Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Thần Bí

Tiểu thuyết gốc · 2759 chữ

Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 66: Người Thần Bí

Quay lại một chút, mới vài phút trước đó.

“Đúng là đáng tiếc…”

Khoảng cách cách xa nơi chiến trường vài dặm hai người áo đen, khi nhìn thấy Nhật Thiên thành công đánh bại được Dị Thường, sử dụng một đòn Hàn Khí phong ấn nó lại, lấy âm thanh chỉ có hắn nghe được lẩm bẩm nói.

“Thật đúng là một tên tiểu tử đáng kinh ngạc, mỗi lần ra tay thì không lần nào mà không khiến cho người ta kinh ngạc thán phục.”

“Nhưng mà tệ quá, ngươi chỉ có thể tới đây thôi kakaka ~”

Mà trong đó một người còn lại, khi nhìn bộ dáng hoan hô vui mừng chiến thắng của đám người cùng với vui sướng cười lên Hạ Vũ Nhật Thiên bọn họ, hắn cười lạnh một tiếng nói.

Sau đó, hắn giương cao cánh tay của mình, đem bàn tay cùng năm ngón tay mở rộng nhắm về phía xa xa bọn họ, theo sau, tại một lực lượng vô hình ảnh hưởng như thế là một cái bàn tay vô hình.

Cắm trên người Dị Vật đại kiếm bắt đầu lung lay, rồi nó chậm rãi từ từ bị rút lên.

………………

“Hi hi hi ~ hi hi hi ~ ăn …ngon! Ăn …Ngon!! hi hi hi ~”

Tiếp đến ở tất cả nhân loại có mặt ở đây kinh ngạc ánh mắt, vốn không nên có lý trí quái vật đột nhiên mở miệng phun ra tiếng người.

Một con Dị Thường, và còn là một Dị Vật, vậy mà có thể nói tiếng người, hoàn toàn lật đổ hết tất cả những gì nhận biết của họ về Dị Vật.

“Nó..nó … nó nói … nó vừa nói kìa! nó vừa nói truyện kia!!!!”

Chạy mau!!

Đi theo Hạ Vũ để hỗ trợ nàng đám thổ tức khắc bị dọa một màn này dọa cho phát khiếp, kinh hãi tột độ bọn họ khống chế dưới chân chiến mã quay người bỏ chạy đi.

PHIUU!!

Nhưng có vẻ như Thiên Mục Bách Diện trùng không muốn để họ được như nguyện, nó mở to miệng máu, ngay sau đó một tia ánh sáng đỏ rực phóng ra bay về phía bọn hắn, khiến cho cả người lẫn nữa nổ tan nát biến thành một đống tro tàn.

Mà Hạ Vũ nàng tinh thần chịu chấn động cực lớn, toàn thân mềm nhũn và bất lực, hai mắt ngập tràn sự sợ hãi nhìn nó.

“Hi hi hi ~ !”

Thấy có một con mồi thơm ngon bổ dưỡng ở không xa đó không có chạy đi, nó vui sướng cười lên, với thân thể nặng nề nhưng tốc độ di chuyển lại không chậm nhanh chóng bò tới, đứng tại trước người Hạ Vũ.

“Ch..ạy..…M..au…ch..ạy…đ..i.”

Một nữa cơ thể bị ăn mất, lượng lớn máu đỏ không ngừng rơi xuống tràn ra nhiễm đỏ cả mặt đất, hai con người tan rã Nhật Thiên khi nhận thấy thứ quái vật kia tiếp cận hắn Hạ Vũ tỷ.

Kể cả khi bản thân thần chí đang dần sụp đổ, các giác quan các xúc giác tứ chi cùng cảm giác không ngừng biến mất, hắn vẫn cũng mở miệng chảy đầy máu của mình, nói ra từng lời yếu ớt, chỉ để nàng mau chóng chạy mau.

Nhưng mà, Hạ Vũ chạy được sao? câu trả là không.

Vì lúc đây, nàng tại sau khi nhìn thấy hắn bị nó ăn mất, vô lực nằm trong vũng máu không thấy động tĩnh, nàng ý chí liền hoàn toàn tan vỡ, khát vọng sống cũng đã không còn, trong lòng nàng bây giờ chỉ còn lại là tuyệt vọng cùng thống khổ, hai mắt trống rỗng mà nhìn Dị Vật miệng máu ập tới lên người mình.

Tiểu thiên… cứu ta…

Phanhh!!

