Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò vui

Tiểu thuyết gốc · 1860 chữ

Lão Mã nhìn Ngô Đức Huy như vậy, khóe miệng giật giật, tên tiểu tử này ngày xưa khả ái, lớn lên lại vô tình như vậy, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng nhà hắn, lão cũng không có ý định can thiệp.

Dù sao người dân thời nay, hầu như mỗi người đều lo việc của mình, kẻ muốn lo việc bao đồng thật sự rất ít, đơn giản vì bọn họ lo cho thân mình còn chưa có xong.

Còn Lý Phong thì cảm thấy có gì đó là lạ, híp lại con mắt nhìn vào đối phương.

Lão Mã lúc lúc này muốn mở miệng nói cái gì, Lý Phong ngược lại không có do dự, liền ném cho đối phương một câu.

“Ta có thể xem bệnh miễn phí nha.”

Ngô Đức Huy còn đang ngắm nhìn một bộ quan tài khá là ưng ý, nghe thấy lời của Lý Phong thì giật mình, thân thể có chút mất tự nhiên, định nói cái gì với tên đại phu lạ mặt này là “Ngươi đang rỗi việc a.”, nhưng quyết định nuốt lại lời của mình.

Thấy Lý Phong đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt như nhìn thấu tâm tư của hắn, vội quay đầu đi chỗ khác.

Cảm thấy ở lại chỗ này lâu hơn sẽ đem lại cho hắn một chút phiền phức ngoài ý muốn, vội vàng đánh chống lảng mà nói với Lão Mã.

“Lão bản, ta thấy bộ áo quan này khá là tốt nha, vừa vặn với cha ta, ông ra giá đi.” Vừa nói hắn vừa né tránh ánh mắt của người thanh niên ngồi cạnh lão Mã, chẳng hiểu vì sao, Lý Phong cho hắn một cảm giác khó chịu.

Như thể hắn là một người đang lõa lồ đi ngoài phố, bị ánh mắt của người qua đường nhìn chằm chằm.

Còn đang suy nghĩ tại sao Lý Phong lại muốn chạy chữa miễn phí, dù sao tên này trước nay coi tiền như mạng thì nghe được lời của Ngô Đức Huy, nhìn vào cái áo quan đang để trên gác, lão ta vội đáp lời.

“A…Hả, là 200 nguyên.”

Thấy Lão Mã nói giá, đầu óc Ngô Đức Huy âm thầm tính toán, cảm thấy số tiền này cũng không có đắt liền lấy từ trong túi ra 200 nguyên, đặt lên bàn trà.

“Tiền đây, khi nào cha ta nhắm mắt xuôi tay, ta sẽ đến đây gọi ông để lấy hàng.”

Rồi vội vàng quay lưng bước đi, để lại ánh mắt hiếu kỳ của hai người bên trong.

Nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đi xa, Lý Phong nheo lại hai mắt mà nói.

“Chậc chậc, đầu năm nay thật nhiều chuyện kỳ hoa nha, bây giờ lại có người con đợi cha mẹ của mình chết.”

Nghe được Lý Phong âm dương quái khí nói, Lão Mã giật mình ra cửa, xem xét Ngô Đức Huy đã đi xa, liền quay ra.

“Chớ nói linh tinh, ta thấy hắn là lo sợ cha mình khỏi rồi, cũng thành người tàn tật, dù sao người già ngã bất tỉnh nha, từ trước tới nay được mấy người hồi phục như cũ.”

Lý Phong bĩu môi. “Hứ, ta là thấy tên này nghĩ cha mình là gánh nặng, tùy thời liền muốn vứt bỏ đi.”

Thấy Lý Phong nói có vẻ đúng, Lão Mã liền thừ người ra, trầm ngâm nhìn ra cửa như nghĩ lại chuyện cũ.

“Ngô lão gia tử này, cũng là một người khổ, hắn vốn không phải người dân cũ trong thành, những năm đầu của loạn thế là một trong hàng ngàn người tị nạn đế Thanh Liên Thành.”

