Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoặc Là Tự Sát Hoặc Là Hướng Chết Mà Sinh

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 54: Hoặc Là Tự Sát Hoặc Là Hướng Chết Mà Sinh

“Tiểu Thiên, đệ hãy nghe ta đừng làm điều dại dột, chiến vì bọn chúng, vì những kẻ mình không quen biết ngoại nhân, nó thực sự không đáng đâu!”

“Ai biết được, đợi sau khi đệ cứu bọn chúng rồi, liệu rằng chúng có nhớ phần ân tình này không? hay là quên đi nó hay thậm chí là ngược lại còn cặm hận đệ không cứu bọn chúng sớm hơn!!”

Hạ Vũ vẫn không từ bỏ, nàng hi vọng mình vẫn có thể thuyết phục được Nhật Thiên, nàng biết hắn là một đứa trẻ ngoan, chỉ cần cố gắng hắn tất nhiên sẽ nghe nàng nói.

Đối với nàng, nhân chi sơ bản tính ác, nhân loại chỉ là những kẻ ích kỷ, không phải là thứ tốt lành gì, nhưng vì được giáo dục, nên con người trở nên thiện ít hoặc thiện nhiều, tùy vào mỗi người.

Vì nàng cho rằng nhân loại bản chất là ác, nên bởi vậy mới hướng thiện, chứ nếu đã là thiện rồi thì cần gì phải hướng thiện, bởi thế mà loài người thường hay nói hướng thiện, chứ xưa nay không bao giờ nghe từ hướng ác.

Nhưng thực sự đáng tiếc, nàng lời nói không hề chạm được tới tâm chí của Nhật Thiên, vì hắn tâm nội lúc này đã có quyết định rồi.

“Hạ Vũ tỷ, tỷ nói rất có lý, nó có khi sẽ rất không đáng nếu bọn họ ngày sau này quay lưng lại với đệ, nhưng… không bởi vì tỷ nói có lý, không có nghĩa là tỷ nói đúng.”

“Bởi vì với đệ, cứu họ không phải vì có đáng hay không đáng, mà vì nó là điều nên làm…”

“Cứu mạng người.”

Nhật Thiên nụ cười ôn hòa lúc này như ánh mặt trời tỏa rực quang minh, đôi mắt trong suốt không một tạp chất nhìn thẳng vào Hạ Vũ, âm thanh với không thể bị người lời nói lung lây nội tâm kiên định.

Đợi khi hắn nói xong, Nhật Thiên chậm rãi lùi lại một bước, mà một bước lùi nhỏ này, lại là như thể đang kéo ra khoảng cách giữa hai người tới vô hạn, Nhật Thiên nhúng người nhẹ nhàng nhảy xuống phía dưới, từ phía trên lao xuống ở độ cao cao tới hàng chục mét hẻm núi.

“Tiểu Thiên!!!”

Hạ Vũ nhìn hắn rơi xuống hẻm núi, nàng nội tâm không hiểu sao đau đớn vô cùng, như thể có gì đó đang rời đi khỏi nàng, trong hoảng hốt nàng phóng ngươi lao tới vươn tay ra muốn bắt lại hắn.

Nhưng đáng buồn là nàng đã chậm, Nhật Thiên đã sớm từ lâu lao xuống phía dưới, tay cầm đại thiết kiếm hướng về bầy quái vật đang truy đuổi đám người tiêu đoàn!!!

Aaaa --- !!!

“Cút đi! Cút đi!!! đừng có lại đây!!!”

“Hết rồi!! thế là hết rồi!!!”

“Họ đi rồi, họ đã bỏ rơi chúng ta, chúng ta chết chắc rồi…”

Tiêu đoàn nhân viên khi bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người bóng lưng nhảy lên vách núi, bình an vô sự rời đi khỏi nơi hẻm núi hiểm trở này, trong lòng bọn hắn vừa hận bốn người cũng vừa sợ hãi vì họ đã đi mất, những võ giả những người duy nhất có thể bảo vệ bọn hắn khỏi bọn quái vật này, cũng như đi kèm với đó là vô tận tuyệt vọng và sự bất lực khi biết rõ mình sẽ phải tự thân đối mặt với lúc quái vật đó.

Khi đám quái vật kia nhận thấy vẫn còn có con mồi ở bên trong núi, chúng vô cùng đói khát như bầy mãnh lang bị bỏ đói lâu ngày thấy thịt mỡ, thần sắc vô cùng dữ tợn khát máu ồ ạt chạy tới.