Cái miệng rộng táp xuống, ngay tức khắc, Hạ Vũ hơn phân nửa thân dưới đều bị nó ăn đi mất chỉ để lại thân trên, mà lúc này máu, ruột các nội tạng không bị nó ăn, liền chảy tràn ra lênh láng rơi khắp nơi trên mặt đất.

“Ti..ểu..Th..i..ên…”

Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Hạ Vũ nước mắt tuôn rơi, lẩm bẩm một cái tên, cái tên của người mà nàng xem quan trọng nhất với mình.

“Hi hi hi ~ ! chết … rồi sao!? chết… rồi? Chết rồi!!! Hi hi hi ~ !”

Như thể nhìn thấy một món đồ chơi vui, Thiên Mục Bách Diện trùng sung sướng rộn ràng cười nói.

“…hừ, nhàm chán..”

Từ xa khoảng cách hàng dặm nhóm hai người áo choàng đen, trong đó vị xem như trầm ổn nhất trong cả hai người, thấy được cảnh tượng này, hừ lạnh một câu rồi quay người rời đi.

“Này này này, ngươi đi đâu vậy, đừng đi mà, trò hay mới chỉ bắt đầu thôi … nếu người đi bây giờ thì sẽ đáng tiếc bỏ lỡ mất đó.”

Người kia thấy đồng bạn chuẩn bị rời khỏi, trong lòng không hiểu nói.

“Có gì đáng để nhìn, hơn nữa, đám Hạ gia đã chết hết, nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành, ta phải đi báo cáo cho lão tổ.”

Nói xong, hắn không muốn nói thêm lời vô nghĩa nữa, kiên quyết rời khỏi nơi này, không để ý tên đồng bạn đang hô to gọi nhỏ đang còn muốn lôi kéo hắn ở lại, vụt một cái hắn như làn gió chớp mắt rời đi.

“Này này đừng đi đừng đi, aizz tên khốn lạnh lùng, đúng là không hiểu thưởng thức mà.”

‘Hạ Vũ…tỷ…. Đệ xin lỗi….Đệ xin lỗi.’

Mọi thứ trước mắt đang dần dần tối sầm lại, Nhật Thiên lý chí nói cho hắn tuyệt đối không thể ngất đi, vì nếu hắn mà hiện tại mất đi ý thức, chắc chắc sẽ chết.

Song, tại một bên khác, hắn trong lòng cũng rất rõ ràng, với cái miệng vết thương lớn như thế tại trên người, hoàn toàn là mất đi một nữa thân thể, hắn chắc chắc mình không thể nào sống sót được.

Trong lòng hắn hiện tại chỉ có là, vô cùng vô tận sự hối hận, vô cùng vô cùng là hối hận, vì đây là là lỗi của hắn, tất cả đều là lỗi tại hắn.

Nếu như hắn đã chịu lắng nghe lời tỷ ấy nói, quyết định bỏ mặc đám người kia rơi khỏi nơi này, thì có lẽ bọn họ đã không chết tại đây rồi, mọi chuyện không trở thành như thế này.

“Hi hi hi ~ ăn ngon! Ăn Ngon!! hi hi hi ~”

Giống như cảm thấy hơi thở của Nhật Thiên đang dần yếu đi, Dị Vật rất nhanh từ bỏ ý định chơi đùa với Hạ Vũ, nó cho rằng con mồi này phải là nên ăn lúc còn sống là tốt nhất, nếu không thì hiệu quả sẽ giảm sút, vậy là quay người bò trở lại chỗ Nhật Thiên.

Rầm!

“Ôi, súc sinh, bỏ cái miệng kinh tởm của ngươi ra.”

Đang lúc nó mở ra miệng rộng, chuẩn bị một hơi ăn luôn toàn bộ Nhật Thiên vào trong bụng, thì vào đúng lúc này, một tiếng bước chân trầm nặng vang lên đi cùng với đó là một âm thanh vô cùng lạnh lẽo âm trầm, làm bất kỳ kẻ nào nghe được không tự giác sinh ra sợ hãi.

“Là .. kẻ…nào!!”

Đang trong bữa ăn thì bị người người quấy phá, Thiên Mục Bách Diện trùng ngước lên giận dữ nói, song, ngay tại khoảnh khắc đó, nó thân thể đột nhiên cứng đơ lại.

Trước mặt nó tại cách nơi này không xa, xuất hiện một nhân loại, một nam tính nhân loại, hắn có thân hình cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, mái tóc đen ngắn, con người đỏ rực như máu làm người ta cảm thấy tà mị, trên người mặc một bộ giống như quân phục màu đen, màu đen rộng lớn áo gió như một cái áo choàng phấp phới trong gió.

