Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay Lại

Tiểu thuyết gốc · 2557 chữ

Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 55: Quay Lại

“Tiến Lên!! Vì sống sót!!!”

“Vì sống sót!!!”

Theo Nhật Thiên gào lên một tiếng, lấy hắn làm người dẫn đầu, dưới sự dẫn của hắn đoàn người đồng loạt lao ra xong tới trước mặt bọn hắn chúng người bị sâu lây nhiễm khống chế, chỉ giữ lại hình người bên trong cơ thể sợ là đã sớm trở thành lũ sâu nhạc viên.

Phốc!!!

Nhật Thiên tâm niệm chuyển động, trong cánh tay đại kiếm cao cao nâng lên, trong nháy đó Huyết Khí trong cơ thể hắn phun trào giải phóng ra bên ngoài rồi bám lên trên tay hắn đại kiếm.

Ngay sau đó hắn nhắm chém ra vài đường kiếm pháp nhắm thẳng vào trước mặt sâu tứ chi, chém đứt đoạn thế cả chân tay của nó.

Nếu đã là bọn chúng không thể chết, cũng như có khả năng tự chữa trị phục hồi thương thế, vậy thì ta chỉ cần chặt đứt hết tay chân của chúng khiến chúng tạm thời trong thời gian hắn không thể di động là được.

Rống!!!!

Con quái vậy sâu đứng ở hàng đầu tiên của bọn chúng, trong tức khắc bị Nhật Thiên vô cùng nhanh gọn không chút nào nhân từ đường kiếm chém đứt đoạn tứ chi, khiến nó chỉ còn mỗi phần thân với đầu tức khắc lăn nằm xuống dưới đất.

Chỉ không rõ là nó rốt cuộc là vì đau đớn hay là do phẫn nộ, nằm dưới đất nó dữ tợn gầm lên một tiếng.

Mà cũng vì âm thanh gầm gừ này của nó, phía phương xa đang truy đuổi đám thổ phỉ bầy trùng cũng bị thu hút, chúng nó bỏ mặc còn lại con mồi, đồng loạt quay đầu lấy đáng sợ tốc độ di chuyển, quay trở lại hẻm núi.

Đại đương gia trong tay cầm lấy không biết ở đâu lấy được trường thương, hắn tại ngay sau khi vô hiệu khả năng di chuyển của một con trùng bằng cách làm y hệt tương tự điều mà Nhật Thiên vừa làm.

Đó là cắt đứt toàn thân tứ chi của chúng với nhiệt lực mạnh của Huyết Khí Ngoại Phòng đốt cháy cả miệng vết thương, khiến khả năng tự khôi phục của chúng bị chậm lại.

Bằng cách đó hắn đã không ít lần thành công cứu được vài chục người các vị huynh đệ thổ phỉ đang sắp bị chúng nó gần ngay gang tấc móng vuốt răng nhọn cào cắn vào người.

‘hửm? Đây là…’

Tại sau khi cứu được thêm một vài thành viên, tụ tập không dưới 40 người tiểu đội, thì vào lúc này đại đương gia nhận thấy động tĩnh bất thường của bọn sâu, khi hắn nhìn lại thì ngạc nhiên nhận ra, đó là có không ít con sâu chạy ngang qua bọn hắn, ấy vậy mà chúng lại làm lơ họ cứ cắm đầu mà chạy thẳng về phía vách núi.

Như thể so với bọn hắn nhiều tới 40 người con mồi, thì có thứ gì đó còn so với họ càng thêm hấp dẫn hơn nhiều, khiến chúng nó lựa chọn trực tiếp làm lơ bọn hắn.

“Đại ca, đây là ngàn năm có một cơ hội, chúng ta phải nhân lúc bọn chúng không chú ý chúng ta, ta phải chạy mau.”

Bằng một cách nào đó, may mắn thoát được khỏi hàng trăm con sâu truy đuổi tam đương gia, toàn thân bề ngoài nhìn có chút chật vật hắn mở miệng thúc giục đại ca của mình phải nhanh rời khỏi nơi này.