Với số lượng lên tới hàng chục gần cả trăm con đồng loạt chạy tới, tạo ra một cơn run chấn nho nhỏ dưới đất, đám người tiêu đoàn toàn thân thì lại bị thương. làm sao mà có thể là đối thủ của bọn chúng được, bởi vậy họ chỉ có thể tuyệt vọng mà trơ mắt nhìn bầy quái vật lao tới chuẩn bị cắn xé nát bọn hắn, biến đổi họ trở thành một thành viên của chúng.

“Cúi xuống!!!”

Trong hoảng hốt một âm thanh vô cùng non nớt song lại làm vô cùng chấn an lòng người từ trên đỉnh đầu bọn hắn vang lên, khi được âm thanh này bọn hắn trong vô thức làm theo cúi người thấp xuống.

“HAA!!!”

Từ trên cao lao xuống Nhật Thiên hét dài một tiếng, thân hình của hắn lập tức bị Huyết Khí hào quang bao phủ toàn thân, ngay tiếp theo sau đó trong tay hắn đại kiếm cũng ửng đỏ rực lên bao phủ bởi một màu đỏ của máu, hắn sau đó nhắm thẳng vào mặt đất đem đại kiếm thật mạnh đập thẳng xuống khu vực cắt ngang giữ bầy sâu trùng với đoàn người.

[Vạn Lực Phi Thạch]

Vận dụng chiêu thức mà hắn đã học được từ nhị đương gia, đại địa nháy mắt tan vỡ, vô số mảnh địa thứ từ mặt đất nhô lên do hắn lực lượng mạnh mẽ tạo thành, chúng lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, mà trong cũng có một ít từ vô số mảnh sắt bén mảnh vỡ địa thạch, dưới đại kiếm đánh ra tạo nên áp lực, chúng giống như viên đạn vậy nháy mắt phóng ra ngoài.

Mà bị Nhật Thiên chủ yếu nhắm vào bầy trùng lập tức trúng đòn, vô số sắt bén mảnh thạch nháy mắt đánh vào người bọn chúng, trong tức khắc khiến cho hàng tá con trùng khắp người bị phi thạch đục ra vô số cái lỗ tròn.

Tiêu đoàn đám người cũng mau nhờ có Nhật Thiên nhắc nhở nên không có bị trúng đòn phi thạch, đợi khi bọn hắn ngước đầu nhìn lên liền thấy vạt áo đen bay phấp phới trong gió đưa lừng về phía bọn hắn nhỏ bé bóng lưng song không hiểu sao lại làm người cảm thấy vo cùng cao lớn vĩ ngạn, tay cầm đại kiếm Nhật Thiên.

“Nhật Thiên đại nhân!!!”

Khi nhận ra người tới cứu bọn hắn là ai, bọn hắn vui vẻ mừng rõ không thôi hô lên.

“Các vị đại thúc, mọi người không sao chứ?”

Nhật Thiên quay đầu nhìn lại đoàn người tiêu đoàn, do hỏi bọn họ tình trạng, bỏ qua bên tại truyên tới từng tiếng gầm rừ e ngại của bọn quái vật đằng xa kia.

Cùng lúc đó hắn chỉ trong cái nháy mắt ngắn ngủi đã đếm hết lại số lượng của họ, trong lòng có phần nhẹ nhõm, may mắn họ không sao, nhân số của họ vẫn y nguyên lúc mà hắn rời đi.

“Chúng tôi không sao, Nhật Thiên đại nhân!”

Bất kể là bao nhiêu tuổi tác, dù già hay trẻ, chỉ cần ngươi là một cường giả, đều sẽ được vạn người hướng tới, sẽ được bọn hắn đón nhận, mở lòng tôn kính với ngươi.

Con người là vậy, họ sùng bái kẻ mạnh, đó là tất cả sự sống điểm chung, bởi vì chỉ cần đi theo cường giả, mới có thể sống tốt hơn ở thế giới đầy rẩy nguy hiểm này.

“Mọi người! xin hãy nghe ta nói! Xin hãy cầm lên vũ khí của mình!”

Tuy không hiểu lắm vị võ giả này muốn làm gì, nhưng nghe Nhật Thiên người vừa cứu bọn hắn nói vậy, cũng chậm rãi làm theo.

“Mọi người hiện tại có hai lựa chọn, một đó là ngay lúc này, dùng trong tay vũ khí của mình, lập tức tại chỗ tự sát.”

