Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ta là Diệp Lăng Thiên?

Phiên bản Dịch · 2022 chữ

"Chỉ riêng những hành động mấy ngày hôm nay của các cô cũng đủ để tôi giết các cô rồi!"

Câu nói này khiến hai chị em kia run rẩy, sợ đến mất hồn, Diệp Thiên lúc này nâng tay lên, đánh một chưởng nhẹ xuống giữa vị trí của hai chị em họ.

Chỉ nghe thấy âm thanh lớn vang lên, chỗ hai người đứng xuất hiện một cái hố lớn hình tròn, sâu nửa thước.

Tất cả mọi người đều tái mặt, hai chị em sợ đến mức mặt mày trắng bệch, không nói nên lời.

“Lần này tôi tha cho các người, sau này còn xuất hiện ở gần khu vườn của tôi, cho dù là các người hay là những người khác của Âm Khôi Tông, kết cục đều sẽ như chiếc hố này!”

“Cút đi!”

Diệp Thiên nói dứt, Lư Tam Tỉnh và Cát Khắc Thiết Lực lập tức như được đại xá, Cát Khắc Bác Nhã lại cảm thấy trời đất quay cuồng, nỗi buồn bã trong lòng không sao diễn tả.

Nghe thấy câu nói của Diệp Thiên, Đồ trưởng lão lập tức mồ hôi lạnh tuôn như suối, suýt nữa thì quát bọn Lư Tam Tỉnh.

Một vị chí tôn võ thuật mà bọn họ cũng dám đắc tội?

Ông ta còn muốn dập đầu xin lỗi Diệp Thiên, nhưng một cơn gió thoảng qua, Diệp Thiên đã đi về phía khu vườn, rõ ràng không muốn nói chuyện tiếp với bất kỳ ai.

Khi Diệp Thiên đi ngang qua thi thể của Âm Quỷ, đột nhiên dừng bước, cậu cảm nhận được một trận dao động kỳ lạ.

Cậu nhíu mày, đưa tay lên phất một cái, một chiếc đĩa kim loại nhỏ lăn ra từ ống tay áo của Âm Quỷ.

Diệp Thiên chăm chú nhìn, ánh mắt đột nhiên trở nên rạng ngời.

“Đây là…!"

Một người luôn bình tĩnh trước mọi chuyện như cậu, khi nhìn thấy vật này cũng không kìm được mỉm cười.

Chiếc đĩa kim loại tinh xảo lăn dưới đất kia chính là “đĩa Phục Linh” mà cậu từng nhìn thấy trong sách cổ.

Diệp Thiên nhặt đĩa Phục Linh lên, trở về khu vườn, lại trở thành cậu thiếu niên bình thường chuyên tâm vào những mầm non, mọi người ở thung lũng hoa chăm chú nhìn Diệp Thiên rất lâu mới từ từ tản đi.

Bọn họ đều biết, từ nay về sau, khu vườn nhỏ này sẽ trở thành một thánh địa nữa của thung lũng hoa.

Đồ trưởng lão ngập ngừng một lúc, vội vàng kéo hai chị em Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh rời đi, đến một nơi cách khu vườn đó khá xa, Đồ trưởng lão mới lạnh lùng nói: “Mấy người đúng là không biết trời cao đất dày, đến chí tôn võ thuật cũng dám đắc tội, nếu cậu ta tức giận ra tay với mấy người, mấy người không nhìn thấy Âm Quỷ có kết cục như thế nào sao?”

Lư Tam Tỉnh cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

“Đồ trưởng lão, hai người chúng tôi cũng không ngờ giữa vùng núi của thung lũng hoa này lại tồn tại một vị chí tôn võ thuật, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy!”

Cậu ta lắc đầu, chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo, xưa nay luôn coi thường người khác của bản thân đều bị một chưởng vừa rồi của Diệp Thiên làm cho tan biến, đây mới là anh hùng thiếu niên, nếu so sánh thì cậu ta chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Cát Khắc Bác Nhã chớp mắt, thắc mắc hỏi: “Đồ trưởng lão, vừa rồi hình như ông gọi anh ta là Diệp chí tôn, ông biết anh ta là ai à?”

Lư Tam Tỉnh nghe thấy cũng quay đầu sang, vẻ mặt đầy hiếu kỳ, Cát Khắc Tú Uyển thì mở to mắt, chỉ muốn biết thân phận của Diệp Thiên.

