Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi sẽ giết hắn như giết một con chó

Phiên bản Dịch · 2021 chữ

Hàn Mộng nghe thấy vậy, tâm trạng vô cùng lo lắng, Diệp Thiên đứng đầu thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên, là ông trùm một phương, lại là một chí tôn võ thuật, sao có thể ăn nói lung tung được?

Cô ta trầm ngâm một lúc, đột nhiên nở nụ cười xảo quyệt, nhìn sang Diệp Thiên.

“Diệp tiên sinh, Hàn Mộng đánh bạo hỏi một câu, nếu như đối đầu với hung thủ sử dụng tà thuật Mao Sơn thì có bao nhiêu phần thắng?"

Đôi mắt long lanh của Hàn Mộng nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trên mặt hiện lên vẻ mong đợi và hiếu kỳ.

Diệp Thiên liếc mắt nhìn cô ấy, bỗng bật cười.

“Chị hỏi câu hỏi này chẳng phải là muốn biết giữa một cao thủ pháp thuật và chí tôn võ thuật ai mạnh hơn ai sao?"

Cậu rót một tách trà, nâng tách trà trong veo lên, nói tiếp: “Võ thuật và pháp thuật dù ban đầu tu luyện không giống nhau, nhưng nếu tu luyện đến trình độ cực cao thì có thể nói là hiệu quả như nhau."

“Võ thuật trước dễ sau khó, còn pháp thuật trước khó sau dễ, khi hai bên đạt đến trình độ cao nhất, có thể nói là ngang tài ngang sức. Nếu thật sự muốn phân định thắng thua thì chỉ có thể xem tu vi hai người ai cao hơn."

“Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm là pháp thuật cực kì tinh tế phức tạp, bất cứ khâu nào xảy ra sai sót đều sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, thậm chí nhiều người cần phải châm rất nhiều kim khi hút lấy hồn. Bốn người bị giết kia lại chỉ có một vết máu ở giữa chân mày, chứng tỏ người thực hiện chỉ châm một kim mà thôi. Tu vi như vậy đủ để sánh ngang với chí tôn võ thuật, chí tôn võ thuật bình thường e rằng khó mà khống chế được hắn."

Diệp Thiên nói đến đây, trong mắt bỗng lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo, giọng nói quyết liệt.

“Nhưng nếu hắn ở trước mặt tôi, tôi sẽ giết hắn như giết một con chó!”

Trong giọng nói của cậu toát ra sát khí mãnh liệt. Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm là tà thuật trái với lẽ trời, kẻ sử dụng nó vì lợi ích cá nhân mà tàn sát người vô tội, cướp hồn phách của người khác để kéo dài mạng sống cho mình. Cậu khinh nhất là loại trộm cướp thế này, nếu để cậu gặp phải, cậu chắc chắn sẽ không nương tay.

Hàn Mộng và Hàn Uyển nghe vậy, trong mắt đều lóe sáng. Tà thuật Mao Sơn nguy hiểm quỷ dị như vậy, nhưng Diệp Thiên lại dõng dạc nói cậu có thể giết chết người đó dễ dàng, sự quyết đoán và niềm tin mạnh mẽ này đều bắt nguồn từ thực lực mạnh mẽ ở bản thân cậu.

“Diệp tiên sinh, nếu cậu chắc chắn đối phó được người này, Hàn Mộng xin mời cậu trở thành cố vấn điều tra cho tổ trọng án của tôi, giúp tôi bắt người này. Sau khi xong việc, Hàn Mộng nhất định sẽ trả thù lao vừa ý cậu!”

Hàn Mộng nói xong thì định chắp tay cúi lạy Diệp Thiên, cực kì cung kính.

Nhưng cô ấy vừa có động tác thì một luồng sức mạnh vô hình bỗng nhiên lướt đến, nâng cô ấy dậy.

Cô ấy hoảng sợ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm như trời sao của Diệp Thiên đối diện với cô ấy.

“Không phải tôi không giúp các chị, mà là không có thời gian và sức lực cho việc này."

Diệp Thiên lắc đầu: “Hành tung của hung thủ thay đổi liên tục, bây giờ không biết hắn đã đi đâu, muốn tìm được hắn trong biển người ở tỉnh Xuyên gần như là không thể. Hơn nữa, nói không chừng hắn đã rời khỏi tỉnh Kiềm, vậy thì càng không thể lần ra manh mối."