Nếu chỉ là nhân loại thôi thì nó không lo lắng, đừng một tên cho dù có là trăm nghìn nhân loại có tới đây, nó cũng không hề sợ hãi.

Nhưng, tên nam nhân vừa xuất hiện này thì khác biệt, nó có thể cảm nhận được, một luồng vô cùng đáng sợ uy áp từ trên người kẻ này phát ra.

Rốngggg!!

Lần đầu tiên trong đời Thiên Mục Bách Diện trùng biết tới như thế nào gọi sợ hãi, bản năng của nó không ngừng thôi thúc nó bỏ chạy.

“Thứ tạp chủng nhà ngươi! dám làm tổn thương nàng ấy.”

“Phải giết!!”

Nam nhân lẩm bẩm nhỏ một câu không ai nghe thấy được, hắn tiếp đó từ trên người rút ra một thanh kiếm.

Và ở Thiên Mục Bách Diện trùng hoảng sợ kiêng kỵ ánh mắt, thanh kiếm bóng loáng chợt hóa thành một thanh cực kỳ đen tuyền màu đen đâm thanh kiếm và liên tục không ngừng phát ra khiến nó phải run sợ ‘tử vong’ cảm thụ.

Vút ~ OANHH!!!

Một kiếm trảm ra, ở Thiên Mục Bách Diện trùng ngơ ngác không rõ, một luồng màu đen kiếm khí với một uy lực vô cùng khủng khiếp từ lưỡi kiếm phóng ra trong nháy mắt chém đứt đôi nó làm hai nửa, không chỉ thế, bao quát cả phía sau sau nó toàn bộ ngọn núi bị cắt làm đôi, tạo thành một bề mặt phẳng hoàn mỹ trên đó.

Bị một kiếm cắt làm đôi, Thiên Mục Bách Diện trùng vậy mà không có như những lần trước đó, ngay tức khắc khôi phục rồi hung dữ gầm rừ lên.

Rầm ~

Nó lúc này như thể bị cắt đứt đi mất dây con rối vậy, to lớn cơ thể nặng nề mà ngã rầm xuống đất và rồi không còn động tĩnh gì nữa, theo cơ thể nó dần trở nên lạnh lẽo, máu tươi không ngừng tuôn trào ra khắp nơi, cho thấy nó hiện tại đã chết rồi.

Aaaaa -- !!!

Và không biết là vô tình hay là cố ý kiếm khí lại trùng hợp thay, trảm vào nơi mà tên áo đen đang đứng, cũng chính là ngọn núi bị san bằng làm hai nữa đó.

May mắn là hắn đứng ở dưới chân núi không phải ở trên, không thì hắn đã sớm chết không toàn thây dưới kiếm khí rồi.

Tuy nhiên với sức phá hoại của kiếm khí vô cùng kinh khủng, đơn dư ba thôi cũng đã khiến hắn chật vật không thôi.

“Hô ~ hô ~ hô ~ đây…đây là không thể nào!! hắn! hắn! hắn đã cắt đôi cả ngọn núi!!”

Bị dư âm thổi bay đi xa hàng chục mét, áo đen chật vật quay cuồng lăn lết trên mặt đất, đợi khi hắn ổn định được lại cân bằng, hắn ngước đầu lên phát hiện ra nguyên cả ngọn núi đã biến mất.

“Kẻ nay là kẻ nào!? Tại sao ta trước đây chưa từng nghe nói gì về hắn!”

Cường giả là dù ở bất kì nơi nào cũng sẽ được chào đón hoan nghênh, vì sức mạnh phi thường mà họ sở hữu, và cũng chính vì họ mạnh mẽ, nên họ nhất cử nhất động đều thời thời khắc khắc bị khắp nơi thế lực chú ý.

Họ sở thích, ngoại hình, thực lực, phong cách hành sự, tính cách vân vân tất cả đều được khắp nơi thu thập lại, cho nên, tuy áo choàng không dám tự tin nói rằng mình là biết rõ hết cả tất cả cường giả trên thế giới, nhưng hắn có tự tin, là mình sẽ lập tức nhận ra ngay bất kỳ một cường giả nào, nếu hắn đụng phải một cái.

Tuy nhiên, khi tên nam nhân này xuất hiện, hắn sợ hãi nhận ra, bản thân người nam nhân này từ diện mạo cho đến trang phục cùng với đòn kiếm khí đen kia, hắn không hề có chút ấn tượng gì.

Phải chạy.