“Đến bây giờ mấy người vẫn chưa biết cậu ta là ai?”

Lư Tam Tỉnh khẽ lắc đầu: “Khắp cả tỉnh Xuyên này, à không, mà phải là khắp cả Hoa Hạ, có thể dùng một chưởng giết chết Âm Quỷ, hơn nữa tuổi tác chưa đến 20, có thể là ai?”

Cát Khắc Bác Nhã hơi nhíu mày, sau đó hai mắt mở to, miệng kinh ngạc thốt lên.

“Anh ta là Diệp Lăng Thiên?”

Lư Tam Tỉnh cũng phản ứng kịp, nghe xong lại sốc toàn tập, vị chí tôn thiếu niên này, bọn họ vốn tưởng tin đồn có vẻ hơi quá, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết thực lực thực sự của Diệp Lăng Thiên, còn khủng khiếp hơn cả những tin đồn nữa.

Nhớ đến trước đó bọn họ còn định đến Lư Thành tìm Diệp Thiên giúp đỡ, thế nhưng người mà bọn họ cần tìm lại ở ngay trước mặt mà không biết.

Cát Khắc Bác Nhã lững thững đi trước, trong đầu đầy hỗn loạn, cảm giác hối hận bao trùm khắp đầu cô ta!

Diệp Thiên đi cũng gần một tháng rồi, trong thời gian này, Tiếu Văn Nguyệt như biến thành một con người khác, cả ngày thẫn thờ, chốc chốc lại ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Lí Tinh Tinh không hiểu, rốt cuộc là ngyên nhân gì đã khiến Tiếu Văn Nguyệt trở nên như thế, thậm chí Sở Thần Quang hẹn cô ta mấy lần, cô ta cũng tìm mọi lý do để từ chối, cứ như nhất thời tuyệt giao với thế giới bên ngoài vậy.  

Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt vẫn như mấy ngày trước, ngồi ngây người nhìn ra cửa sổ, giáo viên đang giảng bài trên bục, cô ta hoàn toàn không hề chú ý. 

Lí Tinh Tinh ngồi bên cạnh thấy thế, thực sự không thể nhìn được nữa, thì thầm nói: “Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc dạo này cậu làm sao thế?”

“Mình cảm giác từ sau hôm mà Diệp Thiên rời đi, cậu cứ như người mất hồn vậy?”

Cô ta thực sự không hiểu, một hot girl hăng hái, có phong thái cao ngạo bây giờ dường như biến thành một cô gái bình thường đa sầu đa cảm.

“Anh ta đi rồi à?”

Tiểu Văn Nguyệt như tỉnh lại trong cơn mơ, cô ta dừng một lúc rồi lí nhí nói: “Tinh Tinh, anh ta sẽ về, đúng chứ?”

Lí Tinh Tinh buông thõng tay, lắc đầu dứt khoát: “Tên đó làm việc cứ kỳ quái sao ấy, toàn làm theo ý mình, độc đoán, ai mà biết được anh ta đi làm cái gì rồi, đã nửa tháng rồi không nhìn thấy bóng dáng đâu!”

“Giai Lệ bây giờ đã đến Công ty giải trí Thiên Phú báo danh, bắt đầu con đường nghệ thuật, còn cậu, cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ, như người thần kinh, mình chỉ có hai người bạn thân thôi, đều bị Diệp Thiên đó làm cho thay đổi, tớ thật không hiểu, tên Diệp Thiên đó có gì tốt chứ?”

“Ngoài việc có thể đánh đấm, thì kiêu căng ngạo mạn, không sợ ai, cảm giác như không coi ai ra gì, đến cả anh Thần Quang cũng đánh, người như thế cũng đáng để cậu quan tâm à?”

Nói một tràng xong, Lí Tinh Tinh đột nhiên ngưng lại, ánh mắt khó tin nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, không phải cậu thích Diệp Thiên rồi đấy chứ?”

Tiếu Văn Nguyệt nghe câu hỏi đó, vẻ mặt có chút hoảng loạn, vội vàng lắc đầu.

“Cậu nghĩ cái gì thế, chỉ là anh ta cứu mình hai lần, mà mình vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn anh ta hẳn hoi, trong lòng cảm thấy áy náy, cái gì mà thích với không thích, sao mình có thể thích anh ta chứ?”

Lúc cô ta nói những lời này, biểu cảm kiên định, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại như mất hết sức lực.

