống, biểu cảm giễu cợt.

“Sao, chú muốn ra tay với tôi à?”

Động tác của Hàn Vân vẫn giữ nguyên, ông ta tiếp tục nói: “Mong cậu Diệp chỉ giáo!”

Ông ta sớm đã bất mãn với thái độ cao ngạo của Diệp Thiên, ông ta càng cảm thấy không tin Diệp Thiên mới tí tuổi đầu đã có thể có được thực lực của một chí tôn võ thuật. Ông ta muốn cọ sát với Diệp Thiên một trận, cho Diệp Thiên bớt đi nhuệ khí.

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn Hàn Vân, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Chỉ dựa vào chút tu vi này của chú, muốn ra tay với tôi, chú vẫn chưa đủ tư cách đâu!”

Ánh mắt của Diệp Thiên bình tĩnh, giọng điệu tràn đầy vẻ mạnh mẽ, xem thường kẻ yếu.

Hàn Vân nheo mắt, gằn giọng nói: “Cậu Diệp, ý của cậu là gì? Lẽ nào cậu coi thường Hàn Vân tôi?”

Diệp Thiên quay đầu, cậu cầm lấy tách trà, gật đầu một cách dứt khoát: “Đúng vậy!”

“Cậu…!”

Hàn Vân hết sức tức giận, tuy ông ta chỉ là võ sư sơ cấp nhưng chung quy lại vẫn là võ sư. Trong giới võ đạo, Hàn Vân cũng được xem là cao thủ hạng ba, nhưng Diệp Thiên lại coi ông ta như là gà mờ, không đáng để nhắc.

Ông ta chuẩn bị nổi nóng thì Hàn Phong gằn giọng nói: “Chú câm mồm cho tôi! Cậu Diệp là người sẽ tuỳ tiện đấu võ với chú sao?”

Hàn Phong biết nếu Hàn Vân còn tiếp tục nói thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay, nên ông ấy lập tức ngăn lại. Tuy rằng ông ấy nghi ngờ về tu vi thực của Diệp Thiên, nhưng ông ấy không thể mạo hiểm dù chỉ một chút. Diệp Thiên là một chí tôn võ thuật có tu vi tuyệt đỉnh, nếu Hàn Vân thật sự dây dưa không ngớt, đắc tội với Diệp Thiên, thì khác nào nhà họ Hàn đã bỏ lỡ cơ hội hiếm có kết giao với một nhân vật có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh gia tộc của bọn họ, thậm chí còn có khả năng làm sứt mẻ tình cảm, tới nước này thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Hàn Vân “hừ” một tiếng lạnh lùng, kìm nén cơn tức, nhưng trong lòng đã coi Diệp Thiên là một thằng nhãi không có tài cán gì mấy, chỉ biết tỏ vẻ như mình nguy hiểm, rồi thốt ra những lời ngông cuồng. Nếu không phải anh cả Hàn Phong ngăn ông ta, thì ông ta đã vạch trần bộ mặt thật của Diệp Thiên trong lúc nóng giận.

Hàn Uyển đang chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiên, trong lòng cô ta bắt đầu nghi ngờ năng lực thực sự của cậu, những câu nói lôi kéo Diệp Thiên vốn được chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại ở cổ họng.

“Cậu Diệp, tôi thật sự xin lỗi, cậu em trai này của tôi quá mê võ thuật nên khi gặp được cao thủ, chú ấy mới không nhịn được mà muốn đấu võ. Nếu chẳng may chú ấy có động chạm gì đến cậu, thì mong cậu rộng lòng tha thứ!” Hàn Phong chắp tay xin lỗi Diệp Thiên.

“Chuyện nhỏ!” Diệp Thiên xua tay, nói với giọng điệu dạy dỗ: “Tuy nhiên có điểm này em trai chú nên ghi nhớ, tôn kính võ thuật, thích đấu võ để học hỏi, nâng cao là chuyện tốt!”

“Nhưng cũng phải chọn đúng đối thủ, ít nhất cũng nên tìm người có thực lực tương đương với mình, tìm người quá mạnh để mài giũa, rèn luyện bản thân, thì đó không gọi là đấu võ, mà là tự chuốc lấy nhục!”

Hàn Vân trừng mắt, máu nóng dồn lên đầu, Diệp Thiên nói như vậy chẳng phải là chê thực lực của ông ta quá kém, khoảng cách chênh lệch giữa hai người quá lớn, vậy khác nào đang sỉ nhục ông ta chứ? Nếu không phải Hàn Phong dùng mắt ra hiệu, ngăn ông ta, thì có lẽ bây giờ ông ta đã ra tay.

“Cậu Diệp nói đúng lắm!”

Hàn Phong khẽ cười không phản bác, mà quay sang nhìn Hàn Uyển, muốn cô ta lấy món quà lớn chuẩn bị cho Diệp Thiên ra.

Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy bỗng vang lên. Hàn Phong nghe điện thoại, nhưng sau khi nghe được vài câu, ông ấy đột nhiên biến sắc.

“Anh nói gì?”

Ông ấy dừng lại một hồi, suy nghĩ rồi lập tức ra lệnh: “Các anh mau chóng chuyển thiết bị y tế, đưa bố tôi trở về nhà họ Hàn càng sớm càng tốt!”

Thấy Hàn Phong vốn luôn hành động kiên định bỗng tái mặt, Hàn Vân và Hàn Uyển vô cùng kinh ngạc.

Hàn Phong cúp điện thoại, ánh mắt thay đổi.

“Bố xảy ra chuyện rồi. Mười phút trước, bố đột nhiên lên cơn co giật toàn thân, cơ thể đông cứng lại như băng, bị các lớp khí lạnh bao phủ. Các bác sĩ lâu năm ở bệnh viện Nhân Dân số một đã kiểm tra nhưng đành bất lực, không thể tìm ra nguyên nhân!”

“Bố mắc phải một loại bệnh bất thường, vì vậy tôi đã nhờ họ chuyển thiết bị y tế, đưa bố về đây trước đã. Tôi sẽ đến núi Huyền Vũ để mời dược sư Trần!”

Hàn Vân và Hàn Uyển nghe xong mà chết sững, lộ ra vẻ kinh hãi..

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.