Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Mạch Địa Mạch

Tiểu thuyết gốc · 2449 chữ

Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 67: Long Mạch Địa Mạch

“Cuối cùng cũng quay về, Thương Viễn Thành.”

Từ phương xa có thể nhìn thấy to lớn tường thành, Nhật Thiên vác trên vai hai người Hạ Vũ Phó Ngạn vui vẻ cười.

Bởi vì trước kia Hạ Vũ từng đưa cho hắn nhìn cái bản đồ lúc trên xe ngựa, may mắn nhờ vào khả năng ghi nhớ hơn người của mình, chỉ với một lần quan sát hắn đã ghi nhớ hết tất cả chi tiết của bản đồ vào trong đầu.

Cũng nhờ đó hắn thông qua việc di chuyển giữa các tuyền lộ trình đường tắt mà hắn nhớ được, cộng thêm bọn hắn chỉ có ba người số lượng không nhiều có thể dễ dàng đi qua được các khu vực có địa hình hiểm trở, nên tốc độ hành trình cũng rất nhanh so với lúc khi hắn đi cùng với Tiêu đoàn, nên chỉ trong một ngày ngắn ngủi, vượt qua cả hàng trăm dặm khoảng cách, Nhật Thiên trên lưng mang theo hai người mất ý thức hữu kinh vô hiểm quay trở về Thương Viễn Thành.

Bởi vì đã gần một ngày trôi qua, mà hiện tại lúc này là hừng đông, mặt trời còn chưa ló dạng vẫn còn rất là sớm, nên khi hắn tới được trước cổng thành, vẫn không có người nào ở đó ngoại trừ lấy vị lính canh gác cổng thành.

Đúng rồi … thẻ thân phận!

Khi thấy được bọn họ, Nhật Thiên chợt nhớ ra, hắn trên người không có giấy tờ cấp phép xuất nhập thành lúc rời đi, người cầm giấy tờ cấp phép xuất nhập là Vương đại thúc, vị đó hiện tại không có ở đây, mà hắn cũng không có mang theo thẻ chứng minh thân phận.

Nếu không xuất trình ra được giấy tờ chứng minh thân phận, bọn họ kiểu gì cũng sẽ không cho hắn tiến vào thành.

‘Aizzz hết cách, xem ra phải đi cửa sau vậy.’

Không có biện pháp khác, Nhật Thiên đành phải dừng lại sau đó vòng qua nơi khác, đợi khi hắn đi một vòng xung quanh khắp tòa thành, cuối cùng cũng tìm thấy được một vị trí mà có canh gác lỏng lẻo nhất trên tường thành.

Tính toán độ cao của tường thành, Nhật Thiên dự đoán độ cao của nó phải cao tới 10 mét, vừa hay, lấy sức bật nhảy của hắn dù không có Huyết Khí trong cơ thể, hắn cũng có thể dễ dàng nhảy qua được.

Đầu tiên, hắn chậm rãi cẩn thận buông xuống vách trên vai hắn Phó Ngạn xuống đất, tuy rằng hắn rất có tự tin về thân pháp mình, nhưng cùng lúc mang theo hai ngươi thì có chút hơi quá sức với tình trạng hiện tại của hắn.

Xác nhận trên tường hiện tại không có lính canh gác nào qua lại, Nhật Thiên lập tức chạy lấy đà, khi chạy tới gần tường thành, tức khắc giậm chân nhảy lên, mang theo Hạ Vũ phi trên không dễ dàng nhảy lên tới vượt qua được tường thành cao mười mét, nhưng Nhật Thiên không có vui mừng vội.

Tiếp đó hắn tìm tới một góc không có ai bỏ xuống Hạ Vũ, rồi xoay người quay trở lại vị trí ban nãy, rất nhanh tìm thấy Phó Ngạn tộc huynh bị hắn giấu trong bụi cỏ.

