Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm

Phiên bản Dịch · 2026 chữ

Nhà họ Hàn ở Thành Môn, tỉnh Xuyên lúc này đang mở rộng cửa chính, mọi người ngồi đông đủ trong phòng khách, cho dù là người cùng huyết thống hay cận huyết thống với nhà Họ Hàn đều tụ họp đông đủ, vô cùng náo nhiệt.

Vì hôm nay nhà họ Hàn có một vị khách quý đến, hơn nữa còn là ân nhân lớn của nhà họ Hàn, người đó chính là Diệp Thiên.

Diệp Thiên và ông cụ Hàn là Hàn Đạo Nho cùng ngồi ở vị trí quan trọng nhất, Hàn Đạo Nho tươi cười niềm nở, hết lời cảm ơn Diệp Thiên.

"Diệp tiên sinh, nếu cậu cần đến nhà họ Hàn chúng tôi, chỉ cần nói một câu là được, cái mạng già này của tôi và cháu gái tôi đều là do cậu cứu, cậu có ơn lớn với nhà họ Hàn chúng tôi, cần gì phải đích thân đến tận đây chứ?”

Hàn Đạo Nho không nói nhiều, gõ bàn một cái: “Từ nay trở đi, thương hiệu ‘Chế tạo thuốc Hàn Vinh’ tùy ý cậu sử dụng, chỉ cần cậu muốn nhà họ Hàn giúp sức, nhà họ Hàn chúng tôi từ già tới trẻ đều sẽ dốc hết sức mình!”

Hai anh em Hàn Phong, Hàn Vân đều gật đầu theo, Diệp Thiên đến tận nơi nhà họ Hàn nói ra kế hoạch và mong muốn của bản thân, kế hoạch này có thể nói là kinh động thế giới, cho dù bọn họ đứng ở vị trí cao lâu năm, cũng cảm thấy vô cùng chấn động.

Khí phách của Diệp Thiên ngút trời, thực lực lớn mạnh, hơn nữa một khi kế hoạch này thành công, nhà họ Hàn cũng chắc chắn sẽ phất lên tầm cao mới, có thể sánh ngang với những đại gia ở thủ đô, sao mà không vui cho được?

Trên thế giới này, vốn cần đến đồng đội, và nhà họ Hàn bọn họ lựa chọn đứng về phía Diệp Thiên.

“Ông Hàn nói quá rồi ạ!”

Diệp Thiên chậm rãi nói: “Kế hoạch lần này, nhà họ Hàn và chúng tôi đều sẽ có lợi, tôi có thể đảm bảo với mọi người, chỉ trong nửa năm, Tẩy Túy Đan sẽ là thần dược số một với lượng tiêu thụ đứng đầu thế giới!”

Diệp Thiên lên tiếng, không ai coi đó là trò cười, nhà họ Hàn ai nấy đều lần lượt rót rượu mời Diệp Thiên.

Hàn Uyển ngồi một bên, trái tim không ngừng xao xuyến.

Bây giờ Diệp Thiên đã thống lĩnh toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên, một mình xưng vương một vùng, cho dù là gia sản hay mạng lưới quan hệ đều đã đạt đến đỉnh cao nhất của tỉnh Xuyên.

Nếu một đế quốc thương nghiệp lớn như vậy một lần nữa vùng dậy, vậy Diệp Thiên chẳng phải sẽ hội tụ đủ sức mạnh, sự giàu có, quyền thế, trở thành một người đứng ở vị trí cao nhất trong lớp người trẻ ngày nay hay sao?

“Anh ta sau này rốt cuộc sẽ chói lọi đến mức nào?”

Hàn Uyển không kìm được suy nghĩ, nhưng lại không tìm thấy đáp án.

Chiều tối, Diệp Thiên chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hàn để tìm một khách sạn nghỉ ngơi, nhưng Hàn Uyển lại đột nhiên đi theo.

“Diệp tiên sinh, xin hãy dừng bước!”

Hàn Uyển mặc bộ lễ phục màu đen, trông dễ thương và cá tính.

“Có chuyện gì không?”

Diệp Thiên từ từ quay đầu sang, biểu cảm bình tĩnh.

“Là thế này!” Hàn Uyển ngập ngừng một lúc mới nói: “Chị gái tôi nói chị ấy đang trên đường về đây, hi vọng anh có thể chờ thêm một lát, chị ấy có chuyện gấp quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ!”