“…”

Đại đương gia không trả lời, hắn nhìn càng lúc tụ tập càng đông, tới mức làm người nhìn thôi cũng thấy nghẹt thở đám ấu trùng, chúng nó đang không ngừng tập hợp lại ở trước cửa miệng vách núi, con số hiện giờ đã tăng lên tới 700 con và nó vẫn còn tiếp tục tăng.

“Đại ca, cách huynh đệ của chúng, e sợ là ngoại trừ chúng ta, đã không còn một ai qua khỏi được.”

Tam đương gia cũng theo hướng đại ca của mình đang nhìn mà nhìn lại, hắn nhìn thấy hàng trăm con sâu đó, hắn biết rõ, với số lượng đó có ý nghĩa là gì, hắn đau đớn lắc đầu nói.

“Ta biết…ta biết….”

Đại đương gia giọng nói có phần khàn khàn, nghẹn ngào đáp.

Song sau đó như thể đã làm quyết định gì đó, hắn hít vào một hơi thật sâu sau đó hai mắt lăng lệ quyết liệt nhìn thẳng bầy sâu trung nói.

“Tam đệ, đệ hãy mang những người còn lại quay về trại đi.”

“Còn đại ca huynh thì sao?”

Tam đương gia âm thanh không hiểu sao lại rất vô cùng bình tĩnh, như thể hắn đã đoán trước được đại ca mình tiếp theo sẽ muốn làm gì.

“Còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên báo thù cho họ rồi! Ta Trương Vĩnh ngày hôm nay không vì các huynh đệ báo thù, xé nát con tạp chủng đó ra làm trăm nghìn mảnh, thì sao mà còn có mặt mũi gặp lại bọn hắn cơ chứ!!”

Đại đương gia, không, phải là Trương Vĩnh hắn quay người nhìn lại tam đệ của mình nghiêm túc nói.

“Hahaha - ! Đúng là đại ca huynh có khác, đối diện với dị vật, không những không như bao người sợ nó, mà ngược lại thậm chí còn muốn hướng nó chém giết, trả thù cho huynh đệ, thì trên đời thử hỏi có ai sánh bằng.”

Tam đương gia nghe vậy vui vẻ cười to, đây cũng là lý do vì sao hắn nguyện từ bỏ vinh hoa phú quý làm Võ Giả của Lăng Thủy thành mà chọn đi theo Trương Vĩnh ở bên ngoài nguy cơ trùng trùng điệp điệp rừng rậm làm thổ phỉ này.

Vì so với những vật phù du đó, có thể cùng Trương Vĩnh xưng hô huynh đệ còn đáng quý hơn tất cả những thứ đó.

“Cũng bởi vì thế chúng ta sẽ đi cùng huynh, ta nói có đúng không chúng tiểu nhân!”

Đợi khi hắn nói xong, cười ha hả quay lại nhìn đằng sau lưng hắn tròn mắt rưng rưng nước mắt đám người.

“Đúng vậy tam đương gia!”

“Đại đương gia nói có chí lý, chúng ta phải báo thù cho cách huynh đệ.”

“Phải! thù này không báo, ta thà không làm người còn hơn!!”

“Cái lũ này…”

Trương Vĩnh thấy các huynh đệ vậy mà nguyện ý cùng theo hắn xông pha với đám quái vật kia, trong lòng vô cùng cảm động, hắn nghẹn ngào nói.

“Nếu cả lũ đần các ngươi đã nói như thế, vậy thì chúng ta đi thôi, theo ta!!!Xông lên!!!”

“Xông lên!!!!”

Lấy Trương Vĩnh đi trước đầu tiên, đuổi ngay theo sau hắn chính là tam đương gia, còn lại sau đó chính là hơn 40 người thổ phỉ với trong tay đủ loại hình vũ khí khác nhau nối bước nhau xông thẳng tới hiện tại đã nhiều tới 800 con Thiên Mục Bách Diện Trùng.

“Đại ca, lúc đó huynh nói sẽ báo thù cho họ và giết chết chúng, vậy huynh có cách gì sao? để giết được bọn Dị Vật không thể chết đó?”

Chạy song song với Trương Vĩnh Tam đương gia, hắn vuốt ve bộ râu của mình tò mò hỏi.