Đem người cẩn thận ôm lấy Nhật Thiên hít một hơi thật sâu sau đó chạy lấy đà nhảy lên tường, nhưng mà đang lúc hắn cho rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng giống như lần trước thì vào thời điểm hắn bước chân đạp lên tường thành, bỗng nhiên xuất hiện một lực vô hình không rõ ngăn chặn hắn lại, không, phải nói đúng hơn là ngăn cản lại nằm trên vai hắn Phó Ngạn.

“Cái quái gì thế…?”

Giống như thể có một bức tường vô hình nào đó ngăn cản Phó Ngạn lại ở bên ngoài, nếu không phải Nhật Thiên phản ứng nhanh nhẹn hai tay nắm lấy chân đối phương, bằng không thì đã người đã bị bức tường vô hình đánh bay đi.

Nhật Thiên không rõ là chuyện gì trong lòng cũng rất muốn tìm hiểu, nhưng hắn không có thời gian, lính canh rất nhanh sẽ quay lại đây tuần tra, nếu hắn bị người phát hiện ở trên này, hắn sẽ gặp rắc rồi lớn.

Đáng chết…

Dùng một lực thật mạnh lôi kéo Phó Ngạn vào trong, nhưng dù hắn có vận sức kéo người thế nào, cũng không di động một chút, hoàn toàn bị chặn đứng ở bên ngoài.

Nhật Thiên không tin tà, hắn thử lại lần nữa và lần này nghiêm túc dùng hết lực lượng, tức khắc toàn thân hắn cánh tay cổ tay, vùng cổ nổi lên đầy gân xanh, dùng hết toàn bộ sức lực cùng thể trọng của mình kéo người vào trong.

Rất nhanh hắn cố gắng có hiệu quả, chỉ thấy bắt đầu từ cái bàn chân, dần dần là cổ chân, rồi là tới bắp đùi hắn bị kéo vào, chỉ là, tại khi tới được phần eo thì người hoàn toàn bị kẹt cứng lại, không di chuyển thêm được một tấc nào.

“Đi! Vào! cho! ta!!!”

Theo Nhật Thiên gào lên một tiếng, theo đó tại nhật thiên không có ý thức được, đã rất lâu không xuất hiện hoàng kim chi hỏa đột nhiên hiện lên và bao bọc Nhật Thiên.

Mà tấm màn chắn mắt thường không thể nhìn thấy như thể là gặp được phải nó thiên địch vậy, vốn kiên cố vững chắc không thể lung lay vô hình kết giới của tường thành bỗng nhiên buông lỏng thả Phó Ngạn ra.

“Này này này!!”

Mà cũng vì quá bất ngờ, đang dùng hết sức lực của hắn có kéo người vào trong thành Nhật Thiên, hắn theo quán tính bị lực lượng của mình đẩy bay đi vài mét, điều đó cũng khiến hắn cùng Phó Ngạn cùng nhau bay rớt xuống tường thành.

Rầm!!

“Đau quá ~”

Nặng nề ngã rầm trên mặt đất, Nhật Thiên ôm lấy Phó Ngạn rên đau một tiếng, từ khoảng cách mưới mét độ cao xuống tiếp xúc với mặt đất cứng rắn, nếu không phải bởi vì thể chất cường hãn thì hắn sợ đã sớm tan xương nát thịt rồi.

“Đằng kia có tiếng động lạ!! mau lại xem!”

Mà vào lúc này, cảnh vệ giống như nghe thấy được tiếng động bên này, bọn hắn kêu gọi nhau một tiếng rồi với hỗn loạn tiếng bước chân chạy tới gần vị trí của Nhật Thiên.

Nghe được có tiếng người đang tới gần, Nhật Thiên biết hắn phải nhanh chóng rời đi, dang tay ôm lên Phó Ngạn tộc huynh đem hắn vác lên vai mình, hắn sau đó vội vàng chạy tới nơi hắn giấu Hạ Vũ tỷ, rồi đem nàng mang theo bên người rồi bắt đầu tìm đường chạy thoát.

Cũng may mắn, nhờ có giác quan siêu phàm của mình, hắn dễ dàng thoát khỏi đám cảnh vệ.