“Ta nhớ hồi đấy có một đoàn người giàu có đi qua thành tiếp tế cháo cho nạn dân, lão Ngô vì không có bát ăn, liền vớ tạm buồng lá chuối làm bát đựng, dùng tay trần của mình mà đỡ không cho chảy ra giọt nào, cháo nóng tiếp xúc với da thịt cơ hồ lột đi một tầng da của hắn, nhưng hắn vẫn gắng gượng chịu đựng mang về cho nhi tử của mình.”

“Lại nói, hồi đó thiên hạ đại loạn, dân tị nạn đi đầy đường, phu nhân lão Ngô mất sớm để lại hắn một mình gà trống nuôi con, thời điểm toàn dân trong thành còn đang gặm vỏ cây, nhi tử của hắn cũng không có bị đói.”

Nhìn thấy Lão Mã thất thần kể lại chuyện cũ, Lý Phong dù sao cũng đã du lịch khắp thiên hạ, còn gặp nhiều cảnh khổ hơn thế này, hắn cảm thấy không có thú vị bèn ngắt lời.

“thôi thôi, Mới sáng sớm mà đã nói đến thương hải tang điền nghe thật là đau đầu.”

Còn điểm thêm một câu.

“Gần đây trong thành có gì thú vị không, kể ta một chút.” Dù sao Lý Phong mấy tháng nay đi ra ngoài thành hái thuốc, cũng không chỉ mời trở về từ hôm qua nha.

Cảm thấy hơi mất hứng rõ ràng con hàng này là người khơi lên câu chuyện mà bây giờ hắn lại là người chặn họng mình, lão chỉ bình thản đáp lại.

“Chuyện thú vị?, hình như Duyệt Lai khách sạn đổi tên thành Thiên Cơ lâu gì đó còn xuất hiện một thuyết thư tiên sinh, nghe nói kể truyện rất thú vị nha, hình như người này chuyên kể về giang hồ cố sự.

“Mà giá vé đi vào nghe cố sự cũng là miễn phí a, chỉ là muốn mua đồ ăn thức nhắm là phải trả tiền.”

“Thiên Cơ Lâu,Thuyết Thư.?” Lông mày của Lý Phong vểnh lên sờ sờ mấy sợi râu thưa thớt trên cằm, không ngờ là loại hình giải trí này cũng có nha, thú vị, thú vị.

Lý Phong thật sự mù tịt với những việc về giang hồ, một là vì vào thời cổ đại việc trao đổi thông tin cũng cực kỳ khó khăn, hai là hắn từ khi đến thế giới này cũng chỉ chăm chăm cứu người kiếm điểm, không có quan tâm sự đời, mà đến bây giờ tên của Hoàng Đế Đại Huyền là gì hắn còn không có biết.

Hắn mặc dù trong người có võ học, nhưng hắn cũng không phải người giang hồ.

Không có dài dòng lòng vòng, Lý Phong liền đứng bất dậy mà nói.

“Đi thôi, qua Duyệt Lai khách sạn.”

Thấy Lý Phong vội vã, Lão Mã nhìn vào công việc dở dang, có chút do dự nói.

“Ta nghe nói, đám người đi nghe cố sự ở thiên cơ lâu bây giờ, toàn là người giang hồ bặm trợn a, hai chúng ta chỉ là người bình thường, chen chúc đi vào không có ổn a.”

“Lão Mã, thiên hạ dưới này dưới chân Đại Huyền Thiên Tử nha, còn có kẻ nào dám tổn thương bách tính?, chắc hẳn là ngại mình thở hơi nhiều đi.”

Lý Phong một bộ hiên ngang lẫm liệt trả lời.

“Núi cao, hoàng đế xa, nếu mà lời ngươi đúng như vậy, chắc ở Đại Huyền này toàn là người tuân thủ pháp luật.”

Lão Mã trào phúng.

Lý Phong không thèm để ý đến lời lão, tiếp tục lôi kéo.

Sau một hồi lời qua tiếng lại, Lão Mã cuối cùng vẫn phải đi theo Lý Phong.

