Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chưởng giết chết Âm Quỷ

Phiên bản Dịch · 2041 chữ

Âm Quỷ đã không nhẫn nại được nữa, trong ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.  

“Tao lại muốn xem xem mày giết tao kiểu gì?"

Nói dứt, ông ta nhảy một bước dài, ngay lập tức đến trước mặt Diệp Thiên. Lòng bàn tay đen xì mang theo luồng gió cực mạnh lấy từ trong không khí.  

“Là Hắc Vu Thủ!”

Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh cùng thốt lên, Hắc Vu Thủ này là tuyệt học trấn giữ môn phái của Âm Khôi Tông bọn họ, ba mươi năm trước Âm Quỷ đã dày công tu luyện, bây giờ đã lên đến cấp cao nhất.   

Ông ta thi triển Hắc Vu Thủ với Diệp Thiên, rõ ràng là muốn giết chết Diệp Thiên không chút nể nang, đến Đồ Vô Ý đang bị thương nặng cũng phải hít sâu một hơi, nếu vừa rồi Âm Quỷ đánh ông ta bằng cú này, thì ông ta đã chết lâu rồi.  

“Tên này đúng là tự tìm đến cái chết!”

Mặt mày Cát Khắc Tú Uyển tái nhợt, tuy cô ta ghét Diệp Thiên, nhưng cũng không nỡ nhìn cảnh tượng Diệp Thiên bị một chưởng của Âm Quỷ làm cho tan xương nát thịt.  

Bàn tay mang theo luồng gió tấn công tới, luồng gió phần phật phía trước người Diệp Thiên, khói đen mù mịt chuẩn bị bao trùm lấy cậu, nhưng mặt cậu vẫn không biến sắc.  

Khi bàn tay Âm Quỷ chuẩn bị đập vào ngực Diệp Thiên, cậu mới từ từ giơ tay ra.  

“Bụp!”

Một tiếng va chạm lớn, giống như bóng bay bị một chiếc kim chọc vào, bàn tay của Diệp Thiên đã đánh vào bàn tay của Âm Quỷ.  

Cảnh tượng mọi người cho rằng Diệp Thiên sẽ bị Âm Quỷ đánh cho tan xương nát thịt ngay tại trận đã không xảy ra, ngược lại cơ thể Âm Quỷ co giật một cái, rồi lùi mạnh về phía sau hơn mười trượng, mỗi một bước đều để lại vết chân hằn sâu.  

Hai mắt ông ta trợn tròn, mang theo vẻ không dám tin.  

“Chuyện này… không thể nào!”

Ông ta lẩm bẩm một tiếng, gần như câu nói này được nói ra đã rút hết toàn bộ sức lực của ông ta.  

Hắc Vu Thủ của ông ta đã tu luyện đến mức độ vượt quá cả người sáng tạo ra nó, cho dù là đại trưởng lão của Âm Khôi Tông cũng bị một chưởng này của ông ta đánh xuyên qua ngực mà chết.  

Nhưng ông ta dốc toàn sức lực đánh một chưởng, lại bị một cậu thiếu niên hóa giải một cách đơn giản như vậy?

Khoảnh khắc tiếp xúc với bàn tay của Diệp Thiên, ông ta cảm nhận được một sức mạnh như dời non lấp biển ập đến cánh tay ông ta, không chỉ áp chế được toàn bộ nội lực của ông ta, mà còn xuyên khắp chân tay ông ta, đi vào thẳng lục phủ ngũ tạng.  

Khoảnh khắc đó, ông ta biết bản thân đã thua, thua một cách hoàn toàn!  

Những người còn lại còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, tà áo đen phía sau lưng Âm Quỷ rách bươm thành những mảnh vải vụn bay tứ tung.  

“Bụp!”

Tên ác ma từng khiến thung lũng hoa trở thành địa ngục trần gian này đã chết ngay tại trận.

Âm Quỷ thất bại, khoảnh khắc chạm tay với Diệp Thiên, sức sống trong cơ thể ông ta đã bị sức mạnh vô song của Diệp Thiên làm cho suy kiệt.

Trong khoảnh khắc ông ta mất dần ý thức, ông ta đột nhiên nghĩ tới một cái tên, một cái tên mới nổi trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng ông ta đã không kịp hỏi nữa.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Cát Khắc Bác Nhã, Cát Khắc Tú Uyển, Đồ trưởng lão, Lư Tam Tỉnh và cả hàng trăm người dân đều đứng hình tại chỗ.

