Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiền phức

Tiểu thuyết gốc · 1670 chữ

Bước vào trong sảnh, hai người nhìn ra trang trí trong khách sạn cũng chẳng thay đổi nhiều lắm, chỉ khác một chút là tầng hai ngày xưa là nơi thưởng thức trà nước hoặc ăn điểm tâm, nay đã được xây thành mấy căn phòng để nghỉ ngơi.

Lúc này ở bên trong đã gần như chật kín khách nhân, ai ai cũng đã tìm đến chỗ ngồi cho mình.

Đám người ở trong sảnh, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra bọn họ đều là người trong giang hồ, đơn giản vì kẻ nào cũng mang theo vũ khí bên người, ánh mắt lăng lệ như chờ đợi cái gì.

Lão Mã đi cùng với Lý Phong nhìn vào đám người trong sảnh khuôn mặt kẻ nào cũng hiện lên vẻ bặm trợn, sát tinh, cơ hồ còn toát lên mùi tanh của máu làm cho lão tiến thoái lưỡng nan.

Lý Phong thì vẫn bình chân như vại, tựa hồ không có để ý bọn họ, cặp mắt của hắn nhanh chóng đảo quanh, bất chợt phát hiện một bộ ghế dài vẫn còn trống, liền kéo áo lão Mã đi đến ngồi bịch xuống.

“may quá, vẫn còn chỗ ngồi nha,” Hắn Cảm thán.

Nhưng vẫn chưa vui mừng được bao lâu, Lý Phong cảm nhận được có ánh mắt không thiện ý đang nhìn mình, quay đầu lại thì thấy một thân ảnh liền xuất hiện trước mặt của hắn.

Người mà Lý Phong nhìn thấy là một người đàn ông có thân hình khôi ngô, hông rắt theo một thanh đại đao, mặc một bộ quần áo màu xám thô, trên mặt để một chòm râu quai nón, dưới mắt phải còn có một vết sẹo dài chạy xuống, nhìn khá là đáng sợ.

Ánh mắt người này còn đang lườm Lý Phong, nhưng sau khi thấy hắn quay mặt lại nhìn mình, liền nhếch lên cái miệng đầy một bộ răng đã xỉ màu cười cười.

Trên người tên này còn tỏa ra một luồng sát khí, chắc hẳn là đã giết rất nhiều người.

“Khà Khà anh bạn, cái ghế này ta đã nhìn đến, ngươi còn dám đến tranh cướp?, mau xéo đi trước khi lão tử nổi giận.”

Nghe được tên hán tử này xuất khẩu cuồng ngôn đòi cướp đi chỗ đặt đít của mình, Lý Phong nhíu mày một cái nói.

“Vì cái gì.?”

“Hứ, vì cái gì?, nhìn thanh đao của ta thì biết.” Người đàn ông kia quát lớn.

Câu trả lời của Lý Phong hình như làm hắn không được cao hứng, cứ ngỡ Lý Phong phải tự động đứng dậy nhường ghế, không ngờ tên này là còn ương ngạnh, liền rút ra thanh đao treo ở bên hông, chĩa thẳng vào mặt Lý Phong mà đe dọa.

Trên thân đao ẩn ẩn còn lưu lại một vài vết máu khô màu nâu đen, bốc lên mùi tanh tưởi, làm vài người trong sảnh hiếu kỳ quay lại xem cảm thấy rùng mình.

Lão Mã lúc này còn đang ngồi trên ghế, nhìn thấy người đàn ông này rút ra hung khí, sắc mặt tái nhợt rùng mình một cái vội vàng đứng dậy.

Một vài người giang hồ xem náo nhiệt hình như nhận được ra danh tính của người đàn ông kia, vội vàng bàn luận.

“Là Cuồng Phong Đao, Lôi Phi Vũ, hắn cũng đến đây nghe thuyết thư?”

“Ngươi bây giờ mới biết?, từ sáng ta đi dạo trong thành đã thấy hắn.”

“Nghe nói 15 chiêu Cuồng Phong Đao pháp của tên này nổi danh khắp Thiên Châu nha, bây giờ ta mới thực sự nhìn thấy hắn.”

Một vài kẻ khác thì cười thầm xem trò vui.

“Ha ha, tên Lôi Phi vũ này chắc hẳn chưa biết quy định ở đây đi?, dám ở trong Thiên Cơ Các gây rối.?” Một vị giang hồ nhân sĩ thì thầm với đồng bạn.

“Tên Mặt Trắng kia nhìn qua không phải người biết võ, nhưng lá gan cũng rất là lớn nha.” Đồng bạn người kia nói lại.

Lôi Phi Vũ nghe được đám người bàn luận về mình thì đắc ý, mấy hôm qua hắn nghe được trong Thanh Liên thành xuất hiện tòa Thiên Cơ Các khá thú vị, muốn tiến đến xem náo nhiệt.

Ai ngờ cái ghế hắn nhắm đến lại bị hai tên dân thường này lại chạy lên chiếm trước làm hắn cảm thấy không thoải mái, muốn chỉnh đối phương một trận.

Lôi Phi Vũ sở dĩ gây truyện với hai người Lý Phong và Lão Mã, vì hắn ta nhìn ra được lai người này cước bộ phù phiếm, hơi thở cũng không đều, chắc hẳn không phải người luyện võ.

Mà kể cả nếu bọn họ là người giang hồ, hắn cũng không có cố kỵ, Lôi Phi Vũ từ trước tới giờ vẫn tự tin vào mười lăm đường Cuồng Phong đao pháp của mình.