Mà đang trong lúc chạy trốn, Nhật Thiên không hề hay biết, tại trên đỉnh đầu của hắn cao cao bầu trời, đã có một người mặc áo choàng đen che kín toàn thân, dưới chân đạp phi kiếm lơ lửng trên không trung quan sát hết tất cả mọi chuyện.

“Giai đoạn hai…Bắt đầu ….”

Người đó lẩm bẩm một câu, ngay sau đó hắn ngước đầu nhìn lên cao, tức khắc tiến vào mắt hắn là con có hình thể vô cùng khổng lồ bằng với cả toà thành này, toàn thân là tạo ra từ hoàng kim năng lượng ngũ trảo thần long.

Thần long lơ lững trên không trung, sử dụng thân thể của mình quấn quanh một cái trong suốt không thể nhìn thấy được hình dạng mái vòng kết giới, mà tại khoảnh khắc mà Nhật Thiên kéo được Phó Ngạn vào bên trong thành, nó mở hai mắt, cả con người tràn ngập sát khí phẫn nộ nhìn chăm chú vào Nhật Thiên, không, phải nói đúng hơn là trên vai hắn Phó Ngạn.

Làm hóa thân của Long Mạch, biểu tượng của sự thịnh vượng cùng vận may Ngũ Trảo Thần Long, nó có thể cảm nhận được trên ngươi nhân loại này ẩn chứa một tồn tại kinh tởm bất lành mà nó chán ghét.

Long Mạch, hay còn được biết đến là Địa Linh Mạch, là ngoại trừ ẩn chứa khắp thế giới Linh Khí, một loại khác năng lượng được nhân loại phát hiện ra.

Nếu Linh Khí được biết tới là hô hấp của trời, thì Long Mạch chính là nhịp đập của thế giới.

Đi kèm với Long Mạch, chính là Địa Mạch, là những vùng đất mà dòng Long Mạch khổng lồ tuôn chảy bên dưới lòng đất cùng với nhau chúng tạo thành một mạng lưới liên kết với nhau.

Địa Mạch thường ẩn chứa một lượng lớn vô cùng dồi dào thuộc dạng lỏng Linh Khí, biết tới là Linh Thủy do Long Mạch sản sinh ra.

Mà cũng vì nguyên nhân đó, Địa Mạch thường là nơi tuyệt hảo để Đại Ngôn xây dựng lên các tòa thành, lợi dụng ẩn chứa phía dưới Long Mạch cải tạo thành nơi cung cấp cho thành trì các đại pháp trận, đại kết giới.

Và Long Mạch, cũng là nền tảng của rất nhiều thứ trên thế giới, trong đó nhất là Tu giả, Long Mạch có ảnh hưởng một phần rất lớn tới con đường tu hành của họ.

Rốnggg!!

Cất lên tiếng gầm không ai có thể nghe được bao phủ cả Thương Viễn Thành, sau đó ẩn chứa tại sâu bên trong đại địa Long Mạch tức khắc nổi lên biến động di thường.

Cùng lúc đó, ngay tại trung tâm của Thương Viễn Thành, một nơi vô cùng hoa lệ cao quý rộng lớn thủ phủ, nơi được gọi là Thành Chủ Phủ.

“Ưh? Long Mạch đang phẫn nộ?”

Tại trong phủ, một âm thanh khàn khàn song lại rất dễ nghe vang lên, một người ước chừng ba mươi tuổi nữ nhân, trang dung thanh nhã, mang theo khí khái hào hùng ngồi trên xa hoa bàn làm việc, trên mặt bàn, sắp xếp vô số tờ giấy văn kiện.

Nàng chính là thành chủ của Thương Viễn Thành này, Lâm Nhan Vận, mặc dù là nữ nhân, nhưng nàng không lúc nào mà không để lộ ra một loại không giận tự uy uy nghiêm, đây là thân ở thượng vị nhiều năm tự nhiên mà dưỡng thành nên khí thế.