Ở phía không xa, thi thể của Âm Quỷ đã ngã gục xuống đất, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy vẻ đáng sợ của Âm Quỷ, thì bọn họ đều cho rằng Âm Quỷ chỉ là một người trung niên bình thường mà thôi.

Một Âm Quỷ từng tung hoành vô địch khắp vùng giao nhau của Vân Kiềm, khiến vô số võ giả nghe tên đã sợ, thế mà lại chết như vậy sao? Đến quân át chủ bài là Huyết Thần Cổ của ông ta cũng chưa kịp tung ra, ông ta đã chết tức tưởi chỉ trong tích tắc.

Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên cũng chỉ dùng đúng một chưởng.

“Chỉ dựa vào thực lực cỏn con này, tu thành Huyết Thần Cổ thôi mà cũng đòi thắng tôi? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Diệp Thiên ngạo nghễ đưa mắt nhìn xuống thi thể của Âm Quỷ, giọng nói mang vẻ coi thường.

Độc cổ và tà thuật của Âm Quỷ, lại thêm công lực có sẵn của ông ta, thực lực đủ để ngang với chí tôn võ thuật, nhưng đứng trước mặt cậu lại không có chút tác dụng nào.

Cho dù đứng trước mặt cậu là một chí tôn võ thuật đích thực, cho dù là Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch, Tiêu Ngọc Hoàng, Gia Cát Trường Hận, cậu cũng không sợ chút nào, huống hồ là một kẻ đang ở cấp độ chưa đâu đến đâu như Âm Quỷ?

“Diệp Thiên… thế mà thắng rồi sao?”

Cát Khắc Tú Uyển sững sờ, ánh mắt đầy kinh hoàng, mấy cô gái đứng bên cạnh cô ta như hóa đá, nhất thời không cử động được.

Bọn họ biết Diệp Thiên có chút bản lĩnh, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại mang đến cho bọn họ "niềm vui bất ngờ" lớn như vậy, đến ác ma đe dọa thung lũng hoa suốt ba mươi năm qua như Âm Quỷ cũng bị cậu tiêu diệt nhẹ nhàng!

Lư Tam Tỉnh nuốt nước miếng, gần như không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên, lúc trước cậu ta chỉ coi Diệp Thiên như một kẻ không ra gì, ăn nói ngông cuồng, không biết trời cao đất dày, còn định ra tay dạy cho Diệp Thiên một bài học, nhưng bây giờ cậu ta mới nhận ra, người mà cậu ta coi thường lại là một cao thủ có sức mạnh khủng khiếp.

Một thiếu niên chưa đến 20 tuổi, một chưởng giết chết Âm Quỷ, thế giới này có phải đã quá điên cuồng rồi sao?

“Một chưởng giết chết Âm Quỷ, cậu thiếu niên này rốt cuộc là ai?”

Đồ trưởng lão lẩm bẩm trong miệng, sau đó hình như nhớ đến điều gì, lập tức bò dậy khỏi tảng đá, quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

“Cảm ơn Diệp chí tôn đã bảo vệ thung lũng hoa của chúng tôi!”

Nhìn thấy phản ứng của Đồ trưởng lão, trong lòng Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh đều sửng sốt.

“Chí tôn? Lẽ nào cậu ta là một chí tôn võ thuật sao?”

Bọn họ vốn là người tu luyện võ cổ truyền, đương nhiên biết sự đáng sợ của chí tôn võ thuật là như thế nào.

Đây là cảnh giới mà mỗi một võ giả đều mong ước, tu luyện võ cũng chỉ mong đạt được cảnh giới cực hạn này, hai người bọn họ cũng luôn nỗ lực không ngừng để đạt được cảnh giới đó.

Bốn chữ “chí tôn võ thuật” đại diện cho đỉnh cao của giới võ thuật, bước vào được cảnh giới này coi như cá chép hóa rồng, bay lượn chín tầng mây, là nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu thực thụ trong giới võ thuật.

Lư Tam Tỉnh cứ tưởng bản thân bước vào cấp trung tông tượng ở độ tuổi 24 đã là thiên tài hạng nhất của Hoa Hạ, nhưng bây giờ cậu ta mới hiểu ra, so với kẻ mạnh thực thụ cậu ta còn kém quá xa.