Từ đó hai người, một lão già kiếm tiền từ người chết, một người đàn ông kiếm tiền từ người sống, cà lơ phất phơ đi đến thiên cơ các.

Người dân trong thành khi nhìn thấy Lý Đại Phu lâu lắm mới xuất hiện, liền mở ra nụ cười niềm nở chào hỏi hắn và lão Mã.

Lý Phong cũng chỉ gật đầu đáp lễ qua loa một cái, dù sao cũng nên có chút phong độ nha.

Trên đường, Lý Phong cũng nhận ra một vài người mang trong mình nội lực, cước bộ vững vàng cùng theo một hướng với hắn đi trên đường, hắn biết đám người này là võ giả giang hồ, chỉ là cảm thấy hiếu kỳ vì Thanh Liên thành trước nay đều rất ít có võ giả qua lại.

Bước đến Thiên Cơ Các, tựa hồ như nhân viên cũ của khách sạn Duyệt Lai vẫn được giữ lại để làm việc, Lý Phong và lão Mã nhìn ra được, đứng ở cửa tiếp khách vẫn là tên tiểu nhị cũ, dù sao hắn và lão Mã cũng qua đây ăn hàng mấy lần, cũng khá là quen thuộc với nhân viên của khách sạn Duyệt Lai cũ.

Bọn họ cũng biết tiểu nhị này có tên Trương Anh Cát, biệt hiệu là a Cát, vì sao họ biết?, đơn giản đều là người trong cùng một khu phố nha, đi mấy bước là chạm mặt nhau.

Đột nhiên Lý Phong nhìn lên bảng hiệu, xuất hiện trước mặt hắn là tấm biển ghi rõ ba chữ Thiên Cơ Các được khắc sâu vào bên trong tấm gỗ, hình như được tạc lên bằng kiếm, Lý Phong nhìn ra được vài tia kiếm ý vẫn còn đang vờn quanh trên nét chữ.

Lúc hắn nhìn vào bảng hiệu, kiếm ý từ nó nhảy ra ngoài, bổ thằng vào người Lý Phong, nhưng hắn không gặp định mà hoảng hốt, vội vàng thi chiển kiếm ý trong người, đánh bay đạo kiếm ý từ bảng hiệu.

Đối với người bình thường, khi nhìn vào bảng hiệu sẽ không có chuyện gì, nhưng đối với những kiếm thủ trên giang hồ thì kiếm ý trên bảng hiệu như là một tồn tại đáng sợ giương oai với những người đang muốn bước vào trong.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tíc tắc, cơ hồ người xung quanh không ai để ý.

“Kiếm ý thật ghê gớm, người làm tấm biển hiệu này cũng không tầm thường.” Lý Phong nhìn lên bảng hiệu, gãi gãi cái cằm.

A Cát đang tươi cười mời chào hỏi khách nhân, khi nhìn thấy Lý Phong và Mã Văn Tài tiến đến, cười tươi như hoa nói.

“a, Lý đại phu, Mã đại thúc, mấy người hôm nay đi qua đây?.”

Thấy a Cát chào hỏi, Lý Phong cười đáp.

“a Cát, ngươi tiểu tử này vẫn làm ở đây, ta cứ ngỡ Duyệt Lai khách sạn đổi chủ thì ngươi cũng nghỉ việc nha.”

“haha, khách sạn mặc dù đổi chủ, nhưng bọn họ cũng cần có nhân viên ở lại làm việc nha, lão chưởng quỹ vẫn còn ở lại làm quản lý, ta có lý do gì mà nghỉ việc đây, mà tiền lương ở đây trả còn nhiều hơn ngày xưa a.”

“Tốt, tốt kiếm được nhiều hơn là tốt, người tiếp tục làm việc đi, ta đi lên nghe cố sự..à chút nữa mang cho ta chút trà và bánh quế.”

Lý Phong động viên a Cát một hai câu, liền ra hiệu cho hắn một cái liền vén rèm đi vào trong.

Bạn đang đọc Cẩu Đến Vô Địch - Đột Nhiên Có Người Kể Chuyện Về Ta sáng tác bởi gangstyle97
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle97
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.