“Chị gái cô?”

Diệp Thiên thực sự không biết Hàn Uyển lại còn có cả chị gái, cậu nhìn ánh mắt khẩn cầu của Hàn Uyển, nghĩ đến mối quan hệ với nhà họ Hàn, thế là gật đầu.

Hàn Uyển đưa Diệp Thiên đến một phòng trà cao cấp ở trong thành phố, hơn mười phút sau, một nữ cảnh sát mặc đồng phục bước vào.

Cô gái khoảng 24, 25 tuổi, tóc ngắn, trông thông minh nhanh nhẹn, nhưng lại không che giấu vẻ chững chạc đáng yêu, ngoại hình không hề kém so với Hàn Uyển, hai cô gái thậm chí còn khá giống nhau. 

Cô gái này chính là người từng đến trường Tam Trung ở Lư Thành tìm Diệp Thiên.

“Tiểu Uyển, đây chắc là Diệp tiên sinh đúng không?”

Cô gái nhìn về phía Diệp Thiên, mặt hơi ngạc nhiên, tuy cô ấy nghe nhiều về Diệp Thiên, nhưng gặp tận mắt Diệp Thiên mới nhận ra Diệp Thiên thực sự quá trẻ, cô ấy không thể tưởng tượng nổi, bình thường những thiếu niên tầm tuổi này đều vẫn đang học cấp ba, giỏi hơn chút thì cũng đang học đại học mà thôi, còn Diệp Thiên lại đã thống lĩnh thế giới ngầm của cả một tỉnh, nổi tiếng khắp thiên hạ, còn có một sức mạnh khủng khiếp, đúng là khó mà tin được.

“Diệp tiên sinh, tôi xin giới thiệu chút!”

Hàn Uyển đứng dậy nói với Diệp Thiên: “Đây là chị gái tôi, Hàn Mộng, là tổ trưởng tổ trọng án kiêm điều tra viên đặc biệt ở Thành Môn!”

Diệp Thiên không hề đứng dậy, chỉ gật đầu nhẹ với Hàn Mộng, rồi nói: “Nghe nói chị tìm tôi có việc gấp cần giúp đỡ, chị cứ nói đi, có việc gì vậy?”

Hàn Mộng thầm bất ngờ về tâm tính của Diệp Thiên, đối diện với một người xinh đẹp như cô ấy mà cậu vẫn ngồi thản nhiên, biểu cảm không chút xao động.

Cô ấy hơi gật đầu, nói thẳng luôn: “Chuyện này tôi chưa thương lượng với bố và ông nội tôi, mà tự ý đến nhờ Diệp tiên sinh giúp đỡ, mong Diệp tiên sinh đừng trách!”

Cô ta nói xong, lấy một túi hồ sơ ở bên trong ba lô ra, rồi lấy một xấp ảnh đặt trước mặt Diệp Thiên.

Diệp Thiên cúi đầu nhìn qua, ở trong ảnh là hình bốn thi thể, trên thi thể của bốn người này gần như không có gì tương đồng, trạng thái của thi thể và nơi tử vong cũng đều khác nhau, có một điểm duy nhất đó là vùng giữa hai lông mày của mỗi thi thể đều có một chấm đỏ vô cùng nhỏ.

“Diệp tiên sinh, bốn người này đều được phát hiện ở bốn thành phố khác nhau của tỉnh Xuyên trong hai tuần gần đây, địa điểm tử vong đều khác nhau, một người ở trong bể bơi, một người ở nhà máy kim loại, một người bị chôn trong bùn đất, còn một người bị treo trên cành cây!”

“Thời gian tử vong của bốn người này cũng không có điểm nào tương đồng cả, có một điểm giống nhau duy nhất đó là trán của bọn họ đều bị một vật nhọn nhỏ đâm xuyên, nhưng qua pháp y giám định, vết thương này không ảnh hưởng đến não, không thể lấy đi tính mạng, nhưng trên người bọn họ lại không thể tìm ra vết thương chí mạng nào khác!”

“Vì điểm chung này nên tổ trọng án Lư Thành chúng tôi kết hợp với các chuyên viên của mấy thành phố lớn đã lập án điều tra, nhưng mãi vẫn chưa có manh mối gì, tôi có dự cảm thời gian này sẽ tiếp tục có người bị giết hại”

Hàn Mộng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, giọng nói trầm xuống.