Lý Phong nhìn thấy đao của đối phương giơ lên trước mặt thì chỉ cười lạnh một cái, miệng hắn bắt đầu chửi.

“Hứ, ở đâu ra một tên cuồng đồ, tưởng mình có đao là ngon sao, ngươi giỏi thì chém ta đi”

Lý Phong nhún người đưa cổ lại gần lưỡi dao, làm một bộ điếc không sợ súng.

“Ngươi.?”

Lôi Phi Vũ triệt để tức giận, trán nổi gân xanh mà nghiến răng nghiến lợi, từ khi xuất đạo đến nay, chỉ có hắn bắt nạn kẻ yếu, có bao giờ bị con kiến hôi khinh thường thế này.

Hắn dậm chân một cái, kéo lại thanh đao, ý đồ muốn chém ra thức thứ nhất của Cuồng Phong đao pháp thẳng vào bản mặt cái tên ngu ngốc này.

“Xùy Xùy.”

Nhưng đột nhiên, một luồng kình lực trên lầu bắn xuống, đi vòng qua Lý Phong đập thẳng vào người Lôi Phi Vũ.

Bị đánh bất ngờ, Lôi Phi Vũ chỉ kịp thấy ngực mình nhói nhói, toàn thân bắt đầu mất hết khí lực, làm cho thanh đao trên tay rơi xuống đất.

Lúc này hắn nhìn xuống ngực của mình, chỉ thấy xuất hiện một cái lỗ thủng xâu hoắm, chạy từ vào từ ngực rồi thoát ra ở sau lưng… là một vết thương chí tử.

“Ngươi ngươi…”

Hắn chỉ kịp rên lên một tiếng, liền cảm giác cổ họng bốc lên vị tanh tanh, phụn ra một ngụm máu. Ngã xuống cái rầm.

Đám người còn đang xem nào nhiệt khi nhìn thấy cảnh tượng này, liền hít vào một ngụm khí lạnh, bất chi bất giác cảm thấy rùng mình.

Lão Mã lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh như vậy, da gà lúc này đã bắt đầu chạy dọc cơ thể, hai tay bấu chặt bắp đùi.

Một vài người mới đến Thiên Cơ Các còn đang nghi ngờ người ra tay là Lý Phong, âm thầm cảm thán tên này giả heo ăn thịt hổ.

Nhưng những người đến đây nhiều lần, lại biết kẻ ra tay là ai.

Lúc này bọn họ đều không ai bảo ai, đồng loạt nhìn lên trên lầu.

Bước xuống là một người thanh niên mặc áo xanh, thân hình mảnh khảnh khôi ngô tuấn tú, còn cầm theo một thanh quạt xếp nhìn rất là thư sinh nho nhã.

Người này vừa bước xuống, nhìn thấy mấy ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, liền cười nói.

“Các vị, đã vào trong Thiên Cơ Các là không có tranh đấu chém giết nha, mất công ta lại phải ra tay, làm cho không khí ngột ngạt, kể cố sự không được thoải mái a.”

Người đến là Thuyết Thư tiên sinh.

Đám người ở đây khi nghe được lời này đều hiểu ra kẻ vừa lấy mạng Cuồng Đao Lôi Phi Vũ là người thanh niên trên lầu, chứ không phải Lý Phong, vội vàng đồng thanh hô.

“Chúng ta hiểu rồi.”

Lý Phong cũng nhận ra, người vừa ra tay là thanh niên cầm quạt xếp kia, trong đầu cảm thán trình độ của đối phương.

Hắn nhìn được ra khả năng điều khiển kình lực người này đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, nội lực như ẩn như hiện phát ra từ người này cũng đã đạt đến cảnh giới Tông Sư.

“Tuổi trẻ tài cao a, nếu mình không có hệ thống trong tay, chắc hẳn đến lúc tu luyện được đến trình độ như kẻ này mình chắc là đã thành lão già 80 tuổi.”

Lý Phong âm thầm tặc lưỡi, mặc dù trong tay của hắn có võ kỹ, nhưng nếu không có hệ thống hỗ trợ thì với tư chất bình thường của hắn, muốn có một chút thành tự võ học chắc hẳn đã là lúc gần đất xa trời.

Lại nói, lúc nãy hắn còn định cho tên Lôi Phi Vũ kia một trận rồi đá ra ngoài, không ngờ kẻ trên lầu lại ra tay trước, chắc hẳn chỉ đợi tên đại hán râu rậm kia ra có cử động liền ra tay hạ sát.

Ngay lúc này cũng đã xuất hiện một vài người mặc một thân quần áo đồng phục xuất hiện mang đi xác của Lôi Phi Vũ đem ra ngoài, mọi người nhìn ở đây đều nhìn ra đám người mặc đồng phục kia huyết khí đều tràn đầy, thái dương căng phồng, chắc chắn là người luyện võ.

Người thanh niên đi từ trên lầu xuống, quét qua một lượt đám người dưới sảnh cười nói.

“Các vị, nếu mọi người đã đến đầy đủ, ta xin đắt đầu kể chuyện nha.”

Nói xong, hắn nhanh chân đi làm giữa sảnh, ở đó có một cái bục được xây cao lên so với sàn gỗ của khách sạn một chút, hình như đây là nơi hắn thường xuyên đứng để kể cố sự.

Bạn đang đọc Cẩu Đến Vô Địch - Đột Nhiên Có Người Kể Chuyện Về Ta sáng tác bởi gangstyle97
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle97
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.