Trước kia, sở dĩ Diệp Thiên nhắc nhở Hàn Mộng cũng là nghĩ cho sự an toàn của cô ấy.

Người sử dụng pháp thuật này đương nhiên không có gì đáng sợ với cậu, nhưng tổ trọng án Thành Môn, hay thậm chí là hệ thống công an ở tỉnh Xuyên đều không thể chống lại được người này. Một khi đám người Hàn Mộng đối đầu với người này thì chỉ có đường chết.

Cậu dừng một lúc, đột nhiên đứng lên.

“Tôi chỉ có thể hứa với chị, nếu các chị tìm được manh mối của người này thì hãy báo cho tôi trong thời gian sớm nhất, tôi sẽ đuổi đến ngay lập tức, giết chết hắn."

Diệp Thiên nói xong thì đã đi đến cửa phòng VIP, giọng nói thản nhiên truyền đến.

“Nhắc nhở chị một câu cuối cùng, hung thủ đã giết bốn người kim, mộc, thủy, thổ, lấy đi hồn phách của bọn họ, hắn cần tìm thêm một người mệnh hỏa nữa mới có thể thành công. Nói như vậy, có thể hắn sẽ hành động trong thời gian ngắn sắp tới."

Dứt lời, Diệp Thiên đã rời khỏi quán trà, chỉ còn lại hai cô gái Hàn Mộng và Hàn Uyển với vẻ mặt đầy sợ hãi. Nếu tên ác ma này lại ra tay, ngoại trừ Diệp Thiên, còn ai có thể trị được nữa? 

Diệp Thiên không hề để tâm đến chuyện tà thuật Mao Sơn. Trên đời này có biết bao chuyện tà ác, cậu không thể gặp chuyện nào cũng đi điều tra, cậu không phải thần thánh.

Sáng ngày hôm sau, cậu lái chiếc xe BMW lấy từ Từ Hồng ở thành phố Phán trở về Lư Thành. Tính ra cậu đã rời Lư Thành hơn một tháng.

Cậu lái xe đến khu biệt thự Thiên Đường Vạn Giang xa hoa nhất Lư Thành. Biệt thự số 1 sang trọng, rộng lớn nhất nơi này là nơi ở ngày trước Ngô Quảng Phú đã tặng cho cậu.

Vừa đến lối vào khu biệt thự, Diệp Thiên đã nhìn thấy một nam và một nữ đang đi ra khỏi biệt thự số 7 ở không xa.

Người đàn ông anh tuấn nho nhã, khí phách hơn người, trên mặt là nụ cười mỉm ôn hòa, trông giống như bạch mã hoàng tử. Đó là Sở Thần Quang từng bị Diệp Thiên đánh bay xuống sông ở Thủy Thượng Nhân Gian không lâu trước đây.  

Cô gái kia đương nhiên là Tiếu Văn Nguyệt. Cô ta ăn mặc trông trẻ trung xinh đẹp, vóc dáng cao gầy duyên dáng, ngũ quan hoàn hảo, toàn thân đều là tỉ lệ vàng, đôi chân trắng nõn đập vào mắt, chỉ là giữa mi mày như nhuốm vẻ buồn rầu nhàn nhạt.

Hai người đứng cùng nhau quả thật là trai tài gái sắc.

Diệp Thiên chỉ hờ hững nhìn lướt qua hai người họ, sau đó lái xe đến thẳng biệt thự số 1.

“Nguyệt Nguyệt, hôm nay anh mời một đầu bếp từ nước Pháp đến tổ chức tiệc mừng sinh nhật em. Chúng ta đợi cô chú trước, sau đó cùng nhau đến “Seville” nhé?”

Sở Thần Quang nhìn Tiếu Văn Nguyệt đầy dịu dàng, tình yêu trong mắt gần như có thể làm tan chảy băng lạnh.

Từ nhỏ cậu ta đã thề lớn lên sẽ cưới Tiếu Văn Nguyệt làm vợ, suy nghĩ này đã đi theo cậu ta từ nhỏ tới lớn. Bất kể gia cảnh, thân phận, sắc đẹp hay tài năng thiên phú của Tiếu Văn Nguyệt đều là đối tượng duy nhất để trở thành bạn đời của cậu ta.

Chính vì vậy, mặc dù cậu ta gặp được không ít người đẹp nhào vào lòng mình, nhưng cậu ta vẫn luôn kiềm chế bản thân, chống lại cám dỗ, chưa bao giờ gần gũi với bất kì cô gái nào khác. Cậu ta luôn giữ phong độ của một người đàn ông ga lăng trước mặt Tiếu Văn Nguyệt.