“Chuyện này tôi đã phân tích kỹ càng, tôi nghĩ đây không phải do hung thủ bình thường sát hại, mà là người tinh thông võ cổ truyền hoặc pháp môn tà thuật làm, cho nên tôi mạo muội tìm đến Diệp tiên sinh, hi vọng Diệp tiên sinh có thể giúp tôi tìm ra hung thủ!”

Diệp Thiên không trả lời, cậu nhìn vào những tấm ảnh trước mặt sau khi suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.

“Chuyện này các người không giải quyết được đâu, có điều tra tiếp thì e rằng đến thành viên của tổ trọng án cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!"

Hàn Mộng và Hàn Uyển nghe thấy, biểu cảm ngạc nhiên, Hàn Mộng vội vàng hỏi: “Diệp tiên sinh có thể nói rõ chút không?”

Diệp Thiên gật đầu nhẹ, chỉ vào ảnh của bốn người chết.  

“Như chị thấy đấy, bốn người này đều chết ở những nơi khác nhau, thời gian cũng không giống nhau!”

“Người đầu tiên có mệnh thủy, nên chết ở bể bơi, và thời gian tử vong của anh ta là vào thứ tư, thứ tư là thủy diệu nhật, ba thứ đều là là thủy!”

“Người thứ hai có mệnh kim, chết ở nhà máy kim loại, thời gian tử vong là thứ sáu, thứ sáu là kim diệu nhật, ba thứ đều là kim!”

“Hai người còn lại cho dù là mệnh, thời gian tử vong, địa điểm tử vong, đều trùng với mộc và thổ!”

“Điểm cuối cùng, đầu của bọn họ đều có một chấm đỏ rất nhỏ, tuy vết thương không đủ chí mạng, nhưng bốn người này đều tử vong, móc nối những điều này lại, đối phương đang tu luyện một thuật cấm hay còn gọi là thuật cấm ‘Mao Sơn’ đã bị thất truyền từ lâu!”

“Tên của thuật cấm này được gọi là Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm!”

Từng câu nói của Diệp Thiên đều khiến hai chị em nhà họ Hàn há hốc miệng, chỉ nghe Diệp Thiên nói tiếp: “Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm chính là một loại tà ác trong các loại đạo thuật ở Mao Sơn, đã bị các thuật sĩ Mao Sơn chính thống cấm dùng từ rất lâu rồi!”

“Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm có thể lựa chọn người có ngũ hành tương ứng làm mục tiêu, dùng địa điểm có thuộc tính tương ứng với quẻ ngũ hành của người đó, dùng thủ đoạn đặc biệt hút lấy hồn phách người đó, chỉ cần hoàn thành việc hút lấy hồn phách của năm người theo ngũ hành thì có thể đạt được mục đích kéo dài tuổi thọ, gia tăng nguyên khí và dương khí!”

Hàn Uyển cảm giác như đang xem sách thiên văn vậy, vẻ mặt tràn đầy khó tin.

“Diệp tiên sinh, chuyện hút lấy hồn phách chẳng phải chỉ có trong các tiểu thuyết quỷ thần hay sao? Lẽ nào lại là có thật?”

Diệp Thiên từ từ nói: “Trên thế giới này còn tồn tại rất nhiều điều kỳ lạ, sao chị có thể biết được hết chứ? Chưa cần nói đến chuyện khác, các võ giả nội gia cũng vốn khiến người ta cảm thấy rất khó tin rồi, thì sự tồn tại của các thuật sĩ tà pháp chẳng phải cũng rất bình thường sao!”

Cậu ngẩng đầu lên nhìn sang Hàn Uyển nhắc nhở: “Người ra tay tuy không phải là thuật sĩ chính thống của Mao Sơn, nhưng hắn có thể thi triển Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm, thực lực chắc chắn không tầm thường, với năng lực của tổ trọng án các chị muốn đối phó hắn, có thể nói là khó như lên trời, nếu gặp thật e rằng  sẽ chết vô cùng thê thảm!”

Những gì Diệp Thiên nói không có chút gì là khoa trương, tà thuật Mao Sơn tuy không được công nhận bởi Mao Sơn chính thống, nhưng cũng là một loại thuật của Mao Sơn, Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm là thuật cấm đỉnh cao trong các thuật của Mao Sơn, muốn thi triển nó, phải có tu vi thuật pháp cực mạnh hỗ trợ.

Cấp bậc này không phải thứ mà súng đạn có thể ứng phó được đâu.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.