Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cá cược

Phiên bản Dịch · 2081 chữ

Hàn Đạo Nho – Ông cụ nhà họ Hàn, là trụ cột tinh thần của nhà họ Hàn, đã từng một tay đưa nhà họ Hàn từ một gia tộc vô danh trở thành thế gia số một tỉnh Xuyên.

Khi còn trẻ, Hàn Đạo Nho đã theo quân chinh chiến Nam Bắc, lập được công lớn, tuy đã về hưu, không còn quản lý công việc của nhà Hàn nhưng ông ấy vẫn có uy thế và tầm ảnh hưởng lớn trong mọi lĩnh vực quan trọng của tỉnh Xuyên, khó ai bì được.

Ông ấy chính là chỗ dựa hàng đầu của nhà họ Hàn.

Ba ngày trước, Hàn Đạo Nho bỗng cảm thấy không khoẻ, đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói ông ấy bị suy dinh dưỡng, nên ở lại viện truyền dịch, phục hồi sức khoẻ, đám người Hàn Phong và Hàn Vân cũng không quá để tâm.

Nhưng vừa rồi người phụ trách bệnh viện đột nhiên gọi điện đến, nói rằng cơ thể của Hàn Đạo Nho xuất hiện hiện tượng lạ, hơn nữa còn không tìm được nguyên nhân của bệnh, các phương pháp sơ cứu đều không hiệu quả, không có tiến triển.

Mặc dù Hàn Phong nắm quyền nhà họ Hàn, đã hình thành phong thái trầm tĩnh của một vị tướng quân từ lâu, nhưng khi nghe tin bố mình lâm trọng bệnh, ông ấy không tài nào giữ được bình tĩnh.

“Cậu Diệp, thực sự xin lỗi. Bố tôi ốm nặng, tôi phải đến núi Huyền Vũ mời dược sư Trần đến chữa trị cho ông ấy. Trước mắt cậu ở nhà họ Hàn nghỉ ngơi nhé, đợi tôi quay về sẽ bàn chuyện với cậu Diệp sau!”

Hàn Phong chắp tay xin lỗi Diệp Thiên, lệnh cho Hàn Uyển tiếp đãi Diệp Thiên, sau đó vội vàng ra ngoài.

Mục đích đến nhà họ Hàn của Diệp Thiên vẫn chưa đạt được, nên đương nhiên cậu sẽ không rời đi.

“Dược Sư Trần ở núi Huyền Vũ?” Diệp Thiên thấy cái tên này có hơi lạ, bèn quay sang hỏi Hàn Uyển: “Dược sư Trần này là ai vậy?”

Hàn Uyển còn chưa trả lời, Hàn Vân ở bên cạnh đã lên tiếng: “Dược sư Trần là tên gọi tôn kính mà người dân tỉnh Xuyên chúng tôi dành cho anh ấy. Anh ấy tên là Trần Sư Hành, là một bậc thầy Trung Y, một vị bác sĩ thiên tài danh xứng với thực. Anh ấy đã chữa vô số bệnh nan y, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh tận gốc. Hiện đang sống trên đỉnh núi Huyền Vũ của Thành Môn. Dược sư Trần là một người rất có năng lực!”

Khi nói đến chỗ “rất có năng lực”, Hàn Vân còn cố tình nghiêm giọng nhấn mạnh, ý ông ta là dược sư Trần này là người thực sự có năng lực, còn Diệp Thiên chỉ là một kẻ thật giả lẫn lộn, tỏ vẻ huyền bí để lừa người.

“Bậc thầy Trung Y sao?” Diệp Thiên không có ý kiến gì mà chỉ tuỳ ý hỏi một câu, rồi uống ngụm trà để lấy lại tinh thần.

Hơn mười phút sau, nhà họ Hàn có tiếng ồn ào, Hàn Uyển và Hàn Vân vội vàng đi ra ngoài, bệnh viện Nhân Dân đã đưa Hàn Đạo Nho về tới nhà họ Hàn, các loại máy móc thiết bị duy trì sự sống đều được kéo vào theo.

Hàn Uyển và Hàn Vân bận bịu sắp xếp xử lý một số việc cần làm, còn Diệp Thiên thì nhàn nhã dựa vào cửa, cầm chén trà trong tay, cậu ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên y tế.

Nhưng cậu lại bắt gặp hình ảnh một ông lão nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, trên người có một lớp sương mỏng bao phủ, cách đó vài bước chân mà đã cảm thấy ớn lạnh. Diệp Thiên vừa nhìn một cái liền cụp mắt, chứng bệnh kỳ lạ khiến cho vô số các bác sĩ lão làng phải bó tay chịu thua này không hề làm cho cậu kinh ngạc dù chỉ một chút.