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, vậy là hắn không chút do dự, dùng hết tốc độ mình có, toàn lực liều mạng chạy đi.

Theo một tiếng xé gió vang lên, áo choàng đen với tốc độ không thể tưởng nổi biến thành một tia sáng, phóng lên không trung một hơi bay thẳng về phía chân trời.

“Ta sẽ giải quyết ngươi sau.”

Nhìn tia sáng ở phương xa không ngừng hướng về phương xa bay đi, nam nhân âm trầm nói rồi hắn bước chân vội vàng chạy tới chỗ ba người.

..Là…là ai…vậy…

Nhật Thiên sinh mệnh đã rát là yếu ớt, hiện tại hai mắt chỉ có thể miễn cưỡng mở ra, với tầm nhìn đang từng chút mờ đi, hắn nhìn thấy một bóng người đang chạy tới, tại trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, khoảnh khắc cuối cùng mà hắn ấn tượng, là một tia sáng vô cùng rất ấm áp cùng với mơ hồ âm thanh.

‘Phải sống’ chắc hẳn là câu này đi.

Ahhhh --- !!!

Trong mộng nằm mơ thấy bản thân bị con sâu đáng chết ăn tươi đi, bị dọa cho chết khiếp Nhật Thiên từ trên mặt đất đột ngột bật dậy.

Hô hô hô ~ ta không chết?

Theo thần chí dần dần phục hồi, trong ánh mắt còn mang theo mờ mịt nam hài rất nhanh theo vỡ vụn ấn tượng dần dần ập tới, hắn chậm rãi nhớ lại trước đó đã xảy ra cái gì.

Ngay sau đó, Nhật Thiên kinh ngạc nhận ra, bản thân không có chết, không chỉ có vậy, từ trước đó các vết thương bao gồm cả cái bị Dị Vật ăn mất cả nữa người của hắn cũng biến mất, cơ thể hắn hoàn toàn lành lạnh như mới.

‘Đúng rồi! còn Hạ Vũ tỷ mọi người nữa!!’

Nhớ lại trước khi mất đi ý thức cảnh tượng, hắn giật mình nhớ ra ngoài hắn thì còn có hai người Hạ Vũ và Phó Ngạn nữa.

Theo Nhật Thiên lo lắng quay đầu tìm kiếm bọn họ, rất nhanh, hắn nhìn thấy được cả hai người đang nằm bên cạnh hắn.

“Tạ ơn trời, họ không sao…”

Cảm nhận hơi thở, hô hấp của hai người rất ổn định, toàn thân trên xuống thì cũng không có thương tổn gì, Nhật Thiên thở phào nhẹ nhõm.

“Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu mạng, tiểu tử này cả đời sẽ luôn ghi nhớ ân tình, hi vọng tiền bối để lại đại danh, ngày sau, tiểu tử tất sẽ báo đáp.”

Nhật Thiên biết rõ hẳn là đã có ai đó đã ra tay cứu mạng bọn họ, bằng không thì, việc bọn hắn còn sống với cái vết thương đó rất kỳ quái, ngay tức khắc hắn đứng lên chắp tay với xung quanh nói.

“…” Hẳn là đi rồi.

Đợi mãi mà không thấy có ai đáp lại mình, Nhật Thiên thả tay xuống, hắn cho là người ta đã sớm rời đi.

Tuy nhiên, ân cứu mạng này hắn cả đời sẽ luôn ghi nhớ, một ngày nào đó nếu có thể gặp lại, hắn chắc chắn sẽ báo đáp.

“Đi nào, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Duỗi tay ôm lấy hai người đang mất ý thức Hạ Vũ cùng Phó Ngạn, Nhật Thiên đem cả hai vách trên lưng của hắn, tất nhiên trong quá trình đó hắn cũng không quên đại thiết kiếm của mình, hắn đem rơi trên đất đại kiếm nhặt lên rồi thu nó vào lại trong vỏ kiếm treo bên eo hắn.

Sau đó hắn lấy tốc độ nhanh nhất mà hắn có, chạy một mạch rời đi hướng về Thương Viễn Thành.

Tuy nhiên tại thời khắc Nhật Thiên muốn rời đi, cái xác chết của Thiên Mục Bách Diện trùng, có một con vô cùng nhỏ bé ấu trùng từ trong đó chui ra phóng đi ra ngoài, nó bám lên trên người đã ngất đi Phó Ngạn sau đó chui vào trong cơ thể hắn, mà khi đó đang ôm lấy Phó Ngạn, Nhật Thiên lại không hề phát hiện điều đó.

Bạn đang đọc Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.