“Thú thật thì, ta không có.”

Trương Vĩnh vô cùng thành thật nói thẳng ra cho tam đệ mình, nếu hắn có biện pháp giết được Thiên Mục Bách Diện Trùng, thì đã không ở chỗ này nhận lệnh của Lăng Thủy Thành đi làm thổ phỉ trong rừng, mà sớm đi nơi khác tạo dựng thanh danh rồi.

“Nhưng ta cảm giác, kẻ bên trong kia sẽ có.”

Không đợi tam đệ mở miệng nói, hắn ngước đầu nhìn lại phương xa, thẳng vào phương hướng ở tại bên trong vách hẻm núi.

‘Đáng chết … chúng bu lại đông quá!’

Nhật Thiên rất không hiểu, một lúc trước đó chỉ có vài hai ba chục con trùng mà thôi, lấy hắn lực thực muốn đột phá bọn chúng ngăn cản và giết ra một đường máu cứu những người này thì hẳn là không khó.

Nhưng mà tại sao, chúng lại vào lúc này tụ tập lại đây cơ chứ, số lượng nhiều tới 800 con trùng, số lượng này là quá mức lớn với Nhật Thiên để hắn có thể đối phó, nếu không phải may mắn có chật hẹp vách núi làm cản trở chỉ có thể miễn cưỡng hai ba con một lần xông lên, không thì hắn đã sớm bị biển trùng này đè chết mất.

Phốc! Phốc!!!

Lần nữa trảm ra hai nhát kiếm, Nhật Thiên một cách vô cùng nhanh gọn lẹ chém đứt hai tay hai chân của những con ấu trùng đang lao tới.

“Trói chúng lại!!”

“Vâng!!”

Sau khi vô hiệu khả năng hoạt động của ba con nữa, Nhật Thiên lập tức hô lên, ngay sau đó phía sau hắn đã sớm chờ hắn mệnh lệnh đoàn người tiêu đoàn lập tức nhào tới, hai người cầm tấm khiên lớn xông lên phía trước Nhật Thiên ngăn cả bầy trùng, để hắn có thể có thời thở dốc giữ sức.

Những người còn thì lại một cách vô cùng cẩn thận tiến tới cái đám bị Nhật Thiên chém dứt tứ chi, họ lôi kéo bọn chúng lại phía sau hàng hậu phương, sau đó bọn hắn tiếp theo từ trên người lấy ra dây thừng.

Nhưng thể trói một cái bánh chưng vậy, lấy quần áo từ trên người bọn ấu trùng cộng với dây thừng đem chúng trói lại theo hình mai rùa, vô cùng chặc chẽ không chừa một khe hở nào, buộc chặt chúng lại không để chúng có cơ hội có thể di chuyển.

“Tiếp tục như vậy không phải là cách hay…”

Nhật Thiên nghiêng đầu nhìn lại đã bắt đầu thấm mệt đám người, kẻ từ sau khi tiếp cận miệng vách núi cả hai canh giờ, sau khoảng thời gian đó bọn hắn đã không hề di chuyển thêm một chút nào, một phần vì bầy trùng tụ tập lại quá đông, khiến họ khó tiến tới tiếp được.

Một phần khác nữa là bọn hắn không dám tiến thêm một bước nửa, vì nếu làm vậy thì ưa thế địa hình của bọn hắn sẽ hoàn toàn biến mất, từ đó tiếp theo họ sẽ phải đối mặt, là đến từ bốn phương tám hướng toàn bộ mọi góc độ ấu trùng ồ ạt nháo lên tới.

Nhưng kể cả như thế, Nhật Thiên hiểu rõ, tình trạng này không thể nào kéo dài quá lâu, vì ngoài hắn ra, thì tất cả những người ở đây ai cũng chỉ là người thường, tinh lực sức bền của họ quá yếu, liên tục hai canh giờ vô cùng căng thẳng chiến đấu đã bón rút hết bọn họ thể lực, sợ là chỉ kéo dài thêm nữa tiếng nữa thôi, sẽ có không ít người cạn kiệt sức lực gục ngã tại chỗ.