Lí Tinh Tinh vỗ vai Tiếu Văn Nguyệt, bỏ tay xuống rồi nói: “Phải đấy, một người như Diệp Thiên, tự cho rằng biết chút võ thuật thì có thể tự tung tự tác, dường như ai anh ta cũng coi thường, ai anh ta cũng không sợ, ai mà lại thích một tên điên tự tin mù quáng vậy chứ?”

Tiếu Văn Nguyệt gật đầu, Lí Tinh Tinh mới lại nhìn lên bảng, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài, còn Tiếu Văn Nguyệt thì âm thầm tự hỏi.

“Mình… thích Diệp Thiên?”

Nghĩ đến vấn đề này, cô ta vội vàng lắc đầu, để những suy nghĩ vớ vẩn này bay ra khỏi đầu.

Cô ta sao có thể thích Diệp Thiên chứ?

Giờ giải lao buổi chiều, Tiếu Văn Nguyệt lại đến trước cửa lớp A4 như mọi ngày.

Chiếc bàn của Diệp Thiên vẫn trống không, sự mong ngóng trong lòng cô ta chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài.

Cố Giai Lệ đã không đi học ở trường nữa, dốc toàn tâm toàn lực vào mơ ước trở thành ca sĩ, Tiếu Văn Nguyệt không chào hỏi ai, chỉ đứng ngập ngừng ở ngoài lớp A4 một lúc, đang định rời đi thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành đang tiến về phía cô ta.

 “Em này, xin hỏi có phải Diệp Thiên học ở lớp này không?”

Người phụ nữ đó khoảng chừng 24, 25 tuổi, tướng mạo thanh thoát, tóc ngắn, mặc một bộ đồ da trông rất già dặn, trong sự hoang dại lại có đôi nét quyến rũ, rất nhiều nam sinh xung quanh nhìn không rời mắt.

Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, gật đầu, chân mày hơi cau lại, nhìn những món đồ trên người cô gái này, cái nào cũng là thương hiệu thời trang thịnh hành nhất hiện nay, hơn nữa phối đồ đẹp, trông rất quý phái, vừa nhìn là biết con nhà quyền quý, cô ta lấy làm lạ, sao Diệp Thiên lại quen biết một người phụ nữ như vậy chứ?  

Người phụ nữ tóc ngắn khẽ cười với Tiếu Văn Nguyệt, khách sáo nói: “Em gái, có thể phiền em gọi cậu ấy ra đây giúp tôi được không?”

Tiếu Văn Nguyệt liền lắc đầu: “Anh ta không có trong lớp, đã gần một tháng này anh ta không đến trường rồi!”

Lời nói của cô ta có đôi phần tiếc nuối và hụt hẫng, người phụ nữ tóc ngắn nghe thế, ngây ra một lúc, sau đó xua tay nói: “Vậy sao? Tôi hiểu rồi, có thể là tôi tìm sai địa điểm!”

“Em gái, cảm ơn em đã giúp, tôi đi trước đây!”

Người phụ nữ tóc ngắn cất bước rời khỏi, bước đi vô cùng dứt khoát.

Tiếu Văn Nguyệt chăm chú nhìn bóng lưng của cô ta, chân mày nhăn chặt hơn, cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ, Diệp Thiên là trẻ mồ côi không cha không mẹ, ngày trước còn sống cùng mẹ con Cố Giai Lệ, đến Lư Thành cũng coi như lạ nước lạ cái. Với tính cách của Diệp Thiên, thì ngoại trừ mấy người bọn họ, đúng ra không thể quen bạn bè nào khác, nhưng người phụ nữ này lại chỉ đích danh nói tìm Diệp Thiên.

Nghi hoặc trong lòng cô ta dâng lên, dường như Diệp Thiên vẫn còn một số chuyện mà người khác không biết.

Ở thung lũng hoa, sân nhà Diệp Thiên vẫn “náo nhiệt” như mọi khi, ngày nào cũng có không ít các cô gái dân tộc Di đến vây xem cậu, đặc biệt là Cát Khắc Tú Uyển, còn tích cực hơn lúc trước, coi nơi đây như là nhà của mình.

Từ sau khi biết năng lực siêu phàm của Diệp Thiên, cô ta rất tha thiết, chỉ mong ngày ngày được kè kè bên cạnh Diệp Thiên, khiến cậu sau này không thể thoát khỏi cô ta.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.