Nhìn một vòng chung quanh nhóm người thấy họ ai cũng đều đã cầm vũ khí rồi, Nhật Thiên hít vào một hơi cổ vũ tinh thần của mình, sau đó đôi mắt lấy cực kỳ kiên định ý chí nhìn thẳng vào hai mắt bọn hắn mà nói.

Tự sát?

Chúng người bị lời nói của Nhật Thiên làm vô cùng giật mình cùng sợ hãi, song cũng vì e ngại Nhật Thiên lực thực tất cả đều im lặng, không ai dám hó hé gì.

“Thấy bọn chúng không? bọn dị thường đó nhưng mọi người cũng đã rõ, là chúng có khả năng lây nhiễm người bị cắn hoặc bị tổn bởi móng vuốt của chúng.”

Vươn ra trong tay đại kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào đang chậm rãi đứng lên sau khi chịu tổn thưởng bởi chiêu thức [Vạn Lực Phi Thạch] của Nhật Thiên, nhờ vào khả năng tự khôi phục của chúng.

“Bởi thế, nếu hiện tại mọi người bị chúng cắn hay bị móng vuốt cào phải, tuyệt đối sẽ trở thành một thành viên của chúng, trở thành mội quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, cả đời sẽ bị sâu khống chế xác chết!”

“Trong khi ý chí của các ngươi vẫn tỉnh táo, lại chỉ có thể tuyệt vọng trơ mắt nhìn hết tất cả đi cùng với những kẻ tương tự tìm tới những người con người vô tội ở ngoài kia tấn công ăn thịt họ.”

“Loại như thế ô nhục, thử hỏi các ngươi có chịu được không?”

Nhật Thiên không rõ có mấy con sâu này có thực sự có khả năng như vậy hay không, nhưng hắn biết rõ hắn phải làm vậy nếu không dù hắn có nói kiểu gì, họ tuyệt đối sẽ không vực dậy tinh thần chiến đấu được.

“Không!!!”

Đám người khi nghe nói vậy họ càng nghĩ càng tuyệt vọng sợ hãi, nếu thực sự như Nhật Thiên đại nhân nói như vậy, bọn hắn thà chết con hơn, tự sát rồi để bản thân không phải trở thành như vậy.

“Nếu đã không muốn, vậy thì có thể chọn hai!”

“Với trong tay vũ khí của các ngươi, tham gia cùng với ta giết ra ngoài, không vì cái khác!, không vì chiến thắng không vì vinh quang, mà vì sống sót!”

“Khả năng có lẽ sẽ vô cùng nhỏ bé với chỉ ngần này người chúng ta, nhưng tỷ lệ vượt qua, tuyệt đối không phải là con số không!”

“Và ta cũng không thể đảm bảo 10 thành các ngươi có thể toàn vẹn sống sót chạy thoát, nhưng ta có thể 10 thành đảm bảo với các ngươi, các ngươi tuyệt đối sẽ không trở thành bọn quái vật đó, vì khi các ngươi sắp biến đổi, ta giúp giải thoát cho các ngươi!!”

“Bởi vậy ngay lúc này hãy chọn đi! hoặc là ngay bây giờ tự sát không trở thành gánh nặng hoặc là cùng ta, hướng chết mà sinh!!”

“Hướng chết mà sinh!! hướng chết mà sinh!!!!”

Nếu biết đường nào cũng chết, vậy thì bọn hắn sao không bằng cùng đi theo Nhật Thiên đại nhân đánh cược một lần, dù đã nói qua là khả năng sống sót là vô cùng thấp, nhưng ít nhất thì vị đại nhân đã đảm bảo với bọn hắn sẽ không để bọn hắn trở thành bọn quái vật như thế.

Bọn hắn biết rõ, ý của Nhật Thiên muốn nói là gì, đó là tại thời điểm bọn hắn bị cào hoặc bị cắn phải, hắn sẽ tự mình động thủ tự tay giết bọn hắn, giải thoát cho bọn hắn trước khi bị bọn sâu khống chế thân thể.

Ít nhất như vậy cũng tốt, dù sao so với việc trở thành thi thể bị bọn trùng kinh tởn khống chế tra tấn suốt đời, thì thà chết còn tốt chán, dù sao thì lấy vị đại nhân này năng lực cùng khả năng, chuyện xảy chỉ trong ngáy mắt mà thôi, có lẽ sẽ không cảm nhận được chút đau đớn nào đâu.

Bạn đang đọc Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.