‘Chỉ nếu lúc này, có ai đó giúp ta ngăn cản chúng chừng 10 không, chỉ cần 5 phút, chỉ cần ngăn chúng lại 5 phút thôi cũng được, ta có lẽ có thể phá được tại kiếp này.’

Chỉ là 5 phút, nghe có lẽ rất ngắn rất dễ thực hiện, nhưng sự là không phải vậy, với cường giả tranh thủ được mỗi một giây thôi, cũng là vô cùng trân quý, hơn nữa việc trong vòng 5 phút ngăn cản lại số lượng gần 800 con, vốn có sức mạnh thể chất mạnh gấp đôi thậm chí gấp ba người thường.

Dừng nói là người bình thường, cho dù là lâu năm võ giả cũng khó mà làm được.

“Nếu như người đó là Hạ Vũ tỷ, là tỷ ấy thì có lẽ có thể làm được, nhưng mà…”

Nhật Thiên chỉ có thể nghẹn ngào cười khổ, song trong lòng không trách hạ vũ tỷ, vì đây là lựa chọn của hắn, chính hắn là người chọn cứu họ, hắn không thể bắt ép người khác tuân theo hắn suy nghĩ được, họ có cuộc sống của mình, quyền được có lựa chọn cho mình.

Trong thời gian này, họ hẳn là sớm đi rất xa rồi đi … vậy thì chúc mọi người may mắn và bình an an toàn trở về nhà với gia đình.

Không ác cảm, không chán ghét, không xem thường và tôn trọng quyết định của người khác, đưa tặng những lời tốt đẹp nhất của mình với họ, đó chính con người hiện tại của Nhật Thiên.

Đã từ cái ngày đó, Đại Nhật, phụ thân của Nhật Thiên, hắn đã luôn tuyên truyền dạy dỗ cho Nhật Thiên những phẩm chất tốt đẹp, những ý nghĩ về tôn trọng người khác của mình cho hắn.

Tuy với bao người, Đại Nhật cái cách làm này, không khác gì là tên điên, một thẳng hoan tưởng mơ mộng hão huyền, là một người phụ thân không xứng chức lại đi tiêm nhiễm cái lý tưởng cao đẹp anh hùng của mình vào đầu hài tử của mình Nhật Thiên, dẫn tới Nhật Thiên có được hiện tại lúc này tam quan, đấy chính là vô cùng méo mó hành vi.

Khiến hắn tại thế giới đầy rẫy sự nguy hiểm không chỉ đến từ Dị Thường mà còn đến từ chính bản thân nhân loại, sự nham hiểm, lòng tham lam vô tận của họ, rất dễ gặp phải thảm kịch, chịu đầy đau khổ, hiểm trở.

Tạm thời bỏ qua vấn đề đó, quay lại với Nhật Thiên, hắn hiện tại đã một lần nữa tiếp tục đứng tiên phong cản ở phía trước, với hắn thực lực, bọn sâu trùng này không quá mấy làm khó được hắn, lập lại kịch bản củ, một cách vô cùng dễ dàng vô hiệu hóa một tốp ấu trùng, sau đó những người đằng sau lại tiến lên kéo chúng đi trói lại.

“Phải chi có ai đó giúp ta cản chúng lại trong năm phút.”

Nhật Thiên vô cùng phiền hà lẩm bẩm mà nhìn lại tấp nập biển trùng số lượng có tới hàng trăm con, tuy nói có vài trăm con, nhưng sao hắn chém mãi mà vẫn thấy không hết, làm hắn cảm thấy mình giống như là đang đối mặt với số lượng vô cùng vô tận vậy.

Oanh!!

Giống như nghe được lời của Nhật Thiên nói, một tiếng nổ vang lớn chợt vang lên khói bụi phóng cao lên tận trời, theo sau đó một người nam nhân, hắn có một mái tóc màu đen ngắn, với kiểu tóc rối bời như ổ quạ, ngũ quan đoan chính, thân mặc một bộ trông như thể quần áo nịt bó sát người màu nâu áo giáp da, nó đem hắn ngạo nhân thân thể phác họa ra từng rắn miếng chắc khỏe mạnh cơ bắp.

Bạn đang đọc Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.