Mọi người vội vàng đưa ông lão đến căn phòng cao cấp nhất của nhà họ Hàn.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Hàn Phong về tới nơi, phía sau ông ấy là một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ, trông giống như lang trung ở Hoa Hạ thời cổ đại.

Người đàn ông trung niên có khuôn mặt lạnh lùng, vô cùng kiêu ngạo, ngay cả Hàn Phong, một nhân vật hàng đầu “hô mưa gọi gió” ở tỉnh Xuyên, trong mắt ông ta dường như cũng chỉ là một người tầm thường, thậm chí ông ta còn chả thèm để ý.

Tuy nhiên, Hàn Phong ở bên cạnh lại cúi mình cười lấy lòng, đứng ở tư thế “mời”.

Có vẻ như người này chính là nhân vật được bọn họ gọi là bậc thầy Trung Y, Trần Sư Hành.

“Dược sư Trần, tình trạng của bố tôi hết sức nguy hiểm, xin anh hãy giúp đỡ!” Hàn Phong vô cùng kính nể Trần Sư Hành, giọng nói còn xen lẫn vẻ khẩn cầu.

“Yên tâm đi, Trần Sư Hành tôi đã xuống núi, chắc chắn sẽ thành công, nhưng nhà họ Hàn anh phải chuẩn bị đầy đủ những gì tôi cần!” Trần Sư Hành nói với giọng điệu bề trên, gật đầu.

Hàn Phong nghe thấy lời này, gương mặt thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng lại nghĩ đến tính mạng bố mình nguy kịch, cuối cùng cũng đành đồng ý.

Hai người họ đang đi ngang qua cửa chính của phòng khách, bỗng Diệp Thiên cất bước, chắn trước Hàn Phong.

“Cậu Diệp?” Hàn Phong hơi ngỡ ngàng.

“Chú Hàn!”

Hai mắt Diệp Thiên sáng như sao, nhìn về phía Trần Sư Hành.

“Tôi đã xem qua bệnh của bố chú, ông dược sư Trần này, không thể chữa khỏi!”

“Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, nhưng tôi muốn nhà họ Hàn của chú đồng ý với tôi một điều kiện, thế nào?”

Hàn Phong còn chưa kịp phản ứng, Trần Sư Hành ở bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Thiên.

“Thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch kia, cậu nói gì vậy?” Trần Sư Hành mặt lạnh như băng, gằn giọng nói.

Một đời làm dược sư của Trần Sư Hành đã chữa khỏi tận gốc nhiều bệnh nan y, có thể nói ông ta chính là bậc thầy Trung Y danh xứng với thực của tỉnh Xuyên, ngoài sư phụ của ông ta ra, thì không ai có thể đánh bại được ông ta.

Ở tỉnh Xuyên này, ai nhìn thấy ông ta cũng kính nể, ngay cả gia chủ nhà họ Hàn số một tỉnh Xuyên cũng phải cúi mình chào, mỉm cười nịnh hót ông ta, vậy mà lúc này lại có một thanh niên chui từ đâu ra, nói ông ta không chữa được cho Hàn Đạo Nho?

“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, ông có cần tức giận vậy không?”

Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Đúng là ông cũng có chút trình độ y thuật, nhưng bệnh của bố chú ấy không phải cứ có y thuật chuyên môn là có thể chữa khỏi được!”

Trần Sư Hành không thèm nói thêm nửa lời với Diệp Thiên, mà quay thẳng về phía Hàn Phong.

“Anh Hàn, thằng nhóc này là ai? Có phải là người của nhà họ Hàn anh không?”

Hàn Phong hơi khó xử, lắc đầu: “Dược sư Trần, đây là cậu Diệp Thiên, khách quý của nhà họ Hàn, cậu ấy là ân nhân cứu mạng con gái Tiểu Uyển của tôi!”

Trần Sư Hành nghe thấy lời này, lập tức cười khinh: “Ha ha, cậu Diệp? Lẽ nào bây giờ mấy thằng nhóc lông bông vớ vẩn cũng có tư cách để được gọi trịnh trọng như vậy sao?”

“Chỉ có người có tài, người có học, hay người làm thầy mới được xưng là ‘cậu’ với vẻ tôn kính, anh Hàn, anh đã nắm quyền nhà họ Hàn sáu bảy năm rồi, lẽ nào đạo lý này anh còn không hiểu?”