So với Diệp Thiên, cho dù là Diệp Tinh, Lí Thanh Du, Hoa Lộng Ảnh cũng không thể sánh nổi.

Nghĩ đến lúc trước bản thân còn muốn ra tay với Diệp Thiên, cậu ta liền căng thẳng đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa thì không thở nổi.

Những người ở cảnh giới dưới chí tôn võ thuật thì đều chỉ là con kiến!

Một vị chí tôn võ thuật, sao có thể sỉ nhục được?

Nếu Diệp Thiên muốn giết cậu ta, thì không biết cậu ta đã phải chết bao nhiêu lần rồi.

“Nếu anh đã không biết tốt xấu như vậy, hậu quả anh tự gánh chịu!”

“Nếu ngày mai anh còn ở lại thung lũng hoa, anh sẽ biết bản lĩnh của Âm Khôi Tông!”

Cát Khắc Bác Nhã đứng hình, trong đầu cô ta lúc này chỉ có những câu nói mà cô ta đã từng nói với Diệp Thiên.

Một vị chí tôn võ thuật, một nhân vật như rồng thần trên trời, vậy mà cô ta lại chủ động đến tận nơi uy hiếp, còn dùng môn phái đe dọa, bây giờ nghĩ lại cô ta giống như một con hề, một trò hề thực sự, Diệp Thiên e rằng còn chưa từng thèm nhìn thẳng mặt cô ta.

Nếu cô ta coi lại bản thân, cũng không đến mức ăn nói như vậy, dùng thái độ tự cao tự đại với một người ở cảnh giới cao như Diệp Thiên. Với ngoại hình xinh đẹp của cô ta, cho dù không được trở thành người yêu của Diệp Thiên, chỉ cần được quen biết Diệp Thiên, lấy danh nghĩ là bạn bè thôi, vậy thì cũng đủ rồi.

Một chí tôn võ thuật đỉnh cao như vậy, cả khắp Hoa Hạ cũng chỉ có vài người, nhưng tất cả mọi cơ hội của cô ta đều bị bỏ lỡ chỉ vì suy nghĩ sai lầm nhất thời của cô ta.

Mỗi một chí tôn võ thuật đều là nhân vật như rồng thần trên trời, những hành động của cô ta đã bị Diệp Thiên thấy hết, cho dù cô ta có cố gắng cứu vãn, Diệp Thiên chắc chắn cũng sẽ không coi trọng cô ta.

Nghĩ đến đây, cô ta chỉ cảm thấy ngực cô ta như bị đè nặng, suýt nữa thì phun một ngụm máu tươi.

“Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân!”

Những người dân sống trong thung lũng hoa đều lần lượt quỳ xuống, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt tôn kính, như thể coi cậu là một vị thần linh, một người đã cứu thế giới vậy, ngay cả Cát Khắc Tú Uyển ban đầu luôn đối đầu với Diệp Thiên, cũng cúi đầu xuống, hết sức lo sợ, trong lòng vô cùng hối hận.

Lúc này, cô ta không còn khinh thường Diệp Thiên chút nào nữa, không còn cảm thấy Diệp Thiên ngông cuồng nữa, lúc này, trong lòng toàn là sự kính nể.

“Không phải là tôi đang cứu các người!”

Diệp Thiên không hề nhận sự cảm kích của mọi người, chỉ nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Lư Tam Tỉnh nói.

"Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần bước vào vườn của tôi một bước, tôi sẽ giết chết anh, bây giờ, anh còn muốn thử không?”

Lư Tam Tỉnh run lẩy bẩy, vội vàng lắc đầu, sợ hãi tột độ.

Đùa à, nếu một chí tôn võ thuật muốn giết cậu ta, có thể nói là đơn giản như lấy đồ trong túi ra vậy, Diệp Thiên đã dùng một chưởng giết chết Âm Quỷ, ai còn dám nghi ngờ lời nói của cậu nữa?

Lư  Tam Tỉnh im bặt không dám hé nửa lời, ánh mắt Diệp Thiên dịch chuyển sang phía Cát Khắc Bác Nhã và Cát Khắc Tú Uyển, giọng nói vẫn hết sức lạnh lùng.

“Chỉ riêng những hành động mấy ngày hôm nay của các cô cũng đủ để tôi giết các cô rồi!"

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.