Cậu ta mở miệng hỏi, nhưng phát hiện Tiếu Văn Nguyệt không có động thái gì, ngược lại nhìn về phía chiếc xe BMW màu xanh vừa mới rời đi mà ngây người ra.

Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, cô ta không nhìn kĩ chiếc xe BMW vừa mới đi ngang, chỉ liếc mắt sơ qua, dường như nhìn thấy đường nét gương mặt của người ngồi ở ghế lái cực kì giống với Diệp Thiên.

Nhưng vì cửa sổ xe có dán phim cách nhiệt, ánh sáng không thể phản chiếu hoàn toàn, cô ta không nhìn được rõ nên không dám khẳng định.

“Nguyệt Nguyệt, em sao vậy?” Sở Thần Quang thấy vậy, cảm thấy lạ, lên tiếng hỏi.

"Không sao!”

Tiếu Văn Nguyệt quay lại thực tại, ngồi vào ghế lái phụ trên xe Mercedes-Benz của Sở Thần Quang, âm thầm lắc đầu. Người trong xe BMW kia sao có thể là Diệp Thiên được chứ?

Chưa nói đến Diệp Thiên hoàn toàn không mua nổi xe BMW, cho dù Diệp Thiên mượn được xe BMW thật thì sao lại lái đến Thiên Đường Vạn Giang? Đây là khu biệt thự chỉ những người giàu nhất Lư Thành mới đủ tư cách ở trong này, có tổng cộng ba mươi sáu tòa biệt thự độc lập, xếp theo thứ tự từ số 1 đến số 36, càng là số ở phía đầu thì càng nguy nga tráng lệ.

Với khả năng kinh tế của gia đình Sở Thần Quang, bố cậu ta cũng chỉ mua cho cậu ta căn biệt thự số 7 ở đây mà thôi. Chỉ riêng một căn biệt thự số 7 đã trị giá hơn chín mươi triệu tệ, gần một trăm triệu.

Còn biệt thự số 1 đứng hàng đầu là căn nhà cao cấp nhất Lư Thành, ít nhất cũng phải một trăm năm mươi triệu tệ thậm chí là hai trăm triệu mới có thể mua được. Huống hồ, mọi người đều biết biệt thự số 1 ở Thiên Đường Vạn Giang là nhà của ông lớn Lư Thành - Ngô Quảng Phú.

Vừa rồi rõ ràng chiếc xe BMW kia đi về phía biệt thự số 1, sao có thể là Diệp Thiên được?

Tiếu Văn Nguyệt lắc đầu, nhìn về phía Sở Thần Quang đang tập trung lái xe ở bên cạnh, trong lòng càng thêm rối rắm.

Vốn dĩ Sở Thần Quang có thể nói là người tốt nhất để cô ta chọn làm chồng. Cô ta cũng muốn trong tương lai có thể nắm tay Sở Thần Quang, kết hôn cùng cậu ta, bước vào thiên đường hôn nhân.  

Tuy nhiên bây giờ, mọi thứ hầu như đều đã thay đổi. Trước kia Sở Thần Quang hẹn hò với cô ta, cô ta sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng bây giờ cảm giác vui vẻ chờ mong ấy lại không còn nữa, thay vào đó là chống đối và cảm giác tội lỗi.

“Tại sao?” Cô ta gào thét trong lòng, vô cùng dằn vặt.

“Tại sao lại xuất hiện thêm một người như Diệp Thiên chứ?”

Seville là nhà hàng Pháp ngon nhất ở Lư Thành, đây là nơi gặp gỡ ăn uống của những người ở tầng lớp thượng lưu, những người ở cấp bậc chủ tịch hội đồng quản trị như Tiếu Lâm rất thích dùng bữa ở những nơi như thế này.

Và hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, Sở Thần Quang đưa Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh cùng đến nhà hàng Seville, nhân viên ở đó dẫn bọn họ đến phòng ăn đã đặt trước.

“Ôi, đây là phòng ăn tốt nhất ở nhà hàng Seville đó, phòng này tên là Tử Kim Hoàng Triều, trang trí nội thất ở đây chỉ kém hơn ở “Thủy Thượng Nhân Gian” một chút, không hổ danh là nhà hàng Pháp tốt nhất ở Lư Thành chúng ta!”

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.