Trần Sư Hành nói với vẻ không hài lòng, lập tức dừng bước.

“Niệm tình nghĩa giữa tôi và nhà họ Hàn anh, nên tôi mới theo anh xuống núi cứu bố anh, bằng không anh nghĩ ai có thể mời được Trần Sư Hành tôi chứ?”

“Thế nhưng khi đến nhà họ Hàn, lại có kẻ dở dở ương ương, ăn nói ngông cuồng, xúc phạm tôi. Thôi dẹp luôn việc cứu người này đi, anh mời người tài khác nhé!”

Trần Sư Hành nói xong, định xoay người rời đi, Hàn Phong giật mình, vội vàng chắn trước mặt ông ta, cúi người cầu xin: “Dược sư Trần, cậu Diệp không có ý đó đâu. Xin anh khoan hồng độ lượng, cứu bố tôi một mạng!”

“Hừ!”, Trần Sư Hành lạnh lùng nói, chỉ thẳng vào Diệp Thiên.

“Muốn tôi cứu người cũng được thôi, nhưng thằng nhóc này, tôi không quan tâm cậu ta có phải là ân nhân của nhà họ Hàn anh hay không, tôi muốn cậu ta cút ra khỏi nhà họ Hàn ngay lập tức. Nếu cậu ta bước vào nhà họ Hàn nửa bước, tôi tuyệt đối không cứu người đâu!”

“Chuyện này…” Hàn Phong đứng ngây ra, tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này, ông ấy muốn cứu bố mình, đương nhiên không thể để Trần Sư Hành rời đi, nhưng Diệp Thiên lại là khách quý mà hôm nay nhà họ Hàn đích thân mời tới, hơn nữa cậu còn là ân nhân cứu mạng của Hàn Uyển, xét cả tình và lý, ông ấy không thể đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà họ Hàn được.

Khi Hàn Phong còn đang đắn đo, không biết phải làm sao, thì Diệp Thiên bỗng lên tiếng.

“Đường đường là một bậc thầy Trung Y mà lại hẹp hòi đến vậy sao?”

“Ông không cần phải gây khó dễ cho chú Hàn đâu. Nếu ông cho rằng tôi đang nói lung tung, khinh thường ông, thì chi bằng chúng ta cược một ván đi!”

"Nếu như ông có thể chữa khỏi cho bố của chú Hàn, thì ông muốn làm gì tôi cũng được. Nhưng nếu ông không chữa được…”

Diệp Thiên chỉ vào mặt dây chuyền mặt ngọc đeo trên ngực Trần Sư Hành: “Thì ông đưa cho tôi thứ này, thế nào?”

Trần Sư Hành lập tức quay đầu lại, nụ cười trên mặt càng ngày càng trở nên hung dữ.

“Cậu muốn đánh cược với tôi?”

Ông ta bật cười thành tiếng rồi gật đầu, nở một nụ cười ác ý.

“Được thôi, thằng nhóc kia, tôi sẽ đánh cược với cậu, hy vọng đến lúc đó tôi muốn cậu chui qua háng tôi, cậu sẽ không hối hận!”

Diệp Thiên nhún vai: “Có chú Hàn làm chứng, ông còn lo lắng chuyện này à?”

Trần Sư Hành phất tay áo, trầm giọng quát: “Anh Hàn, dẫn đường!”

Giọng điệu của ông ta đầy độc đoán, trong lòng hết sức tự tin. Ông ta theo sư phụ học nghề đã hơn hai mươi năm, sau khi học xong, ông ta hành nghề y hơn mười năm.

Trong những năm ấy, chưa có một căn bệnh khó chữa nào mà ông ta chưa gặp. Cho dù bệnh nhân mắc phải căn bệnh ung thư có tỷ lệ sống sót thấp nhất thế giới, ông ta cũng có thể nắm chắc việc cứu chữa đến bảy mươi phần trăm. Cho dù Biển Thước tại thế, Hoa Đà sống lại, cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Một thằng nhóc không mày mò đọc sách như Diệp Thiên mà cũng chất vấn y thuật của ông ta, nói rằng ông ta không thể chữa khỏi bệnh, như vậy không chỉ xúc phạm ông ta, mà còn coi thường người thầy đã dạy ông ta y thuật.

Ông ta muốn chữa khỏi cho Hàn Đạo Nho, sau đó có thể giẫm đạp Diệp Thiên đến mức thương tích đầy mình.

Hàn Phong dẫn Trần Sư Hành đến căn phòng nơi Hàn Đạo Nho đang ở, còn Diệp Thiên thì đi theo hai người họ.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.