Chỉ là giờ phút này trên mặt nàng không che giấu được vẻ kinh ngạc, sợ hãi cùng lo lắng, nguyên nhân xuất phát từ việc nàng là Thương Viễn Thành thành chủ, được chính Đại Ngôn triều đình ban cho khả năng khống chế toàn bộ cả tòa thành này Long Mạch cùng Kết Giới Phòng Ngự, vì thế mà bất cứ khi nào Long Mạch có xuất hiện bất thường, nàng sẽ là ngươi đầu tiên cảm nhận được.

Việc nàng khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng sợ hãi nguyên nhân, là vì Long Mạch cùng Kết Giới hóa thân Long Thần phát hiện ra có Dị Thường vào được trong thành.

Biết được điều đó thôi Nhan Vận đồng tử co rút, nội tâm không khỏi phát lạnh.

Dị Thường vào được thành.

Một câu đơn giản, nhưng thật ra lại không đơn giản như vậy, nó ẩn chứa vô cùng vô tận mùi máu tanh, biển máu.

Nhan Vận làm thành chủ, nàng có quyền lực truy cập được tới các loại văn kiện, đầy đủ các loại hồ sơ báo cáo bị giới hạn, không thể để cho người thường biết tới thông tin cơ mật.

Và trong đó nàng làm ấn tượng nhất, khắc ghi tại trong nội tâm nhất, chính là Dị Thường vào được thành báo cáo, theo nàng biết được, bất kể loại Dị Thường nào dù là hung thú, yêu vật thậm chí tệ nhất là Ác Vật, Dị Vật, chỉ cần chúng vào bên trong thành, kết quả không có một ngoại lệ, những tòa thành đó, đều bị …

Xóa Sổ.

Phải xóa sổ, tức là bị xóa mất đi hoàn toàn, từ trên giấy tờ, thậm chí trên bản đồ, tất cả mọi thứ, không chưa lại một thứ gì, dù là người dân trong thành hay cả Dị Thường, đều sẽ cùng chung một kết cục, biến thành một vùng đất hoang tàn.

“Trở về rồi…nhà…”

Đứng trước to lớn Hạ gia đại môn, nhìn quen thuộc không thể quen thuộc hơn biệt phủ, Nhật Thiên vui sướng cười lên.

“Nhật Thiên thiếu gia? Đúng là Là Nhật Thiên thiếu gia!”

Trông cửa hạ nhân nhìn thấy có một tiểu hài tử trên lưng thì vác hai người tiếp cận đại môn, bọn hắn trong lòng không khỏi nghi hoặc, song đợi khi tiểu nam hài đó tiến lại gần hơn, bọn hắn thì mới nhận ra đó là ai, không khỏi hô lên.

Thấy có người nhận ra được mình, còn là hạ nhân canh giữ đại môn mà hắn quen thuộc, Nhật Thiên cả thời gian qua căng thẳng dây thần kinh tức khắc được buông lỏng.

Và cũng ngay tức khắc, đã trải qua không biết bao khó khăn, nào đánh nhau bán sống bán chết với Dị Vật, từng nỗi sợ hãi, từng cảm giác đau đớn lo lắng trong trận chiến, sự mỏi mệt, áp lực vì phải đề phòng cảnh giác các nguy hiểm rình rập cộng thêm cả một ngày không nghỉ ngơi, luôn mãi chạy về thành suốt cả một ngày đường hành trình.

Tất cả những thứ trên mỗi một thứ thừa đủ để một người trưởng thành phát điên sự kiện, đều tích tụ trong thân thể nhỏ bé của Nhật Thiên, hắn có thể chống đỡ bản thân được đến hiện tại, thì có thể nói là ý chí của hắn đã rất kiên cường.

“Tạ ơn trời… cuối cùng … có thể nghỉ… ngơi…rồii ~”

Rầm!

Trong lòng Nhật Thiên căng thẳng cùng sự đề phòng được thả xuống, đã không còn có gì phải lo lắng nữa hắn lập tức mất đi ý thức, ngất đi ngay tại chỗ.

Nhật Thiên thiếu gia!!!

Bạn đang đọc Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.